Chồng Yêu Kém Tôi 12 Tuổi

Chương 33

Sự ngỡ ngàng của Tiêu Khắc chỉ kéo dài một giây rồi nhanh chóng hiểu ra—Giang Dữ Biệt chắc chắn là vì xem phim kinh dị nên mới không dám ngủ một mình. Nghĩ vậy, cậu gật đầu: “Được thôi.”

Trong phòng Giang Dữ Biệt chỉ có một chiếc chăn, Tiêu Khắc bèn về phòng mình lấy chăn và tiện thể đi rửa mặt. Không ngờ Giang Dữ Biệt cũng theo sau, y như một cái đuôi nhỏ. Nghĩ đến hình ảnh đó, Tiêu Khắc thấy buồn cười, vốn định giấu đi, nhưng khi quay người lại đã bắt gặp ánh mắt bất đắc dĩ của Giang Dữ Biệt.

Tiêu Khắc lập tức thu lại nụ cười.

Giang Dữ Biệt hỏi: “Tôi sợ ma thì mất mặt lắm à?”

Tiêu Khắc lắc đầu.

“Vậy em cười cái gì?”

Tiêu Khắc lại lắc đầu, Giang Dữ Biệt chỉ biết thở dài bất lực, rồi cùng cậu trở về phòng.

Phòng của Giang Dữ Biệt rộng hơn phòng của Tiêu Khắc một chút, đồ đạc đầy đủ hơn. Trước cửa sổ đặt một bộ sofa, Tiêu Khắc gần như không cần suy nghĩ mà đi thẳng đến đó, định tạm bợ ngủ một đêm. Không ngờ lại bị Giang Dữ Biệt ngăn lại.

“Em nằm lên đấy chân còn duỗi không thẳng, ngủ giường đi.”

Nói xong, anh như chợt nhớ ra gì đó, bật cười: “Đương nhiên, nếu em để ý việc tôi thích đàn ông thì cứ ngủ trên sofa, không thì trải nệm dưới đất cũng được.”

Tiêu Khắc mặt lạnh nhìn anh: “Tôi nói rồi, tôi không để ý!”

Giang Dữ Biệt chỉ cười mà không nói gì. Nhưng đúng lúc đó, Tiêu Khắc chợt nhớ ra gì đó, nghiêm túc nhìn anh:

“Thế còn anh? Hôm nay vẫn định ngủ khỏa thân à?”

Giang Dữ Biệt: “… Tôi nghĩ mình không có sở thích phô bày bản thân trước mặt người khác.”

Tiêu Khắc gật đầu, nhưng vẫn đặt chăn xuống sofa trước. Dù sao giường của Giang Dữ Biệt cũng quá bừa bộn, chăn và quần áo ngủ chất đống lung tung, cậu cần dọn dẹp trước đã.

Nhìn Tiêu Khắc cẩn thận thu dọn giường cho mình, Giang Dữ Biệt chẳng hề thấy ngại ngùng, chỉ khoanh tay đứng bên cạnh quan sát, như thể đây là điều hiển nhiên.

Nếu nói dọn giường, sắp xếp phòng ốc là một phần công việc của trợ lý, vậy thì Tiêu Khắc không có gì để phản đối, vì cậu cũng nghĩ như vậy. Nhưng cậu chắc chắn rằng, công việc của mình không bao gồm việc đi theo ông chủ vào nhà vệ sinh để cùng nhau rửa mặt đánh răng.

Nhưng ông chủ vẫn là ông chủ, nói gì thì làm nấy. Vì thế, dù cảm thấy vừa buồn cười vừa bất đắc dĩ, Tiêu Khắc vẫn theo Giang Dữ Biệt vào nhà vệ sinh.

Giang Dữ Biệt đứng trước bồn rửa mặt, vừa đánh răng vừa rửa mặt, còn Tiêu Khắc thì đứng tựa vào khung cửa, nhìn anh. Ánh mắt cậu tự nhiên dừng lại trên tuýp kem đánh răng Giang Dữ Biệt đang dùng. Nghĩ một lúc, cậu quyết định hỏi điều mà mình vẫn thắc mắc bấy lâu:

“Anh đổi kem đánh răng rồi à?”

