Chồng Trước Có Độc

Chương 54

Editor: Cẩm Tú

Giang Tâm Di bị anh dọa làm cho sợ hết hồn, không thể làm gì khác hơn là liều mạng lau nước mắt. Lúc này cô mới ý thức được sự chán ghét của anh đối với cô đã vượt ra ngoài tưởng tượng.

Bạch Ngôn Sơ lạnh lùng nói: “Không có biện pháp khác, trừ phi Kha Triết Khôn tự mình không thừa nhận là cô đâm bị thương hắn. Nếu không, cảnh sát chắn chắn sẽ tra ra được cô!”

“Anh định làm gì? Có nghĩ được biện pháp nào hay không? Hả? Có hay không?” Giang Tâm Di mang bộ dạng chán chường như một con mèo bệnh, quỳ gối dưới chân chủ nhân lo lắng gào lên.

“Nhưng, sợ rằng Kha Triết Khôn thật sự sẽ không kết hôn với cô!” Bạch nói sơ lạnh lùng nhìn chăm chú vào khuôn mặt tái nhợt của cô, nói ra sự thật vô tình.

Giang Tâm Di ngơ ngác ngồi ở trên thảm lông dê kêu lên: “Vậy, vậy em chẳng phải là lấy vợt tre múc nước rồi sao? Không được không được! Em nhất định phải được gả vào Kha gia, em muốn làm thiếu phu nhân của Kha gia!”

Cô không hổ là nữ phụ xuất sắc nhất trong phim tâm lý tình cảm, khóc lên quả thực là làm cho bầu không khí xung quanh tệ hẳn đi, ngay cả vách tường của phòng khách hình như cũng đang phát run rồi.

Cho đến lúc cô khóc đến đau cả hông, liền đưa tay ôm lấy bắp chân của Bạch Ngôn Sơ, khuôn mặt nhỏ nhắn tựa sát vào đó, thút tha thút thít nói: “Ngôn Sơ, em không muốn ngồi tù! Anh đi cầu xin Kha Triết Khôn bỏ qua cho em đi... em vẫn còn yêu anh ta.”

Anh nhìn người phụ nữ phía dưới, lạnh nhạt nói: “Tôi có thể cầu xin hắn tha cho cô, nhưng cô đừng trông mong rằng hắn sẽ cưới cô.”

Anh kết luận, Kha Triết Khôn tuyệt đối sẽ không lấy người phụ nữ trước mắt này.

Giang Tâm Di đột nhiên ngẩng đầu lên, buồn bã mà cười: “Anh đã đồng ý tôi cái gì? Anh đã đồng ý với tôi, một khi đứa bé được sinh ra, sẽ phải nghĩ biện pháp để cho tôi được gả vào Kha gia! Anh nói anh sẽ nghĩ biện pháp ép Kha Triết Khôn lấy tôi, hiện tại thế nào? Bây giờ anh ngay cả một chút ý tưởng cũng không có? Bây giờ trong lòng anh chỉ có con tiện nhân họ Đường đấy thôi hả? Lần trước còn gạt tôi đi làm xét nghiệm DNA, còn công bố ra ngoài! Sao anh lại vội vã phủi sạch mọi chuyện để làm gì? Vội vã để làm một con chó cho Đường gia sao? Anh đừng quên, chọc cho tôi tức giận tôi sẽ làm hại cả nhà bọn họ, công bố tất cả chuyện xấu của Đường Hạc Lễ ra bên ngoài!”

Bạch Ngôn Sơ hung hăng khom lưng xuống, đưa tay trái bóp cổ cô, rống giận: “Im miệng cho tôi! Ban đầu tôi với cô định ra hiệp nghị, để cho cô sinh ra đứa bé của Kha Triết Khôn, còn giúp cô chùi đít. Chỉ cần cô không đụng vào Đường gia, tôi sẽ nghĩ dienđanâlqsađ cách để cho cô được gả vào nhà giàu. Nhưng, cô càng ngày càng không nghe lời tôi, càng ngày càng đi lệch ra khỏi quỹ đạo, thì đừng trách tôi vô tình!”

