Chồng Yêu Kém Tôi 12 Tuổi

Chương 10

Tiêu Khắc còn trẻ, diện mạo không có gì để chê, đặt vào giới giải trí cũng đủ để vượt xa nhiều người. Hơn nữa, trên người cậu còn mang theo một sự ngang bướng cố chấp. Dùng cách nói của giới GAY, thì đó tuyệt đối là khí chất của một “cường công”. Nhưng dù vậy, Tống Nghị và Giang Dữ Biệt cũng không ngờ lại xảy ra chuyện này.

Ánh mắt Tống Nghị từ từ chuyển từ gương mặt Tiêu Khắc sang Giang Dữ Biệt. Đúng lúc đó, Giang Dữ Biệt cũng nhìn sang, hai ánh mắt chạm nhau. Anh khẽ mỉm cười.

Hai người đã quen biết nhiều năm, đến mức chỉ cần một ánh mắt là có thể hiểu rõ suy nghĩ của đối phương. Lúc này, Tống Nghị rõ ràng đọc được trên mặt Giang Dữ Biệt một biểu cảm: “Bây giờ yên tâm rồi chứ? Cho dù tôi có hứng thú với nhóc con này thì cậu ta cũng là thẳng nam chính hiệu.”

Tống Nghị liếc anh một cái, hừ nhẹ rồi lên tiếng:

“Vậy thì đáng bị đánh rồi, chẳng khác gì quấy rối người ta.”

Tiêu Khắc không nói gì, mà Tống Nghị cũng vui vẻ lướt qua chủ đề này. Dù sao trong xe còn có một “gay lão làng”, nếu Tiêu Khắc lỡ miệng buông ra câu nào mang tính kỳ thị, thì dù có khéo ăn nói đến mấy, anh cũng chẳng biết phải xử lý thế nào cho ổn.

Tống Nghị lúc này cũng hiểu ra vì sao Tiêu Khắc đánh người đến mức đó mà đối phương vẫn không truy cứu. Những người đến nơi đó ăn uống, không giàu thì cũng rất giàu, ai nấy đều coi trọng thể diện. Nếu chuyện này ầm ĩ lên, đối với bọn họ chẳng phải điều gì hay ho.

“Người cháu cũng đã dạy dỗ rồi, chúng ta cũng chẳng chịu thiệt gì, vậy coi như chuyện này qua đi, đừng nghĩ nữa. Việc làm thêm cũng đừng làm nữa, nếu cháu muốn đi làm, chú sẽ tìm cho cháu chỗ khác. Cái chỗ cháu làm việc quá phức tạp, không an toàn lắm.”

“Không cần đâu, chú Tống.” Tiêu Khắc nói, “Cháu tự lo được.”

“Đừng cố tỏ ra mạnh mẽ, có chuyện gì thì nói với chú.”

“Ừm.” Tiêu Khắc hờ hững đáp một tiếng.

Bên trong xe yên lặng hồi lâu. Khi Giang Dữ Biệt gần như sắp ngủ thì Tống Nghị đột nhiên nhớ ra chuyện gì đó, lên tiếng hỏi:

“Bây giờ muộn thế này rồi, Tiểu Khắc, cháu có về trường được không?”

Lúc này đã gần 12 giờ đêm, ký túc xá chắc chắn đã khóa cửa. Nhưng Tiêu Khắc không muốn làm phiền Tống Nghị thêm nữa. Hôm nay cậu đã khiến đối phương phải lo lắng nhiều rồi.

“Không sao, cháu trèo tường vào.”

“Rồi sau đó bị bắt lại, bị ghi kỷ luật?” Giang Dữ Biệt lười biếng lên tiếng. Trước khi Tiêu Khắc kịp nổi nóng, anh đã chặn họng trước: “Mai có tiết không?”

Tiêu Khắc nhìn Giang Dữ Biệt đầy cảnh giác:

“Anh hỏi làm gì?”

Giang Dữ Biệt nhìn anh mà không nói gì. Vài giây sau, Tiêu Khắc thỏa hiệp:

“Có.”

Giang Dữ Biệt gật đầu, quay sang nói với Tống Nghị:

“Phía trước rẽ đi thẳng đến nhà tôi đi.”

Tiêu Khắc và Tống Nghị đều sững người. Trước khi Tiêu Khắc kịp từ chối, Tống Nghị đã lên tiếng trước:

“Không hay lắm đâu, đến chỗ tôi đi.”

Dù sao Tiêu Khắc cũng vừa mới bị quấy rối bởi một gã đàn ông, mà Giang Dữ Biệt lại là gay, xét theo mọi mặt đều không ổn lắm.

“Nhà anh?” Giang Dữ Biệt bật cười, “Anh tính khoảng cách từ nhà anh đến Đại học B chưa? Muốn để cậu ấy đến nhà anh điểm danh một cái rồi lại đi à?”

