Chồng Trước Lại Muốn Phục Hôn

Chương 47

Ở đại sảnh của buổi tiệc đột nhiên phát ra mùi pheromone của Omega, nháy mắt hoà lẫn vào trong không khí.

Dung Thành nhạy bén nhận ra được, mùi hương đó phát ra từ phía sau mình.

Cậu quay ngoắt lại nhìn, ánh mắt dừng trên người Kỷ Nhiên.

Cánh tay run rẩy bị túm lấy, không phải Dung Thành run, mà là Kỷ Nhiên đang run rẩy không ngừng.

"Học trưởng, anh ——"

Mắt Dung Thành mở lớn, không thể tưởng tượng được, trong lòng chấn động.

Học trưởng không phải là Alpha sao? Tại sao Alpha lại có thể phát tình?

Nhiệt độ nhanh chóng quấy phá bên trong cơ thể, ý thức của Kỷ Nhiên càng ngày càng mơ hồ, cậu cố gắng nắm lấy cổ tay của Dung Thành, cắn môi nói: "Dung Thành, anh...anh phát tình!"

Còn đang không thể tin được thì nghe thấy Kỷ Nhiên nói vậy, Dung Thành lập tức bừng tỉnh.

Cậu kéo Kỷ Nhiên che chắn trong lòng ngực, sau đó ngẩng đầu nhìn đám người xung quanh như hổ rình mồi.


"Thật ngại quá, người yêu của tôi phát tình."

Dung Thành tuy rằng là Beta, nhưng khí thế mạnh mẽ toả ra vẫn ép được không khí xao động này xuống.

Có người yêu là Omega, tin tức tố lại mê người đến vậy, mặt khác cố kỵ thân phận, cũng không thể ngay dưới mí mắt người ta cướp người được.

Nhưng mà bị mùi hương ngọt ngào kia kích thích, vẫn không nhịn được mà để lộ bản chất.

Mặc dù không còn Alpha hay Beta nào tiến lên nữa, nhưng ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm vào Kỷ Nhiên.

Qua lớp mặt nạ, không thể nhìn thấy khuôn mặt, nhưng chỉ nhìn dáng người đã biết vị Omega có mùi vị không tồi.

Tiếng thở dốc nặng nề hết người này đến người khác.

Nếu tiếp tục ở nơi này, Kỷ Nhiên sẽ gặp nguy mất.

Còn nữa, Dạ Lăng Hàn vẫn còn ở chỗ này.

Dung Thành lấy lại bình tĩnh, ôm lấy Kỷ Nhiên đi dần ra cửa.

Mới vừa đi ra vài bước, có phục vụ đi đến nói: "Thưa ngài, đằng kia có phòng nghỉ. Có thể đưa bạn lữ của ngài đến đó nghỉ ngơi một chút. Nếu đi ra ngoài trong tình trạng này chỉ sợ sẽ rước thêm phiền phức."

Dung Thành do dự một chút, cảm thấy phục vụ nói có lý, đúng là không thể đi ra ngoài trong tình trạng như vậy được.

Mùi hương trên người của Kỷ Nhiên ngày càng nặng, cậu hiện tại cũng khó áp chế được.

Ánh mắt Dung Thành dừng ở trên cần cổ trắng nõn của Kỷ Nhiên, nhìn cổ áo bị lệch liền có cảm giác muốn xé quần áo cậu để đánh dấu.

Cậu dùng sức nắm chặt bàn tay, nhắc nhở bản thân bình tĩnh.

Dung Thành nuốt nước miếng, nói: "Nhờ cậu dẫn đường."


Phục vụ là Omega, sẽ không bị tin tức tố của Kỷ Nhiên ảnh hưởng.

Nhưng vẫn cảm thấy mùi hương trên người cậu thật dễ chịu, nhịn không được mà nói: "Người yêu của ngài có mùi hương thật dễ chịu!"

Giờ đây Dung Thành đang vất vả nhẫn nhịn, sau khi nghe thấy phục vụ nói thế cả người muốn nổ tung.

Nếu không phải đã đồng ý muốn phát triển từ từ với Kỷ Nhiên, e rằng cậu đã chẳng quan tâm gì mà đánh dấu anh rồi.

Cả người Kỷ Nhiên giống như lửa đốt, trong thân thể như có ngàn vạn con kiến bị đánh thức, không ngừng gặm nhấm lý trí của cậu.

Hai tròng cậu mắt đỏ hoe, trong thân thể kêu gào muốn tìm người đến xâm phạm.

Xúc động nguyên thuỷ ngay giây phút này lại ùa về như thuỷ triều mãnh liệt.

Cậu liếm đôi môi khô khốc, nhỏ giọng nói với Dung Thành: "Nhanh lên, mang anh rời khỏi đây, Dạ..Dạ Lăng Hàn đang ở chỗ này."

Không thể bị Dạ Lăng Hàn đánh dấu, tuyệt đối không thể!

Suy nghĩ này tiếp thêm sức lực cho Kỷ Nhiên, cậu thanh tỉnh trong chốc lát.

Dung Thành được anh nhắc cũng phản ứng lại, bước chân dần nhanh hơn.


Kỷ Nhiên vừa bước chân ra, đột nhiên cảm nhận được một ánh mắt mãnh liệt đang quét trên người cậu.

Dưới đất như có một đôi bàn tay chui ra, nắm chặt lấy mắt cá chân của cậu.

Bước chân của Kỷ Nhiên cứng tại chỗ, cậu chậm rãi quay đầu lại ——

Đối diện với một đôi mắt lạnh lùng u ám.

Hai tròng mắt kia như một con dao phẫu thuật cắt từng thớ thịt trên người xuống, từng chút tiến lại phía cậu.

Như là muốn rạch nát nguỵ trang của cậu, nhìn ra tất cả.

Dạ Lăng Hàn nhìn thấy cậu!

Đôi mắt của Kỷ Nhiên hoảng loạn mở lớn, cậu quay phắt đầu lại, hốt hoảng nói: "Đi mau! Đi mau!"

Tựa như tiếp thêm sức lực, cậu tỉnh táo nhấc chân rời đi, một giọng nói trầm thấp vọng đến: "Đứng lại!"

Bình Luận (0)
Comment