Chồng Trước Ra Lệnh Truy Bắt: Phúc Hắc Boss Ngốc Manh Thê

Chương 112

“Cái gì?" Cố Bình An nhìn hắn một cái, xin hắn, ha, nằm mơ giữa ban ngày hả, "Anh có thể lăn khỏi đây rồi đấy."

Kỳ thật, nếu hắn có thể tìm được Hoan Hoan, xin hắn một cái cũng không sao, nhưng ai biết tên này có đang chơi cô hay không.

"Ha, thì ra địa vị của Lý Hoan Tình trong lòng em lại thấp như vậy, vì cô ta, em cầu xin anh một chút cũng không muốn, còn nói cái gì mà bạn tốt, nực cười." Mục Lăng mỉa mai cười.

"Thứ nhất, có ba tôi và Tần Mục, ai cũng có thể tìm được, đây dù sao cũng là địa bàn của họ. Thứ hai, da mặt anh quá dày và quá ngứa đòn, Hoan Hoan cũng không muốn tôi cầu xin anh, nhìn thấy anh một ngày là một ngày đó tôi ăn uống không ngon." Cố Bình An quay đầu đi, Mục Lăng đột nhiên duỗi tay bắt lấy tóc cô, kéo cô về phía mình, Cố Bình An oa oa kêu lên, "Đau đau đau, anh.. cái tên cầm thú, buông tôi ra."

Chết tiệt, tóc đều muốn rụng hết luôn rồi...

"Lần sau dám cãi anh, anh sẽ kéo đứt tóc em."

"Bạo quân."

Cố Bình An tức giận bất bình, tránh thoát Mục Lăng rồi đi vào trong nhà, Mục Lăng nghĩ nghĩ, cũng lên theo, Cố Bình An thấy hắn đi theo, bất mãn hỏi, "Anh theo tôi làm gì?"

"Anh đi thăm hỏi ba mẹ vợ còn cần em đồng ý sao?"

"Nói thừa, đương nhiên phải được tôi đồng ý rồi, hôm nay bọn họ đều không ở nhà."

"A, vậy thật tốt quá, chỉ có chúng ta ở nhà, có thể làm chuyện xấu."

"Vô sỉ." Cố Bình An ngồi xuống ghế dài ở tiểu khu, lão tử không trở về nhà, được không?

"Cố Bình An, em thật là......" Mục Lăng dở khóc dở cười, nha đầu này có đôi khi có thể khiến người khác giận nổi trận lôi đình, có đôi khi lại rất đáng yêu, khu biệt thự công viên vốn dĩ rất lớn, cũng rất đẹp, không có việc gì thì có thể ra đây dắt chó đi dạo, cảm giác thưởng thức cảnh vật xung quanh cũng rất tốt, Cố Bình An liền không trở về nhà nữa.

"Cái đuôi theo lại là chó nuôi cỡ lớn, thật phiền não a."

"Cố Bình An, em tìm chết sao?" Dám nói hắn là chó?

"Anh cũng đừng nghĩ quá nhiều, anh là chó nuôi đáng yêu sao? Anh cùng lắm cũng chỉ là một con chó ngao Tây Tạng mà thôi."

Mục Lăng, "......"

Người của Lý gia ra ra vào vào, tới một đám người, rồi lại một đám nữa, Cố Vân cũng tự mình đến Lý gia, cũng bảo đảm với lão thái thái, nhất định tận lực tìm Lý Hoan Tình trở về, nhóm cảnh sát cũng ra ra vào vào, điện thoại của bọn bắt cóc cũng mãi không gọi đến.

"Vì sao điện thoại của bọn bắt cóc còn chưa tới?" Lý Hoan Tình đã mất tích 12 tiếng đồng hồ, giờ đã giữa trưa, bọn họ cũng chưa nhận được điện thoại của bọn bắt cóc, chứng tỏ Lý Hoan Tình lành ít dữ nhiều, thời gian càng dài, sinh mệnh Lý Hoan Tình càng nguy hiểm.

Nhóm cảnh sát đưa mắt nhìn nhau, cũng không hiểu được, có lẽ bọn họ nghĩ sai rồi, từ lúc bắt đầu, có lẽ đây không chỉ đơn giản là bắt cóc.

Cố Bình An hỏi, "Mục Lăng, chúng ta có nên nói cho bọn họ, Hoan Hoan là bởi vì Mục Vân Sinh nên mới bị bắt cóc không, chuyện này hẳn là với Lý gia, Tần gia không có quan hệ gì."

"Anh khuyên em tốt nhất nên dẹp ý nghĩ đó đi."

"Vì sao?"

"Nếu không anh sẽ nhổ răng em." Mục Lăng uy hiếp.

"Ác bá!"

Điện thoại của Mục Vân Sinh như hắn dự đoán vang lên, hắn bình tĩnh nghe máy, cũng lười biếng nói, "Niko, địa chỉ."

Niko cười to, "Ha ha ha ha, Mục tiên sinh, cậu biết là tôi, khá lắm, khá lắm, quan hệ mạng lưới của Vương bài lại kéo dài tới thành phố S, có lẽ tôi phải suy xét bố trí một lần nữa."

Mục Vân Sinh trầm mặc một lát, "Cô ấy thiếu một sơi tóc, mày hối hận không kịp đâu."

Mục Vân Sinh vừa mới nói xong, liền nghe được tiếng kêu thảm thiết của Lý Hoan Tình, "Xem ra cô gái này đối với cậu rất quan trọng."

"Nói địa chỉ, tao tới một mình."

"Làm sao tao tin mày được?"

"Tao lấy tính mạng cô ấy ra thề."
Bình Luận (0)
Comment