Chồng Trước Lại Muốn Phục Hôn

Chương 138

"Dạ Lăng Hàn, Tuế Tuế là con trai tôi."

Những lời này, Vân Dật đều dùng câu khẳng định, không phải là câu nghi vấn.

Kết quả kiểm tra viết rất rõ ràng: có quan hệ huyết thống

Tuế Tuế là con của cậu, cậu đường đường là Alpha lại có thể sinh con.

Dạ Lăng Hàn như bị sét đánh, ngơ ngẩn mà nhìn Vân Dật, hắn cảm giác trong cổ họng hắn như có hàng ngàn thứ lấp kín.

Hắn đứng đơ tại chỗ, một chữ cũng không thể nói ra.

Vân Dật bước lên một bước, nhìn thẳng vào mắt của Dạ Lăng Hàn: "Rốt cuộc quan hệ của chúng ta là gì?"

"Chúng ta......"

Dạ Lăng Hàn đối diện với đôi mắt lạnh lùng của Vân Dật, hắn đột nhiên cảm thấy không chỗ dung thân.

Trước kia quan hệ của bọn họ là gì?

Người yêu? Nhưng chính mình lại phản bội em ấy, thiếu chút nữa đã kết hôn với Cam Duệ.

Bọn họ kết hôn xong lại ly hôn, Vân Dật chỉ có thể coi như thế thân, nhưng hắn lại nhớ Vân Dật.

Quan hệ của bọn họ quá phức tạp, Dạ Lăng Hàn không biết nên nói từ đâu.

Hắn cũng không có mặt mũi nào mà đem những việc trước kia nói cho Vân Dật, nếu Vân Dật biết nhất định sẽ không tha thứ cho hắn.

Lần đầu tiên Dạ Lăng Hàn cảm thấy may mắn vì Vân Dật đã mất kí ức.

"Dạ Lăng Hàn, mặc kệ trước kia quan hệ của chúng ta là gì. Tuế Tuế nhất định phải ở bên cạnh tôi."

Vân Dật nói xong khiến Dạ Lăng Hàn vừa mới kéo lại tinh thần lại một lần ngơ ngẩn: "Em...... Em nói cái gì?"

"Tuế Tuế là con của tôi, anh hãy trả con lại cho tôi."

Vân Dật lạnh nhạt nói: "Anh muốn cùng nhau bàn về quyền nuôi con, hay là muốn động tới pháp luật?"

Dạ Lăng Hàn không thể nào ngờ tới Vân Dật sẽ cùng hắn giành quyền nuôi con, mọi việc đều khác hoàn toàn với dự tính của hắn.

Từ sau khi gặp được Vân Dật lúc, hắn luôn mơ tưởng đến hình ảnh một nhà ba người ấm áp cùng nhau sinh hoạt.

Chưa từng nghĩ tới muốn sống cách xa Vân Dật.

"Tuế Tuế là con của chúng ta." Dạ Lăng Hàn kìm nén đáy lòng khủng hoảng, hắn nắm lấy tay Vân Dật: "Vân Dật, Tuế Tuế là con của chúng ta. Em không có quyền đưa thằng bé đi."

"Tôi là người sinh ra nó, vì sao lại không có quyền?"

Vân Dật cười lạnh, ánh mắt lạnh lẽo: "Những việc trước kia tôi không nhớ rõ, nhưng không có nghĩa là tôi không biết cái gì. Nếu tôi là mẹ của Tuế Tuế, vậy là chúng ta đã ly hôn? Hay là chia tay?"

Dạ Lăng Hàn á khẩu không trả lời được.


Hắn xấu hổ vô cùng, nói không được nửa chữ.

Mặc kệ hắn giải thích như thế nào, cũng không có biện pháp che giấu những việc khốn nạn hắn đã từng làm.

"Mặc kệ là ly hôn hay chia tay, hiện tại chúng ta đều không có bất cứ gút mắc tình cảm nào cả. Nếu đã ở riêng, tôi đương nhiên có quyền nuôi nấng Tuế Tuế. Mấy năm nay, anh nuôi nấng thằng bé vất vả rồi, phí nuôi nấng, tôi sẽ tìm luật sư hạch toán rõ ràng. Nên trả anh bao nhiêu, tôi sẽ không trả thiếu anh một đồng. Nhưng Tuế Tuế nhất định phải đi theo tôi."

