Chồng Trước Ra Lệnh Truy Bắt: Phúc Hắc Boss Ngốc Manh Thê

Chương 172

Cố Bình An trở lại biệt thự, chuyện đầu tiên làm chính là tắm rửa, an ủi.

Lần tắm này chính là một tiếng đồng hồ, gần như rửa thoát một lớp da, lúc cô đi ra, Mục Lăng đang ở dưới lầu phòng khách, mặc một bộ áo tắm đơn giản, ngón tay gõ gõ bàn phím, dường như đang bận rộn, Cố Bình An do dự một hồi, xuống lầu tìm Mục Lăng.

"Khi nào chúng ta về nhà?"

Mục Lăng từ trong máy tính ngẩng đầu lên, "Không phải em rất thích đi du lịch sao? Sớm như vậy đã muốn về?"

"Tôi muốn trở về."

Điện thoại không kích hoạt chuyển vùng nên không có cách nào gọi điện thoại, nhưng mà, dựa vào sự tỉ mỉ của Mục Lăng, chắc chắn anh đã nói với ba mẹ, cô cũng không cần phải lo lắng lắm, chỉ là coi xong cuộc tranh tài đêm nay, cô cảm thấy quá áp lực.

Cả người ăn gì cũng không tiêu.

"Đợi thêm ba ngày." Hắn có chuyện khác cần phải xử lý.

Lần này chỗ sơ suất của sự việc không nhỏ, hắn cũng không ngờ tới, thậm chí có người ngay dưới mắt hắn làm ra loại hành động này, nếu như hắn còn ngồi không thì mười phần sai, thế lực bên này, nhất định phải nghiêm túc một phen, nếu không, người khác ở thành phố S cũng sẽ không an toàn.

Tiểu biệt thự nằm ở cạnh biển, một toà lẻ loi, trước không có thôn sau không có tiệm, ban đêm một mình cô cũng không dám ra ngoài, giờ đã 12 giờ, Mục Lăng cũng không nghỉ ngơi, Cố Bình An nhìn hắn, dĩ nhiên cũng không dám ngủ.

Bỗng nhiên, một tiếng súng vang lên, Cố Bình An hết hồn, đầu óc cũng chưa kịp phản ứng, người đã nhảy đến bên cạnh Mục Lăng, mắt to tròn vo, như là bị kinh sợ, Mục Lăng thì rất bình tĩnh, dù cho tiếng súng có ở gần trong gang tấc, hắn cũng ngồi chắc như thái sơn, mí mắt cũng không nhảy lên một chút.

"Đây là quốc gia phạm tội nhiều nhất, quen thuộc là được rồi."

Làm sao có thể quen thuộc?

Tiếng súng phảng phất ngay bên tai, hắn lại dĩ nhiên bình tĩnh mà nói, quen thuộc là được rồi.

Gan cô cũng không lớn như vậy, có thể coi nhẹ sống chết.

"Đây rốt cuộc là nơi quỷ quái gì?"

"Nha, thực ra..." Mục Lăng dừng một chút, "Một quốc gia... Giàu có nhất, tỉ lệ phạm tội cao nhất, nguy hiểm nhất, phồn hoa nhất."

Tùy tiện chọn một lần, cũng có thể hình dung nơi này có một triệu hòn đảo nhỏ.

Ánh mắt Cố Bình An hướng về máy tính của Mục Lăng, hắn giống như đang thu dọn tài liệu gì đó, lít nha lít nhít, nhìn cũng tương đối phức tạp, cô không quan tâm Mục Lăng đến cùng là đang làm cái gì, tại sao còn chưa nghỉ ngơi, cô chỉ muốn biết, buổi tối cô ngủ, có an toàn hay không.

"Nếu như em lo lắng, chúng ta có thể ngủ cùng." Mục Lăng nói, trong đôi mắt tràn đầy chờ mong, rất nhiều loại bà xã anh sẽ không chút ý chút nào nếu em ngủ cùng anh, Cố Bình An mím môi, hừ lạnh một tiếng, xoay người rời đi, vừa mới xoay người rời đi đã bị Mục Lăng kéo lại, người đàn ông hôn lên môi cô một cách nóng bỏng, Cố Bình An nhớ tới chuyện hôm nay cùng hắn ở trận đua xe, da đầu có chút tê, tàn nhẫn mà cắn hắn một cái, Mục Lăng bị đau buông cô ra.

Ánh mắt bốc lửa trừng Cố Bình An, xoa xoa vết máu trên môi, nha đầu chết tiệt kia, lại bắt đầu giả bộ liệt phụ trinh tiết rồi.

"Tôi lên giường với anh, vậy anh có thể buông tha tôi hay không?" Cố Bình An hỏi.

Mục Lăng không ngờ tới Cố Bình An lại thẳng thắn như vậy, trầm ngâm một tiếng, giống như đang suy nghĩ cái gì, Cố Bình An giận không chỗ phát tiết, lại có chút hối hận sao mình lại hỏi ngớ ngẩn như vậy, nếu như hắn đúng, vậy chẳng lẽ cô phải cởi quần áo hầu hạ sao?

"Ăn qua một lần, nếu như mùi vị được, anh không ngại tiếp tục ăn, ngủ một lần chắc chắn là không đủ." Mục Lăng rất chăm chú trả lời vấn đề của Cố Bình An, "Vì lẽ đó, khi nào buông tha em, vậy phải xem tâm tình của anh khi nào chán rồi."

Đối với đáp án này, Cố Bình An chỉ muốn nói một câu, "Mục Lăng, anh đi chết đi."
Bình Luận (0)
Comment