Chồng Tôi Thật Quyến Rũ

Chương 308


Như đang hỏi đối phương lại như đang nói chuyện với chính mình.

Lồng ngực công chúa Thư nặng nề run lên, như bị vật sắc nhọn đâm vào, vội vàng ôm ngực, mặt trầm xuống, nói: "Tôi không phải mẹ cô, tới giờ cũng không phải, tôi là công chúa Thư của nước Ý."
Cho dù mặt giống nhau như đúc, lại xa lạ đến vậy.

“Người đâu, mau gọi bác sĩ!” Mike bước tới, vội vàng nói.

Anh ta không biết làm thế nào, run rung dừng giữa không trung.

Cô đau đớn, khổ sở như vậy nhưng anh ta không biết phải làm thế nào để giúp cô.

Trước khi Trần Khả Như nhắm mắt, liên tục nghĩ đến ánh nhìn cuối cùng của Tô Mi, bóng lưng vô tình, không chút đau lòng vì cô.

Giữa lúc mê mang, mơ hồ nghe thấy giọng nói của bác sĩ Allen.

Cơ thể dường như không phải là của mình, mỏng manh, không chịu nổi chút đả kích, giống như một con dê chuẩn bị lên bàn mổ, mặc người hí hoáy.

"Bác sĩ, cô ấy thế nào rồi?"
"Tôi đã siêu âm cho cô ấy, không có dấu hiệu tổn thương.

Điều dưỡng tốt, đứa trẻ chắc sẽ không sao, chỉ là..."
"Chỉ là cái gì?"
Mike gấp gáp hỏi.

“Ngài bá tước đừng nóng, chỉ là thân thể cô ấy yếu ớt, thiếu dinh dưỡng, chồng chất tâm sự, cố gắng khiến cô ấy vui vẻ, ăn uống đầy đủ là được.

"...!Được."
"..."
Trần Khả Như nửa mê nửa tỉnh, không biết là ngày hay đêm, phía trên có chai truyền dung dịch dinh dưỡng, dần dần khôi phục một chút sức lực, còn trằn trọc một hồi mới mở mắt ra, lụa mỏng cùng vàng che tầng tầng lớp lớp.

Một cái đầu vàng nằm cạnh giường, cô vừa động thì, phát ra tiếng vang, đầu vàng lập tức ngẩng lên.

Mike ngạc nhiên: "Cô tỉnh rồi à?"
Anh ta dụi dụi mi mắt lim dim buồn ngủ, động tác gượng gạo đặt ở sau lưng cô hai cái đệm.


Toàn thân Trần Khả Như hơi nâng lên cao hơn một chút.

Khuôn mặt thanh tí vô cùng yếu đuối, da thịt trắng nõn như hòa cùng bộ chăn ga gối đệm màu tuyết.

Lúc này, cô không còn lanh mồm mau miệng, trông yếu ớt hơn, nhưng lại khiến người ta thấy đau lòng.

Mike ân cần nói: "Muốn ăn gì không, để tôi bảo nhà bếp chuẩn bị?"
Tầm mắt Trần Khả Như nhìn lên đỉnh cửa sổ hình bán nguyệt, bên ngoài nắng chói chang, nhưng sắc vàng cũng không hề làm người bên trong ấm áp chút nào.

Cô lắc đầu một cái.

Trong mắt Mike có chút thất vọng, dầu gì anh ta cũng giúp cô, cô lại tỏ thái độ này sao?
"Mike, cảm ơn anh."
Đôi môi xinh xắn, nhẹ nhàng mở ra rồi khép lại, trong đôi mắt mệt mỏi hiện lên sự chân thành.

Trong lòng Trần Khả Như biết nhờ Mike đứa trẻ mới được cứu.

Trước khi hôn mê, những gì Mike nói, cô thừa nhận, rất cảm động.

Nhưng dù vậy, cô cũng sẽ không rung động trước sự bao dung của một người đàn ông.