Ngữ khí của Vân Dật thật bình tĩnh, nhưng mỗi từ cậu nói ra đều như con dao nhỏ cắt từng khúc thịt trong lòng của Dạ Lăng Hàn.

Lồng ngực hắn đau muốn mệnh, đôi mắt đều hằn tơ máu, thống khổ trong ánh mắt tựa như sắp tràn ra ngoài.

"Vân Dật, cho anh một cơ hội, chúng ta và Tuế Tuế sẽ cùng tạo nên một gia đình hoàn chỉnh..."

"Không thể nào!" Vân Dật không cần nghĩ ngợi mà nói: "Tôi sẽ không ở bên anh."

"Vì sao?" Dạ Lăng Hàn không cam lòng hỏi: "Anh sẽ đối xử tốt với em, chúng ta một lần nữa bắt đầu không được sao?"

"Vì sao tôi phải cùng anh bắt đầu lại một lần nữa?"

Vân Dật cười lạnh: "Một người có thể chỉ vì xuất thân của người yêu không tốt mà chọn thêm người khác, người như vậy đáng tín nhiệm sao?"

Dạ Lăng Hàn câm nín không trả lời được, hắn không tìm thấy cứ cái cớ gì để có thể giải vây cho hắn.

Năm đó xác thực hắn đã làm như vậy.

"Vân Dật, mọi việc trước kí đều là anh sai, cầu xin em cho anh thêm một cơ hội."

Dạ Lăng Hàn hèn mọn cầu xin, muốn khiến Vân Dật có thể tha thứ cho hắn.

Nhưng Vân Dật không thèm liếc hắn một cái, lạnh nhạt nói: "Nếu anh không muốn nhẹ nhàng giải quyết, vậy thì làm theo pháp luật đi. Tôi sẽ nói luật sư liên hệ với anh."

Không đợi Dạ Lăng Hàn phản ứng, Vân Dật đi nhanh về phía trước.

"Vân Dật, em nhìn được cảnh Tuế Tuế vẫn luôn là đứa trẻ thiếu tình thương sao? Cho anh một cơ hội, anh cầu xin em cho anh thêm một cơ hội nữa."

Dạ Lăng Hàn cầu xin khiến trái tim Vân Dật run rẩy, bước chân theo bản năng mà dừng lại.

Nhưng cũng chỉ là vài giây chần chừ, sau đó lại tiếp tục bước đi.

Vân Dật đi, đi không chút nào lưu luyến.

Trái tim Dạ Lăng Hàn phảng phất như bị đào rỗng.

Như viên đạn ở công viên găm vào trái tim hắn, đau đến khó thở.

Hắn quỳ trên mặt đất, nắm chặt lấy áo trước ngực, trong kẽ tay nhuốm đầy máu, đau kịch liệt mà bi thương.

Cơn đau tâm tê phế liệt ấy khiến hô hấp của hắn dần trở nên khó khăn.

Kỷ Nhiên đã từng yêu hắn như vậy, bị hắn từng bước bức thành lạnh nhạt như hiện tại.

Trách ai được?


Hết thảy đều là hắn gieo gió gặt bão.

Có những lỗi sai, một khi phạm phải thì đến cơ hội sửa đổi cũng đều không có.

Đau đớn trước ngực như muốn xé rách linh hồn hắn, khiến hắn đau đớn muốn chết.

Trước mắt Dạ Lăng Hàn tối sầm, hôn mê bất tỉnh.

*

Vân Dật ngồi ở trong thư phòng, trước mặt là báo cáo xét nghiệm.

Bên tai cậu quanh quẩn những lời Dạ Lăng Hàn nói: "Vân Dật, em có thể nhìn Tuế Tuế luôn thiếu tình thương như vậy được sao......"

Cậu đương nhiên không làm được!

Trước khi biết Tuế Tuế là con của cậu, cậu đã hận không thể mang hết tình thương của cậu đem cho thằng bé.

Hiện tại càng muốn cho Tuế Tuế tất cả những hạnh phúc trên đời này.

Nhưng cậu với Dạ Lăng Hàn......

Vân Dật nặng nề mà thở dài, trong lòng buồn bã sầu lo.

Cửa thư phòng đóng liền mấy tiếng, vẫn không có mở ra.

Đến tối, Vân Dật vẫn chưa rời khỏi thư phòng.

Vân Tùng gõ cửa thư phòng.

"Mời vào!" Giọng của Vân Dật truyền từ bên trong cánh cửa ra, so với dĩ vãng trầm thấp rất nhiều.

