Chồng Trước Lại Muốn Phục Hôn

Chương 170

Trên quốc lộ thẳng tắp, xe bảo mẫu chở Minh Khê đang vững vàng chạy.

Tài xế nhận ra có một chiếc xe hơi màu đen dần dần tới gần, tốc độ lái rất nhanh, chờ đến khi tài xế nhận ra điểm bất thường, chiếc xe màu đen đã vượt lên chắn trước mặt xe bảo mẫu.

Tài xế nhanh chóng dẫm phanh lại, khó khăn lắm mới tránh không đâm vào chiếc xe kia.

Theo quán tính, cả người Minh Khê đổ về phía trước, nếu không phải có dây an toàn chắc cậu đã nhao hẳn người lên hàng ghế trước rồi.

Minh Khê ổn định ngồi lại, nhìn thấy mấy người mặc đồ màu đen đi về phía cậu.

Nhờ có vụ bắt cóc lần trước, người đầu tiên cậu nghĩ đến chính là Dung Thành.

Chuyện cậu đến biệt thự không phải bí mật, rất có thể người giúp việc đã nói với Dung Thành, Dung Thành phái người tới "mời" cậu trở về cũng không phải không thể nào.

Minh Khê cuống quít lấy điện thoại ra gọi cho Tả Hựu Trạch.

Những người mặc đồ đen ngày một tới gần, bảo tiêu xuống xe hỏi qua tình huống. Minh Khê nhìn qua kính xe thấy mấy người họ bắt đầu động tay rồi.

Cái tên ngốc Tả Hựu Trạch mau bắt máy đi!!!

Minh Khê lòng nóng như lửa đốt.

Cậu cũng biết đại khái mục đích của Dung Thành, nhất định là muốn bịt miệng cậu.

Tiếng chuông điện thoại dài đằng đẵng, một phút trôi qua mà tưởng cả thế kỷ.

Ngoài cửa sổ, bảo tiêu đã lần lượt ngã xuống.

Trái tim Minh Khê dần trùng xuống.

"Minh Tiểu Khê ——"

Giọng nói của Tả Hựu Trạch như một luồng điện chiếu sáng, cho Minh Khê niềm hi vọng lớn: "Tả Hựu Trạch, Dạ Lăng Hàn...... Anh hãy bảo anh Vân Dật đi tìm Dạ Lăng Hàn, nhất định phải khiến anh Vân Dật đi tìm hắn."

Chỉ cần tìm được Dạ Lăng Hàn, Vân Dật nhất định sẽ biết Dung Thành không hề đơn giản như vẻ bề ngoài.

"Tìm Dạ Lăng Hàn làm gì?"

Tả Hựu Trạch truy vấn nói: "Minh Khê, em mau nói rõ đi xem nào, để anh Vân Dật tìm Dạ Lăng Hàn làm gì?"


Không có người trả lời hắn, phía bên kia điện thoại yên lặng bất thường.

"Minh Khê ——"

Tả Hựu Trạch nhận ra có vấn đề:"Minh Khê——-!"

"Minh Khê ——"

Điện thoại đột nhiên bị ngắt.

Tả Hựu Trạch lại gọi lại, điện thoại vẫn không có ai bắt máy.

"Anh Hựu Trạch, đến lượt anh lên sân khấu rồi."

Trợ lý báo cho Tả Hựu Trạch tới lượt biểu diễn của hắn. Biểu tình của Tả Hựu Trạch có chút hoảng hốt, đôi mắt lộ ra nồng đậm lo lắng.

Trợ lý cảm thấy hắn hơi lạ, vội hỏi nói: "Anh Hựu Trạch, anh làm sao vậy?"

"Vừa rồi Minh Khê gọi điện thoại cho tôi, đột nhiên lại ngắt máy, tôi cảm thấy nhất định có chuyện rồi."

Tả Hựu Trạch lo lắng sốt ruột, bộ dạng chuẩn bị muốn rời đi.

Trợ lý giữ chặt hắn, vội la lên: "Đến lượt anh lên sân khấu rồi, anh đi trước đi, em sẽ liên lạc cho Minh Khê xem sao."

Tả Hựu Trạch do dự đưa điện thoại cho trợ lý: "Cậu gọi điện cho Minh Khê, nếu gọi không được thì gọi cho Tần Cường, bảo hắn phái người tìm. Tôi......thôi, vẫn là để tôi gọi cho hắn đi."

"Anh Hựu Trạch, đạo diễn đã thúc giục rồi." Trợ lý nóng lòng như lửa đốt, lần nữa nhắc nhở.