"Nếu cô thực sự muốn cảm ơn tôi, cô phải chăm sóc cơ thể của mình thật tốt.

Tư tưởng đàn ông nước Ý chúng ta không phải khép kín như vậy.

Nếu tôi biết mẹ cô sẽ đối xử với cô như vậy..."
Thấy thần sắc cô càng ngày càng u ám, Mike nhanh chóng ngừng nói, im lặng, quay sang hỏi về những chuyện khác.

Mà Trần Khả Như làm bộ hứng thú nghe.

Mike cảm thấy càng ngày càng có gì đó không ổn.

Anh ta đường đường là một bá tước, dựa vào đâu phải lấy lòng cô? Bên cạnh đó, cô lúc nào cũng có thái độ tồi tệ, chán ghét anh ta, có trời mới biết quỷ thần nào sai khiến, trúng tà gì, lại mở miệng nhận đứa con trong bụng cô.

Quan hệ mẹ người ta con không tốt, mẹ ngược đãi con gái, suy cho cùng là chuyện nhà người ta, đâu liên quan gì đến anh ta.


"Cảm ơn anh, nhưng tôi sẽ không lấy anh."
Trần Khả Như bình tĩnh nói, mặc dù giọng nói nhẹ nhàng, nhưng thái độ kiên quyết, sự cố chấp lộ rõ trên mặt.

"Cô nói gì?"
Mike nhướng mày, ánh mắt kinh ngạc, trong phút chốc cơn giận không kìm được dâng lên, nhào lộn khuấy động, trong mắt dường như có mây đen ào ào tới, biến ảo khôn lường.

"Ngày mai lúc thực hiện nghi thức đính hôn, tôi sẽ nói hết cho nữ hoàng, bất kể hậu quả là gì."
"Cô…!" Mike nhìn khuôn mặt bình tĩnh, nghiêm túc, trong trẻo, lạnh lùng của cô mà nản lòng.

"Trần Khả Như, cô đúng là loại đàn bà ngu xuẩn! Từ nay tôi sẽ không quan tâm đến cô nữa!"
Ngay sau đó, Trần Khả Như nhìn thấy anh ta tức giận rời đi.

Có lẽ Mike cảm thấy cô không biết tốt xấu, nhưng đó là suy nghĩ lý trí nhất trong lòng cô, cô không thể phạm sai lầm thêm lần nữa.

Trước khi bỏ đi, Mike quay đầu lạnh lùng nói: "Tôi nói cho cô biết, Lê Hoàng Việt vẫn còn ở trong tay tôi.

Tôi mong cô đừng ép tôi điên lên, lúc kích động tôi không biết mình sẽ làm gì đâu."
Hô hấp Trần Khả Như như ngừng lại, đồng tử giãn ra kinh hãi.

Cuối cùng, anh ta hóa thành một điểm đen trước mắt cô, cuối cánh cửa rộng mở là cung điện và hàng hiên dài.

Cô yếu ớt dùng tay che toàn bộ khuôn mặt mình, khóc nức nở không ngừng.

Rốt cuộc ngày mai cô nên làm gì đây?
Sống không nổi mà chết cũng chẳng xong, mỗi bước cô đi, mỗi quyết định cô đưa ra đều vô cùng khó khăn.

Sau khi Mike ra khỏi tẩm cung của Trần Khả Như, thủ hạ của anh ta gọi điện, anh ta mới biết chuyện đã xảy ra trong bệnh viện, vẻ u ám bao trùm lớp lớp khuôn mặt, bàn tay mơ hồ siết chặt lại.

Nhất định là Rocky, chỉ có tên kia mới có thể đấu với anh ta.