Vân Tùng đẩy cửa đi vào: "Thiếu gia, đến giờ ăn tối rồi."

Vân Dật nói: "Cháu không muốn ăn, chú Vân, chú ăn trước đi."

"Thiếu gia, hôm nay cậu đã đến lấy kết quả?"

"Tuế Tuế là con của cháu." Vân Dật ngước mắt nhìn về phía Vân Tùng: "Chú Vân, cháu và Dạ Lăng Hàn đã từng là người yêu?"

"Phải." Vân Tùng không có giấu giếm.

Tuy đã đoán được đáp án, nhưng Vân Dật vẫn cảm thấy khiếp sợ.

Khó trách cậu có cảm giác quen thuộc với Dạ Lăng Hàn như vậy, thì ra bọn họ đã từng thân mật qua.

"Vì sao cháu lại biến thành Omega? Có liên quan đến Dạ Lăng Hàn sao?"


Vân Dật cảm thấy, cậu có thể biến thành Omega hẳn là có liên quan đến Dạ Lăng Hàn.

Nhưng trong trí nhớ của cậu, cậu là bị kẻ thù tiêm thuốc hợp thành vào cơ thể nên mới có thể biến thành như bây giờ.

Vân Tùng muốn nói lại thôi: "Thiếu gia, mọi việc trước kia đều đã qua."

"Chú Vân, rốt cuộc chú muốn che giấu cái gì? Cháu muốn biết sự."

Vân Dật nhìn chằm chằm Vân Tùng, không bỏ qua bất cứ biểu tình nhỏ nào trên mặt ông.

**

Nhưng Vân Tùng chỉ là cúi đầu không lên tiếng.

Những việc trước kia Kỷ Nhiên trải qua, mỗi một cọc mỗi một kiện đều đại biểu cho việc Dạ Lăng Hàn phản bội và khốn nạn.

Những sự việc đó, ông không đành lòng nói cho Vân Dật.

"Chú Vân!"

Vân Dật đập mạnh: "Rốt cuộc chú đang giấu giếm điều gì?"

"Thiếu gia, tất cả những việc trước kia đều đã qua."

Vân Tùng vẫn không hề có ý muốn nói.

Vân Dật hỏi không được, cậu siết chặt nắm tay, một lần nữa ngồi xuống.

Cậu nhìn kết quả báo cáo trước mặt, cảm thấy bản thân đang đi vào ngõ cụt, không biết tiếp theo nên làm cái gì bây giờ?

Cưỡng chế cướp lại Tuế Tuế, trẻ con còn nhỏ, thằng bé có thể chịu được sao?

Vân Dật bực bội muốn chết, tức giận trong người từng cơn từng cơn nổi lên.

Cậu dùng sức quét sạch đồ trên mặt bàn xuống, thở hổn hển, giống như một con thú lâm vào cảnh túng quẫn.

Vân Tùng cúi đầu mà đứng, im lặng không nói.

Vân Dật không phải người dễ dàng xúc động, sau khi phát tiết xong cậu liền bình tĩnh lại.

"Chú Vân, chú tìm luật sư giúp cháu, cháu muốn giành lại quyền nuôi Tuế Tuế."

Vân Tùng nói: "Được, thiếu gia! Tôi sẽ ngay lập tức chuẩn bị."

Dạ Lăng Hàn hôn mê hai ngày mới tỉnh lại, vừa tỉnh lại liền nhận được điện thoại của luật sư Vân Dật, nói hắn có thời gian đến bàn về vấn đề nuôi nấng Dạ Ức Nhiên một chút, hoặc là dặn luật sư của Dạ gia đến gặp.

Cắt đứt điện thoại, khuôn mặt tái nhợt của Dạ Lăng Hàn càng không có tí huyết sắc nào.

Hắn đứng cứng ở nơi đó, qua rất lâu cũng không có phản ứng gì.

Bốn năm trước lúc mất đi Kỷ Nhiên, hắn cảm thấy hắn không thể nào sống tiếp được nữa. Nếu không phải có Tuế Tuế, có khả năng hắn đã đi theo Kỷ Nhiên.

Bốn năm qua, hắn đã quen có Tuế Tuế bên cạnh.

Hiện tại Vân Dật muốn đưa Tuế Tuế đi, đó chính là cắt đứt đi hi vọng cuối cùng của hắn.