Giang Dữ Biệt đang đánh răng, nghe vậy liếc mắt nhìn cậu qua gương, rồi mơ hồ lắc đầu: “Không mà.”

“Từ lần trước sau khi tôi dọn phòng cho anh, tìm thấy tuýp kem đánh răng trên giường, tôi chưa từng thấy anh dùng nó nữa.”

Giang Dữ Biệt đang súc miệng, nhưng nghe đến câu này thì suýt nữa bị sặc, ho sặc sụa. Tiêu Khắc khẽ nhíu mày, bước đến nhẹ nhàng vỗ lưng anh: “Sao thế?”

Giang Dữ Biệt lắc đầu, chờ cơn ho dịu lại rồi nhìn Tiêu Khắc qua gương, thở dài bất lực:

“Tôi đổi kem đánh răng rồi.”

“Ồ.” Tiêu Khắc đáp: “Vậy anh căng thẳng cái gì?”

Giang Dữ Biệt bật cười: “Vậy nên mới không thể nói cho em biết.”

Thấy Giang Dữ Biệt không muốn nói, Tiêu Khắc cũng không hỏi thêm. Cậu không có thói quen truy hỏi đến cùng.

Giang Dữ Biệt rửa mặt xong, chuẩn bị ra ngoài, nhưng Tiêu Khắc vẫn chưa đi, mà hỏi anh: “Không tiện thể đi vệ sinh luôn à? Không thì lát nữa lại phải vào đây lần nữa.”

Giang Dữ Biệt: “… Tôi đi vệ sinh em cũng định đứng bên cạnh nhìn à?”

“Anh đi vệ sinh không sợ à?” Tiêu Khắc khó hiểu hỏi. “Vậy sao lúc đánh răng lại sợ?”

Giang Dữ Biệt: “…”

Không muốn phí lời với Tiêu Khắc về mấy chuyện vô bổ này, anh trực tiếp lách qua người cậu rời khỏi nhà vệ sinh. Tiêu Khắc cũng không nói gì thêm, tắt đèn rồi đi theo ra ngoài.

Giang Dữ Biệt quay lưng về phía Tiêu Khắc, ngồi ở mép giường làm gì đó, nhưng Tiêu Khắc không hỏi, chỉ vòng qua bên kia giường, chuẩn bị đi ngủ. Nhắm mắt lại chưa được bao lâu, cậu bỗng nhớ ra mình vẫn chưa nói “Chúc mừng năm mới” với Giang Dữ Biệt, nên mở mắt ra.

Không ngờ lại đúng lúc nhìn thấy Giang Dữ Biệt vén chăn lên chuẩn bị nằm xuống.

Rõ ràng chỉ là một động tác vô cùng bình thường, vậy mà Tiêu Khắc lại có cảm giác như có dòng điện chạy qua, khiến cậu nhất thời quên mất định nói gì, chỉ có thể ngây người nhìn Giang Dữ Biệt, đờ đẫn không phản ứng.

Giang Dữ Biệt vừa điều chỉnh tư thế chuẩn bị nhắm mắt thì nhận ra Tiêu Khắc đang nhìn mình, liền mỉm cười:

“Buổi tối tôi bật đèn ngủ có làm phiền em không?”

Tiêu Khắc cố gắng phớt lờ cảm giác kỳ lạ trong lòng, nhìn anh: “Tại sao lại bật đèn?”

“Vì sợ mà.” Giang Dữ Biệt trả lời rất tự nhiên, sau đó nhắm mắt lại.

“Nhưng bật đèn không phải còn đáng sợ hơn sao?” Tiêu Khắc nói. “Khi tắt đèn, trong phòng có gì anh cũng không nhìn thấy, không nhìn thấy thì sẽ không sợ. Nhưng nếu bật đèn, cái gì cũng rõ mồn một, nhỡ nửa đêm tỉnh dậy mà anh thấy trong phòng có thứ gì đó…”

“Em câm miệng cho tôi!” Giang Dữ Biệt lập tức cắt ngang. “Em nói thêm một câu nữa tôi ném em ra ngoài đấy.”

