Chồng Trước Lại Muốn Phục Hôn

Chương 177

Nắng sớm mờ mờ, trong phòng ngủ yên tĩnh lạ thường.

Vân Dật mở mắt, cảm giác được cơ thể đang nằm trọn trong một cái ôm.

Cậu ngước mắt lên, nhìn thấy gương mặt quen thuộc.

Dạ Lăng Hàn đang nhắm mắt, ngủ thật sự sâu, ngũ quan tuấn mỹ nhu hoà hơn so với trước kia rất nhiều, bên môi vẫn còn treo nụ cười, hiển nhiên là ngủ rất ngon.

Vân Dật lại thấy không ngon, tên này lên giường từ khi nào thế?

Hôm qua cậu ngủ liền một mạch mà không cảm giác được Dạ Lăng Hàn ngủ bên cạnh, mà Dạ Lăng Hàn còn ôm cậu nữa.

Chuông cảnh báo trong lòng Vân Dật rung mạnh, cậu sợ lần lén lút tiếp theo của Dạ Lăng Hàn không chỉ có ôm.

Đối với người đàn ông này, cậu không thể tin tưởng hoàn toàn được.

Những chuyện thân mật trước kia đã để bóng ma tâm lý cho cậu, những chuyện không tốt đẹp thường xuyên hiện trong đầu.

Vân Dật lập tức đá Dạ Lăng Hàn xuống giường.

Dạ Lăng Hàn tỉnh táo lại, nghiêng đầu tựa lên mép giường uỷ khuất nhìn cậu: "Nhiên Nhiên, vì sao em đá anh?"

Vân Dật lạnh mặt: "Ai cho anh lên giường ngủ?"

"Em đó!" Dạ Lăng Hàn nói năng hùng hồn đầy lý lẽ: "Tối hôm qua, sau khi em ngủ gọi tên của anh, em nằm mơ cũng gọi anh, lúc đó anh mới lên giường với em. Anh thề, anh chỉ ôm em ngủ thôi, tuyệt đối không có động tay động chân."

Vân Dật nheo mắt: "Lúc ngủ tôi gọi tên anh?"

Dạ Lăng Hàn gật đầu: "Đúng rồi! Em gọi tên anh, hơn nữa còn gọi rất lớn."

Vân Dật cười lạnh: "Điều thứ mười, tuyệt đối không nói dối. Dạ Lăng Hàn, bây giờ mới ngày đầu tiên anh đã làm trái với hiệp định rồi."

"Anh không có mà, oan cho anh quá." Dạ Lăng Hàn kêu oan: "Em thật sự gọi tên anh mà. Nhiên Nhiên, em nhớ lại đi."

"Cút mau!" Vân Dật kéo Dạ Lăng Hàn đẩy ra khỏi phòng ngủ.

Cửa phòng lạnh lùng đóng rầm lại, Dạ Lăng Hàn vẫn mặc đồ ngủ bị đuổi ra hành lang đứng.

"Nhiên Nhiên, em mở cửa đi!"

"Nhiên Nhiên, anh sai rồi!"

"Tối nay anh ngủ dưới sàn."

"Anh không khiến em bực nữa."


"Cho anh vào phòng đi."

Sáng sớm quản gia đã nghe thấy tiếng Dạ tổng nhà mình xin tha.

Quản gia lắc đầu: Ai! Thiên đạo thay đổi rồi, trời xanh không bỏ qua ai. Nhớ năm đó Dạ tổng ngông cuồng như nào, hiện tại liền đáng thương bấy nhiêu. Xem ra trong nhà phải có thêm mấy cái ván giặt nữa rồi, có lẽ mấy hôm nữa là cần đến.

Dạ Lăng Hàn gọi rất lâu Vân Dật cũng không mở cửa. Cuối cùng đánh thức cả Tuế Tuế.

"Bố à, bố bị baba đuổi ra ngoài sao ạ?"

Tuế Tuế dựa vào tường che miệng nhỏ cười: "Thật đáng thương!"

"Con trai, mau giúp bố cầu xin đi, bảo baba con mở cửa cho bố vào."

Dạ Lăng Hàn muốn cứu trợ, nhưng Tuế Tuế lại cười: "Con rất vui khi bố gặp hoạ! Mau khiến con vui vẻ đi."

"Thành ngữ không phải dùng như vậy, con mau gõ cửa đi." Dạ Lăng Hàn bắt đầu mua chuộc: "Tuế Tuế, nếu con có thể khiến baba con mở cửa, bố sẽ mua đồ chơi cho con, rất nhiều đồ chơi luôn."

