Chồng Trước Lại Muốn Phục Hôn

Chương 41

Hắn muốn cái gì?

Dạ Lăng Hàn không rõ hắn muốn gì, nhưng hắn cũng chẳng muốn nghĩ.

Lần đầu nhìn thấy Kỷ Nhiên, hắn đã biết, người này là người của hắn.

Chỉ có hắn không cần, Kỷ Nhiên không có quyền rời đi!

"Dạ Lăng Hàn...... Tôi đối với anh không có một chút lưu luyến!"

Thanh âm của Kỷ Nhiên yếu ớt, nhưng ngữ khí vẫn rất kiên định, cặp mắt trống rỗng kia giờ phút này lại loé lên ánh sáng quật cường.

Dạ Lăng Hàn đột nhiên bị ánh mắt ấy doạ sợ, nắm tay siết rôm rốp.

Dù chỉ còn là một cái xác, hắn cũng sẽ không buông tay!

"Đưa em ấy đến bệnh viện!"


Dạ Lăng Hàn lạnh lùng nói: "Bằng mọi giá cứu lấy em ấy cho tôi!"

Xe hơi gầm rú phóng như bay trên đường, hướng bệnh viện đi đến.

Viện trưởng nhận được thông tin, một đội ngũ nhân viên đã sớm chờ ở cửa bệnh viện.

Xe hơi dừng lại ở cửa bệnh viện, cáng đỡ lập tức tiến đến, viện trưởng chạy lại đây, nịnh bợ nói: "Dạ thiếu, cáng đã chuẩn bị xong!"

Dạ Lăng Hàn không nói một lời, xanh mặt bế Kỷ Nhiên đặt lên cáng.

Thịnh Duy Thanh được mời đến bệnh viện tham gia giao lưu trao đổi kỹ thuật y học, mới vừa ra đến cửa liền nhìn thấy Kỷ Nhiên nằm trên cáng cứu thương, ánh mắt lập tức chấn động, bước nhanh về phía trước.

Mấy ngày không gặp, Kỷ Nhiên gầy đến gió thổi cũng ngã, gương mặt hốc hác.

Thấy một màn như vậy, Thịnh Duy Thanh tiến lên, vung tay đấm về phía Dạ Lăng Hàn: "Cậu chăm sóc em ấy kiểu gì vậy?"

Dạ Lăng Hàn dễ dàng né cú đấm của Thịnh Duy Thanh.

Bảo tiêu tiến lên chắn trước mặt Dạ Lăng Hàn, chặn Thịnh Duy Thanh lại.

"Dạ Lăng Hàn, cậu đã làm gì em ấy? Nếu cậu không thích em ấy thì cũng đừng tra tấn em ấy!"

Thịnh Duy Thanh mắng ầm lên: "Cậu đúng là không phải con người! Kỷ Nhiên vì cậu trả giá nhiều như thế, mà cậu lại đối xử với em ấy như vậy!"

"Chuyện của tôi và em ấy cậu không có tư cách hỏi."

Dạ Lăng Hàn ánh mắt lạnh băng, hắn nhìn về phía viện trưởng: "Còn thất thần làm gì? Mau cứu người!"


Viện trưởng lập tức phản ứng lại, thúc giục nhân viên đưa Kỷ Nhiên vào phòng cấp cứu.

Dạ Lăng Hàn đi đến trước mặt Thịnh Duy Thanh, lạnh lùng mà nhìn hắn, nói với bảo tiêu: "Buông hắn ta ra."

Bảo tiêu buông tay, lùi về một bên.

"Dạ Lăng Hàn, cậu hành hạ Kỷ Nhiên còn chưa đủ sao? Cậu muốn em ấy sống không bằng chết mới hài lòng? Em ấy là một Alpha, vì cái gì mà chịu đủ mọi khi dễ lăng nhục từ cậu chứ? Cậu chỉ biết lo cho chính cậu thôi, một mực bắt em ấy trở thành Omega. Còn chẳng thèm suy xét đến cảm nhận của em ấy. Nếu cậu thật sự yêu Kỷ Nhiên, sẽ chẳng đối xử tàn nhẫn như vậy!"

Thịnh Duy Thanh đem toàn bộ phẫn nộ bị đè trong lòng xả hết ra.

Trước kia là anh không dám nói, hiện tại Kỷ Nhiên đã nguy hiểm tính mạng, anh chẳng cần kiêng dè gì mà nói.

"Nếu tôi không yêu em ấy, đã không biến em ấy thành Omega."

Nghe Dạ Lăng Hàn nói vậy, Thịnh Duy Thanh mặt hiện lên biểu tình khiếp sợ.

Anh cảm thấy Dạ Lăng Hàn thật sự bị điên!

Suy nghĩ như vậy là yêu, như thế nào mới thật sự là yêu?


"Cậu căn bản không có yêu em ấy, cậu chỉ yêu bản thân mình thôi!"

Thịnh Duy Thanh liều mạng hét lên những lời này, anh tiến lên lại một lần nữa muốn đấm Dạ Lăng Hàn.

Nhưng Dạ Lăng Hàn nhanh tay hơn, Thịnh Duy Thanh bị hắn đấm ngã trên mặt đất, khoé miệng chảy máu, bộ dạng chật vật.

Dạ Lăng Hàn từ trên cao nhìn xuống anh, lạnh lùng nói: "Về sau cút xa Kỷ Nhiên một chút, nếu không, tôi sẽ khiến Thịnh gia bốc hơi khỏi thủ đô này đấy."

"Cậu là tên khốn!"

Thịnh Duy Thanh tức đến cả người phát run, nhưng anh biết, Dạ Lăng Hàn có năng lực hủy hoại Thịnh gia.

Dạ Lăng Hàn đã điên lên, người yêu thương nhất còn đối xử như thế, huống chi là tình địch của hắn.

Thịnh Duy Thanh bị bảo tiêu đánh cho thật thảm, người đầy thương tích bị ném trước cửa bệnh viện

Bình Luận (0)
Comment