Tống Nghị: “…”

Lý lẽ rõ ràng, không thể cãi. Tống Nghị đành lặng lẽ bật xi-nhan rồi rẽ sang hướng khác, còn Tiêu Khắc thì chẳng ai thèm để ý đến vẻ mặt phản đối của cậu.

Xe dừng dưới tòa chung cư. Tống Nghị vốn định dặn dò Giang Dữ Biệt vài câu, nhưng trời quá khuya, Giang Dữ Biệt lại buồn ngủ, vừa xuống xe đã phất tay rời đi, chẳng cho anh cơ hội nói gì.

Tiêu Khắc chỉ có thể vội vàng nói một câu: “Chú Tống, tạm biệt.”

Rồi nhanh chóng bước theo Giang Dữ Biệt.

Trong thang máy, Giang Dữ Biệt đột nhiên nhớ ra gì đó, có chút ngại ngùng liếc nhìn Tiêu Khắc:

“À… nói trước với em một tiếng, nhà tôi có thể hơi…”

“Lộn xộn.” Tiêu Khắc cắt ngang lời anh, thậm chí không thèm liếc mắt nhìn: “Tôi biết.”

Giang Dữ Biệt chớp mắt một cái: “…Đúng, quên mất em từng đến rồi.”

Dù đã được báo trước, nhưng khi cửa vừa mở ra, Tiêu Khắc vẫn có cảm giác như nghẹt thở. Lần trước cậu đến đây cũng chỉ mới nửa tháng trước, chẳng lẽ tên này ngày nào cũng tổ chức tiệc tùng trong nhà? Cậu có một suy nghĩ muốn quay người bỏ đi, nhưng ngay giây tiếp theo, Giang Dữ Biệt đã bóp nát ý định đó:

“Mau vào đi, mở cửa lâu muỗi bay vào đấy.”

Tiêu Khắc: “…”

Kỹ năng tìm dép giữa đống giày lộn xộn của Giang Dữ Biệt dường như đã nâng cấp so với lần trước, khiến Tiêu Khắc không khỏi nghi ngờ lần trước là do uống rượu nên mới kém phát huy. Còn cậu thì chẳng tiến bộ chút nào, vẫn không tìm ra được một đôi dép giống nhau, cuối cùng dứt khoát đi chân trần vào nhà.

Cảnh tượng bừa bộn trong phòng khách không ngoài dự đoán. Tiêu Khắc đứng trong không gian như vậy mà cả người như mọc đầy gai, khó chịu vô cùng. Cậu bắt đầu hoài nghi, gọi điện nhờ Tống Nghị đến đón ra khỏi đồn cảnh sát là một quyết định sai lầm. Bởi vì dù có ngủ lại đồn một đêm, chắc chắn cũng không khó chịu bằng ở đây.

Giang Dữ Biệt rót một cốc nước từ bếp đi ra, vừa hay trông thấy Tiêu Khắc đứng ngây ra giữa phòng khách:

“Sao em không đi dép?”

Tiêu Khắc: “…Mát.”

“Cũng được.” Giang Dữ Biệt không để tâm, uống một ngụm nước rồi xoay người đi về phía phòng ngủ: “Em cứ ngồi tự nhiên đi, tôi đi tắm rồi thay quần áo.”

Tiêu Khắc: “…”

Ngồi đâu?

Đây là một câu hỏi hay.

Tiêu Khắc thở dài một hơi, chấp nhận số phận, bắt đầu động tay dọn dẹp.

Khi Giang Dữ Biệt đi ra, phòng khách vốn hỗn loạn đã được thu dọn hơn phân nửa. Vừa lau tóc, anh vừa nhìn Tiêu Khắc cười:

“Ồ, nhà tôi từ khi nào có ‘nàng tiên ốc’ thế này?”

Tiêu Khắc quay đầu lại, sắc mặt khó chịu nhìn anh, Giang Dữ Biệt lập tức đổi giọng:

“Nhầm, ‘soái ca ốc’.”

Tiêu Khắc không thèm để ý, tiếp tục dọn dẹp.

“Thôi nào.” Giang Dữ Biệt bước đến, ngồi xuống chiếc sofa vừa được dọn sạch: “Tôi để em ở lại là để ngủ, không phải để làm việc. Nghỉ chút đi.”

“Nếu không dọn dẹp thì tôi không chịu nổi.” Tiêu Khắc nói, rồi với tay lên giá sách chỉnh lại một hàng sách, không ngờ lại lôi ra một chiếc tất. Cậu cuối cùng không nhịn được mà chất vấn:

“Anh rốt cuộc đã làm gì mà biến căn nhà thành thế này?”

“Ơ?” Giang Dữ Biệt nhìn chiếc tất trong tay cậu, có vẻ ngạc nhiên: “Thì ra nó ở đây à? Tôi tìm lâu lắm mà không thấy.”

