Chồng Yêu Kém Tôi 12 Tuổi

Chương 20

“Má ơi! Giang Dữ Biệt, cậu bị gì vậy hả?” Sau khi làm rõ hiểu lầm giữa hai người, Tống Nghị lập tức nổi đóa: “Cậu xem tôi là loại người gì thế? Đừng nói tôi thẳng hay cong, cho dù tôi có cong cũng không thể nào chọn cậu đâu! Nhìn tôi thế này không phải rõ ràng là ở trên à?”

Giang Dữ Biệt bị Tống Nghị hét đến nhức cả đầu, nhưng cảm xúc chủ đạo vẫn là xấu hổ—chưa bao giờ xấu hổ đến vậy!

Chắc là do đầu óc chưa tỉnh táo, mới có thể nghĩ ra cái ý tưởng hoang đường như thế. Sao anh có thể nghĩ Tống Nghị cong được chứ? Nếu Tống Nghị mà cong, chắc đến lúc chết vẫn chưa thoát kiếp trai tân mất! Mà điều đó thì mẹ Tống tuyệt đối không cho phép xảy ra.

“Tôi bị gì á? Anh không bị gì mà lại nghĩ tôi có thể ra tay với một đứa nhóc à? Đây là sự sỉ nhục nhân cách của tôi đấy!”

Tống Nghị còn định nói gì đó nhưng bị Giang Dữ Biệt cắt ngang. Anh dứt khoát nằm xuống, quấn kín người trong chăn:

“Được rồi, anh ra ngoài đi, tôi ngủ tiếp đây!”

Mất mặt quá rồi.

Đúng lúc đó, Tiêu Khắc xuất hiện ở cửa vì nghe thấy tiếng hai người cãi nhau. Cậu tò mò nhìn vào phòng: “Chú Tống, chú không sao chứ?”

Giang Dữ Biệt nằm trong chăn hừ nhẹ một tiếng. Đúng là đồ vong ân bội nghĩa! Hai người họ cãi nhau to như thế mà chỉ hỏi Tống Nghị có sao không. Thái độ phân biệt đối xử này có cần phải rõ ràng đến vậy không? Cậu nhóc này thực sự quên ai mới là người mà mình đang mắc nợ rồi à?

“Không sao.” Tống Nghị cười cười với Tiêu Khắc, nói đùa: “Chỉ là chú Giang của cháu vừa mới phát bệnh thần kinh giai đoạn nhẹ thôi.”

Tiêu Khắc: “…”

Rõ ràng là hai người chỉ đang đùa giỡn, thế nên Tiêu Khắc cũng không lo lắng nữa. Cậu im lặng vài giây rồi nói mình sẽ đi chuẩn bị bữa sáng trước khi rời khỏi phòng.

Nhìn bóng lưng cậu, Tống Nghị ngày càng thấy hài lòng. Đứa trẻ này thực sự quá hiểu chuyện!

Dù bị hiểu lầm là kẻ biến th.ái muốn làm chuyện xấu với Giang Dữ Biệt khiến Tống Nghị cảm thấy khá tổn thương, nhưng anh vẫn không quên đá nhẹ vào mông cậu ta một cái:

“Tôi hỏi này, cậu với Tiêu Khắc có khả năng không?”

Giang Dữ Biệt kéo chăn ra, ngồi dậy, ánh mắt nhìn chằm chằm vào Tống Nghị: “Ý anh là gì?”

“Ý tôi là, cậu có thích Tiêu Khắc không? Một đứa nhóc xinh đẹp thế cứ quấn quýt bên cạnh cậu, thật sự không động lòng sao?”

Giang Dữ Biệt hơi nheo mắt lại, nhìn chằm chằm Tống Nghị:

“Nếu trí nhớ tôi không có vấn đề thì trước đây ít nhất hai lần anh đã cảnh cáo tôi, bảo tôi không được động vào Tiêu Khắc. Nhưng bây giờ nghe giọng điệu của anh, hình như có chút khác thì phải? Tôi có nghe nhầm không?”

“Không nhầm đâu.” Tống Nghị nói: “Tôi chỉ muốn cậu hiểu rằng, nếu cậu quyết định ở bên Tiêu Khắc, thì đó phải là cả đời. Cậu cũng biết tôi thương thằng bé thế nào, tôi không muốn thấy nó chịu khổ hay bị tổn thương nữa. Nếu cậu chỉ vui đùa rồi bỏ rơi nó, thì tình bạn giữa chúng ta sẽ bị ảnh hưởng rất lớn đấy.”