Giang Tâm Di cảm nhận được đau đớn, liền dùng hết sức gào lên: “Cái tên khốn kiếp! Anh vì bọn chúng mà động thủ với tôi, anh cho rằng lão nương sợ anh chắc?”

Anh hung hăng buông tay, làm cho cô gần như ngã ở trên mặt thảm. Anh nhìn xuống cô, rét căm căm nói: “Tôi ghét nhất là người khác đùa với lửa! Nhất là dám khiêu chiến với tính nhẫn nại của tôi!”

Từ trong phòng ngủ, con của Giang Tâm Di đi ra chứng kiến thấy toàn bộ, bị dọa sợ đến câm như hến, sắc mặt trắng bệch.

Anh nhìn Tiểu Di, trầm giọng nói: “Chăm sóc đứa trẻ cho tốt! Đừng làm cho con bé học theo mẹ mình!” Nói xong, còn không thèm liếc nhìn người phụ nữ trên đất mà đi thẳng ra ngoài.

Giang Tâm Di uể oải nằm trên mặt đất, một tay nắm chặt lấy thảm lông dê, hung hăng kêu gào: “Họ Bạch, tôi muốn anh, và cả toàn bộ Đường gia chết không được tử tế!”

Tiểu Di nhắm mắt lại.

=== ====== ====

Liên tiếp mấy ngày, truyền thông đều đưa tin tức Kha Triết Khôn bị đâm thương. Mỗi ngày Du Du đều chú ý tới tình hình, chú ý tới tin tức mới nhất từ phía cảnh sát.

Cô nhìn thấy tin tức trên TV, người phát ngôn bên phía cảnh sát nói: “Căn cứ vào công bố của Kha Triết Khôn tiên sinh, đêm đó là do gặp phải kẻ cướp đâm bị thương, hung khí là thanh xiên nướng trên bờ biển.”

Ký giả lại ríu ra ríu rít đứng lên: “Nhưng, tại sao hung thủ lại không dùng dao làm hung khí, mà là thuận tay cầm thanh xiên nướng lên? Xin hỏi thật sự không có nghi ngờ ai khác nữa sao?”

“Thật giống như có người chứng kiến công bố, đêm đó ở bãi biển thấy có hai người cãi vả kịch liệt! Mặc dù không phải là rất gần, nhưng vẫn nghe được! Điểm này Kha tiên sinh không có giải thích gì sao?”

“Ngài không cảm thấy bản án vẫn còn rất nhiều điểm nghi vấn ao? Có phải Kha tiên sinh muốn tự mình âm thầm giải quyết, không muốn công bố hung thủ là ai?”

Đối mặt với nhiều chất vấn như vậy, người phát ngôn bên cảnh sát không khỏi cau mày: “Trước mắt chúng tôi sẽ căn cứ vào lời khai của Kha tiên sinh, còn tường tận sự việc chúng tôi sẽ tiếp tục điều tra. Cám ơn!”

Cũng như nhiều người khác, Du Du cảm thấy lời khai của Kha Triết Khôn có rất nhiều điểm nghi vấn, làm cho người ta khó có thể tin tưởng được.

Đêm đó gần Kha Triết Khôn nhất chính là Giang Tâm Di. Chẳng lẽ là cô ta đâm hắn bị thương? Nếu như không phải là cô ta, vậy thì có phải là Bạch Ngôn Sơ hay không?

Cô chìm vào trong suy đoán.

=== ====== =====

Thời tiết buổi trưa thật u ám, trên con đường ở đỉnh núi Long Vương phía nam An Sơn, có một hàng xe sang trọng đậu ở đó. Một đám người dienđanâlqsađ mặc tây trang màu đen, vóc người hung hãn vây quanh một khu biệt thự lớn, im lặng đứng yên trong cơn gió thu thổi vù vù.