Tiêu Khắc định nói rằng nếu anh ném mình ra ngoài thì chắc chắn anh sẽ còn sợ hơn, nhưng rồi nghĩ lại, dọa một người nhát gan như thế cũng không hay ho gì, thế là cậu im lặng, nhìn lên trần nhà, không biết đang suy nghĩ gì.

Nhưng chỉ vài giây sau, trần nhà biến mất khỏi tầm mắt cậu.

Giang Dữ Biệt cuối cùng vẫn quyết định tắt đèn. Tiêu Khắc lặng lẽ cười.

“Em vừa cười đấy à?” Giang Dữ Biệt hỏi.

“Không mà.” Tiêu Khắc cố gắng giữ giọng bình thường.

Giang Dữ Biệt hừ lạnh một tiếng rồi không nói gì nữa. Tiêu Khắc cũng yên lặng, cố gắng chìm vào giấc ngủ. Nhưng cậu cứ cảm thấy dường như có gì đó còn chưa làm xong.

Bên tai đột nhiên vang lên tiếng động khe khẽ, cậu khẽ nghiêng đầu nhìn sang bên cạnh. Ánh sáng quá yếu, cậu không thấy rõ Giang Dữ Biệt đang làm gì, nhưng có thể cảm nhận được anh đang tiến lại gần mình một chút.

Vài giây sau, lại gần thêm chút nữa.

Hóa ra lời vừa rồi của cậu thực sự đã dọa Giang Dữ Biệt rồi.

“Nếu anh sợ quá, tôi có thể ôm anh ngủ.” Tiêu Khắc chân thành đề nghị.

Giang Dữ Biệt: “… Ngủ đi cho tôi nhờ!”

Tiêu Khắc không nói nữa. Sau một lúc ngẫm lại, cậu mới nhận ra câu vừa rồi của mình hơi có vấn đề. Cậu định giải thích, nhưng lại không biết phải nói thế nào, cuối cùng đành im lặng.

Nhưng khi vừa nhắm mắt, đột nhiên cậu nhớ ra một chuyện, liền mở mắt nhìn sang phía Giang Dữ Biệt, khẽ nói:

“Chúc mừng năm mới.”

Giang Dữ Biệt im lặng vài giây, rồi khẽ đáp:

“Cũng chúc cậu nhóc năm mới vui vẻ, vô lo vô nghĩ.”

——

Từ trước đến nay, Tiêu Khắc luôn dậy rất sớm, nhưng chưa bao giờ sớm như hôm nay. Mới ngủ chưa đầy một tiếng, cậu đã giật mình tỉnh giấc vì cảm giác nghẹt thở. Cúi xuống nhìn, ánh sáng quá mờ khiến cậu không thấy rõ, nhưng có một người đang đè lên người mình là sự thật không thể chối cãi.

Loại trừ khả năng bị bóng đè, vậy thì chỉ có thể là Giang Dữ Biệt.

Một nửa cơ thể của Giang Dữ Biệt gần như đè lên Tiêu Khắc, tay chân cũng quấn chặt lấy cậu. Lúc này Tiêu Khắc mới chậm rãi nhận ra, nửa người mình đã tê rần.

Dù vậy, cậu vẫn không nỡ đánh thức Giang Dữ Biệt, chỉ nhẹ nhàng đặt tay chân đối phương về vị trí cũ, đắp lại chăn cẩn thận. Sau khi chắc chắn anh sẽ không lật người qua nữa, Tiêu Khắc mới nằm xuống và nhắm mắt lại.

Thế nhưng, vừa chợp mắt không bao lâu, cậu lại cảm thấy có thứ gì đó nặng nề đặt lên bụng.

Tiêu Khắc tưởng là tay Giang Dữ Biệt, nhưng khi mở mắt ra, cậu mới phát hiện đó là chân anh.

Tiêu Khắc: “…”

Chỗ quan trọng bị đè nặng khiến cậu hơi khó chịu, đành ngồi dậy lần nữa để di chuyển chân Giang Dữ Biệt ra. Có lẽ động tác lần này hơi lớn nên Giang Dữ Biệt khẽ mở mắt, nhìn cậu:

“Gì vậy?”