Tuế Tuế hừ nói: "Con không cần đồ chơi của bố, khiến baba tức giận đều là người xấu. Bố cũng không thể chọc baba tức giận được."

Dạ Lăng Hàn: "......"

Phí công nuôi bốn năm, đến lúc nguy cấp còn quay lưng đi mất.

Cuối cùng Dạ Lăng Hàn cũng không được vào phòng, Vân Dật đi ra ngoài, cậu đã thay quần áo, hiển nhiên là chuẩn bị ra ngoài

Dạ tổng lập tức chân chó đi theo sau Vân Dật: "Nhiên Nhiên, em muốn tới công ty sao? Dùng bữa sáng đã rồi đi. Không ăn sáng không tốt cho cơ thể."

Vân Dật quay đầu lại nhìn hắn, cảm thấy Dạ Lăng Hàn hiện tại cùng trước kia như hai người khác nhau vậy.

Dạ Lăng Hàn ngày xưa cao cao tại thượng, càng sẽ không dùng cách nói khép nép như này với ai. Ngày thường mỗi lời hắn nói đều là mệnh lệnh, chưa từng hỏi qua ý kiến người khác.

"Nhiên Nhiên, sao em nhìn anh như vậy?"

Dạ Lăng Hàn sờ mặt: "Anh đẹp trai không?"

Vân Dật cười nhạo: "Trước đây anh không có như vậy, anh định giả vờ đến bao giờ?"

"Không phải giả vờ, anh thật sự đã thay đổi!"

Dạ Lăng Hàn nắm tay Vân Dật: "Em tin anh đi, hiện tại anh đã thay đổi rất nhiều. Em không cho anh lên giường ngủ, anh sẽ ngủ dưới sàn. Ngủ cả đời anh cũng chấp nhận."

Bây giờ đúng thật là Dạ Lăng Hàn đã khác trước rất nhiều, trước kia hắn không hiểu thế nào là yêu, tổn thương đến người yêu mình. Bây giờ hắn đã nhận ra tầm quan trọng của Vân Dật, cho dù xấu hổ hay mất hết tôn nghiêm hắn cũng mặc kệ, để có thể ở bên Vân Dật hắn không cần đến thứ gọi là mặt mũi.


"Nhiên Nhiên, em đừng giận anh. Tức giận không tốt cho thân thể." Dạ Lăng Hàn lấy lòng cười nói: "Bữa sáng đã chuẩn bị xong rồi, em xuống ăn đi, ăn xong anh chở em đến công ty."

Vân Dật rút tay về, đi xuống dưới tầng.

Dạ Lăng Hàn thấy sắc mặt của Vân Dật đã dịu hơn, lúc này mới đi rửa mặt thay quần áo. Chờ hắn thay quần áo xong, Vân Dật với Tuế Tuế đã ngồi trước bàn ăn rồi.

Mỗi sáng thức dậy đều có thể nhìn thấy vợ và con trai, Dạ Lăng Hàn cảm thấy hết sức thỏa mãn. Hắn đi đến ngồi bên cạnh Vân Dật: "Nhiên Nhiên, tối mai có một buổi tiệc, em đi cùng anh được không?"

"Không đi." Vân Dật lạnh lùng từ chối hắn.

"Vậy trưa nay mình ra ngoài ăn được không?"

Dạ Lăng Hàn muốn hẹn hò với Vân Dật, như vậy tình cảm mới có thể phát triển thêm.

"Không rảnh!"

"Anh rảnh, nghỉ trưa anh đến đón em đi ăn. Công ty của em có căng tin đúng không, mình ăn ở đó nhé."

Dạ Lăng Hàn vô lại như vậy khiến Vân Dật mở rộng tầm mắt, cậu nhíu mày nói: "Trên hiệp định ghi không được can thiệp chuyện của nhau."

"Nhiên Nhiên, ăn thịt xông khói này." Dạ Lăng Hàn giả điếc không nghe thấy, gắp cho Vân Dật một miếng thịt xông khói: "Ăn nhiều một chút, em gầy rồi."

Vân Dật trầm giọng: "Dạ Lăng Hàn, tôi đang nói chuyện với anh đấy."