Mà trong khu biệt thự đó, Bạch Ngôn Sơ mặc đồ đen ngồi vuốt ve chiếc bật lửa, ánh mắt sâu thẳm mà thâm trầm. Mà một bên là Kha Triết Khôn đang yên lặng ngồi tĩnh dưỡng, sắc mặt âm trầm như được bao trùm bởi một lớp sương mù dày đặc.

Sau khi thương thế chuyển biến tốt hắn nhanh chóng quay về nhà nghỉ ngơi, cũng triệu tập ký giả, lời khai cũng giống như lúc trước: là gặp cướp bóc rồi bị hắn đâm.

Hắn xoa bóp phần eo của mình, nói: “Bạch tổng, tôi vẫn là câu nói kia, tôi tuyệt đối sẽ không cưới Giang Tâm Di! Tiền nuôi dưỡng tôi sẽ trả khồn thiếu phần nào, tôi cũng sẽ thường xuyên đi thăm con gái. Mặt khác, Giang Tâm Di muốn bao nhiêu tiền, tôi sẽ trả hết. Nhưng, tôi sẽ không vì người phụ nữ này và đứa bé kia, mà phản bội lại gia tộc. Tôi còn có rất nhiều chuyện phải làm, sẽ không bởi vì những chuyện nhỏ này mà làm ảnh hưởng đến tôi.”

Bạch Ngôn Sơ đặt cái bật lửa xuống, lạnh lùng nói: “Không truy cứu chuyện Giang Tâm Di đâm anh bị thương, chính là vì không muốn bên ngoài phát hiện ra quan hệ người tình giữa hai người, có thể thấy được Kha đại thiếu quyết tâm muốn thoát khỏi Giang Tâm Di. Nhưng, Kha đại thiếu không sợ cô ta sẽ làm lớn chuyện, thậm chí ôm đứa bé đến công ty của anh sao?”

Kha Triết Khôn cười lạnh: “Hừ, nếu cô ta thật sự ngu xuẩn như thế, tôi sẽ chiêu đãi cô ta thật tốt! Anh nhớ về nói lại với cô ta, không nên quá ngu ngốc! Lúc đầu tôi có yêu thích cô ta, thế nhưng đó chỉ là một đoạn tình ngắn ngủi, sao có thể chân thật chứ? Đừng tưởng rằng trong bụng giữ lại con của tôi, mà có thể bước được vào nhà tôi. Lên giường với tôi, cũng không nhất định là đã qua cửa của tôi!”

Bạch Ngôn Sơ gật đầu một cái: “Tuần trước địa bàn mới của Đông Hưng tại Xích Sơn Giác kia, đoán chừng mấy ngày nữa sẽ vào tay tôi.”

Anh sớm đoán được Kha Triết Khôn sẽ không dễ dàng đồng ý, cho nên mới nghĩ đến việc ra tay trước thì chiếm được lợi thế, phải thành công đoạt lấy thứ hắn nhìn trúng.

Kha Triết Khôn sững sờ, ngồi thẳng người dậy, sắc mặt tái xanh: “Anh ra tay lúc nào?”

Bạch Ngôn Sơ cười nhạt, thật giống như sau cơn mưa trời lại sáng: “Thời kỳ phi thường, phi thường phương pháp! Cũng có thể gọi là thủ đoạn! Ở Hương thành, người của tôi tuyệt đối không ít hơn người của Kha đại thiếu.”

“Hừ, anh cho rằng làm như vậy có thể ép tôi cưới Giang Tâm Di?”

“Đừng suy nghĩ như vậy! Đó là bởi vì tôi cũng có hứng thú với mảnh đất kia, cho nên liền đi trước một bước mà thôi.”

“Cho dù như thế nào tôi cũng không cưới cô ta!” Kha Triết Khôn hung hăng nói.