Tiêu Khắc lắc đầu: “Không có gì, anh ngủ đi.”

Giang Dữ Biệt thật sự ngủ tiếp, chỉ trong vài giây ngắn ngủi, hơi thở đã trở nên đều đặn như thể cuộc đối thoại vừa rồi chỉ là ảo giác của Tiêu Khắc.

Tiêu Khắc ngồi yên một lúc, thấy Giang Dữ Biệt ngủ rất say, có vẻ không định quấy rầy mình nữa. Cậu cũng kiên trì được một chút rồi cuối cùng không chống lại được cơn buồn ngủ, nhìn anh một cái rồi lại nằm xuống.

Không biết mình có ngủ được hay không, nhưng trong ý thức của Tiêu Khắc chỉ cảm thấy một khoảng thời gian rất ngắn trôi qua, sau đó cơ thể lại bị ôm lấy. Khi mở mắt ra, cậu thấy Giang Dữ Biệt đang vùi mặt vào cổ mình, trong đầu lóe lên một suy nghĩ:

Ôm thì ôm, miễn là để tôi ngủ được là được.

Nhưng tư thế ôm người của Giang Dữ Biệt thực sự khiến cậu không thể khen nổi.

Tại sao nhất định phải gác chân lên người mình? Gác thì gác đi, tại sao lần nào cũng nhắm trúng chỗ đó vậy?

Tiêu Khắc lại lần nữa gỡ chân cậu ta ra, để phần thân trên vẫn đè lên người mình. Nhưng chưa đến vài giây, chân Giang Dữ Biệt lại mò lên lần nữa.

Tiêu Khắc: “…”

Buồn ngủ đến cực hạn nhưng cứ bị đánh thức hết lần này đến lần khác, Tiêu Khắc bắt đầu bực bội. Nhưng đối mặt với Giang Dữ Biệt, cậu lại chẳng thể nổi giận. Nghĩ đến việc xuống ghế sofa ngủ, nhưng nhớ đến bộ dạng sợ hãi của anh khi xem phim kinh dị, Tiêu Khắc lại mềm lòng. Cuối cùng, cậu chỉ có thể cam chịu thở dài, kéo chăn trùm cả người lẫn Giang Dữ Biệt, sau đó lật người ôm anh từ phía sau.

Thế này chắc sẽ không lộn xộn nữa chứ?

Vốn dĩ Giang Dữ Biệt ngủ rất nông, bị Tiêu Khắc làm vậy liền tỉnh, nhưng có lẽ do chất lượng giấc ngủ gần đây không tốt nên dù tỉnh, anh vẫn còn mơ màng. Ý thức được mình đang được Tiêu Khắc ôm trong lòng, Giang Dữ Biệt vừa định lên tiếng thì đã bị Tiêu Khắc chặn lại:

“Im lặng, ngủ đi!”

Tiêu Khắc vốn nghĩ Giang Dữ Biệt sẽ vùng vẫy một chút, nhưng anh lại ngoan ngoãn đến lạ thường, chỉ trong vài giây đã chìm vào giấc ngủ.

Tiêu Khắc yên lặng chờ thêm một lúc, thấy anh không còn động tĩnh nữa, mới dần dần nhắm mắt. Ý thức cuối cùng trước khi chìm vào giấc ngủ là:

Giang Dữ Biệt dùng sữa tắm gì vậy? Thơm quá.

——

Tiêu Khắc gần như bị hành hạ cả đêm, sáng hôm sau lại hiếm khi dậy muộn hơn Giang Dữ Biệt. Khi Giang Dữ Biệt tỉnh lại, anh vẫn còn đang bị Tiêu Khắc ôm.

Anh sững sờ mất mấy giây mới nhận ra tư thế của cả hai.

Không biết từ khi nào hai người chỉ còn đắp chung một cái chăn, chân Tiêu Khắc hơi co lại, đè lên chân cậu ta, cánh tay cũng đặt ngang eo, tư thế thân mật vô cùng.

Giang Dữ Biệt: “…”

Anh có thói quen nằm yên một lúc sau khi thức dậy để tỉnh táo hẳn, nhưng hôm nay nhờ Tiêu Khắc mà ngay khi mở mắt, đầu óc đã lập tức tỉnh như sáo.