Giang Dữ Biệt cười lạnh một tiếng:

“Anh đúng là bố nó rồi. Nhưng anh lo xa quá rồi, tôi không có ý định đó đâu.”

“Thật sự không có à?” Tống Nghị vẫn có chút hoài nghi: “Tiêu Khắc vừa có ngoại hình, dáng người cũng rất đẹp, lại còn là học bá, danh trường, điểm nào cũng ăn đứt cái tên khốn nạn trước đây của cậu. Đến tên đó cậu còn nhìn trúng, thế mà với Tiêu Khắc lại chẳng có chút hứng thú nào? Mắt có vấn đề thì đi khám sớm đi.”

Giang Dữ Biệt bất lực, thở dài một hơi:

“Thằng nhóc còn con nít lắm, tôi cũng đâu có mất đạo đức đến thế.”

“Nếu sau này nó lớn lên thì sao?” Tống Nghị hỏi: “Tiêu Khắc trưởng thành, cậu vẫn còn độc thân, không tính cân nhắc chút à?”

Giang Dữ Biệt nhìn Tống Nghị mấy giây, phát hiện hắn vẫn chẳng có chút ý tứ gì, đành phải nói thẳng ra:

“Một, tôi không nghĩ mình ế lâu đến vậy. Hai, tôi thấy anh không hợp đổi nghề từ ‘bà mẹ’ sang ‘bà mối’, nhìn không hợp đâu. Ba, anh quên mất chuyện quan trọng nhất, Tiêu Khắc là trai thẳng, đối với chuyện này…”

Tống Nghị bừng tỉnh, vỗ trán một cái, suýt nữa thì quên mất chuyện bị gọi là ‘bà mẹ’:

“Đúng đúng, tôi hồ đồ rồi, nghĩ nhiều quá. Hai người các cậu đúng là không thể nào, tôi lo chuyện bao đồng rồi.”

Giang Dữ Biệt nhìn vẻ mặt của Tống Nghị, khẽ hừ lạnh:

“Thực ra cậu chỉ đang thử tôi đúng không? Thử xem tôi có ý gì với Tiêu Khắc không? Bản chất vẫn là không muốn tôi động vào nó, đúng không?”

Quá hiểu nhau cũng có lúc không hay. Dù cậu có vòng vo thế nào cũng sẽ bị đối phương nhìn thấu mục đích thực sự. Bị vạch trần, nhưng Tống Nghị cũng chẳng buồn giấu giếm, thậm chí còn không cảm thấy ngại, chỉ cười cười:

“Nhìn ra rồi à?”

Giang Dữ Biệt lười để ý đến anh ta.

“Nhưng cậu cũng đừng hiểu lầm, tôi không muốn hai người xảy ra chuyện không phải chỉ vì lo cho Tiêu Khắc. Tôi biết cậu là người có trách nhiệm, chỉ có người khác có lỗi với cậu, chứ cậu không bao giờ làm chuyện có lỗi với ai. Nếu sau này Tiêu Khắc thực sự ở bên cậu, tôi không lo cho nó, tôi lo cho cậu nhiều hơn.”

Giang Dữ Biệt nhìn Tống Nghị, không nói gì.

“Như cậu nói đấy, nó còn quá nhỏ, đi ra từ một vùng quê, có quá nhiều điều chưa trải nghiệm, những yếu tố không chắc chắn cũng nhiều. Dù sau này hai người ở bên nhau rồi lại chia tay, nó vẫn có thể bắt đầu lại từ đầu. Nhưng cậu thì khác, tôi sợ cuối cùng cậu chỉ còn lại con số không, vậy nên tốt nhất đừng bắt đầu.”

“Tống Nghị.” Giang Dữ Biệt trầm giọng: “Thật đấy, đừng lo cho tôi nữa. Nếu anh dành bớt chút tâm tư này cho bản thân thì có khi đã lấy được vợ rồi.”

Tống Nghị: “…”

“Mau đi đi.” Giang Dữ Biệt lại nằm xuống: “Tôi ngủ thêm chút nữa.”

Tống Nghị đáp một tiếng, đi về phía cửa. Đến khi mở cửa ra ngoài, anh bỗng nhiên nghĩ đến một chuyện khác, quay đầu lại hỏi:

“Giang Dữ Biệt, cậu chắc chắn mình không có ý gì với Tiêu Khắc, có phải vì cậu xem nó như…”

“Cút!” Giang Dữ Biệt kéo chăn trùm kín đầu, trở mình.

Tống Nghị thấy thế cũng không nói gì thêm, mở cửa bước ra ngoài.

