Chồng Xấu Đến Quấy Rối

Chương 9

Sở Dực Nghiêu mới vừa dừng xe trước cửa bãi đậu xe của bệnh viện, đột nhiên không biết ký giả từ đâu đến, vây quanh bốn phía, đèn flash không ngừng lóe lên, một loạt Microphone hướng về phía Hà Văn Tĩnh vẫn ngồi ở trong xe liên tục hỏi , "Sở phu nhân, xin hỏi đối với bài báo của báo giải trí viết về cô, cô có lời nào muốn nói không?"

"Sở phu nhân, cô thật sự đã từng phạm tội phóng hỏa sao?"

"Sở phu nhân, cô gả cho Sở tiên sinh là vì tiền của anh ấy sao?"

"Sở phu nhân, cô. . . . . ."

Một loạt vấn đề thình lình đưa ra khiến Hà Văn Tĩnh nhíu chặt chân mày, tính xấu của cô lập tức muốn phát tác, nhưng Sở Dực Nghiêu đã kịp thời bắt được tay của cô, dùng sức nắm hai cái ý bảo cô nên tỉnh táo lại, cô chỉ có thể căm giận, ngậm kín miệng không nên đấu cùng bọn chó săn này.

Sở Dực Nghiêu nâng tay trái lên, trên người anh lộ ra quý khí cùng uy nghiêm trời sinh, nhất thời khiến các ký giả ngậm miệng lại.

Sở Dực Nghiêu khẽ mỉm cười, nói: "Các vị, tôi đã nói chuyện với viện trưởng bệnh viện này, bệnh viện sẽ cho tôi mượn phòng họp ở tầng 12 mở cuộc họp báo. Xin các vị đi trước giành chỗ, mười giờ họp báo sẽ bắt đầu, đến lúc đó, vô luận các vị có vấn đề gì muốn hỏi, tôi nhất định sẽ giải đáp!"

Sở Thiệu Thiên chính là ông chủ lớn đứng phía sau bệnh viện này, anh là ông chủ nhỏ muốn mượn căn phòng hội nghị dĩ nhiên là viện trưởng vui lòng dâng hiến.

Một đám ký giả sau khi liếc mắt nhìn nhau, có người nói: "Sở tiên sinh, anh cũng không nên gạt chúng tôi nha."

Sắc mặt Sở Dực Nghiêu trầm xuống, tức giận khiến cho đám người xung quanh cảm thấy một loại cảm giác mãnh liệt đè ép, "Nếu có người không tin Sở Dực Nghiêu tôi nói, vậy thì cứ lập tức rời đi thôi, về sau không cần xuất hiện trước mắt tôi nữa, nếu không, tôi sẽ khiến cho người đó không thể đặt chân lên đất Đài Loan nữa, Sở Dực Nghiêu tôi đã nói được là làm được!" Không có bất kỳ một người nào dám do dự nữa, cùng nhau chen chúc xông về cửa chính bệnh viện.

Hà Văn Tĩnh lẳng lặng nhìn Sở Dực Nghiêu, cô chưa bao giờ gặp qua bộ dáng này của anh, anh như vậy mang đến cho cô một loại cảm giác rất yên tâm. Giống như, vô luận phía trước có bao nhiêu chông gai, đều có anh giúp cô dẹp đường.

Anh thu lại tức giận trên người, nhìn cô dịu dàng cười một tiếng, "Xuống xe đi, chúng ta đi thăm bà trước."

"Tốt!" Cô mỉm cười, nghe lời cởi dây an toàn ra xuống xe, cùng anh đi vào bệnh viện, từ đầu tới cuối cũng không có hoài nghi anh, cô tin chắc, anh nhất định sẽ làm cho cô hạnh phúc.

Thời gian chớp mắt trôi qua, bà được đưa vào phòng giải phẩu, thời gian Sở Dực Nghiêu cam kết mở họp báo cũng đã đến.

Trước cửa phòng mổ, Sở Dực Nghiêu bắt lấy tay Hà Văn Tĩnh, đưa lên môi khẽ hôn, trong tròng mắt thâm thúy tối tăm phát ra nụ cười làm cho cô an tâm.

"Lát nữa, vô luận những ký giả kia nói cái gì em đều không nên trả lời, vô luận anh nói cái gì, em cũng không cần phải nói, tất cả mọi chuyện cứ giao cho anh, để anh ứng phó, em chỉ cần ngồi ở bên cạnh anh là tốt rồi."