“Nếu Giang Tâm Di tiếp tục hành động, tôi tin anh sẽ rất khó để thu dọn tàn cuộc. Tối độc phụ nhân tâm, Kha đại thiếu không nên coi thường phụ nữ đang trong cơn tuyệt vọng, lúc đó năng lực bộc phát lại mạnh hơn so với đàn ông đấy.”

Kha Triết Khôn khẽ châm chọc cười nói: “Bạch tổng, tôi thật sự bội phục anh. Giang Tâm Di dầu gì cũng đã là món ăn cũ của anh, anh lại bắt cô ta làm công cụ thực hiện cho chính mục đích của anh. Ai, tình cảm và lý trí của anh được phân chia thật rạch ròi!”

Bạch Ngôn Sơ vẫn ngắm nhìn khung cảnh trên đỉnh núi như cũ, thu lại hình dáng thành phố chìm trong màn sương vào tầm mắt, lạnh lùng nói: “Nói đến lãnh khốc, làm sao tôi có thể so được với Kha đại thiếu?”

Kha Triết Khôn rốt cuộc cũng kiên định nói: “Bạch Ngôn Sơ, anh không cần phải lãng phí nước bọt cùng tôi nữa! Tôi hiểu biết rõ gần đây anh đang nóng lòng muốn tái hôn, liền muốn nhanh chóng thoát khỏi Giang Tâm Di! Nhưng nếu anh cứ tiếp tục bắt ép tôi cưới Giang Tâm Di, tôi sẽ không để cho anh chiếm được Đường Du Du.”

Bạch Ngôn Sơ quay đầu lại, khinh thường cười: “Anh cho rằng anh có đủ năng lực?”

“Đừng quên em trai của tôi vẫn đang thích cô ta! Chỉ cần tôi khích lệ em trai theo đuổi cô ấy, nó sẽ lớn mật theo đuổi! Với lại, Đường Du Du vẫn hoài nghi quan hệ giữa anh và Giang Tâm Di, đến bây giờ cũng không hoàn toàn quên được. Chẳng lẽ anh không sợ cô ấy sẽ nghe được vài lời nói mập mờ không rõ giữa anh và Giang Tâm Di sao?”

Bạch Ngôn Sơ lại khẽ mỉm cười: “Chuyện tôi muốn làm, sẽ không ai ngăn cản được hết. Kha đại thiếu muốn bước vào một bước, tôi liền không ngại để cho em trai bảo bối của anh nếm thử kết quả việc tranh giành phụ nữ với tôi!”

Dứt lời, anh liền đứng lên, nhìn người đàn ông đối diện nói rành mạch từng câu từng chữ: “Hãy nói với em trai anh đừng nên động vào Đường Du Du!”

Kha Triết Khôn lộ ra nụ cười miễn cưỡng: “Ơ? Bạch tổng sẽ vì người phụ nữ này mà đối đầu với toàn thế giới sao?”

Bạch Ngôn Sơ nhanh chóng xoay người lại nói: “Tôi sẽ làm cho tất cả những người cản trở tôi phải xuống Địa Ngục!”

Nói xong anh liền rời khỏi khu biệt thự, bốn người đàn ông mặc áo đen cũng rời đi cùng.

=== ====== =======

Mà ba ngày sau, một lần nữa Hương thành lại đưa tin dữ, đó chính là thành viên hội đồng quản trị kiêm tổng giám đốc tập đoàn Đông Hải Kha Triết Khôn xảy ra tai nạn xe cộ ngoài ý muốn tử vong. Địa điểm là khu đường cao tốc Hoa Sen, hiện trường thê thảm không nỡ nhìn, Kha Triết Khôn chết rất kinh khủng, làm cho lòng người cảm thấy lạnh lẽo.

Tin dữ vừa đưa ra, cha của Kha Triết Khôn là Kha Đông Hải bởi vì mất đi đứa con cả nên cực kỳ đau lòng, cần nhập viện trị liệu. Ngay lập tức tập đoàn Đông Hải cũng trở nên hỗn loạn.

