Chồng Tôi Thật Quyến Rũ

Chương 386


“Không, không có gì đâu, con đến thăm mẹ xem mẹ nghỉ ngơi tĩnh dưỡng thế nào rồi?”
Đỗ Nhất Minh thoải mái đi tới bên cạnh giường Phan Thương Huyền, anh nhìn đông rồi lại nhìn tây, nhìn trái rồi lại nhìn phải, cuối cùng phát hiện y tá không phải là Đào Cúc Vân, từ nhan sắc đến dáng người đều không khác gì đàn ông, khiến người ta không muốn nhìn thẳng vào.

Quả nhiên không so sánh thì sẽ không tổn thương, bây giờ anh mới cảm thấy Đào Cúc Vân là một cô gái xinh đẹp đến nhường nào.

“Hôm nay con không ra ngoài sau?” Từ trước đến nay cứ cuối tuần là không thấy bóng dáng Đỗ Nhất Minh đâu, hành vi hôm nay của anh đúng là không khỏi khiến người ta thấy nghi ngờ.

Phan Thương Huyền cực kỳ quan tâm và để ý tới con trai mình, thấy anh nhòm ngó bà ta biết ngay là anh đang tìm kiếm cái gì! Bao nhiêu ngày không xuất hiện ở nhà, vừa mới về đã tìm cô y tá kia, có lẽ anh cũng đã gặp mặt cô y tá rồi cũng nên.

Vừa mới sáng sớm ngày ra, cô y tá đã xin nghỉ việc với con mắt sưng u, e là không thể tránh khỏi liên quan đến con trai bà ta.

Có điều, từ trước đến nay bà ta vẫn luôn không thích con trai mình qua lại với những người thấp kém, coi như cô cũng biết điều, biết tự mình rời đi, đi là tốt, khỏi phải nhớ thương gì.

“Vâng, không phải mẹ nói con suốt ngày làm việc bận rộn sau, cho nên hôm nay con không làm gì nữa, chỉ ở nhà ở bên cạnh mẹ thôi.”
Đỗ Nhất Minh đi một vòng rồi tới bên mép giường ngồi xuống, ánh mắt anh ta khẽ di chuyển, tâm tư thì không biết đã bay tới tận đâu rồi.

Đỗ Nhất Minh là ai chứ, chỉ vài ba câu đã khiến cho cô y tá mới đến nói ra mọi chuyện tại sao Đào Cúc Vân lại rời đi, lẽ ra anh nên sớm biết vì sao Đào Cúc Vân lại xuất hiện ở nhà họ Đỗ mới phải, lý do duy nhất chỉ có thể là y tá đặc biệt của Phan Thương Huyền mà thôi, được rồi, đêm qua khi thấy cô, anh thừa nhận mình có chút tự mình đa tình, bây giờ cô y tá chạy trốn rồi, có vẻ như anh đã làm sai rồi.

Cái gì chứ?
Trong nhà có người bệnh nên phải về chăm sóc?
Cái cớ quỷ quái gì vậy, không đáng tin chút nào!
Cô y tá này thật đúng là khiến lòng anh bất ổn không yên.

Lúc Đỗ Nhất Minh bị đám bạn thân thiết rủ ra ngoài, trong căn phòng mờ ảo ánh đèn, hàng loạt cô gái trẻ xinh đẹp xuất hiện trước mặt anh, để anh tùy ý lựa chọn, ai nấy đều ưỡn a ưỡn ẹo, liếc mắt đưa tình nhưng không hiểu sao, dù đã lâu không chạm tới phụ nữ nhưng anh lại không có chút hứng thú nào.


Có một người trêu ghẹo nói: “Ồ, Đỗ Nhất Minh gần đây cậu ăn chay sao, lẽ nào không thích phụ nữ nữa mà chuyển qua thích đàn ông?”
Mọi người bình thường đều đã chơi bời quen thói, không hề kiêng nể gì.