Cô nặng nề gật đầu, lần đầu tiên quyết định làm một cô gái ngoan ngoãn nghe lời, có người có thể để cho cô dựa vào, cảm giác thật sự tốt vô cùng.

Hai người đi thang máy lên tới tầng mười hai của bệnh viện, sải bước đi vào trong phòng họp, viện trưởng cùng bí thư của ông, còn có mấy người bảo vệ mặc tây trang đen đã sớm đứng đây đợi anh đi lên, anh chỉ là lên tiếng nhàn nhạt chào viện trưởng, sau đó đi vào phòng họp trước mặt.

Thấy hai người đi vào, những ký giả kia lập tức đánh trống reo hò , "Sở phu nhân, xin hỏi. . . . . ." Nhưng, mới vừa có một ký giả ngẩng đầu lên đặt câu hỏi thì Sở Dực Nghiêu đã cho hắn một ánh mắt lạnh lẽo, ký giả kia chỉ có thể ngượng ngùng nuốt ngụm nước miếng, không dám nói chuyện nữa.

Sở Dực Nghiêu cầm lên một chai nước suối đặt ở trên bàn hội nghị, mở nắp đưa cho Hà Văn Tĩnh, " Uống miếng nước, em nãy giờ vẫn luôn ho khan."

Bởi vì buổi sáng cô khóc quá lâu, giọng nói đã khàn khàn, từ lúc ra cửa cũng có chút ho khan nhè nhẹ, nhưng cô không ngờ anh lại chú ý tỉ mỉ đến thế, không nhịn được, cô đem ánh mắt yêu say đắm nhìn qua khuôn mặt anh.

Sở Dực Nghiêu cho cô một cái mỉm cười, sau đó dùng tầm mắt lạnh lùng quét một vòng nhũng con ruồi ngồi ở phía dưới kia, không đúng, là các ký giả, nụ cười thản nhiên hiện lên trên khuôn mặt anh.

Anh nháy mắt với thư ký bên cạnh, vị thư ký xinh đẹp nỹ lệ lập tức nhận được tín hiệu mệnh lệnh lập tức tiến lên phía trước nói: "Các vị, buổi họp báo bây giờ bắt đầu, hi vọng các vị có thể từ từ đặt câu hỏi, tôi sẽ nhớ kỹ, chờ một chút tập trung lại cho Sở tiên sinh trả lời."

Tiếp đó, một đám các ký giả giống như một đàn chó điên liên tục sủa, lần lượt đặt vấn đề hỏi.

"Sở phu nhân, xin hỏi đối với bài báo của báo giải trí cô có gì muốn phản bác không?"

"Sở phu nhân, cô thật sự đã từng phạm tội phóng hỏa sao?"

"Sở phu nhân, cô gả cho Sở tiên sinh là vì tiền của anh ấy sao?"

"Sở phu nhân, cô thật sự đã ở trong trại cải tạo bốn năm sao?"

"Sở phu nhân, cô xác định con của cô là của Sở tiên sinh sao?"

"Sở phu nhân, cô đối với việc phóng hỏa nhà viện truongr cô nhi viện năm đó có cảm nhận gì?"

Thời gian dài giống như qua một thế kỷ, các ký giả rốt cuộc cũng sức cùng lực kiệt hỏi xong toàn bộ những vấn đề muốn hỏi .

Cô thư ký xinh đẹp mê người đem một xấp giấy thật dày đặt trước mặt Sở Dực Nghiêu, Sở Dực Nghiêu thờ ơ từ từ lật xem những câu hỏi kia, đột nhiên ngẩng đầu lên, mặt không thay đổi, ánh mắt nhìn thẳng một nữ ký giả đeo kính mắt, tóc ngắn, "Vị ký giả này đã kết hôn rồi sao?"

"Ách. . . . . ." Nữ ký giả bị điểm danh rõ ràng rất sững sờ, nhưng ngay sau đó gật đầu một cái, "Tôi đã lập gia đình!"

"Như vậy. . . . . . Cô đã có con sao?"

"Tôi có một đứa con gái ba tuổi!" Mặc dù không biết tại sao Sở Dực Nghiêu muốn hỏi cô cái vấn đề này, nhưng cô vẫn ngoan ngoãn mà trả lời.

Sở Dực Nghiêu ưu nhã câu động khóe môi, lộ ra nụ cười, "Cô xác định con của cô là của chồng cô sao?"

"Dĩ nhiên!" Nữ ký giả đột nhiên mặt đỏ tới mang tai , vừa rồi chính là cô muốn hỏi con trai Hà Văn Tĩnh có phải con cuả Sở Dực Nghiêu hay không.

