Chồng Trước Lại Muốn Phục Hôn

Chương 61

Dạ Lăng Hàn bị Dạ Vân Bình giữ ở bệnh viện tận ba ngày, đến tận khi Cam Duệ chắc chắn không có gì bất ổn trở lại nhà lớn, lúc đó Dạ Lăng Hàn mới được thả đi.

Quay về biệt thự, Dạ Lăng Hàn mở cửa, nhìn thấy Kỷ Nhiên đang ngồi trên sofa đọc sách.

Đôi mắt cậu rũ xuống, lông mi dài như cánh bướm khẽ động.

Sườn mặt nghiêm túc được ánh đèn chiếu sáng trông cực kì tinh xảo. Dạ Lăng Hàn đứng một bên nhìn chằm chằm cậu, thứ giữa hai chân bắt đầu ngo ngoe ngóc đầu dậy.

Hắn tiến đến phía Kỷ Nhiên, rút quyển sách trong tay cậu ra, nâng cằm cậu lên muốn hôn xuống.

"Dạ Lăng Hàn, chúng ta ly hôn đi!"

Bất thình lình Kỷ Nhiên nói ra một câu như vậy khiến Dạ Lăng Hàn ngẩn ra một lúc.

"Em nói gì cơ?"

Dạ Lăng Hàn cảm thấy nhất định là hắn đang nghe lầm.

Tại sao Kỷ Nhiên lại đòi ly hôn?

Người mong muốn kết hôn nhất chính là em ấy đó!

"Ly hôn đi!" Kỷ Nhiên gằn từng chữ một, không chút chần chừ.

Con ngươi Dạ Lăng Hàn mở lớn, bàn tay đang nắm cằm Kỷ Nhiên dùng sức, tàn nhẫn mà nói: "Em lại nháo cái gì vậy? Tôi về nhìn Cam Duệ có mấy ngày thôi, đến mức em cần ly hôn sao? Kỷ Nhiên, sao em lại trở nên ganh ghét hơn thua đến như vậy?"

Kỷ Nhiên không thể tưởng tượng nổi, tại sao Dạ Lăng Hàn có thể nói ra mấy câu trào phúng như thể điều đó là hợp lý vậy?

Chẳng lẽ trong mắt anh ta, hôn nhân chỉ là trò đùa?

Kết hôn cùng một người xong, lại đi khiến người khác mang thai?

"Chúng ta đã kết hôn rồi! Chẳng lẽ về sau tôi phải chịu đựng anh đi lăng nhăng bên ngoài hay sao?"

"Tôi không có động đến cậu ta, chẳng qua chỉ để cậu ta mang thai thôi."

Dạ Lăng Hàn dùng ngữ khí đương nhiên nói: "Chẳng lẽ còn không phải vì em? Nếu như em có gia thế giống như Cam Duệ, ngoan ngoãn như cậu ta, kiếp sau có thể sẽ được làm Dạ thiếu phu nhân. Nhưng nhìn lại em xem, bố mẹ bần tiện, em thì ương ngạnh, sao xứng để sinh con cho tôi?"


Kỷ Nhiên khiếp sợ nhìn nam nhân trước mặt, cậu thật sự khó mà tin được Dạ Lăng Hàn thế mà có thể nói ra mấy lời hỗn xược đến như vậy.

Con người khi đã tức giận quá mức, không chỉ tức đến run người, mà một cậu cũng chẳng nói được!

Kỷ Nhiên chính là như vậy, khuôn mặt cậu trắng bệch, cả người run rẩy.

Nắm tay cậu siết chặt, nhưng lại không thể thốt ra lời nào, ngực đau đến mức khiến hốc mắt cậu đỏ lên.

"Em còn không thừa nhận?" Dạ Lăng Hàn cười nhạo: "Chẳng lẽ tôi nói sai? Bố mẹ em đánh bài quen thói, em trai thì vô dụng không có nghề nghiệp gì, cả ngày ăn bám. Ngoại trừ em có gương mặt đẹp, có điểm nào so sánh được với Cam Duệ? Nếu không phải nể tình chúng ta bên nhau bốn năm, tôi còn lâu mới kết hôn với em. Chẳng qua thương hại mới giữ ở bên cạnh thôi."

