Chồng Trước, Anh Thật Là Nham Hiểm

Chương 89

Chỉ cần bóp cò súng, tên đàn ông biến thái này sẽ sống không bằng chết.

Bất Hối không có lý do gì để chần chừ thêm nữa, ngón tay bé nhỏ đang giữ trên cò súng, nhẹ nhàng dùng sức...

Trong giây phút nghìn cân treo sợi tóc, cổ tay nhỏ bé đột nhiên bị người khác nắm lấy. Viên đạn hưu một tiếng bắn dính trên trần nhà, may mắn là súng cách âm, nếu không tiếng động gây ra tuyệt đối không hề nhỏ.

Sở Trạm Đông ban đầu vốn là đang ngủ say, giờ phút này siết chặt lấy cổ tay nhỏ bé, thấp giọng nói: "Là nhóc?"

Tuy lời nói không đầu không đuôi, nhưng Bất Hối hiểu được ý của hắn là gì, chắc chắn là hắn đang nói tới chuyện ngày đó đụng phải y tá dáng người bé nhỏ.

"Là tiểu gia thì thế nào?" Mặc dù bị bắt, tiểu gia Bất Hối vẫn vô cùng kiêu ngạo: "Có điều ông sẽ không có cơ hội để đối phó với tôi!"

Nói xong, tay trái đang được tự do cũng nhanh chóng hành động, động tác rất mau, chuẩn xác đánh úp lại người ở phía sau...

Sở Trạm Đông quả nhiên là cũng không yêu cầu gì với cái người bé nhỏ mặc một bộ đồ đen này. Mang theo khăn trùm đầu, thậm chí ngay cả con mắt cũng đeo kính râm vào, thân hình tuyệt đối không đến 1m6...

Người luôn xưng tiểu gia này thực chất chỉ là một đứa nhóc, hiện tại hắn không thể đoán được, nhìn thân hình gầy nhỏ nhưng giọng nói lại to lớn tự tin giống như một đại lão gia.

Giọng nói thay đổi kiêu ngạo hơn xưa khiến hắn không thể không nhìn thằng nhóc trước mắt bằng ánh mắt khác!

Không vì cái gì cả, đơn giản vì thằng nhóc này dám một mình đến đây, một mình đi vào đầu tiên.

Súng cách âm, thay đổi giọng nói..

Quả thật tính toán rất kĩ, chỉ tiếc...

Muốn lấy tính mạng của Sở Trạm Đông hắn không phải là chó mèo tùy tiện cũng có thể cầm đi!

Động tác linh hoạt nghiêng người né tránh, lập tức đè hắn xuống giường, chỉ dùng một cái tay liền thành công tóm được thằng nhóc.

Nhưng mà Sở Trạm Đông không nghĩ tới, nó lại dám giở trò sau lưng hắn.

Là chó sao, rõ ràng là cắn hắn...

Tiểu gia Bất Hối đương nhiên biết làm như vậy rất mất mặt, nhưng là nam nhi đại trượng phu co được dãn được, cắn hắn một cái có thể an toàn thoát thân, vì cái gì lại không cắn đây!

Cắn Sở Trạm Đông xong. Thừa dịp hắn không để ý buông lỏng tay mình. Bất Hối nhanh chóng chạy về hướng sân thượng...

Đáng tiếc...

Cơ Ngô Lê, Đông Phương Hoằng, Lận Dật Thần, Tư Mã Hạo...

Bất Hối bị bốn người bọn họ vây lại, chặn hết mọi đường đi không thể nào trốn được!

Lúc trước cậu điều tra được bọn họ đều đã đi hết rồi không phải sao?

Sở Trạm Đông đứng sau lưng hắn, nhìn hắn lúc này chẳng khác nào con baba bị nhốt trong hũ, khẽ nói: "Trước tiên trói nó lại đã!"

Bất Hối cũng không có phản kháng gì, chỉ khi Cơ Ngô Lê chuẩn bị bắt lấy cánh tay cậu thì một giọng nói vang lên: "Buông tay ra, tiểu gia ta sẽ tự mình đi!"

"..." Thiếu chút nữa Cơ Ngô Lê đã đem nó giết ngay tại chỗ!

***

Xác định rằng Hàn Tử Tây không có bị đánh thức, lúc này Sở Trạm Đông mới rời đi.

Đi lên tầng trên cùng.

Mở cửa, nhìn đến xung quanh...

"Người đâu?"

Đừng nói ngay cả bốn người bọn họ đều không thể canh chừng tên nhóc đó!