Tả Hựu Trạch tháo tai nghe ném lên trên bàn: "Cậu đi nói với tổ tiết mục,...."

Hắn nói xong liền nắm chặt di động chạy ra khỏi phòng nghỉ.

Trợ lý gấp muốn chết, chỉ có thể rối rít chạy đi xin lỗi.

Tần Cường là tâm phúc mà Tả Hựu Trạch đưa từ nước G theo, mạng lưới quan hệ rất rộng, hắn dặn Tần Cường tìm kiếm Minh Khê, nhân tiện điều tra Dạ Lăng Hàn luôn.

*

Minh Khê bị đám bảo tiêu đẩy mạnh vào trong phòng, cửa phòng ầm ầm đóng lại.


Cậu xoa cánh tay đau nhức, phẫn nộ nhìn Dung Thành đang ngồi trên ghế.

Dung Thành thong dong chỉ về cái ghế phía đối diện nói: "Ngồi."

Minh Khê không nghĩ tới hắn lại ung dung đến như vậy, cả giận nói: "Dung Thành, anh không biết xấu hổ sao? Tôi tin tưởng anh đến như vậy, anh lại tính kế tôi?"

"Minh Khê, cậu hiểu nhầm rồi!" Dung Thành từ đứng lên, đi đến trước mặt cậu.

Minh Khê lùi về phía sau mấy bước, cảnh giác nhìn hắn.

Dung Thành bất đắc dĩ cười cười, biểu tình bi thương: "Cậu thật sự đã hiểu lầm tôi rồi. Không phải tôi muốn tính kế cậu, chẳng qua chỉ là một màn kịch mà thôi."

Sau khi nghe thấy những gì Dung Thành cùng trợ lý nói, Minh Khê liền nhận ra tên Dung Thành có vấn đề.

Cẩn thận nhớ lại chuyện mới xảy ra gần đây, càng nhớ lại càng thấy không thích hợp, kỳ phát tình của cậu luôn cố định, trừ khi sử dụng thuốc kích thích phát tình, nếu không sẽ không thể phát tình được. Ngày hôm đó, trước khi gặp Dạ Lăng Hàn, cậu có uống nước Dung Thành đưa cho.

Làm gì có chuyện trùng hợp như vậy, rõ ràng là do Dung Thành ủ mưu từ trước. Sau khi phát tình, Dung Thành còn sắp xếp mấy tên lưu manh bắt cóc cậu, phỏng chừng là muốn tạo ra chuyện ngoài ý muốn, để Vân Dật nghĩ rằng việc này là do Dạ Lăng Hàn làm.

Tên này, thật là ác độc.

"Minh Khê, ngồi xuống chậm rãi nói chuyện, nhất định là cậu đã hiểu lầm tôi, tôi sẽ giải thích cho cậu nghe."

Dung Thành muốn nắm lấy tay Minh Khê lại bị hất ra: "Đừng có giả vờ giả vịt! Anh nghĩ tôi là đồ ngu chắc, kiếm tạm cái cớ là tôi sẽ tin sao? Dung Thành, tôi đúng là nhìn nhầm anh rồi."

Dung Thành nhìn chằm chằm khuôn mặt của Minh Khê, tươi cười trên mặt từng chút biến mất, lúc này trên mặt hắn thoạt nhìn có chút dữ tợn: "Không còn cách nào khác, tôi muốn giữ lấy học trưởng, chỉ có thể làm như vậy."

"Anh......" Minh Khê tức đến run người, cậu cho rằng Dung Thành đối Vân Dật là thật lòng, không nghĩ tới hắn cùng Dạ Lăng Hàn giống nhau, chỉ biết không từ thủ đoạn để đạt được mục đích.

"Anh như vậy khác gì tên Dạ Lăng Hàn?"

"Dạ Lăng Hàn không xứng để so sánh với tôi, tôi làm tất cả là vì học trưởng." Giọng nói của Dung Thành đột nhiên cao hơn: "Dạ Lăng Hàn hắn là cái thá gì? Hắn chỉ biết tổn thương Vân Dật. Tôi có thể vì Vân Dật mà làm hết mọi thứ."

Minh Khê cười lạnh: "Làm hết mọi thứ theo như lời anh nói chính là thương thiên hại lí, không từ thủ đoạn sao?"

Sắc mặt Dung Thành thay đổi mấy lần, cuối cùng hoàn toàn bình tĩnh.


Hắn ngước mắt nhìn về phía Minh Khê, ánh mắt u ám: "Minh Khê, bây giờ cậu giúp tôi. Tôi và Vân Dật không bao lâu nữa sẽ đính hôn, tôi không muốn phát sinh những chuyện khó chịu."

