Chồng Trước, Anh Thật Là Nham Hiểm

Chương 76.2

Edit: peterpan0209

Beta: linhlunglinh

Cuộc sống gần như khôi phục lại bình thường, vốn dĩ tin đồn lan ra bốn phía về việc tổng giám đốc muốn kết hôn, nhưng đã bao nhiêu ngày rồi cũng không có một động tĩnh. Chẳng lẽ chỉ là tin vỉa hè?

Trái tim của các cô gái mơ mộng nhà giàu lại bắt đầu xao động, chỉ là...

Tổng giám đốc này dường như không bình thường, hình như có ý tứ với thư ký xấu xí của bộ nghiệp vụ ở tầng trên cùng?

Chẳng lẽ tổng giám đốc nhìn trúng cô gái xấu xí kia?

Không thể nào!

Nếu như vậy thì khẩu vị của tổng giám đốc quá nặng rồi!

Bị gọi nhiều lần như vậy, trong lòng Hàn Tử Tây thầm nghĩ đã thành công nhưng đồng thời cô cũng hơi bất an.

Anh thật đã tin tưởng cô chính là Hàn Mộc Tâm sao?

Dù sao người kia đầu óc thông minh, không dễ lừa gạt như vậy!

Không, tin nhắn lại tới nữa rồi.

“Hàn thư kí, mua giúp tôi phần cơm trưa ở căn tin lầu dưới là được, năm món ăn một súp cùng với cơm!

Người này là heo à, sao lại ăn nhiều như vậy!

Hàn Tử Tây thật sự rất muốn trở lại vị trí thấp kém lúc trước của mình, thư ký tổng giám đốc cùng trợ lý của anh đều chết sạch sao?

Thôi, người ta là tổng giám đốc, muốn sai ai thì sai, hơn nữa, cô cũng muốn cùng anh có nhiều cơ hội chung đụng.

Dựa theo sự căn dặn, Hàn Tử Tây mua năm món ăn một súp và cơm, sau đó mang lên tầng trên cùng của tổng giám đốc!

Sở Trạm Đông nhìn món ăn thiếu dinh dưỡng, nhíu mày: "Cà, thịt kho tàu, đậu phụ, cà rốt những thứ này tôi không ăn, cô không biết sao?"

Biết rõ chứ, chính vì biết rõ mới mua, nếu không thì cô sẽ bị lộ tẩy mất!

Hàn Tử Tây giả bộ làm ra bộ dạng làm sai chuyện, xoay người thu dọn lại cơm hộp trên bàn: "Tổng giám đốc, tôi đi mua cho ngài một phần khác."

"Những cái này làm sao bây giờ?" Sở Trạm Đông sờ cái cằm nhìn năm món ăn một súp: "Công ty có quy định là phải an hết phần cơm mình đã mua!"

"..." Tại sao cô lại quên mất điều này cơ chứ!

Sở Trạm Đông ngồi xuống trên ghế sofa: "Cô cũng chưa ăn cơm đúng không? Nếu đã như vậy, cô ăn đi, lần trước trong lúc vô tình đi qua căn tin tôi thấy cô ăn được những món này."

"..." Cho nên, có phải lúc này cô đã tự mình đào hố để tự mình nhảy xuống hay không?

Những thứ này cô đều không thích, nhưng bởi vì bây giờ cô là Hàn Mộc Tâm mà không thể không ăn!

Cuối cùng Hàn Tử Tây phải chạy ra bồn cầu toilet...

"Nôn..."

Ăn một bụng thứ mình không thích, còn có...

Chết tiệt, cô nghi ngờ anh cố ý. Nếu không vì cái gì một bát cơm kia anh chỉ ăn một chút, còn dư lại tất cả đều để cô ăn.

Còn trơ tráo nói cái gì: "Đồ ăn quá nhiều, không ăn nhiều cơm để trung hòa thì trong bụng sẽ quá dầu mỡ!"

Than bùn dầu mỡ!

Khó chịu đồng thời lo lắng trong lòng cô càng lúc càng lớn, cảm giác trước mắt, thật sự rất giống như anh phát hiện cái gì, cố ý chỉnh ác cô.

Nhưng mà có thể sao?

Dựa theo tính tình của anh, nếu quả như phát hiện cái gì thì tuyệt đối sẽ vạch trần cô. Giống như lần trước anh đã trực tiếp kéo cô đến trong quán rượu rồi chất vấn.

Hàn Tử Tây không nghĩ tới, cô ăn nhiều ở nhà cầu ói một chút mà thôi, thế nhưng...

"Hazz, ai nói bộ dáng đẹp mắt nhất định sẽ có nhiều cơ hội, chỉ cần công phu tuyệt vời, gà đất đều có thể bay lên cành làm phượng hoàng!"

"Chính là cô không thấy cô ta nôn nghén rồi sao!"

"Mới tới công ty bao lâu, chắc được hơn hai tháng đi, thế nhưng đã nôn nghén ..."

"Không trách được mua nhiều món ăn như vậy, năm món ăn một súp, cả một hộp cơm, thì ra là ba người ăn!"

"Hu hu... Tôi không cam lòng, sớm biết rằng tổng giám đốc đại nhân khẩu vị nặng như vậy, tôi sẽ không đặc biệt đi chỉnh sửa lại nhan sắc, vừa đau lại phí tiền..."

Thời điểm Hàn Tử Tây nghe đến mấy cái này liền muốn say không dậy nổi, nôn nghén sao?

Cô nôn nghén!!!

Mà ngay cả quản lý của cô cũng dùng một ánh mắt kỳ lạ nhìn cô.

