Chồng Tôi Thật Quyến Rũ

Chương 300


Ở một nơi không hề quen thuộc như ở Ý mà cũng gặp được người quen, khiến Trần Khả Như kích động không thể tả được.

“Bác sĩ Allen, sao ông lại ở đây, ông không đã về Anh rồi à?”
“Tôi vừa mới được điều về làm việc ở bệnh viện hoàng gia…”
Giọng bác sĩ Allen trầm xuống, Mike đi đến và bâng quơ hỏi: “Sao thế? Hai người quen nhau hả?”
Trần Khả Như nhàn nhạt nói: “Từng có gặp mặt nhau một lần rồi.

Tôi có chút mệt mỏi, xin lỗi không tiếp được.”
Cô nhanh chóng tỉnh táo lại, trong mắt lộ ra vẻ lãnh đạm và lạnh lùng, nhất là khi Công chúa Thư và những người khác chú ý sang đây, cao ngạo mà quay người đi nhưng thật ra trong lòng đang thoáng dâng lên sự phấn khích.

Trước đây cô vẫn luôn cảm thấy mình cô đơn và bơ vơ, nhưng giờ đây đã thấy một chút hi vọng rồi.

Cô có thể nhờ bác sĩ Allen giúp mình, có lẽ chỉ cần một chiếc điện thoại thôi.

Đôi mắt của Mike liếc qua liếc lại giữa bác sĩ Allen và Trần Khả Như.

Bác sĩ Allen có chút ngạc nhiên không thể giải thích được, ông còn đang lo rằng hoàng cung của Ý to như vậy sẽ không biết tìm Trần Khả Như ở đâu.

Không ngờ lại đúng như Lê Hoàng Việt nói, thân phận của Trần Khả Như chính là công chúa thất lạc nhiều năm của Ý, hơn nữa ít ngày nữa thôi sẽ chính thức đưa cô trở thành thành viên của hoàng thất.

Mọi việc xảy ra như một kịch bản, không thể nào tưởng tượng được.

Việc được phái người theo bên cạnh đã ít nhất khẳng định được chính xác thân phận của Trần Khả Như.

Trần Khả Như còn chưa kịp rời đi thì đã bị Công chúa Thư ngăn lại, dùng sức mà nắm lấy tay cô, không để cho cô kháng cự.

“Bữa tiệc còn chưa kết thúc, đợi Nữ hoàng đi rồi mới rời đi là một loại lễ phép.”
Công chúa Thư ngẩng cao đầu, nhìn chằm chằm cô mà nói.

Trần Khả Như nhìn sườn mặt của bà ta, chỉ cảm thấy rất khó chịu.

Cô đã quen một Công chúa Thư là người vậy rồi, nhưng quen rồi cũng không có nghĩa là chấp nhận.


Nếu có thể cho cô được lựa chọn, cô thật sự sẽ không bao giờ tới Ý, mộng đẹp tan vỡ chỉ cần một giây mà thôi.

Ngay sau đó, Nữ hoàng Sarah cũng thông báo ý định đính hôn của cô cùng Mike và lễ sắc phong công chúa chính thức cũng được đồng thời tổ chức trong vài ngày tới.

Mấy tháng nay hoàng thất vẫn chìm trong bầu không khí u ám, Nữ hoàng lúc nào cũng cau có.

Cuối cùng thì cũng đã có một sự kiện làm cho tất cả mọi người trong bữa tiệc đều cảm thấy vui vẻ và thoải mái.

“Đứa nhỏ này, mẹ của con nói con và Mike là yêu từ cái nhìn đầu tiên.

Chuyện này là thật à?”
Nữ hoàng Sarah vẫy tay, Trần Khả Như dưới sự ám chỉ của Công chúa Thư mà dần dần đi tới gần, đến trước mặt Nữ hoàng.

Trần Khả Như cảm thấy sắp ói ra máu vì nội thương mất.

Chết đi chứ ở đấy mà yêu từ cái nhìn đầu tiên! Nhưng cô lại không thể phủ nhận được, dưới ánh mắt của mọi người, sau khi Trần Khả Như đấu tranh tư tưởng xong thì nghiêm mặt nói: “Đúng là như vậy, thưa Nữ hoàng.

Dù sao tôi và Bá tước Mike cũng chỉ mới gặp nhau không lâu, việc đính hôn có thể hoãn chậm lại được không ạ? Thời gian kia có vẻ hơi gấp quá?”
Nghe vậy, ánh mắt của Công chúa Thư đột nhiên trở nên sắc bén, sao cô ta dám đối đầu với mình trước mặt Nữ hoàng cơ chứ?
Mặc kệ cho ai nhìn, bà ta vẫn tức đến nghiến răng nghiến lợi.

Nãy giờ bộ dáng của Mike vẫn là không đếm xỉa gì đến, mà giờ sau khi nghe vẫn thờ ơ như vậy, làm người ta không biết thái độ của anh ta là như thế nào.

