Chồng Yêu Kém Tôi 12 Tuổi

Chương 18

Vốn tưởng hôm nay sẽ phải ăn mì gói, Giang Dữ Biệt lại bất ngờ được ăn một bữa cà ri ngon lành. Ăn được một nửa, anh mới nhớ ra phải chụp ảnh gửi cho Tống Nghị để khoe một chút. Khi nghe thấy tiếng “tách” của máy ảnh, Tiêu Khác ngước mắt lên nhìn, nhưng Giang Dữ Biệt thậm chí chẳng buồn liếc cậu một cái:

“Ăn cơm đi.”

Xác định không phải đang chụp mình, Tiêu Khác cũng chẳng để tâm, lại cúi đầu tiếp tục ăn. Giang Dữ Biệt nhắn vài câu tán gẫu với Tống Nghị, rồi nhanh chóng mất hứng không muốn nhắn nữa. Dù sao anh cũng thấy mình cần phải dành một chút sự quan tâm tối thiểu cho một tên trai tân chỉ biết ăn mì gói dưa chua.

Vừa đặt điện thoại xuống, chuẩn bị ăn uống nghiêm túc, Giang Dữ Biệt lại phát hiện Tiêu Khác đang lén nhìn mình. Anh khẽ nhướng mày:

“Có gì muốn nói với tôi?”

“Không có.” Bị bắt quả tang, Tiêu Khác lập tức cúi đầu, cắm mặt vào bát cơm ăn lấy ăn để.

“Thật không?” Giang Dữ Biệt cười cười, giọng điệu nửa đùa nửa thật. “Em chắc chứ?”

Tiêu Khác thoáng khựng lại. Giang Dữ Biệt cũng không ép, chỉ thong thả tiếp tục ăn. Phải mất khoảng một phút, Tiêu Khác mới cân nhắc xong trong lòng, ngẩng đầu lên nhìn cậu:

“Cái đó… Nếu sau này có thời gian, anh có thể dạy tôi chơi đàn không?”

Giang Dữ Biệt nhìn biểu cảm của cậu, bỗng nhiên cảm thấy có chút khó nói thành lời, im lặng không đáp.

Tiêu Khác lại cúi đầu: “Không được thì thôi.”

“Em rất thích âm nhạc à?” Giang Dữ Biệt hỏi.

“Như anh nói, chỉ là sở thích thôi.” Tiêu Khác đáp.

“Nếu chỉ là sở thích thì tôi không dạy đâu, em tự học đi!” Giang Dữ Biệt nói. “Tôi bận lắm, nhưng trong thư phòng có không ít sách về nhạc lý, em có thể lấy đọc, như vậy đủ dùng rồi.”

   

Tiêu Khác gật đầu: “Được, cảm ơn anh.”

Sau bữa tối, trời bất chợt đổ mưa. Tiêu Khác nhìn ra ngoài cửa sổ, chuẩn bị rời đi. Đến cửa, cậu dừng lại hỏi Giang Dữ Biệt:

“Ngày mai, tôi có thể đến không?”

Cậu dùng từ ‘có thể’, chứ không phải ‘cần’, chứng tỏ không phải đến để dọn dẹp, mà là vì phòng đàn. Giang Dữ Biệt vốn không thích có người lảng vảng trong nhà, nhưng đối diện với một Tiêu Khác vừa mới có chút thay đổi, anh lại không nỡ từ chối.

“Gọi một tiếng ‘anh’, tôi sẽ cân nhắc.”

Tiêu Khác nhìn anh, gần như chẳng cần nghĩ ngợi gì đã lên tiếng: “Anh.”

“Nghe lời ghê nhỉ.” Giang Dữ Biệt khẽ cười. “Muốn đến thì cứ đến.”

Tiêu Khác nhìn cậu, trịnh trọng nói lời cảm ơn:

“Cảm ơn anh.”

