Chồng Tôi Thật Quyến Rũ

Chương 302


"Dĩ nhiên là không."
Thấy thái hòa hoãn của Trần Khả Như, Emma dù có trách nhiệm cũng không thể theo dõi sát sao.

Bên cạnh đó, còn có bá tước Mike trông coi cô Khả Như, nhất định sẽ không trốn được.

Mike chọn một bộ phim tình cảm có phụ đề tiếng Việt.

Mọi người đều biết, phim tình cảm và phim kinh dị là những thể loại dễ thúc đẩy tình cảm nam nữ nhất.

Mike vốn sống giữa trăm hoa ngàn sắc, cũng coi là kẻ cao tay trong tình trường.

Thấy Trần Khả Như đồng ý, cộng thêm bầu không khí mờ ảo và lãng mạn của rạp chiếu phim, khóe miệng nhếch lên.

Emma lặng lẽ ngồi trong góc, rất kín đáo, quan sát từ xa.

Nhưng Emma không ngờ lần đầu tiên bước vào rạp chiếu phim bình dân, xem một tí đã bị kiểu nhân vật thánh mẫu trong phim thu hút, dần dần chuyển rời sự chú ý
Trần Khả Như ngồi thẳng, trợn to hai mắt, chẳng chút nào quan tâm đến nội dung của bộ phim.

Đợi đúng thời điểm, cô đứng dậy: "Tôi đi vệ sinh."
Mike cũng đứng lên, thân hình cao lớn đứng ở giữa lối đi cực kỳ nổi bật: "Tôi cũng đi."
Trong ánh sáng lập lòe,Trần Khả Như thấy ánh mắt anh có chút ranh ma, trong lòng phiền muội, siết chặt tay, không nói gì.

Cả hai lần lượt bước ra khỏi phòng chiếu phim, vào nhà vệ sinh.

Trần Khả Như bất lực hỏi: "Anh không định theo tôi vào nhà vệ sinh nữ đấy chứ?"
“Đương nhiên là không.” Mike sờ sờ chóp mũi, mỉm cười chuyển bước sang nhà vệ sinh nam bên kia.

Trần Khả Như không đoán được độ cảnh giác của Mike.

Sau khi bước vào góc cửa ra vào, cô mở một kẽ hở, nấp vào cửa nhìn trộm.

Mike đi toilet là giả, trông chừng cô, sợ cô bỏ trốn mới là thật, đứng yên tại chỗ không di chuyển.

Trần Khả Như không khỏi lộ ra vẻ chán nản, rốt cuộc cô phải làm sao đây? Đúng lúc này, phòng bên truyền đến tiếng xả nước, khuôn mặt ủ dột của Trần Khả Như cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm, trong mắt lóe lên tia ranh mãnh.


Mấy phút sau, Trần Khả Như không hề hấn gì xuất hiện, dường như chỉ là Mike quá lo lắng, một người nước ngoài không một xu dính túi sao có thể tránh khỏi sự truy lùng của hoàng gia nước Ý.

Khi bộ phim chiếu được một tiếng đồng hồ, có vài người lục tục vào ngồi, lập tức khiến tỷ suất người xem nâng lên 100%, tình cảnh không còn chỗ ngồi thực sự khiến người ta bất ngờ.

Nói chung, đến xem phim trễ là chuyện bình thường, nhưng phim chiếu được một nửa rồi lại có một đám khán giả tới xem thì hơi lạ, hơn nữa giờ cũng không phải ngày nghỉ lễ.

Trần Khả Như thấy tay Mike càng ngày càng càn rỡ, cứ không ngừng di chuyển về phía sau lưng cô, vừa đúng lúc màn ảnh chiếu cảnh nam nữ chính hôn nhau, bầu không khí nồng nặc sự kiều diễm.

Cặp tình nhân ngồi trước bắt đầu hôn hít không thèm để ý đến ai.

Âm thanh trao đổi nước bọt làm ảnh hưởng nghiêm trọng đến bầu không khí xem phim bình thường của mọi người phía sau.

Mike muốn nhân cơ hội này sờ soạng chút, đúng là nằm mơ!
Trần Khả Như đang định hung hãn hất tay anh ta ra, đột nhiên từ giữa đám ghế dày đặc tỏa ra một luồng khói, mùi khét nồng nặc kích thích khứu giác.

"Mùi gì thế?"
"Cháy rồi!"
Ngay sau đó, tiếng còi báo động "Reng...!reng..." không ngừng vang lên.

Cả khán phòng kinh hoàng hét lên, lần lượt bỏ chạy ra hai lối thoát hiểm, nhất thời khiến cảnh tượng hỗn loạn như ong vỡ tổ.

Mike vươn tay nắm lấy tay Trần Khả Như, Trần Khả Như thì luôn miệng hô cháy, người thì y như một làn khói, phóng vào đám đông chạy trốn.

"Trần Khả Như, cô đừng đi."
Mike trơ mắt nhìn Trần Khả Như đang khuất dần tầm mắt, ánh mắt lộ rõ ​​vẻ nhụt chí.