Tiêu Khắc: “…”

Nhìn vẻ mặt như sắp bùng nổ của Tiêu Khắc, Giang Dữ Biệt sợ bị đánh, hiếm khi chịu nhượng bộ:

“Được rồi, nhà tôi chỉ có mình tôi ở, chẳng ai đến đây nên tôi hơi tùy tiện một chút. Nhưng thỉnh thoảng tôi cũng có dọn dẹp mà. Em đừng dọn nữa, đi tắm đi.”

Tiêu Khắc không quan tâm đến anh, đến khi sắp xếp lại giá sách xong mới chịu dừng tay. Cậu nhớ lại lúc đánh nhau hình như đã lăn lộn mấy vòng trên đất, đến chính mình cũng thấy bẩn, nhưng dù đã đến lần thứ hai, cậu vẫn không biết phòng dành cho khách ở đâu.

“Tôi tắm ở đâu?” Tiêu Khắc đứng cách đó không xa nhìn Giang Dữ Biệt.

Giang Dữ Biệt chẳng buồn ngẩng đầu:

“Trừ phòng ngủ chính ra, em muốn tắm đâu cũng được. Tùy ý.”

Anh lại bổ sung:

“Trong tủ quần áo phòng cho khách có áo ngủ, em có thể mặc.”

Tiêu Khắc đáp một tiếng, rồi xoay người rời đi.

Dù bình thường Giang Dữ Biệt hoạt động trong phạm vi nhỏ, nhưng chí ít phòng cho khách vẫn còn giữ được sự sạch sẽ, nếu như bỏ qua lớp bụi dày có thể thấy rõ trên tủ đầu giường.

Sau khi tắm xong, cậu giặt luôn bộ quần áo vừa mặc, lấy hai cái móc áo từ tủ rồi đem phơi ngoài ban công. Dù không còn là mùa hè oi bức, nhiệt độ vẫn khá cao, để qua đêm chắc sáng mai là khô.

Tắm xong, Tiêu Khắc không định quay lại phòng khách nữa. Cậu chẳng có gì để nói với Giang Dữ Biệt, hơn nữa cậu cũng nhận ra anh ta rất mệt mỏi. Việc cậu xuất hiện vào tối nay đã làm phiền đến sự nghỉ ngơi của anh ta, thế nên Tiêu Khắc cố gắng giảm thiểu sự hiện diện của bản thân.

Nhưng dù Tiêu Khắc không đi tìm Giang Dữ Biệt, thì Giang Dữ Biệt vẫn chủ động tìm cậu. Khi Tiêu Khắc đang định tìm một chiếc khăn cũ để lau bụi trong phòng, cửa phòng vang lên tiếng gõ:

“Tắm xong chưa? Xong rồi thì ra đây.”

Khi Tiêu Khắc quay lại phòng khách, Giang Dữ Biệt đang ngồi trên ghế sofa, lật qua lật lại hộp thuốc trên bàn trà, mấy lọ thuốc bên trong bị anh ta cầm lên rồi đặt xuống. Nghe thấy tiếng bước chân của Tiêu Khắc, anh mới ngẩng đầu lên nhìn:

“Tôi kiểm tra rồi, chưa hết hạn. Em bị thương ở đâu thì tự bôi đi.”

“Không cần.” Tiêu Khắc nói: “Tôi quen rồi.”

“Muốn để lại sẹo à?” Giang Dữ Biệt dựa lưng vào ghế sofa, nhìn cậu với vẻ cười cợt: “Cảm thấy đây là biểu tượng của đàn ông sao? Hay là huy chương của anh hùng?”

Tiêu Khắc nhìn chằm chằm Giang Dữ Biệt, không nói gì, nhưng ai cũng có thể thấy rõ cậu đang khó chịu. Giang Dữ Biệt chẳng hề bận tâm đến sự khó chịu của cậu, chỉ khẽ cười:

“Nhưng tôi không nghĩ vậy. Trong mắt tôi, dùng nắm đấm để giải quyết vấn đề chỉ là hành vi của lũ côn đồ.”

Lời của Giang Dữ Biệt như chọc giận Tiêu Khắc. Cậu tiến lên một bước, trừng mắt nhìn anh: “Anh thì biết cái gì?!”

“Tôi không biết, cũng không muốn biết.” Giang Dữ Biệt đáp, “Nhưng Tống Nghị coi em như con trai của anh ấy. Vài phút trước còn gọi điện cho tôi, nhờ tôi quan tâm đến vết thương của em. Nếu emthấy sự quan tâm của anh ấy cũng chẳng quan trọng, thì bây giờ có thể đi ngủ rồi.”