"Anh là sợ anh Vân Dật biết tình hình thực tế sẽ huỷ hôn với anh đúng không?" Minh Khê khoanh tay trước ngực, khẽ nhếch miệng, hừ lạnh nói: "Anh Vân Dật đúng là phải đem mắt đi đánh bóng lại một lần nữa đấy, để anh ấy thấy rõ được lòng người."

"Minh Khê, cậu thật sự không muốn giúp tôi?" Ánh mắt Dung Thành sắc bén, ẩn chưa hung bạo.

Minh Khê bị ánh mắt của hắn doạ sợ, nhưng vẫn bạo gan nói: "Tôi không giúp anh, anh có thể làm gì được tôi? Anh còn có thể giết người diệt khẩu sao?"

"Đương nhiên sẽ không!" Dung Thành mỉm cười, nụ cười lạnh tanh: "Minh Khê, tôi cho cậu thời gian, tốt nhất cậu hãy nghĩ cho kỹ. Cậu là người thông minh, hẳn là sẽ không ở phạm sai lầm lúc then chốt. Nếu cậu nguyện ý giúp tôi, tôi sẽ cho cậu rất nhiều tài nguyên tốt, rất nhanh thôi cậu sẽ hồng bạo."

"Hiện tại tôi đã đủ hồng rồi, tiền kiếm cũng đủ ăn sung mặc sướng." Minh Khê cười nhạo nói: "Thu hồi bộ mặt gian trá của anh đi, tôi sẽ không trơ mắt nhìn anh lừa dối anh Vân Dật đâu. Anh có bản lĩnh thì đi cạnh tranh với Dạ Lăng Hàn ấy, xem cuối cùng anh Vân Dật sẽ chọn ai."

Dung Thành không có đủ tự tin cạnh tranh với Dạ Lăng Hàn, hắn biết rõ, tâm của Vân Dật trước sau đều hướng về phía Dạ Lăng Hàn. Hắn cũng không muốn làm những việc này, nhưng hắn đã quá muốn Vân Dật. Có đôi khi, một số chuyện đã châm ngòi, liền không có cách để quay đầu lại nữa.

Hiện tại hắn đã không còn đường lui.

Dung Thành yên lặng nhìn Minh Khê, ánh mắt càng ngày càng trầm, hắn lấy từ trong ngăn kéo một sấp ảnh chụp ném đến trước mặt Minh Khê.

Khi Minh Khê nhìn thấy nội dung ảnh chụp liền trừng lớn mắt. Đêm đó Tả Hựu Trạch đưa cậu đến chung cư kia bị chụp được

Cậu ngẩng đầu, căm tức nhìn Dung Thành: "Anh...... Cái tên khốn kiếp này."

"Minh Khê, cậu không suy nghĩ cho cậu, nhưng cũng phải nghĩ cho Tả Hựu Trạch. Sang năm Tả Hựu Trạch sẽ tham gia tranh cử, lúc này truyền ra tai tiếng, ảnh hưởng với hắn đến mức nào hẳn cậu là người rất rõ ràng."

Khoé mắt Minh Khê muốn nứt ra: "Vương bát đản, anh sẽ chết không được tử thế."

Khuôn mặt Dung Thành lạnh lùng, không nói gì chỉ dùng ánh mắt âm trầm nhìn cậu.

Minh Khê giận run, khuôn mặt trắng bệch vô cùng.

"Minh Khê, cậu suy nghĩ cho kĩ." Dung Thành thả chậm tốc độ nói, từng câu từng chữ đều đánh vào trong lòng Minh Khê: "Là cảm xúc của cậu quan trọng, hay là danh dự của Tả Hựu Trạch quan trọng?"

Minh Khê đã ở cùng Tả Hựu Trạch ba năm, quan hệ giữa hai người vẫn luôn rất tốt. Tả Hựu Trạch luôn giúp đỡ cậu, từng giúp cậu giải quyết rất nhiều phiền toái. Cậu không thể vong ân phụ nghĩa, làm ra chuyện làm ảnh hưởng đến sự nghiệp của Tả Hựu Trạch được.

Sống lưng thẳng tắp của Minh Khê dần chùng xuống, cậu rũ đầu, rất lâu sau mới mở miệng nói: "Anh muốn tôi làm gì."

"Chuyện xảy ra hôm nay, cậu chỉ cần giả vờ không biết." Dung Thành nói: "Trước mặt Vân Dật không được nói gì, tôi tự có sắp xếp của tôi."

Minh Khê siết chặt nắm tay: "Anh sẽ đối xử tốt với Vân Dật sao?"