Ba ngày ở chung với Cam Duệ, khiến hắn cảm thấy Cam Duệ rất nghe lời hắn.

Hắn cảm thấy Kỷ Nhiên nên học theo Cam Duệ, ngoan hiền một chút mới đáng yêu.

Dạ Lăng Hàn muốn chỉnh Kỷ Nhiên theo đúng kiểu hắn thích, hiện giờ Kỷ Nhiên đã biến l thành Omega, chỉ cần ngoan nữa là hoàn hảo.

Đêm tân hôn, Kỷ Nhiên cảm thấy bản thân đã gặp đả kích đủ lớn rồi.

Nhưng so sánh với hôm nay, lại thấy chẳng là cái gì.

Mức độ tàn nhẫn của Dạ Lăng Hàn đã vượt quá mức tưởng tượng của cậu.

"Anh kết hôn với tôi chỉ là vì nguyên nhân này?"

Kỷ Nhiên rất muốn lớn tiếng chất vấn Dạ Lăng Hàn có từng yêu cậu không, nhưng cuối cùng vẫn nhịn xuống.

Giữ lại một chút tôn nghiêm cuối cùng đi! Đến lúc thua cũng không quá thảm.

"Chứ em nghĩ là vì cái gì chứ?"

Dạ Lăng Hàn cười lạnh ra tiếng: "Tôi vì em hao tâm tổn sức, vậy mà em còn không biết cảm ơn."

Cảm ơn?

Kỷ Nhiên cảm thấy thật buồn cười, cậu cười đến chảy nước mắt.

Kỷ Nhiên vẫn luôn cho rằng, Dạ Lăng Hàn kết hôn với cậu, là vẫn còn tình cảm với cậu.


Nhưng xem hiện tại thì, cậu đúng là trò cười cho thiên hạ.

Bởi vì yêu chỗ nào chứ! Chẳng qua chỉ là trò chơi của hắn mà thôi!

Tiếng cười của Kỷ Nhiên khiến Dạ Lăng Hàn rất bực, đẩy cậu ra lạnh giọng nói: "Em cười cái gì?"

Kỷ Nhiên không cười nữa, ánh mắt đạm mạc, thanh âm không có một chút thay đổi: "Nếu anh đã chướng mắt tôi như vậy, tôi cũng không miễn cưỡng ép anh ở bên cạnh tôi nữa. Ngày mai liền đến cục Dân Chính làm thủ tục ly hôn đi."

"Kết hôn là em muốn, giờ mới kết hôn được mấy ngày lại đòi ly hôn." Dạ Lăng Hàn lớn tiếng: "Kỷ Nhiên, phải chăng tôi đã đối tốt với em quá rồi, khiến em không biết điều cứ giễu võ giương oai trên đầu tôi?"

"Anh với Cam Duệ đã có con, tôi với anh kết hôn để làm gì? Về sau cậu ta với đứa nhỏ sẽ như thế nào?"

Dạ Lăng Hàn khốn nạn đến không thể tưởng tượng được, đối xử không tốt với mình thì thôi đi, Cam Duệ đang mang thai vẫn còn thoải mái chạy đến bàn chuyện kết hôn với cậu.

"Ngày mai em dọn về nhà lớn cùng tôi, Cam Duệ mang thai cần người giúp đỡ, em về giúp cậu ra đi."

Dạ Lăng Hàn nói khiến Kỷ Nhiên sửng sốt, cậu nhìn chằm chặp nam nhân trước mặt, cảm thấy tai mình có vấn đề.

Thấy Kỷ Nhiên vẫn nhìn hắn, Dạ Lăng Hàn không kiên nhẫn nhắc lại một lần nữa: "Thân thể Cam Duệ gần đây không tốt lắm, cần có người chăm sóc bên cạnh. Đây là lúc em nên biểu hiện cho tốt, chờ sau khi cậu ta sinh đứa bé, em có thể nuôi nó, coi như con của chúng ta. Nếu biểu hiện của em tốt, tôi có thể xem xét để xem trở thành Dạ thiếu phu nhân."