Nói xong, Giang Dữ Biệt đứng dậy, bước về phía phòng ngủ chính, để lại Tiêu Khắc đứng lặng giữa phòng khách. Cả người cậu như bị rút sạch sự ngang tàng ban nãy, chỉ im lặng nhìn hộp thuốc trên bàn trà, đờ đẫn.

Chốc lát sau, Tiêu Khắc cuối cùng cũng nhấc chân, từng bước một đi đến ghế sofa ngồi xuống. Cậu kiểm tra qua hộp thuốc rồi bắt đầu bôi thuốc lên vết thương trên người.

Với Tiêu Khắc, những vết thương này thật sự chẳng là gì cả. Từ nhỏ đến lớn, cậu đã chịu qua những vết thương nghiêm trọng hơn nhiều. Lần nghiêm trọng nhất là khi cậu đánh nhau với mấy người chú trong ruộng. Khi đó còn nhỏ, chưa biết đánh như bây giờ, đến mức xương mắt cá chân lộ cả ra ngoài. Nhưng cuối cùng cũng chẳng có ai đưa cậu đến bệnh viện. Cậu cứ thế chảy máu, tập tễnh lê về nhà. Sau đó, ông nội thấy vậy, dùng rượu trắng khử trùng cho cậu, rồi xé một tấm ga giường trắng bọc lại.

Bây giờ, trên mắt cá chân của Tiêu Khắc vẫn còn một vết sẹo.

Có lẽ vì lần đó thật sự quá đau, đến mức sau này, bất kể bị thương thế nào, cậu cũng chẳng còn cảm thấy đau nữa.

Cậu chưa bao giờ xem những vết thương này là huy chương hay biểu tượng của anh hùng. Với Tiêu Khắc, đây là nỗi nhục, là sự yếu kém và bất lực. Nếu cậu đủ mạnh, thì những vết thương này đáng lẽ không nên xuất hiện trên người cậu.

Những vết thương này không thể làm tổn thương cậu, nhưng hình ảnh Tống Nghị cúi người xin lỗi cảnh sát ở đồn hôm nay lại khiến cậu đau nhói. Lần đầu tiên trong đời, Tiêu Khắc cảm thấy hổ thẹn khi đối mặt với một người. Lần đầu tiên, cậu nhận ra rằng làm phụ lòng kỳ vọng của một người lại là một điều tội lỗi.

Tiêu Khắc vừa bôi thuốc, vừa đắm chìm trong dòng suy nghĩ về chuyện tối nay. Nhưng đột nhiên, cậu nghe thấy tiếng “tách”—một tiếng chụp ảnh vang lên. Cậu lập tức ngẩng đầu, phát hiện Giang Dữ Biệt đang cầm điện thoại chụp ảnh cậu. Cậu không vui, nhíu mày:

“Anh làm gì đấy?”

“Không có gì.” Giang Dữ Biệt nói: “Chú Tống của em không yên tâm, tôi chụp tấm ảnh gửi cho anh ấy xem, chứng minh rằng em thật sự đã bôi thuốc.”

Sự bực bội của Tiêu Khắc dần lắng xuống khi nghe thấy cái tên “Tống Nghị”. Giang Dữ Biệt thấy vậy liền cảm thấy khó chịu, thu điện thoại lại rồi nhìn Tiêu Khắc:

“Tôi thấy thái độ của em với tôi không đúng lắm. Trước đây, tiền tài trợ học phí cho em là tôi bỏ ra, tiền thuê nhà cũng là tôi trả, sau đó em còn vay tôi 40 vạn. Còn Tống Nghị, anh ấy chẳng cho em thứ gì, chỉ thỉnh thoảng quan tâm vài câu. Nhưng em đối xử với anh ấy như thể nợ anh ấy rất nhiều vậy?”

Tiêu Khắc đã bôi xong thuốc, nghe vậy cũng không nói gì, chỉ cất từng lọ thuốc vào hộp thuốc một cách cẩn thận. Giang Dữ Biệt nhìn dáng vẻ cậu phớt lờ mình, cảm thấy buồn cười:

“Này, nhóc con, tôi đang nói chuyện với em đấy.”

“Hai người không giống nhau.” Tiêu Khắc đáp.

Giang Dữ Biệt hơi nhướn mày: “Không giống chỗ nào?”

Tiêu Khắc nhìn thẳng vào Giang Dữ Biệt:

“Những gì tôi nợ anh, sớm muộn gì cũng có thể trả hết. Nhưng những gì tôi nợ chú Tống, cả đời này cũng không thể trả hết.”

Giang Dữ Biệt khẽ cười, không nói gì.

Tiêu Khắc cất hộp thuốc xong, đứng dậy định về phòng, nhưng không ngờ Giang Dữ Biệt lại mở miệng vào đúng lúc này:

“Ngồi xuống trước đi, tôi có chuyện muốn nói với em.”

Bình Luận (0)
Comment