"Rất tốt!" Sở Dực Nghiêu hài lòng gật đầu một cái, "Giống như cô xác định con của cô là của chồng cô, tôi cũng giống cô xác định đứa bé là con của tôi!"

Tầm mắt xoay chuyển, anh tiếp tục nhìn về phía một người đàn ông trung niên để đầu húi cua, "Vị tiên sinh này, xin hỏi ông đã kết hôn rồi sao?"

"Ách. . . . . ." Người đàn ông trung niên đó mặc dù cảm thấy chuyện không ổn, nhưng mà vẫn gật đầu một cái, "Đúng vậy!"

Sở Dực Nghiêu cười to, lộ ra hàm rang trắng đều đẹp đẽ, "Ông có bất lực không? Mỗi tháng cùng phu nhân sinh hoạt tình dục mấy lần? Mỗi lần cùng phu nhân sinh hoạt tình dục có thể làm cho phu nhân đạt tới cao triều hay không? Mỗi một lần cùng phu nhân ân ái phu nhân có phải xử nữ hay không? Trước khi kết hôn cùng phu nhân ông đã cùng mấy người phụ nữ lên giường?"

Sắc mặt người đó đỏ trướng giống như heo, lúng túng ngồi ở đó, trên trán toát ra mồ hôi lạnh, Sở Dực Nghiêu đem nguyên câu hỏi ông ta vừa hỏi ném trả lại.

Sở Dực Nghiêu lại đem tầm mắt bắn tới một nữ ký giả trẻ tuổi mặc áo đầm màu trắng, "Vị tiểu thư này dung mạo rất xinh đẹp, nhất định là có không thiếu đàn ông theo đuổi chứ?"

Nữ ký giả trẻ tuổi lộ ra mỉm cười tự tin, "Cảm ơn Sở tiên sinh đã khích lệ!"

Sở Dực Nghiêu cười híp mắt nói: " Cô gái xinh đẹp giống như cô, có phải đã cùng vô số đàn ông lên giường rồi hay không hả? Có ngoài ý muốn trúng thưởng hay không?"

Nữ ký giả trẻ tuổi giận tái mặt, mồm miệng lanh lợi nói: "Sở tiên sinh, mời suy nghĩ kỹ càng, hôm nay anh mới là người bị phỏng vấn, người xem cùng độc giả có quyền biết rõ mọi việc, xin anh không nên nói sang chuyện khác trốn tránh vấn đề của mọi người!"

"Quyền biết sự thật đúng không, đã như vậy, hiện tại tôi có thể mua công ty chỗ các vị đang ngồi ở đây làm việc, sau đó sẽ đặc biệt thăm hỏi các vị đang ngồi ở đây, đến lúc đó, các người sẽ biến thành người được phỏng vấn, người xem cùng độc giả giống các người có quyền biết sự thật, các người giống nhau có nghĩa vụ trả lời câu hỏi tôi nêu ra!"

Nữ ký giả trẻ tuổi không chịu nhận thua, vẫn quật cường như cũ cùng Sở Dực Nghiêu đối chọi gay gắt, "Nhưng bây giờ anh còn chưa có mua Đài truyền hình của tôi, cho nên anh có nghĩa vụ trả lời vấn đề của tôi!"

"Cô là người của đài truyền hình nào?"

Nữ ký giả trẻ tuổi nhắm mắt nói: " Đài truyền hình Trung Sinh!"

Sở Dực Nghiêu ngoắc ngoắc ngón tay, thư ký tiểu thư ngay lập tức hiểu ý tiến lên, "Sở tiên sinh, ngài có cái gì phân phó!"

"Lập tức gọi điện thoại cho giám đốc đài truyền hình, nói cho ông ta biết tôi muốn ông ấy biết trong vòng một canh giờ đem 51% cổ phần Đài truyền hình chuyển sang cho tôi, đồng thời, tìm một đoàn, 24 cô gái phỏng vấn cô phóng viên này!"

Ra lệnh xong, Sở Dực Nghiêu lãnh khốc vô tình khiến cho các ký giả đang ngồi đây lập tức câm như hến, không có một người dám nói chuyện, bao gồm cả nữ ký giả trẻ tuổi kia.