Rốt cuộc khốn nạn như nào mới có thể nói ra loại lời này chứ?

Mười tháng mang thai sinh con của Cam Duệ lại đưa đứa bé cho cậu, còn Cam Duệ thì sao?

Mấu chốt là, cậu không muốn làm Dạ phu nhân gì đó!

"Không cần phiền phức như thế, ngày mai chúng ta ly hôn, anh cùng Cam Duệ kết hôn. Con của hai người hai người tự mình nuôi. Tôi không thể nuôi con của người khác được." Kỷ Nhiên đứng dậy, xoay người đi lên lầu: "Dạ Lăng Hàn, anh yên tâm đi! Tôi sẽ không phá hoại tình cảm của anh với Cam Duệ đâu, anh mau tháo vòng cổ trên người tôi xuống, tôi đảm bảo sẽ không xuất hiện trước mặt anh một lần nào nữa."

Kỷ Nhiên muốn rời đi, hoàn toàn ngoài dự kiến của Dạ Lăng Hàn.

Hắn cảm thấy mọi sắp đặt của hắn phải khiến Kỷ Nhiên biết ơn mới đúng chứ.

Bao nhiêu người mơ ước vị trí Dạ thiếu phu nhân này, hiện tại hắn dành cơ hội này cho Kỷ Nhiên, tại sao Kỷ Nhiên lại khinh thường nhìn lại?

Sau khi nghĩ một lúc Dạ Lăng Hàn cũng hiểu.


Hắn khinh miệt cười lạnh ra tiếng: "Kỷ Nhiên, một chiêu lạt mềm buộc chặt này em dùng nhiều như vậy, không thấy chán sao?"

Kỷ Nhiên ngừng bước chân, chỉ cảm thấy vô cùng buồn cười.

Cậu thật sự muốn đi! Hận không thể chạy đến cuối chân trời, cách Dạ Lăng Hàn càng xa càng tốt.

Nhưng Dạ Lăng Hàn lại cảm thấy, cậu không thể sống thiếu hắn.

"Tuỳ anh nghĩ như nào thì nghĩ."

Kỷ Nhiên lười giải thích, mạch não của Dạ Lăng Hàn khác với người bình thường, vô sỉ lại tự cao tự đại, nói với hắn cũng bằng không.

Dạ Lăng Hàn cho rằng lần này trở về, Kỷ Nhiên sẽ dán chặt lấy hắn ngoan ngoãn nghe lời.

Nhưng không ngờ Kỷ Nhiên lại muốn ly hôn, còn không nghe theo sự sắp đặt của hắn.

Lửa giận của Dạ Lăng Hàn bốc lên ngùn ngụt, không cách nào áp chế được.

Trông thấy Kỷ Nhiên sắp đi mất, hắn đi nhanh về phía cậu, nắm lấy tóc của Kỷ Nhiên đẩy cậu xuống đất.

Kỷ Nhiên bị ngã trên mặt đất, đau đến mắt phiếm hồng.

Giọng nói trầm lạnh của Dạ Lăng Hàn truyền tới: "Em đúng là mặt dày không biết xấu hổ!"

"Buông tay!"

Kỷ Nhiên đánh vào cánh tay Dạ Lăng Hàn, nhưng lại khiến hắn gia tăng lực độ, túm tóc kéo cậu đứng dậy.

Kỷ Nhiên cảm giác da đầu sắp rách đến nơi nhưng Dạ Lăng Hàn vẫn chưa có buông tay.

Dạ Lăng Hàn nắm cánh tay của Kỷ Nhiên, kéo cậu đi lên tầng.

Ném cậu lên giường sau đó đè lên người Kỷ Nhiên: "Ngoan ngoãn cho tôi! Tôi nói cái gì thì em phải làm cái đó! Nếu không đừng trách tôi đăng những tấm hình xấu hổ của em lên mạng, còn có người nhà của em, một người tôi cũng không bỏ qua. Nếu em không để tâm đến thanh danh hay người nhà, đừng quên vẫn còn Thịnh Duy Thanh và Hạ Nguyên Đán, hay là em cũng không để ý đến bọn họ?"