Anh nhẹ nhàng nhấc tay Tiêu Khắc ra khỏi eo mình, định ngồi dậy, nhưng Tiêu Khắc lại vòng tay kéo anh trở về:

“Đừng động.” Nói rồi còn dụi dụi vào cổ anh, tìm một tư thế thoải mái hơn.

Giang Dữ Biệt: “…”

“Tiêu Khắc.” Anh vốn định để đối phương ngủ thêm một lát, cũng không muốn cả hai thức dậy trong tư thế khó xử này, nhưng xem ra không còn cách nào khác ngoài việc gọi cậu dậy.

Tiêu Khắc có thể nghe thấy, chỉ là vẫn còn ngái ngủ, lười biếng ậm ừ một tiếng. Hơi thở nóng rẫy phả lên sau gáy Giang Dữ Biệt khiến cả người anh tê dại, cuối cùng không nhịn được nữa, dùng khuỷu tay đẩy Tiêu Khắc ra.

Lực không quá mạnh nhưng cũng đủ khiến Tiêu Khắc tỉnh lại.

Tiêu Khắc vừa mở mắt, Giang Dữ Biệt đã nhanh chóng thoát khỏi vòng tay cậu, kéo chăn đứng dậy, nhìn xuống.

Gương mặt ngái ngủ, dáng vẻ vô hại, khiến Giang Dữ Biệt chẳng thể nào trách mắng được. Hơn nữa, anh tin rằng Tiêu Khắc cũng không cố ý, chỉ có thể bất lực thở dài, thầm nhủ cả đời này không bao giờ xem phim kinh dị nữa.

Tiêu Khắc ngáp một cái, ngồi dậy trên giường, nhưng vì động tác của Giang Dữ Biệt lúc nãy hơi mạnh, chăn trên người cậu cũng bị kéo đi mất.

Giang Dữ Biệt thề rằng anh không hề cố ý. Nhưng anh vẫn cứ nhìn thấy bộ phận ‘tinh thần phấn chấn’ nhất trên cơ thể Tiêu Khắc vào buổi sáng.

Giang Dữ Biệt ngượng ngùng dời mắt:

“Không có gì.”

Tiêu Khắc tỉnh táo hơn Giang Dữ Biệt rất nhiều, thấy anh né tránh ánh mắt, lập tức nhận ra vấn đề, gần như hoảng loạn kéo chăn che nửa thân d.ưới.

Sự bối rối của Tiêu Khắc lại khiến Giang Dữ Biệt bình tĩnh hơn, thậm chí còn hơi nhếch môi cười:

“Đúng là thanh niên.”

Tiêu Khắc lại đỏ mặt, muốn phản bác gì đó nhưng biết rằng có nói thế nào cũng không thể thắng được Giang Dữ Biệt, bởi vì anh quá mặt dày. Muốn rời khỏi phòng nhưng lúc này vẫn chưa hoàn toàn bình tĩnh lại, nếu cứ thế vén chăn xuống giường, không chừng lại bị Giang Dữ Biệt nói gì đó.

Giang Dữ Biệt tuy thích trêu đùa nhưng rất biết điểm dừng. Thấy sắc mặt của Tiêu Khắc đã đỏ đến mức này, anh cũng không tiếp tục chọc ghẹo nữa, chỉ cười nhẹ rồi bước vào phòng tắm, để lại Tiêu Khắc một mình trong phòng để bình tĩnh lại.

Cả đêm gần như không ngủ ngon, sau khi dần ổn định, Tiêu Khắc ôm chăn quay về phòng mình ngủ bù.

Lúc Giang Dữ Biệt ra khỏi phòng ngủ, Tiêu Khắc đã đi rồi. Trên giường chỉ còn lại chiếc chăn của hắn. Nhưng dù vậy, hình ảnh Tiêu Khắc ôm anh sáng nay vẫn cứ hiện lên trong đầu. Đã sống trên đời 31 năm, chưa bao giờ anh cảm thấy xấu hổ đến mức này.

Đúng là càng sống càng thụt lùi.