Anh ta nheo mắt không hiểu, trong lòng thấy hơi kỳ quái, chuông báo cháy vang lên quá kịp thời...!Mọi thứ hôm nay đều rất kỳ quái, anh ta muốn tìm xem ai đang giở trò.

Khi Mike và Emma chen lấn ra khỏi rạp, bọn họ phát hiện bảy tám phòng chiếu đều có hiện tượng bị tắc nghẽn.

Bảo vệ của rạp đã sớm không thể kiểm soát được tình cảnh này.

Hàng trăm người đi đến lối thoát hiểm, thang máy ở lối vào phía trước đông đúc một cách điên cuồng.

Bây giờ, bọn họ biết tìm Trần Khả Như ở đâu.


Trong lòng Emma thấp thỏm lo lắng, nếu lần này làm lạc mất cô Khả Như, công chúa nhất định sẽ trách tội bà ta.

Mike nhanh chóng gọi điện, ra lệnh cho cấp dưới của mình chặn ở lối ra bên ngoài tòa nhà, đồng thời thiết lập một trạm kiểm soát, chắc chắn không thể trốn thoát.

Trần Khả Như trà trộn trong đám đông.

Cuối cùng cô cũng thoát khỏi Mike, đi đến cầu thang thoát hiểm, nhưng thay vì chạy xuống cầu thang như những người khác, cô vội vã lên lầu.

Khi đến góc quanh, tim cô vẫn còn đập thình thịch, còn chưa ổn định thì bỗng dưng bị người khác ôm lấy.

Cánh tay của người này như mình đồng da sắt, cô không thể dứt ra được, hô hấp đột nhiên nghẹn lại.

"Là anh."
Giọng nói trầm ấm nhẹ nhàng truyền vào trong màng nhĩ, tâm trạng hoảng hốt của Trần Khả Như nháy mắt có nơi dựa vào, quay đầu lại, là khuôn mặt tuấn mỹ, thâm trầm, vẫn lạnh lùng như vậy, nhưng trong đôi mắt sâu thăm thẳm lại chan chứa tình cảm vô bờ bến.

"Anh thực sự phóng hỏa trong rạp chiếu phim?"
Nụ cười mà Trần Khả Như vừa xuất hiện lại trầm xuống, lo lắng hỏi.

Nửa tiếng trước, cô kiểm tra điều kiện xung quanh cửa sổ khi đi vệ sinh.

Tầng quá cao, không có cách nào để thoát ra ngoài an toàn và thành công trong thời gian ngắn, vì vậy cô rút lui, mượn di động người khác gọi cho Lê Hoàng Việt.

Vốn chỉ mang tâm lý cầu may, nhưng không ngờ lại gọi được, cô thuận lợi gọi cho Lê Hoàng Việt, nói đại khái vị trí của rạp chiếu phim.

Chỉ trong giây lát, Lê Hoàng Việt đã nghĩ ra biện pháp, gây hỗn loạn trong rạp chiếu phim, Trần Khả Như có thể lợi dụng hỗn loạn để trốn thoát.

"Thả vài quả bom khói, chuông báo động sẽ tự động vang lên."
"Những người đang xem phim thì sao?"
"Anh sẽ mua mấy vé xem phim, nhờ bác sĩ Allen giúp phát miễn phí trên đường."
Lê Hoàng Việt trả lời đơn giản, hời hợt xem nhẹ, nhưng mắt Trần Khả Như sáng quắc nhìn đối phương, trong đôi mắt yêu kiều lấp loáng lệ.

Sự thông minh cơ trí của Lê Hoàng Việt không có gì phải nghi ngờ.


Trên đời này có một người rất xuất sắc khiến cô yêu sâu đậm đến mức không thể dứt bỏ.

Lê Hoàng Việt, cảm ơn anh.

Cảm ơn anh đã không từ bỏ em và tìm lại em.

Đôi môi mỏng gợi cảm của anh mấp máy: "Nếu em cứ nhìn anh bằng ánh mắt đưa tình như thế, anh sẽ...!ăn em luôn!"
Nghe như anh đang nói đùa, nhưng biểu tình trong mắt lại vô cùng nghiêm túc.

“… Hở.” Khi Trần Khả Như phản ứng lại mới nhận ra mình đã đáp ứng cái gì, chỉ thấy ánh mắt người kia trở nên cực kỳ u ám, dục vọng cũng nhanh chóng trào lên.

Lê Hoàng Việt ôm cô càng lúc càng nhanh, bước đi vội vàng trên hành lang trải thảm, tốc độ gấp gáp.

"Hoàng Việt, chúng ta đi đâu vậy? Hiện tại chúng ta không có nhiều thời gian...!Em có chuyện quan trọng muốn nói với anh..."
Trần Khả Như nhận thấy thời điểm càng nguy cấp càng dễ trở nên căng thẳng, không nói được gì.

Chỉ trong nháy mắt, Lê Hoàng Việt đã ôm cô vào một căn phòng.

Mấy giây sau, sau lưng đã là mặt giường mềm mại.