Dạ Lăng Hàn xốc chăn lên đứng dậy từ trên giường xuống dưới, lảo đảo đi ra ngoài.

Hắn không cam lòng!


Hắn muốn đi tìm Vân Dật hỏi cho rõ ràng.

Mấy năm nay hắn chịu tội chẳng lẽ còn không đủ bồi thường cho sai lầm năm đó sao? Vì sao lại đối xử với hắn như vậy?

Vân Dật không chịu tha thứ cho hắn, còn muốn mang Tuế Tuế rời khỏi hắn.

Dạ Lăng Hàn lao ra khỏi phòng bệnh, bảo tiêu cùng trợ lý ngăn hắn: "Dạ tổng, ngài muốn đi đâu?"

Dạ Lăng Hàn đẩy bọn họ ra đi nhanh ra ngoài cửa, hiện tại trong đầu hắn trống rỗng, cái gì cũng không nghĩ được, hắn theo bản năng mách bảo mà chạy đi.

"Dạ tổng!"

Trợ lý thấy hắn sắc mặt dị thường, đỡ lấy thân thể lung lay sắp đổ của hắn.

"Dạ tổng, ngài mới vừa tỉnh lại, bác sĩ dặn dò không thể xuống giường. Ngài cần tĩnh dưỡng."

"Cút!" Dạ Lăng Hàn gầm lên, tiếng thét tràn ngập tuyệt vọng.

Hắn muốn tìm Vân Dật hỏi cho rõ ràng, vì sao không thể tha thứ cho hắn?

Những tên tội phạm cũng được cho cơ hội để sửa lỗi, tội của hắn sao lại không thể tha thứ?

Ánh mắt của Dạ Lăng Hàn hung ác, sắc mặt điên cuồng, trợ lý cùng bảo tiêu không dám tiến lên.

Nhưng nhìn áo bệnh nhân của hắn ướt đẫm máu tươi, cuối cùng trợ lí không yên tâm, theo sau hắn ra khỏi bệnh viện.

Dạ Lăng Hàn lái xe đi vào khu biệt thự, lái thẳng đến nhà của Vân Dật.

Hắn đứng ở cửa ấn chuông, quản gia chạy ra xem tình hình: "Tiên sinh, xin hỏi ngài có chuyện gì?"

"Tôi muốn gặp Vân Dật." Sắc mặt Dạ Lăng Hàn tái nhợt, áo bệnh nhân còn mang theo vết máu.

Quản gia thấy thế cuống quít chạy vào biệt thự báo cho Vân Dật.

Hôm nay Kiều Tư cũng vừa đến thủ đô, Vân Dật đang họp liền nghe thấy thông báo của quản gia.

Biểu tình trên mặt cậu không có một tia biến hóa, ngữ khí bình đạm nói: "Không gặp."

"Thiếu gia, vị tiên sinh hình như rất yếu, hơn nữa trên người còn có máu. Cậu ấy gấp như vậy, hẳn là có chuyện quan trọng. Cậu......"

Quản gia nói còn chưa dứt lời đã bị Vân Dật đánh gãy: "Tôi nói! Không gặp!"

Quản gia chỉ có thể rời khỏi thư phòng, đem lời của Vân Dật chuyển cho Dạ Lăng Hàn.

Mắt của Dạ Lăng Hàn trừng lớn, hắn gào lớn: "Không thể nào! Em ấy nhất định muốn gặp tôi."

"Thiếu gia nói, cậu ấy không muốn nhìn thấy ngài."

Quản gia rất tốt bụng nhắc nhở nói: "Trên người của ngài còn có thương tích, ngài hãy quay về dưỡng thương đi. Chờ khi nào vết thương lành hẳn rồi lại đến, nói không chừng hôm đó thiếu gia tâm tình tốt sẽ gặp ngài."

Dạ Lăng Hàn đứng đơ tại chỗ, cảm thấy lời quản gia nói vô cùng quen tai.

Đã từng có một lần, hắn cãi nhau Kỷ Nhiên, hai người chiến tranh lạnh hơn một tháng.

Kỷ Nhiên tới Dạ gia tìm hắn, hắn để Kỷ Nhiên đứng ngoài cửa.

Lúc đó hắn không hề nghĩ đến rằng mấy năm sau, hắn đã trở thành người bị cấm ngoài cửa.

Chẳng lẽ, đây là báo ứng sao?

Bình Luận (0)
Comment