Anh đi một vòng quanh phòng khách, thấy cửa phòng Tiêu Khắc đóng chặt, đoán là cậu đang ngủ, nên cũng không quấy rầy. Giang Dữ Biệt nhặt lấy chiếc điện thoại mà tối qua cố tình bỏ quên trên ghế sofa. Trên màn hình hiện hàng chục tin nhắn chưa đọc và cuộc gọi nhỡ. Anh chỉ chọn vài tin quan trọng để trả lời, sau đó không xem tiếp nữa, chỉ ngồi trên sofa, lặng lẽ nhìn ra ngoài cửa sổ.

Hôm nay là mùng Một Tết. Điều duy nhất anh cảm nhận được là: buồn ngủ quá.

——

Tiêu Khắc không ngủ lâu. Không phải vì không mệt, mà là trong lòng cứ canh cánh chuyện nếu mình không dậy, Giang Dữ Biệt sẽ không có gì ăn. Vì vậy, nằm chưa bao lâu, cậu đã ngồi dậy.

Nhìn đồng hồ, mới chỉ nửa tiếng trôi qua.

Vẫn rất muốn ngủ, nhưng cậu vẫn cố gắng bò dậy. Khi dọn lại giường, Tiêu Khắc phát hiện có một phong bao lì xì dưới gối. Nó dày cộm, bên trong toàn là tờ tiền mới cứng, bên ngoài còn viết ba chữ: “Tiền mừng tuổi”.

Cầm phong bao bước ra khỏi phòng, Tiêu Khắc thấy Giang Dữ Biệt đang ngồi trên sofa, vẻ mặt mơ màng buồn ngủ. Nghe thấy tiếng động, anh liếc mắt nhìn qua, thấy phong bao trong tay cậu thì bật cười:

“Nhìn thấy rồi hả?”

“Là anh để sao?”

Giang Dữ Biệt nhìn cậu với vẻ mặt không thể tin nổi: “Không thì sao? Trong phòng này còn ai khác à?”

Không hiểu sao, Tiêu Khắc bỗng nảy ra ý muốn dọa anh một chút, liền đáp: “Chưa chắc.”

Người đang ung dung ngồi trên sofa là Giang Dữ Biệt lập tức bật dậy, nhanh chóng bước đến bên cạnh Tiêu Khắc. Không nói quá chứ, chỉ một câu này của cậu cũng đủ khiến anh nổi da gà khắp người, những hình ảnh kinh dị từ bộ phim hôm qua lại lởn vởn trong đầu.

May là bây giờ là ban ngày, ngoài trời còn đang nắng rực rỡ. Giang Dữ Biệt không hoảng như tối qua, nhưng vẫn liếc nhìn xung quanh một lượt để chắc chắn không có gì kỳ lạ, sau đó giơ tay xoa đầu Tiêu Khắc:

“Thằng nhóc này, đừng tưởng tôi không dám đánh em!”

Tiêu Khắc chỉ cười, cũng không tránh né. Thực ra, cậu rất thích những hành động thân mật nhỏ này của anh. Giang Dữ Biệt cũng nhận ra điều đó. Gần đây, Tiêu Khắc cười nhiều hơn, đôi khi còn biết đùa giỡn một hai câu. So với dáng vẻ xa cách, trầm mặc trước kia, bây giờ cậu mới giống một người trẻ tuổi đúng nghĩa.

Là nhờ anh sao? Giang Dữ Biệt nghĩ có lẽ không hoàn toàn là do mình, nhưng ít nhiều cũng góp phần vào đó. Nghĩ đến đây, anh không khỏi cảm thấy tự hào.

Ai cũng muốn làm “người cứu thế giới”. Nhưng “người cứu thế giới” không nhất thiết phải cứu cả thế giới, mà chỉ cần cứu lấy thế giới của một người. Anh có thể mang lại cho Tiêu Khắc chút niềm vui, giúp cậu bớt đi những ưu phiền không đáng có ở độ tuổi này, thế là đủ.

Giang Dữ Biệt vừa ngồi lại sofa, Tiêu Khắc đã đưa phong bao lì xì ra trước mặt anh:

“Tôi không thể nhận cái này.”

