Chồng Trước Ra Lệnh Truy Bắt: Phúc Hắc Boss Ngốc Manh Thê

Chương 118

Lý Hoan Tình mỉm cười nói, "Anh đừng lo lắng, em không có xảy ra chuyện gì hết."

Mục Vân Sinh bảo vệ cô rất tốt, một chút vết thương nghiêm trọng cũng không có, thậm chí khi cô bắn mấy phát súng, tuy rằng không bắn trúng ai, nhưng cô cũng cảm thấy thật kiêu ngạo, rốt cuộc cô có thể giúp Mục Vân Sinh, không làm gánh nặng của hắn, cô thật thoải mái.

"Mặc kệ người đàn ông kia là ai, anh đều cảm kích anh ta."

Lòng Lý Hoan Tình thoáng khựng lại, sợ Tần Mục hiểu lầm quan hệ của bọn họ, cuống quít nói, "Anh Mục, anh đừng hiểu lầm, em và A Sinh chỉ là bạn bè, khi con nhỏ anh ấy ở nhà em, lúc đó em rất thích mẹ anh ấy, khi em còn nhỏ anh ấy còn rất hay chiếu cố em, em rất cảm kích anh ấy, sau khi dì chết, A Sinh vẫn luôn ở bên ngoài lưu lạc, mấy năm nay em mới gặp qua vài lần, lúc này đây là trở về tham gia lễ đính hôn của Mục Lăng, em ở lễ đính hôn gặp được anh ấy, cũng là ngoài ý muốn."

"Tại sao anh ta lại tới tham gia lễ đính hôn của Mục Lăng?"

"Anh ấy và Mục Lăng là anh em họ." Lý Hoan Tình nói, "Chuyện này người ngoại rất ít người biết, em cũng là vừa mới biết không lâu, Mục Lăng và anh ấy đã quen biết nhau từ lâu, lúc này đây A Sinh cố ý trở về tham gia lễ đính hôn của Mục Lăng, qua mấy ngày là đi, anh ấy hiện giờ định cư ở New York, lại không quen thuộc thành phố S, cho nên em dẫn anh ấy đi tham quan."

"Hóa ra hai ngày nay em đi cùng anh ta."

"Anh Mục, anh giận sao?"

"Không, anh rất cảm kích anh ta, anh cũng tin tưởng em." Tần Mục nói, Lý Hoan Tình là người nào, nhân phẩm thế nào, hắn hoàn toàn tin tưởng, cho dù người đàn ông kia có tâm tư với Lý Hoan Tình, hắn vẫn tin Lý Hoan Tình.

Lý Hoan Tình cười, "A Sinh không thích em, anh yên tâm."

Một người đàn ông, nguyện ý vì một người phụ nữ mạo hiểm tính mạng, không phải thích thì là cái gì?

Lý Hoan Tình cũng nhìn ra Tần Mục hiểu lầm, có lẽ, ở trong mắt người khác đây thật là một chuyện khiến người ta hiểu lầm, Lý Hoan Tình nói, "Em đã cứu A Sinh, xem như ân nhân cứu mạng của anh ấy, anh ấy liều mình cứu em, cũng chỉ là trả lại ân tình em ngày đó."

Cô cảm thấy đây là lời giải thích hợp lý nhất.

Lý Hoan Tình nói vậy, Tần Mục cũng yên tâm.

.....

Cố Bình An hoang mang cắn ống hút, ly nước dưa hấu ở trước mặt cô cũng không uống, cứ ngồi cắn ống hút, Mục Lăng bắt chéo chân, cười lạnh nhìn cô, "Em gọi anh ra là để xem em phá ống hút thế nào à?"

Nha đầu chết tiệt này, một cuộc điện thoại gọi hắn ra, lại không nói lời nào, mất hồn mất vía, không biết còn tưởng rằng cô muốn hồng hạnh xuất tường...

Cố Bình An nâng mí mắt, lạnh nhạt liếc hắn một cái, "Tôi hỏi anh, em trai của anh và Hoan Hoan sao lại thành thế này?"

"Em hỏi anh thì anh biết hỏi ai?"

Chính hắn cũng không biết chuyện này, chuyện ngày hôm qua, hắn cũng có nghe qua, cũng biết Mục Vân Sinh liều mình cứu Lý Hoan Tình, Tần Mục là đàn ông, cũng không dấu diếm, nói đúng sự thật.

"Tôi cảm thấy anh ta thích Hoan Hoan."

"Liên quan đến em hử?" Mục Lăng hỏi, "Lo chuyện bao đồng."

"Hoan hoan và Tần Mục sắp kết hôn, Tần Mục cầu hôn, cô ấy đồng ý rồi."

"Lão tử có mắt, có nhìn thấy." Mục Lăng tức giận mà nói, "Cố Bình An, trọng điểm, em nói chuyện có thể đúng trọng điểm một chút được không?"

"Không." Cố Bình An rầu rĩ, đôi mắt chớp vài cái, "Tôi cảm thấy......"

Mục Lăng nhướng mày, Cố Bình An trừng hắn một cái, "Hừ, nói chuyện với anh đúng là đàn gảy tai trâu, anh căn bản cũng không biết cái gì gọi là tình cảm.."

"Fuc*, nha đầu chết tiệt kia, anh không biết cái gì gọi là tình cảm, chẳng lẽ em biết? Thích Dương Sâm liền mỗi ngày đuổi theo hắn nói hắn đẹp trai tài giỏi, em đúng là si mê ngu ngốc, cái này gọi là thích sao?"
Bình Luận (0)
Comment