Có thật sự là lợi hại như vậy không?

Đông Phương Hoằng chỉ chỉ hướng toilet: "Ừ, tên nhóc này thật đúng là có bản lĩnh, mới vừa vào cửa đã nhanh chóng chạy thẳng vào toilet. Còn khóa trái cửa bên trong, buồn cười nhất chính là tự xưng rằng trên đời này sẽ không có ai mở được khóa cửa của nó, có đánh nó cũng không chịu ra!"

"Dựa vào mấy cái vật vô dụng này, ai nói lão tử mở không ra, chỉ là lão tử không có công cụ thôi, các ngươi chờ lão tử trở về lấy công cụ, tuyệt đối không được tự ý mở cửa trước được không?"

Cơ Ngô Lê cảm thấy rằng dù bên trong kia có đầu hàng cũng không thể có đường sống!

Sở Trạm Đông ngồi xuống sofa: "Bên trong có cửa sổ nào không?"

"Không có!" Tư Mã Hạo quay người lại trả lời: "Bởi vì không có cửa sổ cho nên mấy người bọn tôi mới để cho nó tự ý làm bừa một chút!"

Sở Trạm Đông gật đầu: "A lê, đi mua một ít ăn khuya, thỏ đầu, cá mực, bánh trẻo rán, gà rán, tê dại cay thịt bò..."

Cơ Ngô Lê: "..."

Hơn nửa đêm, ăn nhiều dầu mỡ như vậy có ổn hay không?

Mặc dù khó hiểu, nhưng hắn vẫn đi mua.

Bởi vì buổi tối có phần đông hơn bình thường cho nên Cơ Ngô Lê đi có hơi lâu, chờ khi hắn trở về cũng đã là nửa tiếng sau.

Sở Trạm Đông đem tất cả mọi thứ, đều mở ra, đối với Đông Phương Hoằng nháy mắt.

Người đằng sau hiểu ý, rón rén đem những đồ ăn này đặt trước cửa phòng toilet, còn cố ý lấy tay phẩy phẩy cho mùi hương bay vào bên trong...

Cơ Ngô Lê: "..."

Đông Tử biết rõ đối phương là ai?

Xong rồi Sở Trạm Đông hướng phía Đông Phương Hoằng nhướng mày, người đó liền cầm lấy một cái chân gà chiên lên: "Tiểu kê tử, anh mua gà rán này ở đâu, quả thực là ăn rất ngon!"

Cơ Ngô Lê cầm hai lon bia từ trong tủ lạnh ra, ném cho hắn một lon, trong tay mình cầm một lon cố ý gây ra tiếng động mở nắp, lúc khui nắp ‘xích’ một tiếng hắn nói: "Nghe nói hơn nửa đêm, ăn chân gà rán với uống bia là vô cùng ngon miệng nha!"

"..." Đông Phương Hoằng đem chân gà chiên trong miệng phun ra.

Người phụ nữ nào đó, cũng thích nhất chính là sửa ngôn từ trong quảng cáo có thể nào trùng hợp như vậy, câu quảng cáo này cô cũng đã từng sửa qua, nhưng giống nhau như đúc với lời sửa của Cơ Ngô Lê.

Bây giờ đã hơn nửa đêm, ăn đùi gà, uống bia, sau đó...

Chuyện đều đã qua, có nghĩ đến cũng chẳng có ích gì.

Âm thầm cười khổ, Đông Phương Hoằng nói tiếp: "Cái đầu thỏ này ăn cũng rất ngon, ai, hơn nửa đêm ăn những vật này, quả thực là quá sung sướng, mau đến đây, mấy người các cậu cũng ăn đi..."

Tiểu gia Bất Hối nghe được tiếng trao đổi của những người đàn ông bên ngoài, quả thực muốn xông ra.

Những món ăn kia đều là thứ hắn thích ăn nhất!

Xem ra hắn đã biết thân phận thật của mình!

Sở Trạm Đông cái tên biến thái này, lại có thể sử dụng cái chiêu hạ tiện như thế này đối với tiểu gia, tiểu gia khinh bỉ ngươi!

Sĩ khả sát, bất khả nhục!

"Bùm..."

Lúc cửa mở ra, hình ảnh đập vào mắt Bất Hối là Cơ Ngô Lê đang không có hình tượng nhét loạn một con mực nướng vào miệng.