Truyền thông rối rít lên tiếng, suy đoán nguyên nhân lần bỏ mạng ngoài ý muốn này của Kha đại thiếu. Không ít người liên hệ cái chết của hắn với vụ đâm bị thườn tại bãi biển, còn có người thì lại nghi ngờ các đối thủ cạnh tranh buôn bán của hắn. Tóm lại, tất cả mọi giả thuyết đều chưa có kết luận.

Công ty cho nghỉ đông, chiều hôm đó Du Du trở về thăm cha. Mới vừa vào cửa chính Đường gia thì liền nhìn thấy cha cùng với Bạch Ngôn Sơ đang ngồi trên ghế salon nói chuyện.

Đường Hạc Lễ còn đang than thở: “Ai, thật là việc đời khó đoán! Kha Đông Hải nhất thời nở mày nở mặt, lại không biết được tuổi già lại phải tang con, người đầu bạc tiễn kẻ tóc xanh.”

Du Du đi lên phía trước, ngồi ở bên cạnh cha, nói: “Cha.”

Bạch Ngôn Sơ nhanh chóng liếc qua cô một cái. Cô vẫn như vậy.

Cô và anh đã một tháng không gặp mặt rồi. Đêm đó sau chuyến đi biển rồi cô giận dỗi bỏ về nhà đó, liền không gặp nhau nữa.

Lại không có ngờ tới chỉ trong một tháng ngắn ngủi lại xảy ra nhiều chuyện như vậy.

Đường Hạc Lễ lại nhìn Bạch Ngôn Sơ nói: “A Sơ, ngày mai là tang lễ của Kha Triết Khôn, cả nhà chúng ta cùng tới chia buồn với nhà họ!”

“Vâng, con sẽ đi chuẩn bị.” Bạch Ngôn Sơ gật đầu một cái.

Đường hạc lễ lại hỏi: “Ai, đúng rồi, cảnh sát có hoài nghi là do con làm hay không?”

Bạch Ngôn Sơ trầm giọng nói: “Bọn họ đã kêu người đến đã hỏi, chỉ là cũng không hỏi ra cái gì. Bởi vì trước mắt nhìn từ bên ngoài, chính là do Kha Triết Khôn không tập trung tinh thần lái xe nên bị đụng vào vách núi ven đường rồi tử vong.”

Đường Hạc Lễ gật đầu một cái, lại thở dài: “Thật là bạc mệnh. Ai, xem ra lần này Kha Đông Hải lại phải chọn lại lần nữa người kế thừa công ty rồi.”

Bạch Ngôn Sơ nói: “Có tin tức nói hẳn là Kha nhị thiếu.”

Tiểu Nam? Trong lòng Du Du chấn động.

Anh trai chết thảm, nguyên nhân cái chết không rõ. Mà chuyện này xảy ra thì hắn sẽ bị ép tiếp nhận vị trí của anh trai, làm tổng giám đốc Đông Hải! Có lẽ Kha Triết Nam cũng không thể nào dự liệu được tới chuyện này!

“A, như vậy à? Đúng rồi, Du Du, gần đây con không để cho A Sơ chăm sóc con à?” Đường Hạc Lễ rất nhanh đã chuyển đề tài lên trên người con gái.

Sắc mặt Du Du trở nên trắng bệch, nói: “Anh ấy bận.”

Bạch Ngôn Sơ lại liếc nhìn cô một lần nữa, trong mắt là sóng lớn âm thầm trào dâng, ngay sau đó lại khẽ cười: “Đều là do con không tốt! Con vẫn đang bận chuyện công viên trò chơi.”

“Ta biết con rất chăm chỉ, nhưng, cũng phải bớt chút thời gian chăm sóc cho Du Du chứ!”