Mặc dù vẫn giữ vẻ lạnh lùng, nhưng Giang Dữ Biệt có thể cảm nhận được niềm vui của cậu ta.

Bên ngoài cửa sổ, một tia sét đột ngột xé ngang bầu trời, cơn mưa nhỏ cũng trở nên gấp gáp, những hạt mưa tí tách đập lên kính cửa sổ nghe như mưa đá. Giang Dữ Biệt và Tiêu Khắc, lúc đó đang thay giày, đều giật mình. Sau khi hoàn hồn, Giang Dữ Biệt bước về phía cửa sổ sát đất.

Bên ngoài, mưa như trút nước.

Giang Dữ Biệt quay lại nhìn Tiêu Khắc, mà Tiêu Khắc cũng đang nhìn anh:

“Có thể cho tôi mượn một cây dù không?”

Giang Dữ Biệt chỉ ra ngoài cửa sổ: “Mưa lớn thế này, có che dù cũng vậy thôi.”

Có lẽ cảm thấy anh nói đúng, Tiêu Khắc gật đầu, không nói thêm gì nữa mà trực tiếp mở cửa. Giang Dữ Biệt thở dài một tiếng: “Đứng đó.”

Tiêu Khắc ngoan ngoãn quay đầu nhìn anh.

“Mưa to quá, xe buýt hay taxi đều khó đi, đợi mưa nhỏ rồi hẵng đi.”

“Không cần, tôi…”

“Em nghe lời, đừng để tôi phải nói lần thứ hai.” Giang Dữ Biệt dứt khoát chặn lại.

Tiêu Khắc đành quay lại phòng khách ngồi xuống, không biết làm gì bèn tiện tay cầm một cuốn tạp chí lên đọc.

Giang Dữ Biệt không có ý định ngồi cùng, anh muốn vào thư phòng xem kịch bản. Trước khi rời khỏi phòng khách, anh nói: “Em có thể vào phòng đàn chơi, cũng có thể xem TV ở phòng khách, tùy em.”

Tiêu Khắc gật đầu, sau đó lập tức đứng dậy, khi Giang Dữ Biệt còn chưa kịp rời đi thì cậu đã bước về phía phòng đàn ở đầu bên kia căn phòng. Giang Dữ Biệt bất đắc dĩ cười một cái, rồi đi vào thư phòng.

Giang Dữ Biệt có một thói quen khi đóng phim: mỗi lần nhận được kịch bản, anh đều viết một bản tiểu sử nhân vật, tự mình diễn giải cuộc đời nhân vật từ nhỏ đến lớn thành một bài viết, sau đó thảo luận cùng biên kịch để có thể hiểu sâu hơn về nội tâm nhân vật.

Trong Đội Chống Ma Túy, vai diễn Nhậm Cương mà Giang Dữ Biệt đảm nhận khác hẳn với bất kỳ nhân vật nào trước đây anh từng đóng.Nhậm Cương là một cảnh sát chống ma t*y chính trực, quyết tâm báo thù cho đồng đội của mình, cũng là một tay buôn ma t*y ngầm đã trải qua năm năm nằm vùng, chịu đựng gian khổ để phá bỏ và tái thiết tổ chức. Có những lúc, ngay cả Nhậm Cương cũng hoài nghi liệu mình có thực sự giữ được lời thề trước tấm bia mộ vô danh ấy không.

Nhưng cuối cùng, anh ta đã làm được. Dù đầy thương tích, anh ta trở về trong vinh quang.

Giang Dữ Biệt đọc xong tiểu thuyết gốc, mở máy tính định viết tiểu sử nhân vật thì cửa thư phòng vang lên tiếng gõ. Anh ngước mắt nhìn qua: “Vào đi.”

Cửa mở ra, một cái đầu thò vào qua khe cửa:

“Tôi muốn…”

“Sách nhạc lý ở tầng ba của giá sách bên tay trái, em tự lấy đi.”