Mà thư ký của Sở Dực Nghiêu sau khi nhận được lệnh của Sở Dực Nghiêu thì nháy mắt ra hiệu với những người bảo vệ áo đen bên cạnh, hai vệ sĩ đi lên trước nhấc nữ ký giả trẻ tuổi đó lên, đưa cô ta ra cửa, sau đó nữ thư ký cầm điện thoại di động đi về phía ngoài cửa, tự mình đi thực hiện mệnh lệnh của Sở Dực Nghiêu .

Sở Dực Nghiêu cầm tập giấy dày viết câu hỏi lên, lạnh lùng vô tình giơ tay vứt xuống trên đỉnh đầu các ký giả, giấy bay phất phới trên không trung, chậm rãi rơi xuống đất, giống như bông tuyết mùa đông vô tình nhất, quất vào mặt mũi của các vị ký giả.

Hà Văn Tĩnh nghe lời ngồi ở một bên không nói lời nào, mắt rưng rưng nhìn đường cong gò má đẹp đẽ của Sở Dực Nghiêu, cô biết, anh không tiếc trước mặt công chúng vứt bỏ hình ảnh ưu nhã của mình, tình nguyện làm người ác cũng chính là vì cô, người đàn ông như vậy khiến cho cô không cách nào không cảm động.

Thật may là, bảy năm trước, cô gặp được anh, nếu không, cô sẽ không thể có được niềm hạnh phúc như vậy, được người quý trọng bảo vệ, cảm giác thật an tâm. . . . . . Thật hạnh phúc!

Sở Dực Nghiêu biến sắc, trầm giọng nói: "Tôi tuyên bố, buổi họp báo lần nữa bắt đầu, lần này, tôi hi vọng mọi người hỏi các câu hỏi tương đối giống câu hỏi cho người một chút!" Không có một câu uy hiếp, lại khiến người khác có cảm giác bị uy hiếp.

Sau một hồi yên tĩnh, có người cẩn thận từng li từng tí bắt đầu đặt câu hỏi.

"Xin hỏi, Sở phu nhân cùng Sở tiên sinh là ở thời điểm nào, địa điểm nào, như thế nào lại quen biết nhau?" Nghe câu hỏi này, Sở Dực Nghiêu sắc mặt hơi đổi, hài lòng gật đầu một cái.

Tiếp đó, lại có người hỏi: "Xin hỏi, Sở tiên sinh cùng Sở phu nhân tại sao khi đứa bé đã 7 tuổi mới quyết định kết hôn?"

"Xin hỏi, ở trong mắt Sở tiên sinh, Sở phu nhân có những ưu điểm gì?"

Sở Dực Nghiêu lộ ra nụ cười ưu nhã yếu ớt trước sau như một, vẫy tay xuống, ý bảo các ký giả không nên nhắc lại câu hỏi, bên trong phòng họp lập tức lâm vào yên tĩnh, anh ho nhẹ, hắng giọng một cái, thả tay xuống, ở dưới mặt bàn cầm tay Hà Văn Tĩnh, tay của cô có chút lạnh lẽo, nhưng mà không sao, anh sẽ đem lại ấm áp cho nó, ủ ấm nó.

"Nếu các vị đối với chuyện giữa tôi và vợ tôi cảm thấy hứng thú như vậy, vậy thì hôm nay tại chỗ này, tôi sẽ đem chuyện của chúng tôi tất cả tất cả đều nói cho các vị, chỉ là tôi hi vọng, qua hôm nay, không cho phép bất kì người nào quấy rầy vợ tôi, nếu như các ngươi có vấn đề gì muốn hỏi, về sau trực tiếp có thể tới hỏi tôi."

Sở Dực Nghiêu ánh mắt sắc bén như dao quét qua toàn bộ kí giả bên dưới, sau đó Sở Dực Nghiêu bắt đầu nói: "Đầu tiên, tôi muốn nói cho các vị biết về thân thế của vợ tôi, cô ấy là một cô nhi không cha không mẹ, trước khi mười bốn tuổi vẫn luôn ở trong cô nhi viện, nhưng mà cô nhi viện này sau lưng lại dùng mánh khóe buôn bán nội tạng người và thiếu nữ. (Edit bởi Diễn đàn Lê Quý Đôn). . . . ." Lời của anh nhất thời làm nổi lên sóng to gió lớn trong đám ký giả, mỗi người đều nắm bút liều mạng cúi đầu ở bản ghi chép ghi chép tất cả những gì anh nói.

"Các cô nhi trong cô nhi viện kia vì để tránh vận mệnh bi thảm đến với mình, mới có thể bí quá hoá liều mà đốt lửa. Các vị, xin thử nghĩ xem, nếu như đổi lại là chính các vị, các vị sẽ làm ra chuyện gì? Bởi vì chuyện này mà vợ tôi phải vào trại cải tạo, cũng ở trong đó bốn năm, đây là sự thật, tôi tuyệt đối sẽ không phủ nhận."