Kỷ Nhiên đang muốn phản kháng đột nhiên dừng lại.

Cậu có thể không quan tâm đến thể diện hay bỏ qua người nhà, nhưng không thể khiến bạn bè bị cậu liên luỵ.

Nhìn thấy biểu cảm của Kỷ Nhiên, Dạ Lăng Hàn biết cậu sẽ ngoan ngoãn đi vào khuôn khổ.

Bàn tay khẽ vỗ vào má của Kỷ Nhiên nói: "Ngoan ngoãn đi! Đừng có chọc tôi tức giận làm gì!"


Kỷ Nhiên không nói một lời, đôi mắt đờ đẫn không có ánh sáng.

Dạ Lăng Hàn thấy cậu ngoan ngoãn không còn giãy giụa, nhìn Kỷ Nhiên chằm chằm.

Dù Kỷ Nhiên không nói không cười, cũng có thể khơi lên dục vọng trong người hắn.

Dạ Lăng Hàn cởi bỏ quần áo của Kỷ Nhiên, rướn người đè lên cậu.

Trên giường kịch liệt lay động, toàn bộ quà trình làm tình Kỷ Nhiên đều không phản kháng, mặc kệ Dạ Lăng Hàn làm như nào, cậu cũng không rên lên một câu, yên lặng đón nhận...

Dạ Lăng Hàn rất hưng phấn, làm thêm hai lần nữa mới hoàn toàn thoả mãn buông Kỷ Nhiên ra.

Hắn lấy áo ngủ trên móc treo, vẻ mặt vô cùng thoả mãn: "Chờ lần phát tình tiếp theo của em, tôi sẽ đánh dấu. Nếu muốn hơn thua, thì mau mau mang thai, sinh con cho tôi. Nếu có con, người trong nhà tôi cũng có thể chấp nhận em."

Kỷ Nhiên giống như không nghe thấy, đôi mắt trống rỗng nhìn chằm chằm trần nhà.

Bàn tay bên người nắm chặt thành nắm đấm.

Ánh mắt cũng chậm rãi thay đổi, trở nên tràn ngập hận thù.

———————

Nhà lớn Dạ gia là một trang viên rộng, kiến trúc cổ xưa, xung quanh trồng rất nhiều cây cối, làm người ta cảm thấy như đang ở trong tranh.

Chiếc xe màu đen dừng trước cổng lớn, Dạ Lăng Hàn đưa Kỷ Nhiên xuống xe.

Nhà lớn Dạ gia bảo tiêu rất nhiều, Dạ Lăng Hàn chẳng sợ Kỷ Nhiên chạy trốn, lại nói hắn nắm giữ điểm yếu của cậu, Kỷ Nhiên cũng chẳng dám chạy.

Cho nên lần này trở về, vòng trên cổ của Kỷ Nhiên đã được tháo xuống.

Dạ Lăng Hàn giữ chặt tay Kỷ Nhiên, kéo cậu đến bên cạnh: "Ở đây thì ngoan một chút, bố mẹ tôi có nói gì em cũng đừng có mà đi cãi lại. Bọn họ cùng lắm mắng em vài câu thôi, sẽ không gây khó dễ cho em đâu."

Kỷ Nhiên hiện tại đã chết tâm hoàn toàn, Dạ Lăng Hàn có nói như nào đi chăng nữa, cậu cũng không phản ứng lớn như trước.

Cậu mím môi không nói chuyện, mặc kệ Dạ Lăng Hàn dặn.

Sau khi hai người bước vào cửa, người giúp việc mang dép đi trong nhà đến cho họ.

Kỷ Nhiên còn chưa xỏ dép xong liền nghe thấy một tiếng gầm lên: "Ai cho phép anh đưa cậu ta về đây?"

Ngẩng đầu thấy Dạ Vân Bình đứng ở cầu thang, tức giận nhìn hắn.

"Loại người như này không xứng bước vào cửa Dạ gia, mau đưa nó cút ra khỏi đây!"

Bình Luận (0)
Comment