Tiêu Khắc khẽ cảm ơn, nhanh chóng bước đến vị trí Giang Dữ Biệt nói, lấy không ít sách. Giang Dữ Biệt cứ thế nhìn cậu suốt quá trình, cho đến khi Tiêu Khắc cầm đủ sách, lặng lẽ rời đi, ngay cả tiếng đóng cửa cũng nhỏ đến mức gần như không nghe thấy.

Mưa ngoài cửa sổ vẫn không ngừng rơi. Giang Dữ Biệt viết tiểu sử nhân vật suốt một tiếng, đứng dậy thì thấy mưa vẫn chưa có dấu hiệu ngớt. Nhìn đồng hồ đã gần mười giờ, dù ngay lúc này mưa có tạnh thì Tiêu Khắc cũng không thể kịp về ký túc xá trước giờ giới nghiêm.

Giang Dữ Biệt lặng lẽ đứng bên cửa sổ một lúc, sau đó bước ra khỏi thư phòng, đi đến phòng đàn tìm người.

Trong phòng đàn, Tiêu Khắc đang ngồi dưới đất, ôm đàn guitar trong lòng, trước mặt mở một cuốn sách, đọc rất chăm chú. Giang Dữ Biệt nhìn cậu mấy giây, nhẹ nhàng gõ cửa. Tiêu Khắc ngước mắt lên, nhìn thấy Giang Dữ Biệt thì lập tức đứng dậy, đặt guitar về chỗ cũ, cũng thu sách lại, ôm vào lòng, có vẻ như định đem trả về thư phòng.

“Không cần trả lại, cứ để đây đi, sau này em đọc cũng tiện hơn.”

Tiêu Khắc khẽ đáp một tiếng, đặt sách lên chiếc tủ thấp bên cạnh.

“Hôm nay mưa to quá, đừng về nữa. Dù sao mai em cũng đến đây, nếu muốn chơi thì cứ chơi thêm một lúc, không muốn thì vào căn phòng trước đó ngủ đi.”

   

Tiêu Khắc gật đầu: “Được.”

Vài giây sau, cậu hơi cứng ngắc bổ sung thêm một câu: “Cảm ơn.”

Giang Dữ Biệt khẽ cười, xoay người trở về phòng, nhưng khi đứng trước cửa phòng ngủ chính, anh lại khựng lại.

Anh quay đầu nhìn phòng khách sạch bóng như mới, rồi lại nhìn phòng ngủ chính bừa bộn đến mức chăn gối còn chưa gấp, có cảm giác như đang đứng giữa hai thế giới khác nhau.

“Tiêu Khắc!” Giang Dữ Biệt lớn tiếng gọi.

Vài giây sau, Tiêu Khắc thò đầu ra từ phòng đàn: “Sao thế?”

“Tại sao em không dọn phòng cho tôi? Em có muốn tôi trừ lương không?”

Tiêu Khắc bước ra khỏi phòng đàn, đi đến gần: “Anh chưa nói tôi có thể vào.”

“Bây giờ tôi nói rồi.” Giang Dữ Biệt nhìn cậu: “Dọn đi.”

Tiêu Khắc không nói thêm lời nào, lập tức vào phòng ngủ chính. Giang Dữ Biệt cũng đi theo, lấy quần áo ngủ trong phòng thay đồ. Ban đầu cậu định vào phòng tắm trong phòng ngủ chính để tắm, nhưng nghĩ đến việc Tiêu Khắc đang ở đó nên có chút bất tiện, thế là cầm quần áo đi sang phòng tắm chung.

Khi Giang Dữ Biệt tắm xong trở về phòng ngủ, Tiêu Khắc đã rời đi. Căn phòng vốn lộn xộn bây giờ đã sạch sẽ tinh tươm, chẳng khác gì phòng khách.

Ngay cả ga giường cũng đã được thay mới.