"Nhưng mà các vị, mời các vị lại dùng đầu của mình suy nghĩ một chút, lúc ấy, cô ấy không biết tôi cũng như không biết mọi người đang ngồi đây. Một cô bé không có người nhà, trừ trại cải tạo, cô ấy còn có thể ở đâu? Là ở trong nhà các vị hay là ở trong nhà của tôi sao?"

Giọng nói chất vấn mãnh liệt khiến cho mỗi người ở đây cũng có thể cảm nhận được sự phẫn nộ của anh. Anh thật sự rất tức giận, vừa nghĩ tới anh không thể biết cô sớm một chút, cứu thoát cô khỏi trong cuộc sống sợ hãi đó.

Rốt cuộc cũng có ký giả lấy hết dũng khí nói, "Xin hỏi, Sở tiên sinh, anh lấy cái gì để chứng minh chuyện anh nói là thật?"

"Sở Dực Nghiêu tôi sẽ không nói lời vô căn cứ, nếu như anh muốn chứng cớ, hôm nay sau khi họp báo kết thúc có thể tìm thư ký của tôi lấy!"

Sở Dực Nghiêu nói ngắn gọn gạt hắn ta sang bên, tiếp tục nói: " Sau khi ra ra khỏi trại cải tạo cô ấy tìm một công việc ở quán rượu đi làm, mà bảy năm trước, chính tại trong quán rượu kia tôi gặp được cô ấy đang làm phục vụ!"

Hả? Hà Văn Tĩnh tăng thêm một chút kinh ngạc, vẫn nhìn vào trong ánh mắt của anh, anh đang nói láo? Sở Dực Nghiêu phát hiện cô kinh ngạc, nắm tay của cô khẽ tang thêm lực, ý bảo cô không được tỏ vẻ kinh ngạc. Cô ngoan ngoãn thu hồi tất cả vẻ mặt trên mặt, rất lâu, thật sự mặt của cô trông rất ngu ngốc, nhưng cô tuyệt đối không phải là một đứa ngốc.

"Cũng từ lúc đó, chúng tôi kết giao, nhưng thời gian cũng không lâu lắm, giữa hai chúng tôi lại xảy ra một việc ngoài ý muốn. Thiên kim tập đoàn Lạc thị Lạc Ny Á theo đuổi tôi thất bại nên bỏ thuốc hạ dược tôi, cố gắng muốn cùng tôi xảy ra quan hệ. . . . . ."

Tin tức đáng kinh sợ này khiến tất cả ký giả đều điên cuồng, mỗi người bọn họ đều tập trung tinh thần chờ Sở Dực Nghiêu đưa ra tin tức đáng kinh ngạc hơn, không có một người nào dám xen vào lời nói của anh.

" Sau khi tôi phát hiện ra quỷ kế của Lạc Ny Á, dựa vào ý chí của mình, tôi chạy thoát, sau đó tôi đi tìm vợ của tôi, chuyện về sau không cần tôi nói, chắc mọi người có thể tưởng tượng được đi?" Sở Dực Nghiêu thờ ơ cười một tiếng, không khí trong phòng họp lập tức hòa hoãn xuống.

Lạc Ny Á, anh thề nếu như không ác độc trả thù cô ta thì anh sẽ đổi họ thành họ cô ta! Chuyện anh làm bây giờ mới chỉ là khởi đầu bão táp mà thôi, vẫn còn chưa thật sự trả thù Lạc Ny Á kia đâu!

"Tiếp đó, vợ tôi phát hiện cô ấy mang thai, lúc đó tôi muốn cùng cô ấy kết hôn, nhưng bởi vì tự ti mà cô ấy rời xa tôi. Chính là vf sợ sẽ xuất hiện cục diện như ngày hôm nay. Bảy năm qua, vợ tôi một mình nuôi con, cuộc sống rất khổ cực, nhưng vô luận khổ cực như thế nào cô ấy cũng không nghĩ tới việc tìm tôi để cho tôi giúp đỡ cô, bởi vì cô ấy sợ người khác sẽ hiểu lầm cô ấy ham tiền của tôi. Tôi và vợ tôi thật không dễ dàng mới có thể ở chung một chỗ. Tôi hi vọng mọi người có thể giơ cao đánh khẽ, để cho chúng tôi có thể trải qua một cuộc sống yên bình."