Giang Dữ Biệt nhướng mày: “Lý do? Do em nợ tôi tiền à?”

Tiêu Khắc không trả lời, coi như ngầm thừa nhận. Giang Dữ Biệt bật cười:

“Đó là hai chuyện khác nhau. Em nợ tôi tiền, tôi sẽ không quên, nhưng em cũng là nhân viên của tôi, nên đáng được nhận phúc lợi cuối năm. Thời gian qua, dù trong công việc hay cuộc sống, em cũng chăm sóc tôi rất tốt, đây là thứ em xứng đáng có được. Hơn nữa, em mới 19 tuổi, tôi là người lớn, cho em chút tiền mừng tuổi, hoàn toàn hợp lý.”

Tiêu Khắc im lặng vài giây, rồi nói khẽ:

“Tôi chưa từng nhận lì xì bao giờ.”

Điều này khiến Giang Dữ Biệt hơi bất ngờ. Anh biết Tiêu Khắc từng trải qua những ngày tháng khó khăn, nhưng dù sao cũng nghĩ cậu ít nhất đã có vài năm tuổi thơ vui vẻ. Không ngờ rằng, 19 năm sống trên đời, đây lại là lần đầu tiên cậu được nhận tiền mừng tuổi.

Anh không hỏi thêm, những chuyện không vui có thể không nhắc đến thì đừng nhắc. Chỉ mỉm cười nói:

“Vậy tôi thật vinh hạnh, trở thành người đầu tiên lì xì cho em.”

Tiêu Khắc không nói gì, bàn tay nắm chặt phong bao. Giang Dữ Biệt thấy vậy, liền cười: “Cảm động đến mức này, hay là gọi một tiếng anh đi?”

“Anh.” Tiêu Khắc gọi ngay không chút do dự. Nhưng Giang Dữ Biệt không ngờ còn có câu tiếp theo:

“Anh, có thể ôm anh một cái không?”

“Thôi đi…” Giang Dữ Biệt định bảo “Thôi đi, tối qua ôm cả đêm rồi”, nhưng còn chưa kịp nói, Tiêu Khắc đã nhào qua ôm lấy anh. Giang Dữ Biệt đành bất đắc dĩ chấp nhận, tiện thể vỗ nhẹ lên lưng cậu, nói:

“Ôm xong thì đi nấu cơm đi, tôi đói rồi.”

——

Từ ngày hôm đó, Tiêu Khắc bắt đầu gọi Giang Dữ Biệt là “anh” (*). Trước đây cậu không hay gọi, giờ đã có một cách xưng hô, nhưng vì cậu vốn ít nói, nên cũng không gọi thường xuyên. Ban đầu, Giang Dữ Biệt còn chưa quen, mỗi lần nghe cậu gọi “anh” đều sững lại một chút, nhưng dần dần, cũng thành thói quen. 

Thói quen có một đứa em bên cạnh.

Mùng Ba Tết, đoàn phim bắt đầu có người trở lại. Tống Nghị chỉ gọi điện báo rằng mẹ anh ta sắp xếp cho 18 cô gái để đi xem mắt, có thể phải vài ngày nữa mới quay lại. Giang Dữ Biệt chẳng mấy bận tâm, dù sao về khoản trợ lý, Tiêu Khắc giỏi hơn Tống Nghị không biết bao nhiêu lần. Chỉ cần Tiêu Khắc ở đây, Tống Nghị có trở về hay không cũng chẳng quan trọng.

Nhưng thực tế là không thể như vậy được. Ngày 16, Tiêu Khắc phải quay lại trường học. Chỉ còn vài ngày nữa, cậu sẽ về Bắc Thành.

Mỗi khi nghĩ đến điều đó, Giang Dữ Biệt lại bất giác thở dài. Anh còn phải ở đây ít nhất ba tháng nữa, đồng nghĩa với việc sẽ không được ăn cơm Tiêu Khắc nấu, cũng chẳng còn ai chăm sóc mình.

Sự gian nan của năm mới bắt đầu từ khi Tiêu Khắc rời đi.