Nghe được tiếng vang, mọi người tự động nhìn về ngưỡng cửa, bộ dạng chân con mực treo ở trên cằm, muốn buồn cười bao nhiêu thì có bấy nhiêu.

Bất Hối không nhịn được nhìn thẳng, người đàn ông này bao nhiêu tuổi rồi, rõ là... Đáng ghét!

Không để ý tới tầm mắt nóng rát của mấy người đó, Bất Hối ra khỏi toilet, ngồi xuống chỗ đang để đồ ăn trên sàn, ngay cả giá tiền cũng không hỏi, lấy tóc giả mắt kính xuống, mở miệng đã biến thành tiếng khí, tay trái một cái chân gà chiên, tay phải một cái đầu thỏ...

Lận Dật Thần, Tư Mã Hạo nhìn thấy Bất Hối như vậy, quay sang nhìn Sở Trạm Đông đang vuốt cằm nhíu mày.

Sở Trạm Đông chỉ cười không nói nhìn tên nhóc thối ăn ngon lành.

Hai năm không thấy, không nghĩ tới khẩu vị tên nhóc thối này rõ ràng không thay đổi.

Muốn hỏi hắn làm sao mà biết ư? Chính là vì lúc trước hắn phải hạ mình dụ dỗ cậu nhóc...

Dương như nó cũng sợ hãi đánh thức Sở Trạm Đông giống với mình.

Hai năm trước Hàn Tử Tây giả điên là giả, như vậy thì Bất Hối...

Kỳ thật hắn cũng không hoàn toàn chắc chắn, bất quá mới hai năm không thấy, cậu nhọc sẽ lớn cao như vậy sao?

Đứa trẻ mới tám tuổi, có phần không thể đi!

Ôm thái độ đánh cược nên hắn mới để cho Cơ Ngô lê mua những thứ đồ ăn này.

Hai năm trước kia, chỉ mấy ngày ngắn ngủi ở cùng dưới một mái hiên, hắn không biết lúc ấy mình là xuất phát từ cái dạng ý nghĩ gì nhưng lại có thể nhớ kỹ sở thích của nó.

Thích ăn thịt, không thích ăn chay, thích uống đồ uống có ga, còn thích ăn đồ ngọt.

Không nghĩ tới một chút trí nhớ tự động giữ lại, trong lúc mình lơ đãng lại có thể có tác dụng.

Hai năm nay, tiểu tử này có vẻ như trôi qua không tệ, thân cao thể tráng, mà còn...

Không thể không thừa nhận cậu nhóc càng ngày càng đẹp trai!

Mới có tám tuổi, có thể mặc quần áo đi đêm bình thường thường ra một loại ý vị khác.

Sở Trạm Đông cảm thấy có lẽ là mình phát điên mất rồi! Tại sao hắn lại có thể nhìn chăm chú cậu nhóc như vậy! Thậm chí trong nháy mắt trong đầu còn có ý nghĩ... lướt qua.

Nếu đây là con mình thì thật tốt!

Đúng vậy!

Nếu là con hắn thì thật tốt, còn tuổi nhỏ đã có bản lĩnh như vậy.

Tám tuổi... có ai tám tuổi lại dám mặc quần áo đi đêm, bay vọt mười tầng lầu cao, bị bắt, đối mặt với năm người cao to, coi như người trưởng thành không hề quen thuộc như thế, nhưng một chút ý sợ hãi cũng không có, ăn ăn uống uống, thậm chí còn chỉ huy Cơ Ngô lê lấy coca cho hắn.

"Lấy cho tiểu gia lon coca!" Hắn còn chưa trưởng thành, không thể uống bia.

Tính tình Cơ Ngô Lê nóng nảy: "Tên nhóc thối này, lại dám tự xưng một câu tiểu gia với chú, có tin ta nổ nhóc hay không!"

"Chỉ bằng ông?" Bất Hối quăng ánh mắt khinh thường: "Đừng nói nhảm, đi lấy nhanh lên!"

Cơ Ngô lê xắn tay áo: "Nhóc dám làm lại ánh mắt vừa rồi thử xem?"

Bất hối: "Ông muốn tôi làm lại tôi sẽ làm lại, ông cho là ông là cái gì!"

Một chút việc nhỏ cũng làm không xong, thật sự là một phế vật!

"Ha ha ha ha..." Đây là lần đầu tiên Đông Phương Hoằng tiếp xúc với Bất Hối, nhưng đã lập tức thích thằng nhóc này: "Tiểu quỷ, nhóc quả thực quá trâu rồi !"