Phía dưới lại có người hỏi tiếp: "Sở tiên sinh, nếu Sở phu nhân những năm này vẫn luôn không chịu gả cho anh, vậy lần này tại sao cô ấy lại muốn gả cho anh?"

Sở Dực Nghiêu lập tức nhìn đối phương nở nụ cười, "Vị phóng viên này hỏi rất đúng, vấn đề này tôi nhất định sẽ trả lời mọi người. Vợ tôi những năm này vẫn luôn chăm sóc một bà lão cơ khổ không chỗ nương tựa. Trước đây không lâu, bà lại phát hiện bị bệnh tim rất nguy hiểm, cần làm giải phẫu, mà phí giải phẫu đúng thật là cực kỳ kinh người, cần rất nhiều tiền."

"Cô ấy thật sự không thể gánh được, vì thế nên cô ấy chỉ có thể vứt bỏ tự ái của mình tới tìm tôi giúp một tay. Tôi nhân cơ hội này dùng kết hôn uy hiếp cô, cùng cô nói rõ trừ khi cô ấy chịu gả cho tôi, nếu không tôi sẽ không giúp. Cô ấy mới bất dắc dĩ đồng ý lời cầu hôn của tôi. Nếu như mọi người không tin, viện trưởng bệnh viện này bây giờ cũng có mặt ở đây, mọi người có thể hỏi chuyện gì đã xảy ra, cũng có thể đi hỏi tất cả nhân viên làm việc tại bệnh viện này, cũng có thể đi hỏi các bệnh nhân đã ở cùng phòng bệnh với bà cụ, hỏi xem tôi nói có đúng không. Hiện tại, bà đang ở trong phòng giải phẫu của bệnh viện làm phẫu thuật."

Nói tới đây, anh kéo tay Hà Văn Tĩnh, từ chỗ ngồi đứng lên, thân thiết ôm vòng eo mảnh khảnh của Hà Văn Tĩnh, hạnh phúc cười nói, "Những gì tôi vừa nói, chính là câu trả lời cho các câu hỏi mà hôm nay mọi người đã đặt ra. Tôi hi vọng các vị có thể thông cảm cho vợ tôi, không cần tin lời đồn từ người khác. Sở Dực Nghiêu tôi chân thành cảm tạ các vị!"

Anh khom người chào thật sâu trước các ký giả, sau đó ngẩng đầu lên cất cao giọng nói: " Thư ký Tiền, săp xếp bữa trưa hôm nay cho các vị ký giả đang ngồi đây đến khách sạn Đông Phương của chúng ta, mở một bữa tiệc. Các vị, vợ chồng chúng tôi còn phải đến phòng giải phẫu chờ ca phẫu thuật kết thúc, không thể theo các vị. Bởi vì bà cần phẫu thuật tim, nên không thể tiếp đãi, cho nên tôi hi vọng các vị có thể đợi sau khi bà khỏi hẳn hãy trở lại phỏng vấn bà. Cảm tạ các vị phối hợp, tạm biệt!" Nói xong, anh ôm Hà Văn Tĩnh rời khỏi phòng họp.

Bởi vì Trương Mặc đã nói bà phẫu thuật ít nhất cần tám tiếng, cho nên Sở Dực Nghiêu trước tiên đưa Hà Văn Tĩnh về phòng bệnh của bà.

Dọc theo đường đi, Hà Văn Tĩnh đều trầm mặc không nói, nhưng mới vừa bước vào phòng bệnh, cô liền nói một câu: "Anh nói láo!"

Sở Dực Nghiêu gật đầu một cái, thẳng thắn thừa nhận: "Không sai, anh chính là nói láo!"

Hà Văn Tĩnh vẫn luôn không tỏ vẻ gì, khuôn mặt nhỏ nhắn đờ đẫn đột nhiên lộ ra nụ cười sáng lạn, nhào vào trong ngực anh, đôi tay ôm lấy thật chặt lấy hông anh, vùi mặt trong lồng ngực anh, âm thanh mang theo một chút nghẹn ngào, "Đáng chết, em yêu chết lời nói dối của anh!"

Người đàn ông này vì cô mà suy nghĩ từng lời nói dối tốt cho cô, anh làm sao có thể không làm cho cô cảm động?

Sở Dực Nghiêu khẽ vuốt ve mái tóc mềm mại của cô, cười hỏi: "Em chỉ yêu lời nói dối của anh thôi sao?"