Nữ hoàng Sarah sửng sốt một chút, dường như không nghĩ đến việc phát sinh ngoài ý muốn này, Công chúa Thư nói: “Nữ hoàng, người có điều không biết rồi, Mike và Khả Như đã sớm quen biết nhau từ trước, hai người bọn họ đã thích nhau rồi.

Vừa rồi Khả Như nói như vậy chẳng qua là vì ngại ngùng thôi, đúng không nào?”
Công chúa Thư cười nói, Trần Khả Như chỉ cảm thấy âm cuối cố kéo dài của bà ta đầy tính uy hiếp, đặc biệt là bàn tay đang không nặng không nhẹ mà đè trên vai cô của Công chúa Thư.

Cô cảm thấy rùng mình một cái.

Thật ra chuyện đã đến nước này thì không thể vì mấy lời của Trần Khả Như mà thay đổi được, không ai có thể làm lay chuyển được cuộc hôn nhân này.


Mặc dù Nữ hoàng tuổi đã cao nhưng với một số chuyện thì bà ta vẫn như trước kia, rất tỉnh táo.

Mọi thứ đều đúng như dự đoán của Công chúa Thư, tiến hành từng bước một, cuối cùng cũng có một kết quả rồi.

Sự phản kháng của Trần Khả Như chỉ như là hòn đá nhỏ ném xuống biển mà thôi, tạo ra được một gợn sóng nhưng rồi cũng trở lại như cũ.

Cô không hề tỏ ra mất mát gì cả, bởi vì cũng đã đoán được trước.

Sẽ không dễ dàng như vậy được.

Còn một tuần nữa là đến ngày sắc phong và lễ đính hôn, cô phải tự nhủ rằng mình không được gấp gáp, cô còn có thời gian để tìm cơ hội, cùng lắm thì công bố tin mình đang mang thai, chuyện tốt hay xấu gì xảy ra cũng không cần quan tâm nữa.

Đương nhiên là nếu không phải vì bất đắc dĩ thì cô sẽ không hành động ngu ngốc như vậy.

Cuối cùng thì cũng gần đến lúc kết thúc.

Sau khi Nữ hoàng Sarah rời đi, Trần Khả Như thở dài nhẹ nhõm một hơi, thừa dịp Công chúa Thư và Công tước Robert không ở gần mà lập tức tìm kiếm bóng dáng của bác sĩ Allen trên sàn nhảy đông đúc.

Vừa nãy cô vì che giấu mà có vẻ hơi quá đáng, nhỡ bác sĩ Allen tức giận thì phải làm sao bây giờ?
Nhìn xung quanh vẫn không thấy, Trần Khả Như chạy ra bên ngoài, trong lòng cảm thấy lo lắng cùng bối rối.

Trong cung điện đều có người tuần tra và nhân viên trực ban, nhất cử nhất động của cô đều phải cẩn thận, chẳng may mà để người của Công chúa Thư nghe được hoặc nhìn thấy thì về sau khó mà tìm được bác sĩ Allen nữa, cơ hội này coi như phải vứt bỏ, vì vậy phải chú ý bản thân đã.

Ngay lúc này, Trần Khả Như liếc nhìn thấy bác sĩ Allen ở trong góc phòng, cô không chút do dự mà chạy đến.

May mà mọi người đang lần lượt rời khỏi sân, đi ra đi vào rất nhiều người, rất ồn ào nhưng lại có thể dễ dàng che giấu hơn.

Bác sĩ Allen là cọng rơm cứu mạng của cô, cô phải nắm bắt lấy cơ hội này.

“Bác sĩ Allen, ông hãy chờ một chút, tôi có chuyện quan trọng muốn nói với ông…”
Trần Khả Như liều mạng mà đuổi theo, miệng không ngừng gọi theo, lúc chạy này cô thật sự rất mệt.


Cuối cùng khi gần đuổi kịp rồi thì cô lại bị đụng mạnh một cái, Trần Khả Như theo bản năng mà nhìn mặt người kia.

Ánh đèn không phải quá sáng nên cũng không thể thấy rõ mặt của anh ta, lại còn bị đối phương che lại, vẫn không thể nhúc nhích được.

“Buông tay ra, nếu không buông tôi sẽ gọi người đến!”
Trần Khả Như không thích cái loại cảm giác này chút nào, dù không phải sợ hãi vì chỉ cần cô cao giọng hô to lên sẽ có bảo vệ và vệ sĩ tìm đến ngay, bởi vậy cô thật sự không cần phải lo lắng.

Người đàn ông kia nắm lấy cổ tay cô quá chặt, Trần Khả Như tức giận mà trừng mắt nhìn đối phương, chưa kịp nói gì tiếp thì miệng đã bị lòng bàn tay rắn chắc che lại, không nói được lời nào.

Ngay sau đó, thân thể của cô bị một lực mạnh trực tiếp đẩy vào một góc, nhưng trên thực tế là bị đẩy ra ngoài, tấm lưng nhỏ nhắn mảnh mai của cô chạm vào tường gạch hoa văn.