Bất Hối khoát tay áo: "Có thể sùng bái tôi, tuy nhiên tôi không phải thần thoại, nhưng mà cứ cố gắng hết mức khiêm tốn một chút!"

"Ha ha ha ha..." Quả thực, Đông Phương Hoằng nhìn về phía Sở Trạm Đông: "Đông tử, tiểu tử này lớn lên tuyệt đối nguy hiểm!"

“Thà khắc mãn!” Bất Hối đột nhiên rất nghiêm túc nhìn giống Đông Phương Hoằng: "Ông chú, ông có thể lặp lại lời nói mới rồi một lần nữa không?"

Đông Phương Hoằng: "Cái gì, vừa rồi nhóc nói thà khắc mãn là có ý tứ gì?"

"Tiếng Hàn có nghĩa là chờ một chút, nhưng chuyện này không phải trọng điểm có được hay không, tuổi tác đã lớn như vậy, còn không tìm được trọng điểm, thực sự nóng ruột giùm cho chú!" Bất hối nói: "Xin mời chú lặp lại lời nói mới rồi của chú một lần nữa!"

Đông Phương Hoằng cũng không giận, ngược lại mặt hiện tươi cười nghe theo: "Cái gì, vừa rồi nhóc nói cái thả khắc mãn là có ý gì?"

"Tôi nói là tiếng Hàn nghĩa là chờ một chút, ông có yên lặng hay không?" Bất Hối cảm thấy, chỉ số thông minh của loại người này cộng lại cùng một chỗ có lẽ vừa vặn đủ 500!

"Nhóc gấp cái gì, không phải nhóc nói chú lặp lại một câu nói mới rồi sao?" Đông Phương Hoằng nháy mắt, đáy mắt tràn đầy gian xảo.

"..." Bất Hối hít sâu: "Không phải một câu này, là câu sau, chú nói Đông tử, tiểu tử này lớn lên tuyệt đối ghê gớm có phải hay không?"

"Chú có nói sao?" Đông Phương Hoằng nhún vai, giả ngu: “Chú chưa hề nói câu này, mọi người người nào nghe được tôi nói rồi hả?"

Tập thể lắc đầu.

"..." Năm người lớn bắt nạt một đứa trẻ con, thật sự tốt sao? Híp híp mắt, Bất Hối làm ra vẻ hiểu rõ: "Hiểu, lớn tuổi, lại có những bệnh dễ quên, nặng tai, si ngốc, tuổi của năm người cộng lại một chỗ chắc cũng khoảng 300 tuổi đi!"

300...

Chia đều mỗi người 60 tuổi...

Tên nhóc này tổn thương người không dùng theo lời thô tục, tách biệt một cái lập tức sỉ nhục cả năm người người lớn bọn hắn rồi!

"Mấy chú, mặc dù mọi người đều già, nhưng là vẫn là người đàn ông, thân là người đàn ông cơ bản nhất chính là muốn một lời nói ra phải giống như Tứ Mã Nan Truy."

Chỉ vào Đông Phương Hoằng: "Vừa nãy chú này nói..." Ngón tay chuyển hướng mình... "Thằng nhóc này sau khi lớn lên tuyệt đối nguy hiểm... Vậy thì ý tứ ẩn hiện trong đó nghĩa là tôi có thể vui vẻ khỏe mạnh lớn lên! Cũng có nghĩa là không còn nguy hiểm nữa! Cho nên..."

Đứng dậy, vỗ vỗ tay, không để ý cầm lấy tóc giả bị ném xuống đất với ba lô các loại, vẫy vẫy tay với mấy người: "Năm vị, bữa tiệc kết thúc, cám ơn thịnh tình chiêu đãi của các vị, nhất định tôi sẽ không để mọi người thất vọng, chờ ngày tôi trở nên nguy hiểm đó, sẽ mời lại mấy chú!"

Mấy người đưa mắt nhìn nhau, tiểu tử này tận dụng mọi thứ công lực, thật sự là nhuần nhuyễn lắm!

Sở Trạm Đông nãy giờ vẫn không có lên tiếng đứng dậy từ trên ghế sofa, chậm rì rì đến gần người đang chuẩn bị mở cửa rời đi...

Chỉ nghe thịch một tiếng, cửa mới vừa bị bất hối tiểu gia mở ra, bị một bàn tay to cao quý hắn trên đỉnh đầu, giữa đường cản lại đóng chặt, bất hối tiểu gia bị Sở Trạm khóa lại rồi...
Bình Luận (0)
Comment