"Anh nghe rồi." Dạ Lăng Hàn rất nghiêm túc nói: "Không phải anh muốn can thiệp thời gian riêng của em, anh chỉ muốn ăn cơm cùng em. Em cũng phải đi ăn cơm, vừa hay anh cũng phải ăn cơm, chúng ta cùng nhau ăn, thêm người thêm vui."

Vân Dật không chịu nổi Dạ Lăng Hàn cứ mặt dày, cuối cùng đành đồng ý.

Nghỉ trưa Dạ Lăng Hàn đi tìm Vân Dật ăn cơm, ở căng tin khoe mẽ một phen.

Bây giờ trong công ty ai cũng đều biết Vân Dật với Dạ Lăng Hàn là một cặp, nhìn thấy Dạ Lăng Hàn liền coi như người trong công ty.

Dạ Lăng Hàn hận không thể cho mọi người trong thiên hạ biết Vân Dật là của hắn, vậy nên không kiêng dè gì hết, không có việc gì lại chạy đến công ty Vân Dật.

Weibo nổi lên hotsearch, Dạ Lăng Hàn còn cố ý đẩy lên.

Có người hỏi: 【 Dạ tổng đã đưa được anh trai nhỏ về nhà rồi sao? 】

Dạ Lăng Hàn: 【 Mỗi sáng em ấy đều thức dậy trên giường tôi. 】

Buổi tối, Dạ Lăng Hàn ngủ ngoài hành lang.


Sáng sớm quản gia thức dậy lại nghe thấy tiếng xin tha quen thuộc: "Nhiên Nhiên, mở cửa cho anh vào đi."

*

Giới thương gia giàu có ở thủ đô đều biết, mỗi ngày Dạ tổng phải về nhà trước 9 giờ.

Muốn ăn cơm với Dạ Lăng Hàn phải hẹn trước, nếu không chưa kịp ăn đã phải về.

Sáu giờ bữa tiệc bắt đầu, những già làng trong giới thương gia thủ đô đã tới, thấy Dạ Lăng Hàn thường xuyên phải về sớm, có người nhịn không được trêu đùa: "Dạ tổng, cậu như này không được rồi, sợ vợ quá."

Dạ Lăng Hàn liếc xéo hắn: "Không có đàn ông sợ vợ, chỉ có đàn ông tôn trọng vợ."

"9 giờ đã phải về nhà, giờ giấc của cậu như học sinh tiểu học đấy."

"Học sinh tiểu học sốt ruột về nhà làm bài tập, còn Dạ Lăng Hàn thì sốt ruột về nhà nộp bài tập."

"Không lâu nữa là Dạ tổng được bế đứa thứ hai thôi."

"Tôi mà có đứa thứ hai nhất định sẽ mời cậu ăn cơm." Dạ Lăng Hàn cười ngoài mặt, trong lòng lại khổ sở.

Một tuần rồi, Vân Dật vẫn chưa có phát tình.

Dạ Lăng Hàn rất mong mỏi được làm ấm giường cho vợ yêu, nhưng đã qua một tuần rồi, đừng nói là giường, đến sàn hắn còn không được ngủ nữa là.

Mấy hôm trước bởi vụ trên Weibo nên hắn phải ngủ ngoài hành lang. Hôm trước vì nhìn trộm Vân Dật tắm nên cũng phải ngủ hành lang, hôm qua bởi vì lỡ miệng, lại ngủ hành lang.

Hắn không còn ôm mộng ngủ giường nữa, ngủ trên sàn là tốt lắm rồi.

Địa vị trong nhà đã thấp lắm rồi, ở bên ngoài nhất định phải nâng cao lên. Dạ Lăng Hàn ba hoa chích choè trong bữa tiệc: "Vợ của tôi yêu tôi muốn chết, cậu đừng thấy em ấy lạnh nhạt, ở nhà em ấy ngoan như mèo ấy."

"Mấy ngày trước tôi thấy Vân thiếu quản lý nghệ sĩ tham gia hoạt động công ích, 11 giờ tối vẫn còn ở trường quay. Dạ tổng, rốt cuộc ai là người trông nhà thế?"

Dạ Lăng Hàn gõ bàn: "Vợ của tôi quan tâm tới sự nghiệp, luật trong nhà có thể co giãn tuỳ ý."

Mọi người tỉnh ngộ: "Với Vân thiếu thì là mềm dẻo, còn với cậu là quy định bắt buộc."

Dạ Lăng Hàn tự hào nói: "Tôi nguyện ý."

Có người đề nghị: "Ở KTV mới có thêm rất nhiều mục giải trí, tối nay đi thử chút chứ?"