"Em còn yêu anh, thật yêu thật yêu, yêu đến lòng của em cũng thật đau, yêu đến nỗi nếu như tương lai có một ngày anh đuổi em, muốn em rời khỏi anh em nhất định sẽ không đi. Yêu đến suốt đời suốt kiếp sẽ chỉ yêu anh, cho đến ngày em chết em mới có thể rời khỏi anh!" Cô không ngượng ngùng chút nào biểu lộ tình yêu của cô với anh.

"Chờ bà xuất viện, chúng ta đưa bà về nhà nhé!"

Cô ngẩng đầu lên, thâm tình nhìn anh, dang hai tay ôm lấy cổ anh, nhón chân lên, thẹn thùng in môi mình lên môi anh. Cô thương anh, thật sự rất yêu rất yêu, đời này, nhất định cô sẽ không thể nào rời khỏi anh.

Hai tháng sau.

"Thím Trương, những thứ đồ này cháu cầm là được rồi!" Hà Văn Tĩnh từ trên xe bước xuống, cùng thím Trương giành nhau cầm đồ đã mua ra khỏi xe.

"Không cần, cô chủ, cô không cần luôn giành việc với tôi có được hay không, sẽ hại tôi không có việc để làm!" Thím Trương thua Hà Văn Tĩnh, hai tay không đi theo sau lưng Hà Văn Tĩnh, không nhịn được kêu ca.

"Không sao đâu ạ, chỉ là đi dạo phố thật sự rất mệt mỏi, cháu thật sự không biết tại sao có nhiều người có thể thích đi dạo phố như vậy." Hôm nay thím Trương không biết nhớ tới cái gì, ăn xong cơm tối nhất định kéo cô đi ra ngoài dạo chợ đêm, đi dạo một lúc thế nhưng lại đi đến chín giờ tối.

"Cứ quen rồi sẽ thấy rất tốt. Cô chủ, tôi về phòng tắm trước, cô cũng đi tắm rồi nghỉ ngơi đi!" Thím Trương vừa nói vừa đi tới cửa phòng mình.

"Vâng, tạm biệt thím Trương!" Hà Văn Tĩnh vừa nói vừa đi tới cầu thang, trở về phòng, cô giơ tay lên ấn xuống công tắc điện, nhưng kỳ quái là đèn điện không sáng,cô khẽ than một câu: "Không phải chứ, đèn hỏng à!"

Cô không nghĩ nhiều, sờ soạng trong bóng tối đi tới bên giường, cầm tất cả túi trong tay đều vứt xuống, sờ sờ đi đến bên tủ treo quần áo lấy ra một cái áo choàng tắm, sau đó đi về phía phòng tắm.

Thật may là, đèn phòng tắm không hỏng. Cô thoải mái tắm nước nóng, mặc áo choàng tắm đi ra, đang định đi xuống lầu tìm thím Trương lấy bóng đèn để đổi thì trong phòng đột nhiên sáng choang.

Ánh đèn thình lình bật lên khiến cô giật mình, vội vàng híp mắt lại.

"Chúc em sinh nhật vui vẻ, chúc em sinh nhật vui vẻ, chúc em sinh nhật vui vẻ,. . . . . ." Sau bài hát chúc sinh nhật vui vẻ, Hà Văn Tĩnh sững sờ nhìn tất cả mọi thứ đột nhiên xuất hiện trước mắt, Sở Dực Nghiêu đẩy một xe thức ăn từ ngoài cửa đi tới, trên xe thức ăn là một cái bánh kem lớn xinh đẹp, bên trên bánh ngọt còn cắm hai cây nến đang cháy, một cây là hai, một cây khác là bảy, hợp lại cùng nhau chính là 27.

Theo sau anh là Sở Thiệu Thiên, Sở Thụy Khải, bà còn có thím Trương, mỗi người đều nở nụ cười, vừa vỗ tay vừa hát bài hát chúc sinh nhật vui vẻ.

"Mẹ, sinh nhật vui vẻ!" Sở Thụy Khải như phi than vọt vào trong ngực của cô, ngước khuôn mặt nhỏ nhắn lên nhìn cô nở nụ cười khả ái.

Một loại cảm giác chua xót chưa bao giờ có xông lên hốc mắt cô, nước mắt không tự chủ được liền rớt xuống đất, từ khi có trí nhớ đến giờ, cô chưa từng có mừng sinh nhật, cho tới bây giờ cô cũng không biết sinh nhật có cảm giác gì.