Lê Hoàng Việt thì tất nhiên khỏi phải nói, lúc trước khi là đại ca của bọn họ, từ sau khi có chị dâu anh cũng cách biệt thanh sắc, ít xuất hiện trong các cuộc chơi hơn.

“Biến đi, ông đây rất bình thường.

Dáng vẻ Đỗ Nhất Minh không có chút hứng thú nào, đôi mắt đào hoa của anh nheo lại nhìn điện thoại, uể oải không có chút tâm trạng nào.

“Anh Đỗ Nhất Minh có gì không hài lòng sao? Gần đây có một cô gái mới tới tầm mười tám mười chín tuổi tên là Thùy Linh…” Ánh mắt của người đang nói vô cùng gian xảo và háo sắc, giống như tưởng tượng tới cô gái mà anh ta nhắc đến đã khiến anh ta chảy nước miếng đến nơi.

“Tôi muốn, tôi muốn, ăn thịt cá nhiều chán rồi, tự nhiên cũng muốn thay đổi khẩu vị một chút xem sao.”
“Anh Đỗ Nhất Minh nghĩ sao?”
Xung quanh vang lên đầy những âm thanh hỗn loạt, Đỗ Nhất Minh buồn bực uống hết một ly Whiskey, bình tĩnh nói: “Không cần, ông đây đúng là muốn tu tâm dưỡng tính! Tuổi tác lớn rồi phải bảo vệ thân thể, biết không hả, một người đàn ông chơi gái nhiều nhưng mà cũng chỉ có giới hạn thôi, ông đây còn muốn sống lâu trăm tuổi!”
Nói rồi, Đỗ Nhất Minh say khướt lảo đảo đứng dậy, khuôn mặt anh đỏ bừng, cả người nồng nặc mùi rượu rời khỏi phòng.

Anh đã uống không ít rượu, gió lạnh phả vào người khiến anh tỉnh táo hơn phần nào, cả người nửa tỉnh nửa say, bước chân loạng choạng không biết là đang đi về đâu.

Chỉ là anh cảm thấy vô cùng buồn bực, đã sống đến gần ba mươi tuổi đầu mà vẫn còn cảm thấy mơ hồ không rõ ràng như vậy.

Sau này anh mới hiểu ra, đó chính là cảm giác thích một người.

Thích một người, là không tự chủ được mà nhớ đến cô bất kể đêm ngày.

Uông công anh tung hoành tình trường suốt bao nhiêu năm, sao đến cả đạo lý như vậy cũng không hiểu được cơ chứ!
Đỗ Nhất Minh vỗ trán một cái, bên cạnh anh có biết bao anh em đã có thể hoàn lương được rồi, anh quả thật vô cùng hâm mộ.


Có điều, anh đã để lại ấn tượng xấu cho cô y tá, người ta tránh anh còn không kịp, sao có thể động lòng với anh chứ.

Đỗ Nhất Minh gọi một cuộc điện thoại, mượn rượu nói hươu nói vượn.

Đỗ Lan Anh chính là một con quỷ cái, từ khi vào đại học cô ta đã yêu đương vô số lần nên không có gì là cô ta không biết, còn nhiều lần chỉ cách cho anh theo đuổi phụ nữ.

“Anh, anh nói là cô y tá mà em gặp vài lần ở nhà mình sao, trông cô ấy có vẻ rất nhã nhặn, thuần khiết, chưa yêu đương bao giờ thì phải.”
“Được rồi, anh cũng chưa nói là thích cô ấy, chỉ là, cảm thấy cô ấy cũng được.” Đỗ Nhất Minh khẽ ho một tiếng, ý tứ lấp lửng, nhưng Đỗ Lan Anh đâu phải kẻ ngốc, sao có thể không hiểu lời anh nói chứ.

“Được thì cũng được, dù sao anh cứ làm như lời em nói đi.