"Hàn thư kí, lần trước giao nhiệm vụ cho cô, cô làm đến đâu rồi?"

"Tôi đã hoàn thành một nửa, còn lại tôi sẽ mau chóng..."

"Không cần, cô đem còn dư lại giao cho Tiểu Trần là được rồi."

"...Vậy tôi cần phải phụ trách cái gì?"

"Đem cái này sắp xếp theo thứ tự thử xem!"

Nhìn quản lý giao nhiệm vụ cho cô, Hàn Tử Tây quả thực dở khóc dở cười.

Sắp xếp, tổng cộng hai mươi tư trang xen lẫn nhau, bảo cô sắp xếp, anh sẽ không cho rằng...

Hàn Tử Tây biết rõ, chuyện này sớm muộn sẽ truyền tới tai Sở Trạm Đông, chỉ là không nghĩ tới nhanh như vậy, cũng không nghĩ tới, anh thế nhưng sẽ...

Sở Trạm Đông hai tay ôm ngực, hai chân gác chéo, dựa vào ở trên bàn làm việc, con ngươi đen liếc cô: "Nghe nói cô mang thai con của tôi?"

"..." Có hay không chẳng lẽ anh không biết, lại vẫn hỏi như vậy, quả thực không biết xấu hổ.

Hàn Tử Tây lắc đầu: "Tổng giám đốc, chỉ là buổi trưa hôm đó tôi ăn nhiều, bụng có chút không thoải mái, nên ở trong nhà cầu nôn ra, rồi bị đồng nghiệp hiểu lầm..."

"Nên..." Sở Trạm Đông cắt đứt cô: "Hiện tại toàn bộ công ty đều tung tin rằng cô mang thai đứa con cùa tôi, vậy bây giờ cô nói tôi nên làm cái gì bây giờ?"

"Tôi sẽcgiải thích mọi người!"

"Bọn họ sẽ nghe những lời này sao?" Sở Trạm Đông thong thả ung dung nói: "Giải thích chính là che dấu, cô cảm thấy bọn họ sẽ tin sao, dù sao gần đây số lần cô đến phòng làm việc của tôi quả thực có chút nhiều!"

"..." Cho nên hết thảy đều do cô sao! "Vậy thì cứ coi như tôi thật sự mang thai, sau đó nói cho bọn họ biết, là con của bạn trai tôi!"

"..." Câu trả lời này của Hàn Tử Tây hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của Sở Trạm Đông? Lời này của cô là có ý gì, chẳng lẽ cô cùng đàn ông kia đã...

Con ngươi đen láy của hắn bất động thanh sắc phát lạnh, nói: "Chuyện này cũng không phải là không thể được, như vậy cô phải rời khỏi công ty. Nhưng chẳng lẽ cô đã quên công ty có quy định không nhận phụ nữ mang thai và cho con bú sao?"

"... Vậy làm sao bây giờ?" Hàn Tử Tây giả bộ làm ra bộ dáng khiếp sợ, uể oải nói: "Tôi chẳng qua đau bụng mà thôi, tại sao lại trở thành như bây giờ?"

"Cô đừng vội, chuyện loạn thành như vậy tôi cũng có trách nhiệm, đúng ra hôm đó tôi không nên để cô ăn nhiều như vậy..." Sở Trạm Đông tiến lên đây, vỗ vỗ đầu vai của cô: "Cô để tôi suy nghĩ thật kỹ biện pháp giải quyết đã."

Sở Trạm Đông vuốt cằm, con ngươi đen thâm thúy, làm ra một bộ dáng suy tư, giống như thật sự đang rất cố gắng nghĩ tới biện pháp giải quyết, lại còn thỉnh thoảng liếc nhìn cô.

"Tôi nghĩ tới một biện pháp, cũng không biết cô có đáp ứng hay không?" Sở Trạm Đông nói: "Đây là biện pháp duy nhất tôi nghĩ có thể làm được."

Hàn Tử Tây vội vàng nói: "Là gì?"

Sở Trạm Đông đột nhiên giữ chặt tay của cô, ánh mắt sáng quắc: "Biết vì sao tôi thường gọi cô tới phòng làm việc của tôi không?"

Hàn Tử Tay bỗng nhiên đỏ mặt: "Không, không biết!"

"Còn nhớ rõ lần đó tôi nhầm cô thành Hàn Tử Tây không?" Sở Trạm Đông chỉ chỉ trán của cô: "Ngoại trừ cái bớt này, cô và khuôn mặt của cô và Hàn Tử Tây có thể nói là giống nhau như đúc. Muốn biết Hàn Tử Tây là ai không?"

Bộ dạng Hàn Tử Tây mờ mịt: "Là ai?"

"Vợ của tôi!"

Ba chữ rõ ràng rất bình thường, vì sao Hàn Tử Tây cảm thấy, tim của mình lại đập không bình thường!

Rõ ràng quan hệ gì cũng không phải, tại sao anh phải nói như vậy?

Còn có lần này, anh thái độ đối với mình, giống như...

Không, Hàn Tử Tây, cô chỉ cần lấy virut trên người anh ta là được, còn lại tất cả cũng không nên suy nghĩ nhiều.

Sở Trạm Đông cẩn thận chăm chú nhìn mỗi một tấc biến hóa trên vẻ mặt của Hàn Tử Tây, con ngươi đen lóe lên, tiếp tục nói: "Trước mắt trên dưới công ty không phải là truyền lời đồn chúng ta sao, hơn nữa còn càng diễn ra mạnh mẽ, biện pháp giải quyết duy nhất trước mắt chính là..."
Bình Luận (0)
Comment