Sở Dực Nghiêu đẩy xe thức ăn đến giữa phòng, sau đó đi tới, đem Thụy Khải đẩy đến sau lung cô, khẽ hôn lên trán của cô, nhìn cô mỉm cười mê người, "Bà xã, sinh nhật vui vẻ!"

"Dực Nghiêu, em. . . . . ." Hà Văn Tĩnh vừa định nói gì đó, âm thanh liền bị Sở Dực Nghiêu cắt đứt, anh giơ ngón trỏ tay phải lên đặt lên môi, "Hư. . . . . . Không cần nói, nhắm mắt lại cầu nguyện, sau đó thổi nến!"

"Đúng, mẹ thổi nến, thổi nến xong có thể ăn bánh kem!" Thụy Khải ở một bên đánh trống reo hò.

Mặc dù sống cùng ba bé thường xuyên có thể ăn bánh ngọt, nhưng bé chưa từng ăn bánh sinh nhật của mẹ, cho nên, bé nghĩ ăn thử xem bánh sinh nhật của mẹ có phải đặc biệt ngon hay không.

Hà Văn Tĩnh nhắm hai mắt hàm chứa nước mắt lại, lặng lẽ xin một nguyện vọng sau đó mở mắt ra, hít một hơi thổi tắt cây nến.

Thím Trương đi tới, đem hộp châu báu tinh mỹ ôm trong ngực nhét vào trong tay Hà Văn Tĩnh, "Cô chủ, ông chủ nói cô gả vào nhà thời gian gấp rút, không thể chuẩn bị cho cô sính lễ gì, những thứ này đều là những thứ bà chủ thích nhất khi còn sống để lại, về sau liền giao cho cô!"

Gì Văn Tĩnh khó hiểu mở hộp ra, khi thấy đồ trang sức bên trong đều là châu báu giá trị xa xỉ không khỏi hít vào một hơi, vội vàng đem cái hộp đưa đến trước mặt Sở Thiệu Thiên, sợ hãi nói: "Ông nội, những thứ này không được, thứ quý trọng như thế, cháu không thể nhận được!"

Sở Thiệu Thiên cau mặt nói: "Nếu như cháu ngại mấy thứ này cũ có thể trực tiếp nói ra với ông, ông có thể đi mua đồ mới cho cháu, không nên dùng phương thức như thế này để từ chối!"

"Ông nội. . . . . ." Hà Văn Tĩnh dở khóc dở cười, người ông này, mỗi lần muốn tặng đồ cũng sẽ lấy cớ này để buộc cô nhận lấy.

Sở Thiệu Thiên đem tầm mắt chuyển đến trên người Sở Dực Nghiêu, "Dực Nghiêu, ông đã đưa quà tặng cho Văn Tĩnh, còn cháu, cháu chuẩn bị quà tặng gì cho nó?"

Sở Dực Nghiêu khẽ mỉm cười, đi tới sau lưng Văn Tĩnh, từ sau lung ôm lấy cô, nhẹ giọng nói: "Ngoan, nhắm mắt lại, chuẩn bị nhận quà tặng của anh!"

Hà Văn Tĩnh nhận thấy quà tặng không được phép trả lại, chỉ có thể ngoan ngoãn nhắm mắt lại. Trong chốc lát, cô cảm thấy trên cổ chợt lạnh, mở hai mắt ra, không dám tin cúi đầu nhìn sợi dây chuyền sáng long lanh rủ xuống trước ngực, đây không phải là sợi dây chuyền Sở Dực Nghiêu mua ở Hawai trị giá 27 vạn Đô-la kia sao?

Chẳng lẽ, anh mua nó là để tặng cho cô sao? Sở Dực Nghiêu ở bên tai cô xấu xa nói: "Để cho em thất vọng rồi, anh vẫn không muốn đem sợi dây chuyền này đổi thành tiền mặt cho em!"

Hà Văn Tĩnh bỗng dưng xoay người, nhìn người đàn ông cô yêu, âm thanh nghẹn ngào mà nói: "Về sau, em cũng sẽ không muốn anh đem quà tặng đổi thành tiền mặt cho em!"

Anh đưa cho cô quà tặng là bày tỏ tâm ý của anh, những thứ tục khí như tiền bạc kia như thế nào có thể so sánh được.

Trong tiếng vỗ tay của mọi người, Sở Dực Nghiêu hôn lên môi cô. Người mà anh yêu say đắm cả đời chỉ có cô. Mà anh cả đời cũng sẽ không hối hận.

TOÀN VĂN HOÀN
Bình Luận (0)
Comment