Có điều, nếu anh mà chỉ muốn chơi đùa, em dám chắc sau này cô ấy sẽ sống chết khóc lóc không tha cho anh đâu, làm như vậy cũng không hay lắm, dù sao cũng là do anh lựa chọn, lợi hay hại, em và anh hiểu rõ hơn ai hết.”
“Biết rồi, biết rồi.”
Đỗ Nhất Minh thầm nghĩ, không phải chỉ là yêu đương thôi sao, làm như trời sập đến nơi không bằng, giống như đang cảnh cáo anh trước khi kết hôn vậy.

Bệnh viện đa khoa An Tâm.

Mười giờ tối.

Hôm nay, Đào Cúc Vân có ca trực đêm nên phải thức đêm.

Trên thực tế, mọi người thay phiên nửa đêm đến sáng là có thể ngủ, chẳng qua là mấy ngày hôm nay tâm trạng cô không được tốt.


Cùng cô trực ban còn có Cao Hoa, bình thường Đào Cúc Vân và cô ta không thân, hơn nửa Cao Hoa rất xinh đẹp thời thượng, khó hòa nhập với mọi người, mỗi lúc một khác, chia phe chia phái khắp nơi.

Mọi người cùng nhau tán gẫu, không hiểu sao, Cao Hoa đột nhiên hỏi: “Đào Cúc Vân, cô làm ở nhà kia kiếm thêm thu nhập, được gấp đôi tiền lương tốt như vậy, sao mới được mấy hôm đã xin nghỉ rồi?”
“Đúng đấy, bệnh nhân khó chăm sóc vậy sao?”
“Hình như chủ nhà là bà Phan Thương Huyền thì phải.”
Các đồng nghiệp mồm năm miệng mười, cô một câu tôi một câu, không ngừng thảo luận, Đào Cúc Vân không muốn nói nhiều với mấy người này, cô chỉ tùy tiện nói: “Chỉ là làm không quen thôi, không kiếm nổi chỗ tiền này.”
“Con trai của bà ấy là anh Đỗ Nhất Minh, bạn của Lê Hoàng Việt, chắc là cô thường xuyên gặp anh ấy lắm nhỉ?” Cao Hoa liếc mắt hỏi cô.

Nghe vậy, sắc mặt Đào Cúc Vân hơi trắng đi, cô vội vàng phủ nhận: “Không không, nào có thường xuyên gặp, ban ngày phải đi làm, buổi tối lại đi chơi, chẳng bao giờ thấy tung tích đâu.”
Mấy người này đúng là buồn cười, cho dù cô có xảy ra chuyện gì ở nhà họ Đỗ thì sao phải nói cho bọn họ biết chứ? Vốn dĩ cũng chỉ là quan hệ bình thường, không nên tám chuyện quá nhiều.

Hơn nữa, Cao Hoa còn có số điện thoại của Đỗ Nhất Minh, mà lưu số điện thoại làm gì chứ, đương nhiên là để hẹn hò rồi.

Ha ha ha.

Rõ ràng là ngoài mặt vẫn tỏ ra bình thường, nhưng trong lòng Đào Cúc Vân lại cảm thấy có chút chua xót.

Một lúc sau, các y tá dần tan làm, chỉ còn lại hai người Đào Cúc Vân và Cao Hoa.

Cao Hoa cũng không phải là một người an phận, cô ta đi thẳng vào vấn đề nói: “Đào Cúc Vân, hôm đó tôi thấy cô và anh Đỗ Nhất Minh nói chuyện, có phải cô thích anh ấy không?”
Cô ta thẳng thừng hỏi như vậy khiến cho Đào Cúc Vân không khỏi bất ngờ, Cao Hoa thật sự là một mỹ nhân, mặt trái xoan, mắt to, mũi cao, dáng người nóng bóng, vừa liếc mắt mắt một cái có thể khiến bao chàng trai say đắm.

“Cô nói linh tinh gì vậy, tôi không hề thích anh ấy.” Đào Cúc Vân nhanh chóng phủ nhận.

Quả nhiên dự cảm của cô không sai, từ khi Cao Hoa nhắc tới Đỗ Nhất Minh cô đã cảm thấy không bình thường.