Sau ngày mùng năm, đoàn phim chính thức quay trở lại làm việc, lịch trình bận rộn hơn hẳn. Dù chỉ có một mình quản lý công việc và sinh hoạt của Giang Dữ Biệt, Tiêu Khắc vẫn xử lý đâu ra đấy, ngày càng thành thạo hơn. Nhiều lúc Giang Dữ Biệt còn chưa kịp nói mình cần gì, Tiêu Khắc đã đưa tới tận tay. Đến cả chuyên viên trang điểm cũng phải thốt lên rằng chưa từng thấy ai phối hợp ăn ý hơn hai người bọn họ.

Thế nhưng, dù có ăn ý đến đâu, ngày chia ly vẫn đang dần đến gần.

Hôm trước ngày rời đoàn, Giang Dữ Biệt đúng lúc không có cảnh quay. Mấy ngày làm việc liên tục khiến anh ngủ một mạch đến gần trưa mới dậy. Tiêu Khắc chắc chắn còn mệt hơn anh, tối qua Giang Dữ Biệt đã dặn cậu hôm nay cứ nghỉ ngơi thoải mái, không cần dậy sớm. Nhưng khi ra khỏi phòng, anh lại thấy Tiêu Khắc đang bận rộn trong bếp, trên bàn ăn đã xếp sẵn mấy hộp đồ ăn được đậy kín.

Giang Dữ Biệt bước tới: “Làm gì đấy?”

Nghe tiếng anh, Tiêu Khắc ngẩng đầu lên: “Anh dậy rồi?”

“Ừ. Không phải bảo em cứ ngủ thêm à?” Giang Dữ Biệt nhìn quanh căn bếp bừa bộn, không khó để đoán ra Tiêu Khắc vẫn dậy từ sáng sớm.

Tiêu Khắc vẫn tiếp tục công việc, cẩn thận xếp từng miếng dưa chuột trộn dầu ớt vào hộp, sau đó mới ngẩng đầu lên liếc Giang Dữ Biệt một cái:

“Không sao. Tôi nghĩ đến việc ngày mai đi rồi, anh chắc chắn lại ăn uống không tử tế, nên làm sẵn ít đồ có thể để lâu, bỏ vào tủ lạnh cho anh. Không nhiều lắm, tôi sợ hỏng, nhưng ít nhất cũng đủ ăn trong một tuần. Không muốn ăn cơm hộp của đoàn phim thì ăn mấy món này.”

Giang Dữ Biệt nhìn cậu, không nói gì. Tiêu Khắc cũng chẳng để tâm, chỉ dặn dò tiếp:

“Cơm hộp đúng là không ngon lắm, nhưng anh cũng không thể suốt ngày ăn mì gói được. Cứ như thế dinh dưỡng mất cân bằng, dạ dày anh không phải cũng vì thế mà bị đau sao?”

Giang Dữ Biệt không biết cảm xúc trong lòng mình lúc này là gì, chỉ thấy một sự ấm áp dâng tràn.

Đã lâu lắm rồi, rất lâu rồi anh không được ai quan tâm như thế. Nhưng anh cũng quen với việc không bộc lộ cảm xúc ra ngoài. Đêm giao thừa là một ngoại lệ, và Tiêu Khắc chính là người chứng kiến ngoại lệ đó.

Vậy nên dù trong lòng rất cảm kích, ngoài miệng anh vẫn cố tình trêu chọc:

“Có ai từng nói với em rằng em trông giống một cô vợ hiền thục chưa?”

——

(*) Trong tiếng Trung, cách xưng hô có thể thay đổi tùy theo mức độ thân mật và mối quan hệ giữa các nhân vật. Trước đây, Tiêu Khắc chỉ dùng “anh” để xưng hô theo nghĩa chung, tương ứng với “你” (nǐ), một đại từ ngôi thứ hai phổ biến. Tuy nhiên, từ chương này trở đi, Tiêu Khắc bắt đầu gọi Giang Dữ Biệt bằng “anh” theo nghĩa ‘anh trai’ —chẳng hạn như “哥哥” (gēge) hay “哥” (gē), mang sắc thái thân mật, gần gũi hơn. Đến chương này mới giải thích, hơi muộn một chút, thông cảm cho tui nhe! 

Bình Luận (0)
Comment