Khi Tống Nghị đi vào bếp tìm Tiêu Khắc, cậu đã gần nấu xong bữa sáng. Thấy anh vào, cậu chào một tiếng: “Chú Tống.”

Tống Nghị cười cười bước đến:

“Có việc gì cần chú giúp không? Chú không biết nấu ăn, nhưng phụ bếp thì được.”

“Không cần đâu.” Tiêu Khắc đáp: “Cháu gần xong rồi, chú cứ ra ngoài ngồi đi, sắp có ăn rồi.”

Nói xong, cậu còn liếc mắt nhìn về phía cửa bếp, thấy không có ai mới thu lại ánh mắt.

Tống Nghị nhìn động tác của cậu ta, khẽ cười: “Chú Giang của cháu chắc ngủ đến không biết mấy giờ đâu, kệ nó, hai chúng ta cứ ăn trước đi.”

Nghe vậy, Tiêu Khắc gật đầu, lấy trứng chiên ra khỏi chảo. Tống Nghị nhanh tay đưa đĩa ra đỡ:

“Gần đây cháu và chú Giang quan hệ tốt lắm nhỉ?”

“Cũng tạm ạ.” Tiêu Khắc đáp: “Sao vậy ạ?”

“Hai người trước đây cứ gặp là như nước với lửa, không đánh nhau thì không chịu nổi. Nhưng giờ cảm giác đó nhạt đi nhiều rồi, chú ấy để cháu ở lại qua đêm, cháu cũng quan tâm xem chú ấy có ăn sáng không.”

“Chú Gia…” Tống Nghị cứ gọi ‘chú Giang’ mãi khiến Tiêu Khắc cũng muốn gọi theo, nhưng khi mở miệng lại thấy không quen, cau mày một chút rồi đổi giọng: “Anh ấy luôn đối xử tốt với cháu, trước đây cháu chỉ không thích cách nói chuyện của anh ấy thôi.”

“Ừ.” Tống Nghị gật đầu: “Ở bên người quen, đúng là miệng cậu ta hơi độc thật. Thế bây giờ thì sao? Cậu ta thay đổi rồi?”

Tiêu Khắc lắc đầu: “Không, vẫn thế, chắc cũng không thay đổi đâu.”

Tống Nghị cười nhẹ: “Cháu nhìn thấu bản chất của cậu ta rồi.”

“Trước đây cháu cứ tưởng anh ấy đang chế giễu cháu, cố ý chọc tức cháu, thế nên mới bực bội, phản kháng theo bản năng. Nhưng bây giờ cháu hiểu rồi, con người anh ấy vốn dĩ ăn nói kiểu đó, thực ra cũng chỉ là một cách quan tâm thôi.”

Tiêu Khắc lại lấy một quả trứng trong tủ lạnh ra.

Nếu không quan tâm, khi biết cháu vào viện anh ấy đã chẳng vội vã đến ngay, khi xác nhận cháu không sao, hôm sau còn xuất hiện nữa. Nếu không quan tâm, anh ấy đã chẳng nhận ra cháu mặc đồ bất tiện rồi mua quần cho cháu. Cũng sẽ không đang đi công tác ở nơi khác mà vẫn nhắn tin hỏi thăm vết thương của cháu. Dù cách nói chuyện vẫn khiến người ta khó chịu, nhưng Tiêu Khắc đã có thể bình tĩnh đọc ra một tầng ý nghĩa khác trong câu chữ của anh ấy.

Hiểu rồi, thì không tức giận nữa.

Người đối xử tốt với mình, cậu không thể giận nổi, thậm chí còn muốn đối xử tốt với người đó hơn.

Nhìn Tiêu Khắc và Giang Dữ Biệt hòa thuận hơn, Tống Nghị tất nhiên vui mừng. Nhưng càng nghe Tiêu Khắc nói, anh lại càng cảm thấy có gì đó không ổn.

Giang Dữ Biệt chắc chắn không có ý với Tiêu Khắc, điều này anh ta tin. Nhưng còn Tiêu Khắc thì sao? Trước đây cậu từng tỏ thái độ ghét bỏ với đồng tính luyến ái, nhưng rốt cuộc cậu ghét hành vi đó, hay ghét mối quan hệ đó thì lại chưa nói rõ.

Có vài lời Tống Nghị vốn không định nói với Tiêu Khắc, cảm thấy không thích hợp. Nhưng hắn thực sự tò mò, vì thế thử thăm dò:

“Tiểu Khắc này, lần trước khi rời đồn cảnh sát, cháu nói đám lưu manh đó ghê tởm, vậy là cháu không chấp nhận chuyện đồng tính sao?”

Bình Luận (0)
Comment