Chồng Trước Ra Lệnh Truy Bắt: Phúc Hắc Boss Ngốc Manh Thê

Chương 169

Trong lòng Cố Bình An đủ loại cảm xúc, ngoặc ngoèo lượn qua lượn lại, có rất nhiều, bản thân cũng không rõ đó là gì, thấy không rõ cảm giác lắm, chỉ rõ ràng nhất chính là hoảng sợ cùng lạnh lẽo, tay Mục Lăng hừng hực như vậy, nhưng tâm lại rất lãnh khốc.

Cô cảm thấy mình có chút bị tẩu hỏa nhập ma.

Cô và Mục Lăng vốn là hai người thủy hỏa bất dung, bởi vì có một lần hắn say rượu làm nũng, bởi vì cô kích động đánh hắn nửa mặt máu, sự việc dường như không kiểm soát, cô đã quên đây là người đàn ông mà cô ghét, cô đã quên, đây là kẻ thù của cô, cô đã quên, cô muốn làm Mục Lăng yêu cô, sau đó vứt bỏ tâm ý của hắn.

Mãi cho đến khi Mục Lăng đem cô đến hải đảo, lại lần nữa đem hoảng sợ về trong lòng.

Tay Mục Lăng, xoa nhẹ khuôn mặt lạnh lẽo của cô.

Cô gái đáng thương.

Môi cô vì sợ mà đã trắng bệch.

Tiếng hoan hô lại lần nữa vang lên, tầm mắt Cố Bình An mới vừa chuyển đến màn ảnh lớn, lại bị Mục Lăng xoay trở về, hắn ôm Cố Bình An, một tay đặt trên eo cô, bỗng nhiên hôn lên môi cô, hôn bá đạo, vơ vét hết hô hấp của cô, Cố Bình An giãy dụa, Cố Bình An oan ức, Cố Bình An sợ, nhưng trước sau vẫn không thể thoát khỏi khống chế của Mục Lăng, bị hắn giữ eo, ở trong tiếng hoan hô, bị ép chịu đựng nụ hôn của hắn.

Cô có chút muốn khóc, lại một người nữa đã chết.

Đột nhiên nghe được bên tai có người tiết hận, xe rơi ra khỏi quỹ đạo, súyt chút nữa va vào vách núi, nhưng lại kỳ tích trở về đường đua, tiếp tục thi đấu.

Mục Lăng nếm nước mắt của Cố Bình An.

Hắn thấy được sự hoảng sợ trong ánh mắt của Cố Bình An, trong lòng hắn giống như bị lửa đốt, đột nhiên kéo Cố Bình An vào góc tối, hôn lên môi, lên cổ Cố Bình An giống như cuồng phong bão táp, tay kia tiến vào trong váy cô, xé rơi vật che đậy của cô, ngón tay tìm thẳng mà vào, Cố Bình An trợn to hai mắt, cả người dường như ngồi trên ngón tay của hắn, sợ đến hoảng sợ cũng không có.

"Mục Lăng, anh khốn nạn, thả tôi ra." Cố Bình An hoàn toàn không thể lý giải được Mục Lăng, sau khi hắn nói ra chuyện đáng sợ như vậy, hoảng sợ trong lòng còn chưa tiêu tan, hắn đột nhiên lại có thể hứng thú cùng cô làm chuyện như vậy, thứ cho cô hoàn toàn không hiểu loại tình thú này từ đâu tới.

"Xụyt, cô bé ngoan, đừng nhúc nhích, đừng lên tiếng..." Mục Lăng cũng không phải là người không đúng mực, nhưng đây là lần đầu tiên không cách nào khống chế được dục vọng của mình.

Lần này cùng giả say bắt nạt Cố Bình An không giống nhau.

Lần trước hắn giả say bắt nạt Cố Bình An, hắn có thể đỗ lỗi do cồn, tuy rằng không uống say, nhưng dù sao cũng có cồn lên não, ở tình huống lần này hắn rất tỉnh táo, không cách nào khống chế dục vọng lao nhanh.

Chỉ muốn cưỡng bức cô bé trước mặt, không phân biệt trường hợp.

Mục Lăng dùng môi ngăn chặn môi cô, thủ hạ không lưu tình chút nào, đau đớn cùng khó chịu làm Cố Bình An chảy nước mắt, trong tai tất cả đều là hô hấp 'ồ ồ' của Mục Lăng, còn có tiếng hoan hô của người phương Tây ở bên ngoài.

Cái chết cùng dục vọng phức tạp đan xen.

Cô có thể cảm giác được, mùi chết chóc trên đường đua xe, mắt cô thấy có người chết, rồi lại ở trong góc tối, cảm nhận được dục vọng của ác ma, bị ép cảm thụ sự đòi hỏi của ác ma, một chút năng lực chống đỡ cô cũng không có.

Cô tinh tường cảm nhận được dục vọng của Mục Lăng chống đỡ trên người cô, sợ đến phát run.

"Anh điên rồi, van cầu anh, đừng như vậy..."

Lúc cô bị Mục Lăng bắt nạt đến thảm nhất, cũng không cầu xin qua Mục Lăng, ngày đó hắn uống say, đùa giỡn cô, cô còn có tâm tình đáp lễ, nhưng lần này ngoại trừ cầu xin, không còn ý nghĩ khác, đây rõ ràng chính là một con sói đói đang theo dõi cô.
Bình Luận (0)
Comment