"Sẽ!" Ngữ khí Dung Thành chắc chắn.

"Anh nhất định phải đối xử tốt với anh Vân Dật, nếu không tôi sẽ không bỏ qua cho anh đâu."

Minh Khê nói xong liền xoay người rời đi.


Dung Thành nhìn chằm hướng Minh Khê đi trong chốc lát, chậm rãi thu hồi ánh mắt.

Đương nhiên hắn sẽ đối xử tốt với Vân Dật rồi, Vân Dật là người mà hắn không từ thủ đoạn muốn giữ lại bên mình mà.

*

Vân Dật cùng Tuế Tuế mua rất nhiều đồ rồi mới trở lại biệt thự, mới vừa vào cửa liền nhận được điện thoại của Tả Hựu Trạch.

"Anh Vân Dật, anh có gặp Minh Khê không?"

Vân Dật nói: "Minh Khê không có tới tìm tôi, cậu tìm cậu ấy có việc gì sao?"

"Minh Khê đột nhiên biến mất. Cậu ấy gọi điện cho em nói có chuyện rất quan trọng cần nói, được một nửa thì điện thoại bị ngắt, em cảm thấy nhất định cậu ấy đã gặp chuyện gì đó rồi." Tả Hựu Trạch nhờ Tần Cường đi điều tra những nơi Minh Khê đi đến, lại phát hiện không tra được, có người ở cố ý cản trở hắn. Tin tức về Dạ Lăng Hàn bên kia cũng không tra được gì.

Nhớ đến nội dung Minh Khê nói qua điện thoại kia, Tả Hựu Trạch liền kể lại cho Vân Dật.

Vân Dật nghi hoặc hỏi: "Minh Khê bảo tôi đi tìm Dạ Lăng Hàn?"

"Minh Khê nhất định đã gặp chuyện rồi, giọng điệu của cậu ấy rất gấp, nói chưa xong đã bị ngắt kết nối."

Tả Hựu Trạch lo lắng sốt ruột: "Lần trước Minh Khê thiếu chút nữa thì bị bắt cóc. Em cảm thấy, việc này có liên quan đến Dạ Lăng Hàn. Buổi tối hôm đó cậu ấy có đi gặp Dạ Lăng Hàn."

Vân Dật trầm giọng: "Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"

"Tai tiếng của Dạ Lăng Hàn trước ngày đến toà án là Minh Khê dàn dựng, cậu ấy cố ý tiếp cận Dạ Lăng Hàn để người khác chụp được. Ngày hôm đó sau khi Minh Khê gặp Dạ Lăng Hàn, thiếu chút nữa thì bị người ta bắt cóc."

Tả Hựu Trạch vội nói: "Anh đừng trách Minh Khê, cậu ấy chỉ muốn giúp anh chút thôi."

"Thật là hồ đồ." Vân Dật nổi giận quát: "Tôi sẽ đi gặp Dạ Lăng Hàn, cậu liên hệ với chú Vân đi, để chú ấy điều người đi tìm kiếm Minh Khê."

Sau khi cúp máy, Vân Dật gọi vào điện thoại của Dạ Lăng Hàn.

Trong biệt thự, Chu Tân vừa mới đưa Dạ Lăng Hàn về phòng ngủ.

Dạ Lăng Hàn ở bệnh viện cửu tử nhất sinh, khó khăn lắm mới cứu được, nói còn nửa cái mạng thì cũng không sai lắm.

Thân thể của hắn mãi không thể hồi phục, bác sĩ dặn bắt buộc ở tịnh dưỡng ở nhà hẳn hoi.

Chu Tân nhìn thấy số điện thoại của Vân Dật liền chần chừ hỏi: "Dạ tổng, là điện thoại của Vân thiếu."

Dạ Lăng Hàn nằm dựa vào giường, đôi mắt ảm đạm vừa nghe thấy tên Vân Dật liền đột nhiên sáng lên, chẳng qua rất nhanh liền biến mất, hắn rũ đầu, thấp giọng nói: "Không nhận."

"Dạ tổng, hay là ngài cứ nghe đi." Chu Tân vội nói: "Nếu Vân thiếu biết những gì ngài đã trải qua, nhất định sẽ tha thứ cho ngài."

"Tôi không cần em ấy biết." Dạ Lăng Hàn nhìn hai chân của mình, cười khổ nói: "Em ấy biết thì sao? Chẳng lẽ là bởi thương hại tôi nên mới ở lại? Cho dù là em ấy nguyện ý tôi cũng không muốn. Tôi bây giờ có chỗ nào xứng với em ấy?"

Bình Luận (0)
Comment