Anh ta muốn làm cái gì?
Nhịp tim của Trần Khả Như tăng càng nhanh, cô phải làm gì đây?
“Anh là ai? Anh có biết tôi là ai không hả?”
Trần Khả Như ngẩng đầu nhưng hai cánh tay đều bị hai tay người kia giữ chặt, cả thân thể bị người đàn ông kia đè lên, một mùi hương xông vào mũi cô, chiếm hết hô hấp của cô.

Không biết đây là ai, có mục đích gì?
Sức lực của người kia quá mạnh, áp chế cô, kéo lấy cô, nhưng tim cô lại đập càng nhanh, huyết áp như cũng không bình thường mất.

Chính bởi trong tình huống phức tạp này nên cô không nhận được giọng nói quen thuộc của người kia.

“Không biết.”
Người kia chẳng quan tâm mà nói, đối xử với cô rất mạnh bạo, khiến ai đi qua cũng không nhịn được bật cười xấu hổ.

Trong lòng mờ mịt, Trần Khả Như thực sự không thể nhìn được mặt của đối phương, chỉ có thể xác định được đây là một người đàn có vóc dáng cao lớn, đường nét rõ ràng… Trong ấn tượng của cô thì rất ít người có đủ những đặc điểm này.

Lê Hoàng Việt dùng một nụ hôn kéo dài để chứng minh thân phận của mình.

Vẻ mặt lo lắng và sợ hãi của Trần Khả Như rơi vào trong mắt anh.

Đó là sự miễn cưỡng, là sự sợ hãi… Người phụ nữ này đã khắc sâu vào trong xương và vào cả linh hồn của anh.

Lê Hoàng Việt thu hết những biểu cảm ấy vào trong mắt, biến tất cả những nhớ nhung mấy ngày qua hóa thành những nụ hôn sâu đầy nóng bỏng.

Khoảnh khắc môi anh in lên đôi môi cô, tất cả mọi kháng cự đều biến thành bộ dạng làm điệu bộ.

Nhưng đối phương vẫn mãi không buông ra, hai cánh tay vẫn bị đè vào bức tường lạnh lẽo như băng.


Đau.

Xương cánh bướm sau lưng của Trần Khả Như bị đập vào mà trở nên đau đớn, nhưng niềm vui sướng cùng khó tin đã tràn ngập khiến cô quên cả đau.

Cô không kịp tự hỏi xem người đàn ông này làm sao có thể xuất hiện đúng lúc tại đây, anh làm sao có thể vào được cung điện? Vào được rồi nhưng lại còn ngang nhiên công khai?
Trong đầu cô đều là câu hỏi về sự xuất hiện của Lê Hoàng Việt.

Đang chìm đắm trong suy nghĩ của riêng mình, rồi lại đem hết những nhớ nhung, những khao khát thành đáp lại.

Cô tưởng mình như điên rồi, chỗ này sáng như vậy, còn vang lên tiếng đàn hạc, vậy mà hai người cũng không hề quan tâm mà hôn môi nhau.

Bữa tiệc vừa kết thúc thì đã có rất nhiều người lần lượt bước ra, nhỡ có ai mà thấy được, như Công chúa Thư kia chẳng hạn thì tình cảnh của Lê Hoàng Việt sẽ trở nên rất nguy hiểm.

Đây không phải là thành phố Đà Nẵng, mà là một quốc gia xa lạ, năng lực một tay che trời, lấy tay che mưa của Lê Hoàng Việt không thể phát huy được nữa.

Ước chừng khoảng mười phút sau, hai đôi môi tách ra, âm thanh thở dốc vang lên nơi góc phòng.

Cả hai người họ đều nhận ra vừa rồi có chút bốc đồng, miệng của Trần Khả Như đã sưng đỏ cả lên.

Trong đêm tối, đôi mắt sáng người ngắm nhìn lẫn nhau, ôm lấy đối phương mà nhẹ nhàng xoa dịu đi trái tim bị tổn thương, không ai lên tiếng phá vỡ đi không khí yên tĩnh này cả.

Dường như hai người còn có thể cảm nhận được nhiệt độ cơ thể của đối phương chỉ bằng cảm nhận qua lớp vải.

“Anh đi tới cùng bác sĩ Allen à?” Trần Khả Như phát hiện ra lúc này cô cảm thấy vô cùng xúc động, đơn giản chỉ là được ôm lấy anh, dù không biết sao lại có thể ôm lấy anh lúc này, cứ như một giấc mơ vậy.

Lê Hoàng Việt đã thật sự đi đến hoàng cung ở Ý và tìm được cô rồi.

Cô cứ nghĩ rằng Lê Hoàng Việt cũng chỉ là kẻ ngốc bị Công chúa Thư dẫn dắt để không nhìn ra âm mưu lớn kia.

Ai ngờ anh lại có thể dùng sự thông minh và cơ trí để đưa ra phán đoán trong thời gian ngắn như vậy.

“Vào những lúc như thế này, anh không muốn nói đến người khác.”
Giọng anh trở nên trầm thấp hơn, giọng điệu đầy kiên quyết độc đoán nhưng cũng đầy thâm tình, trìu mến.

Ánh mắt anh chỉ dán chặt vào khuôn mặt cô, tham lam nhìn không chịu rời đi..

Bình Luận (0)
Comment