Tên kia đưa Lê Hoàng Việt đi là có ý gì? Liệu có định làm loạn lễ sắc phong ngày mai không?
Lê Hoàng Việt vốn đã khó đối phó, cộng thêm Rocky vốn là địch thủ cũ của anh ta, nếu hai người hợp tác thì ai biết được chuyện gì sẽ xảy ra? Mike nhíu mày, ánh mắt lộ vẻ tàn độc, xem ra ngày mai phải nhìn tình hình rồi tùy cơ hành động.

Ngày thứ hai đến như dự kiến.


Lễ sắc phong được tổ chức ở thánh điện hoàng gia bên ngoài thành phố, bất kỳ hoạt động đối ngoại nào của hoàng gia đều khiến ngoại giới và dân thường đặc biệt quan tâm và rối rít vây xem.

Bên ngoài thánh điện hoàng gia là quảng trường, người đến người đi, vô cùng náo nhiệt.

Tinh thần của Trần Khả Như không tốt lắm, nhưng sau khi được nhà tạo mẫu và thợ trang điểm thao tác, cả người khoác lên vẻ rực rỡ hoàn toàn mới.

Chỉ là ánh mắt cô chán nản, chẳng thể tìm nổi chút vui mừng, thích thú nào trên mặt, trái lại vô cùng lạnh nhạt.

Mặc lên mình chiếc váy phồng cúp ngực, cô phảng phất như tiên nữ chẳng dính đến khói lửa nhân gian.

Thân hình gầy guộc, mảnh khảnh, sợ là một cơn gió cũng có thể thổi bay.

Trong thánh đường đông nghịt người, người nào người nấy đều nghiêm túc, bầu không khí trang nghiêm bao trùm, đứng hai bên phải trái nhịp nhàng, một cách trật tự.

Trần Khả Như được Emma dẫn vào trung tâm, các thành viên hoàng thất gần như đứng hết ở hàng đầu tiên, có thể đoán được.

Sau khi Emma lùi ra, Trần Khả Như đứng bên cạnh công chúa Thư.

Bà ta vẫn đẹp mặn mà như trước, nét mặt đoan trang, thần thái ung dung, hành xử đúng là không chê vào đâu được.

Người phụ nữ này đối xử với chồng bằng vô cùng dịu dàng, nồng thắm, khi đối xử với người khác thì không bao giờ mềm lòng, cần ác có ác, không bao giờ chần chừ.

Ở phía trước của nhà thờ, có một linh mục hoàng gia mặc áo choàng đen, đang đọc những chữ trên cuốn sổ bìa cứng.

Mà nữ hoàng đang đứng bên cạnh vị linh mục, mỉm cười, mái tóc bạch kim, khuôn mặt tràn đầy từ ái.

Hầu hết những người phía dưới đều trông khá thành kính, ánh mắt nhún nhường.

Đối với những gì mục sư đang nói, Trần Khả Như hoàn toàn không hiểu, bọn họ đang nói phương ngữ lập quốc của nước Ý, cô cũng chẳng có tâm tư đâu mà nghiêm túc lắng nghe và lắng nghe cẩn thận.

Thật ra nếu chú ý lắng nghe, vẫn hiểu được phần nào.

Hai hôm nay, không có tin tức của Lê Hoàng Việt.

Đầu óc của cô giờ phút này loạn bòng bong, mặc dù xung quanh hầu như chẳng có ai quấy nhiễu.

Mục sư đọc xong những lời ban phước, tuyên thệ các thứ cũng mất nửa tiếng.

Ngay sau đó nữ hoàng phát biểu.

Hôm nay bà ta sử dụng ngôn từ tối nghĩa, khó hiểu, nói liên tục đến mức đám đông phấn khởi, tiếng vỗ tay đồng loạt vang lên.


Nữ hoàng Sarah dang hai tay ra hiệu mọi người im lặng, khuôn mặt già nua nhưng tinh thần vẫn quắc thước của bà đầy phấn khích.

Hoàng thất có bất kỳ chuyện vui gì đều khiến bà ta phấn khởi.