Cao Hoa nhìn cô một lúc, sau đó cô ta nói tiếp: “Không thì tốt, có thích cũng chẳng sao cả.

Tôi biết nguyên nhân cô đến nhà họ Đỗ chăm sóc bà Phan Thanh Hương, dù sao thì tôi vẫn phù hợp với Đỗ Nhất Minh hơn, luận về vẻ ngoài hay xuất thân, cô đều không thể so sánh được với tôi, cho nên cô đừng hao tâm tổn sức làm gì.”
Đào Cúc Vân bất đắc dĩ nói: “Cao Hoa, tôi đến nhà họ Đỗ là ý của y tá trưởng, trước đó tôi cũng không hề biết.


Hơn nữa Đỗ Nhất Minh là một tên đàn ông đào hoa, tôi không có hứng thú nói chuyện yêu đương với mấy tên công tử nhà giàu, nếu như cô thích anh ấy, có thể ở bên anh ấy, vậy thì tôi sẽ chúc phúc cho hai người.”
“Cô tốt nhất nên nhớ kỹ lời mình nói.” Ánh mắt Cao Hoa tràn đầy khiêu khích.

Đào Cúc Vân không thể hiểu nổi, bên cạnh Đỗ Nhất Minh có biết bao cô gái, sao Cao Hoa lại cứ phải cảnh cáo cô chứ! Cô chẳng qua cũng chỉ như một cọng hành mà thôi!
Hai người không hợp nhau nên cũng không nói chuyện gì nhiều, ai nấy tự làm việc của riêng mình, chủ yếu là ban đêm, thỉnh thoảng có vài trường hợp đặc biệt ấn chuông, còn lại đều là lướt web xem tin tức trên zalo… nếu không thì sao có thể chịu đựng nổi qua một đêm dài như thế.

Đột nhiên, quầy lễ tân ở đại sảnh dưới lầu gọi một cuộc điện thoại tới quầy y tá.

Nói dưới lầu có người tìm Đào Cúc Vân, bảo cô lập tức xuống dưới.

Đào Cúc Vân bán tính bán nghi đi vào thang máy xuống tầng, quầy lễ tân đúng là kỳ lạ, cô còn chưa kịp hỏi rõ ràng thì đã tắt máy, cũng may là bệnh viện có bảo vệ nên không cần lo lắng vấn đề an ninh, có lẽ là bạn học hoặc là người bạn nào đó tới tìm cô.

Đại sảnh bệnh viện lúc này có rất ít người, Đào Cúc Vân đi tới quầy lễ tân hỏi: “Ai tìm tôi thế?”
“Anh ấy nói là bạn trai cô.” Cô giá ở quầy lễ tân máy môi nói, tươi cười nhìn về bóng người đang đứng ở cổng lớn.

“Tôi không có bạn trai.”
Đào Cúc Vân bất đắc dĩ giải thích, ánh mắt cô nhìn theo hướng chỉ tay của nhân viên lễ tân, một người đàn ông cao lớn, đĩnh đạc có vẻ rất điển trai đứng đó.

Cô làm gì quen biết ai đẹp trai như vậy chứ.

Cô định đi luôn nhưng nhân viên lễ tân lại nói: “Bạn trai cô rất đẹp trai.”
Một người đặc biệt coi trọng nhan sắc như Đào Cúc Vân sao có thể bỏ qua cơ hội gặp gỡ trai đẹp được vì thế cô chậm rãi đi ra bên ngoài, cất tiếng hỏi: “Xin hỏi, anh tìm tôi có chuyện gì?”
Ngay sau đó, người nọ quay đầu lại, giơ một đóa hoa hồng lên trước mặt cô, hương hoa ngập tràn quanh quẩn bên mũi cô, dưới ánh sáng lập lòe, màu đỏ của hoa lại càng trở nên rực rỡ hơn.

Cô đột nhiên ngây người ra.

“Tặng cho cô đấy, có thích không?”.

Bình Luận (0)
Comment