Giang Dữ Biệt rất hài lòng, bước thẳng vào phòng tắm, vì bàn chải đánh răng của anh để ở đó nên vẫn phải vào đánh răng một lần nữa.

Phòng tắm dường như cũng đã được Tiêu Khắc dọn dẹp. Ít nhất thì chiếc áo choàng tắm mà Giang Dữ Biệt cởi ra trước khi rời đi đã biến mất, mọi thứ sạch sẽ tinh tươm. Anh vừa quan sát xung quanh vừa bóp kem đánh răng, nhưng khi vừa đưa bàn chải vào miệng, còn chưa kịp bật công tắc bàn chải điện, anh liền cảm thấy có gì đó không ổn.

Hương bạc hà mà anh yêu thích… lại chẳng có vị gì? Hơn nữa, chất kem còn có cảm giác trơn trơn, nhầy nhầy?

Giang Dữ Biệt lập tức rút bàn chải ra khỏi miệng. Kem đánh răng của cậu vốn là màu trắng, nhưng trên bàn chải bây giờ lại là một lớp chất lỏng trong suốt?

Theo bản năng, anh cúi đầu nhìn tuýp kem đánh răng mà mình vừa đặt xuống bồn rửa. Giây tiếp theo, một cơn giận bùng lên, khiến anh chỉ muốn túm Tiêu Khắc lại đánh một trận.

“Tiêu Khắc!” Giang Dữ Biệt gào lên: “Em lập tức qua đây cho tôi!”

Tiêu Khắc nhanh chóng xuất hiện trước cửa phòng tắm, đối diện với Giang Dữ Biệt—một người thì giận đùng đùng, một người thì đầy vẻ khó hiểu: “Lại chuyện gì nữa?”

Giang Dữ Biệt giơ thứ trong tay lên, hỏi: “Cái này là em đặt ở đây? Em cố tình chơi tôi phải không?”

Tiêu Khắc liếc nhìn món đồ trong tay cậu:

“Không phải kem đánh răng nên để ở đây sao? Nếu không thì nên để đâu? Để trên giường như anh à? Sao anh lại đặt kem đánh răng trên giường?”

Giang Dữ Biệt: “……”

Kem đánh răng tất nhiên nên để trong phòng tắm, nhưng vấn đề không phải là kem đánh răng… Chẳng qua thứ này chỉ có bao bì giống kem đánh răng mà thôi.

Còn vì sao lại ở trên giường ư? Đây đúng là một câu hỏi hay đấy. Bởi vì khi mát-xa một số chỗ trên cơ thể, dùng tay không sẽ hơi khô, nên anh có thói quen bôi một ít gel.

Tối trước ngày đến Hải Thành, Giang Dữ Biệt đột nhiên cảm thấy bức bối, thế là tiện tay lấy “kem đánh răng” trên giường xxx một lần. Hôm sau vội vàng đi nên quên mất việc cất đi. Dù sao lúc đó Tiêu Khắc cũng đang bị thương, chắc chắn sẽ không đến. Nhưng ai ngờ Tiêu Khắc lại đến thật, mà bản thân cậu cũng quên khuấy mất chuyện này, còn để Tiêu Khắc dọn giường.

Trên bao bì toàn là tiếng Nhật, Tiêu Khắc chắc chắn không hiểu, nên mới nhầm lẫn mà đặt vào phòng tắm.

Cái này… hình như chẳng thể trách Tiêu Khắc được.

Giang Dữ Biệt cúi đầu nhìn lọ gel bôi trơn trong tay. Nó thật sự quá giống kem đánh răng, đến mức chính anh cũng không thể phủ nhận.

“Chẳng lẽ không phải kem đánh răng? Là cái gì?” Tiêu Khắc tò mò muốn lấy xem thử.

Nhưng Giang Dữ Biệt lập tức giấu ra sau lưng, nghiêm túc khẳng định: “Là kem đánh răng, vị bạc hà.”

Tiêu Khắc: “……”

Bình Luận (0)
Comment