Đột nhiên, Trần Khả Như nghe thấy nữ hoàng Sarah nhắc đến tên của mình, sau đó một người hầu thánh khiết bưng một chiếc khay tinh xảo, phủ một lớp vải trắng, trên đó là một huy chương vàng được nạm 7 viên kim cương đủ màu, tỏa sáng lấp lánh.

Phải nói, món đồ này không rẻ chút nào.

Đúng rồi, hôm nay các thành viên hoàng thất đều đeo huy chương, kể cả công chúa Thư.

Đây là phụ kiện biểu tượng cho hoàng gia sao?
Trước đây, cô nghe Emma nói quá trình sắc phong cho công chúa hơi phức tạp, cho thấy sự cẩn trọng, nhưng bây giờ, dường như đã gần kết thúc, sau khi thực hiện nghi lễ ở thánh điện, cô sẽ đi diễu phố, tức là đi một vòng quanh thành phố cho thường dân trong thành phố, biết, coi như danh chính ngôn thuận.

Cho nên, nếu cô muốn lên tiếng phản đối thì đây là lúc, nói không chừng lát nữa sẽ nói thẳng đến chuyện đính hôn.

Nữ hoàng Sarah dần dần đến gần, dừng lại cách Trần Khả Như vài cm.

Tuy đã lớn tuổi, nhưng thân hình nữ hoàng Sarah vẫn ngay thẳng, nước da hồng hào, trông không giống một bà cụ đang tuổi xế chiều mà có khí chất vô cùng cao quý.

Trần Khả Như cảm thấy rất kỳ lạ, mấy ngày trước tại dạ vũ nữ hoàng rõ ràng không khỏe, tinh thần không thoải mái, cơ thể khó chịu, sao chỉ có mấy ngày mà tinh thần đã trở nên rạng rỡ? Chuyện này đúng là không thể tin được.

Hay cơ thể người ta vốn tốt, chỉ là lúc trước bị bệnh thôi?
Lúc này công chúa Thư bên cạnh cười dè dặt, ánh mắt ân cần, chuyên chú.

Chỉ mong đừng có vấn đề gì với con ranh này, buổi lễ phải được tổ chức suôn sẻ!
Lời trong lòng bà ta vừa dứt, liền nhìn thấy bàn tay cầm huy chương của nữ hoàng bị Trần Khả Như chặn lại, không thể nhúc nhích, con mắt hiện lên nét hoảng sợ, vẻ mặt kinh ngạc.

"Nữ hoàng, chờ một chút, xin hãy tha thứ cho Khả Như không thể tiếp nhận huy chương này."
Trần Khả Như bất ngờ ngước mắt, mắt đối mắt với nữ hoàng Sarah, vang dội nói từng từ.

Nữ hoàng Sarah ngạc nhiên há to miệng, ánh mắt khó hiểu chuyển từ gương mặt của Trần Khả Như sang khuôn mặt lúng túng của công chúa Thư: "Đây… Rốt cuộc là có chuyện gì vậy?"
Công chúa Thư lập tức phản ứng, vội vàng nhào tới, quật mạnh vào cổ tay Trần Khả Như, ánh mắt hung tợn nói: “Cô cái thứ nghiệt nữ, rốt cuộc muốn làm gì, hôm nay là một dịp trọng đại, đừng có gây chuyện.”
Bà ta thấp giọng, trong lời nói có kèm sự uy hiếp.

So với công chúa Thư, Mike lại khá bình tĩnh, anh ta trầm mặt, tựa hồ đã sớm dự liệu ​​giờ khắc này sẽ đến.

Cùng lúc đó, trên mặt Phỉ Phỉ và Rocky nở nụ cười đắc thắng.

Cổ tay Trần Khả Như đau nhưng không biểu hiện ra trên mặt, quay đầu, không cam lòng yếu thế nói: "Thưa mẫu thân thân mến, công chúa Thư, đương nhiên tôi biết mình đang làm gì!".

Bình Luận (0)
Comment