Ngay sau đó, một thân hình nóng rực ập xuống, ngăn lại từng tiếng thở ngắn của cô, mùi vị ngọt ngào và say đắm bay bổng trong không khí, cô rất quen, rất thích, mang theo nhớ nhung và trừng phạt, hôn lên nó.

Lê Hoàng Việt đã lâu không cạo râu, làn da trên má và cổ của Trần Khả Như có chút ngứa ran, đến khi cô mơ màng phản ứng lại, trên người hơi lạnh, những sớ thịt trắng nõn lộ ra.

"Khoan đã…"
Âm Lệ Hoa vươn tay ngăn đôi môi anh nóng như thổi lửa.

Lê Hoàng Việt nhướng mi, đột nhiên nói: "Ta nhớ em, không dừng được."
Nghe vậy, cô đột nhiên như bị thứ gì đó đánh trúng, cả người tê dại như uống thuốc mê.

Lê Hoàng Việt hoặc là không nói, một khi anh nói chuyện yêu đương, một khi đã nói, cô không cách nào chống đỡ nổi.

Cô dùng lý trí sót lại, cưỡng chế, ngăn Lê Hoàng Việt lại.

Lúc anh cởi nốt lớp ràng buộc cuối cùng, cô nói nhẹ như muỗi: "Anh mà tiếp tục, không sợ làm tổn thương con của chúng ta sao?"
Lê Hoàng Việt đang vùi đầu, chỉ nghe thấy bên tai xuất hiện ảo giác, đôi mắt sáng như sao xoẹt qua sắc tối, anh đột nhiên ngẩng đầu, con mắt chăm chú nhìn chằm chặp khuôn mặt cô.

Trần Khả Như đang cười, đôi môi hồng nhạt mím nhẹ, khuôn mặt vốn đã xinh đẹp lại càng thêm xinh đẹp.

"Con của chúng ta?"
Mà đôi môi anh cuối cùng lại run rẩy, đôi mắt anh đầy kinh sợ.


Không, là ngạc nhiên mừng rỡ.

Anh sắp làm cha!
Trần Khả Như gật đầu: “Đúng vậy, Hoàng Việt, cuối cùng chúng ta cũng có con rồi.” Đôi mắt cô giống anh, di chuyển đến chiếc bụng giờ vẫn còn phẳng lì.

Cô là bác sĩ phụ khoa, sẽ không lấy chuyện này đi làm trò đùa.

Bàn tay thon dài của Lê Hoàng Việt vuốt lên đó, sự say đắm nhất thời hoàn toàn biến mất, ánh mắt anh thành kính, chưa từng dè dặt như vậy bao giờ.

Sự kinh hỉ bao trọn lấy lồng ngực anh, sau bao ngày nhẫn nại, không làm được gì, đau khổ cuối cùng cũng giờ khắc này cũng được viên mãn.

"Có nhịp tim không?"
"Con trai hay con gái?"
"Khi nào anh có thể xem siêu âm?"
Trần Khả Như hoàng toàn không ngờ một tổng giám đốc bá đạo như Lê Hoàng Việt lại hỏi cô ba câu liên tiếp, hoàn toàn không mạch lạc, không có tổ chức, ngay cả những lẽ thường cơ bản nhất cũng quên hết.

"Giám đốc Hoàng Việt, xin lỗi, tôi không thể trả lời bất kỳ câu hỏi nào của anh."
Trần Khả Như cảm thấy Lê Hoàng Việt như này có cảm giác bình dị như bao người ngoài kia, một người quá thông minh đôi khi cũng ngốc nghếch, trái lại càng đáng yêu.

Đương nhiên, tổng giám đốc Hoàng Việt không quan tâm, anh dứt khoát là áp tai lên bụng, nghe mạch đập và tim đập bên trong.

"Bây giờ chỉ mới có một tháng, ít nhất phải mất ba tháng mới nghe được."
Trong mắt Trần Khả Như tảng ra ánh sáng dịu dàng nhàn nhạt.

Không biết tự lúc nào cô bất giác trở nên dịu dàng, vì Lê Hoàng Việt, và bé con ruột thịt đang dần thành hình.

Lê Hoàng Việt ngẩng phắt đầu lên, nghiêm mặt nói: "Em đang mang thai, sao không nói cho anh biết sớm hơn?"
Đúng thế, anh tức giận.

Anh khiến Trần Khả Như một thân một mình kẹt giữa đám đông xô đẩy.

Nếu cô mà có chuyện gì, anh phải làm thế nào?
Trần Khả Như sững sờ, nhất thời không hiểu sao anh lại nhăn nhó tức giận.

Thật lâu sau, môi anh khẽ nhúc nhích: “Là anh không tốt.” Trong giọng nói mang đầy vẻ áy náy.

Lần đầu tiên Trần Khả Như thấy anh có ánh mắt như vậy, không giống Lê Hoàng Việt, giây tiếp theo, anh ôm chầm lấy cô, siết chặt cô vào lòng.

Đột nhiên, chuông điện thoại vang lên, cắt ngang niềm vui lúc này..

Bình Luận (0)
Comment