Dạ Lăng Hàn từ chối đầu tiên: "Tôi không đi! Về nhà ôm vợ!"

"Dạ tổng, cậu chẳng thú vị gì cả. Mãi mới tụ họp được một lần mà, thả lỏng đi."

Dạ Lăng Hàn: "Vợ của tôi không tốt sao? Tôi về ôm vợ các người có ý kiến gì?"

Tám giờ, bữa tiệc đúng giờ kết thúc.

Dạ Lăng Hàn chuồn về còn nhanh hơn thỏ, lái xe thẳng về biệt thự.

Sau khi về nhà nhìn thấy Vân Dật đang gọi điện thoại. Thấy Dạ Lăng Hàn về Tuế Tuế kéo xe đồ chơi đến chỗ hắn: "Bố ơi, con chào bố!"


Dạ Lăng Hàn xoa cái đầu xù của bé: "Ăn cơm chưa con?"

"Con ăn rồi ạ!" Tuế Tuế nói: "Baba chưa có ăn cơm, vừa về đã nghe điện thoại rồi."

Dạ Lăng Hàn đau lòng muốn chết, đã 9 giờ rồi vợ hắn chưa được ăn cơm nữa.

"Con chơi đi! Bố đi nấu đồ ăn cho baba con."

Dạ Lăng Hàn đi vào bếp nấu canh gà cho Vân Dật.

Hắn vừa nấu mì xong thì Vân Dật cũng nói chuyện xong.

"Nhiên Nhiên, ăn trước đã rồi xử lý công việc sau."

Dạ Lăng Hàn kéo Vân Dật đến bàn ăn, nhét đũa vào tay cậu: "Nếm thử canh gà anh làm xem sao?"

Canh gà nhìn rất hấp dẫn, Vân Dật nhìn đã muốn nếm thử, cậu vừa cầm chuẩn bị ăn thì điện thoại lại đổ chuông.

"Nếu không phải chuyện quan trọng thì để anh nghe hộ cho, em ăn cơm trước đã, muộn rồi."

Dạ Lăng Hàn biết trợ lý của Vân Dật, sau khi cậu đồng ý liền giúp Vân Dật xử lý công vụ.

Sợi mì nóng hổi ấm hết cái bụng, Vân Dật nhìn Dạ Lăng Hàn đang bận bịu cách đó không xa, cảm thấy cuộc sống hiện tại vừa yên bình vừa ấm áp.

Ăn hết bát mì xong, Dạ Lăng Hàn bên kia cũng xử lý xong xuôi công việc.

Dạ Lăng Hàn đưa điện thoại cho Vân Dật: "Nhiên Nhiên, em nhiều việc quá. Nên tuyển thêm mấy trợ lý nữa đi."

"Đã liên hệ với công ty tuyển dụng rồi, họ vẫn đang xem xét."

Vân Dật xoa xoa thái dương, gần đây đúng là cậu thật sự bận quá. Nếu không phải ngày nào 9 giờ Dạ Lăng Hàn cũng về, chỉ sợ trong nhà không có ai làm bạn với Tuế Tuế mất.

"Từ từ tuyển thôi, anh sẽ giúp em xử lý những phần không tính là khẩn cấp."

Dạ Lăng Hàn nói: "Em mau đi tắm đi, ngủ sớm một chút."

Vân Dật quay về phòng ngủ, vừa đi đến cầu thang đột nhiên một luồng nhiệt quen thuộc xuất hiện.

Trước mắt cậu tối sầm, vội vàng nắm lấy tay vịn cầu thang.

Một mùi hương hoa lệ tản ra từ người cậu, lan toả trong không khí.

Mùi pheromone quen thuộc vờn quanh chóp mũi, Dạ Lăng Hàn chấn động, Vân Dật phát tình.

Dạ Lăng Hàn chạy lên liền thấy Vân Dật tức giận nhìn hắn: "Anh bỏ gì vào canh gà?"

"Không...... Không có!" Dạ Lăng Hàn vội vàng giải thích: "Nhiên Nhiên, em phải tin anh, anh không có thuốc kích phát tình."

Vân Dật thở hổn hển, hai má ửng hồng, khỏi phải nói hiện giờ trông cậu ngon miệng đến nhường nào.

Dạ Lăng Hàn khó mà bình tĩnh, hắn vươn tay đỡ lấy Vân Dật: "Nhiên Nhiên, anh có thể chứ?"

Bình Luận (0)
Comment