Trong lòng Du Du trở nên căng thẳng. Cha lại có thể dễ dàng mặc định rằng cô sẽ tái hợp lại với Bạch Ngôn Sơ!

“Lão gia tử, thật xin lỗi! Đều là do con không tốt, từ bây giờ con sẽ chăm sóc tốt Du Du!”

Bạch Ngôn Sơ nói xong, mang theo nụ cười khó đoán nhìn về phía cô gái đối diện đang cứng nhắc cười kia.

Đường Hạc Lễ hiển nhiên rất hài lòng với lời này, cười nói: “Ta đi vào phòng bếp xem A Nguyệt làm đồ ngọt! Các con cứ nói chuyện tiếp!” Sau đó liền đứng lên đi về phía phòng bếp.

Đợi ông đi vào, Bạch Ngôn Sơ trầm giọng hỏi người phụ nữ ngồi đối diện: “Muốn anh làm gì mới có thể tha thứ cho anh?”

Du Du cười lạnh: “Tha thứ anh cái gì? Tha thứ cho anh vì anh luôn ưu ái tôi sao?”

“Vấn đề lớn nhất giữa anh và em chính là đứa bé của Giang Tâm Di. Nhưng bây giờ, anh đã chứng minh tất cả. Anh và cô ta không có quan hệ, đứa bé cũng không phải là của anh. Du Du, rốt cuộc như thế nào em mới có thể tha thứ cho anh?”

Ha ha! Anh đang cầu xin cô tha thứ cho anh? Có thật không?

Anh không phải vẫn luôn cho là mình không có lỗi sao? Sao lại thỉnh cầu cô xin tha thứ?

Trước khi ly hôn, tại sao lại không giải thích chút nào? Mà nhất định phải trì hoãn đến bây giờ?

“Quá muộn. Bạch Ngôn Sơ, thời điểm tôi đang còn tồn tại tâm tư mong chờ đối với anh, anh không giải thích với tôi; thời điểm tôi vẫn còn lòng nhân từ đối với anh, anh lại ở bên cạnh cô ta, để cho tôi cô độc đối mặt với tất cả. Bây giờ anh nói anh đã chứng minh với tôi tất cả? Thật xin lỗi, tôi không cần. Tôi muốn trở về là chính tôi, tối thiểu là không có chịu sự kiềm chế của anh.” Du Du thâm sâu nói.

Ánh mắt Bạch Ngôn Sơ trở nên lạnh lẽo, lạnh lùng hỏi: “Anh có thể lý giải đây chính là lời mà em muốn nói với anh nhất trong khoảng thời gian đó cho tới tận bây giờ?”

Du Du đứng lên, cũng cười cười: “Đúng vậy.”

Cô quyết định từ bỏ việc đấu với anh, đã đấu trí cùng anh rồi. Mặc dù bí mật giữa anh và Giang Tâm Di cơ bản đã được vạch trần, anh cũng không phải là cha đẻ của đứa bé kia. Nhưng, tất cả mọi chuyện giữa cô với anh, sao lại có thể chỉ bởi vì một Giang Tâm Di như vậy?

Có lẽ, bọn họ không có duyên. Ở chung một chỗ sẽ chỉ hành hạ lẫn nhau, làm tổn thương lẫn nhau. Anh lãnh khốc và ích kỷ, cũng sẽ không đặt cô ở vị trí thứ nhất. Mà cô, chỉ muốn được người đàn ông mà mình yêu sâu đậm toàn tâm toàn ý yêu cô, cưng chiều cô.

Cô không nên mê luyến anh, lại càng không nên một lần lại một lần vì anh mà chìm đắm.

“Du Du, có lẽ em hận anh! Nhưng mà anh muốn nói rõ ràng với anh, cha em tuyệt đối sẽ đáp ứng việc em gả cho anh.” Thế nhưng anh lại ném tới một câu nói.

Tại sao anh không chịu buông tha cho cô? Nhất định quấn lấy cô không buông?
Bình Luận (0)
Comment