Chồng Yêu Kém Tôi 12 Tuổi

Chương 40

Giang Dữ Biệt năm đó không phát triển quan hệ yêu đương với Đường Dã chính vì cảm thấy người này quá gian xảo. Anh không thích những kẻ suy nghĩ quá nhiều, chỉ thích cuộc sống đơn giản, con người đơn giản. Vì thế, Trần Huyền – người như tờ giấy trắng khi mới đến bên anh – mới thu hút anh ngay từ đầu.

Không ngờ cuối cùng lại thua trong vũng bùn, giới giải trí đã biến Trần Huyền thành một con người hoàn toàn khác.

Nhưng anh cũng chấp nhận điều đó, dù sao ngay từ đầu anh cũng chưa từng nghĩ sẽ có ai đi cùng mình cả đời. Ngay cả tình thân còn không đáng tin cậy, huống chi là thứ tình yêu hư ảo như hoa trong gương, trăng dưới nước.

Chỉ là, Giang Dữ Biệt cũng không ngờ Đường Dã lại giở chiêu trò tính toán lên đầu mình.

Giao dịch giữa Đường Dã và Tiêu Khắc, Đường Dã không tiết lộ một chút gì với anh, cho đến khi cậu ta kéo anh đến studio của mình để ký hợp đồng.

Tống Nghị cũng đi cùng, phụ trách xem xét hợp đồng. Giang Dữ Biệt lười đọc từng điều khoản, chỉ ngồi đó tán gẫu với Đường Dã:

“Đã tìm được diễn viên cho vai nam chính còn lại chưa?”

Đường Dã lắc đầu, nghiêm túc đáp: “Chưa, vẫn chưa tìm được người thích hợp. Nhưng dù không tìm được thì tôi cũng phải ký hợp đồng với cậu trước, nếu không cậu lại chạy mất, dự án này của tôi coi như xong đời.”

Tống Nghị vừa xem hợp đồng vừa lẩm bẩm một câu:

“Cậu nhanh nhanh lên đi, đừng chiếm nhà xí mà không chịu ị.”

Lời vừa dứt, Giang Dữ Biệt liền vớ lấy một cái gối ôm bên cạnh ném thẳng qua. Tống Nghị giật mình nhảy dựng lên:

“Khỉ thật, làm gì đấy?”

Giang Dữ Biệt liếc anh một cái, ra hiệu tự hiểu. Tống Nghị đảo mắt một vòng, bỗng vỡ lẽ:

“Ồ, là vì tôi ví cậu như nhà xí đúng không? Không phải, không phải, cậu không phải nhà xí, nếu có thì cũng là nhà xí dát vàng chỉ để trưng bày, không mở cửa phục vụ ai.”

   

Giang Dữ Biệt: “… Không có gì nói thì câm miệng lại!”

Tống Nghị bật cười, tiếp tục đọc hợp đồng. Giang Dữ Biệt và Đường Dã lại tiếp tục nói chuyện, trong đó Đường Dã còn dò hỏi anh một câu:

“Chuyện đó… Cậu thực sự không cân nhắc để Tiêu Khắc đóng phim à? Quay vào kỳ nghỉ hè cũng là một cơ hội rèn luyện hiếm có, coi như đi làm thêm vậy.”

“Hè này cậu ấy đúng là phải đi làm thêm, nhưng là làm việc cho tôi.” Giang Dữ Biệt cười khẽ. “Cậu từ bỏ ý định đó đi.”

Tống Nghị cũng lớn giọng phụ họa: “Đúng thế, tôi không đời nào để Tiêu Khắc đi đóng phim đâu, đừng có mơ!”

Đường Dã tiếc nuối lắc đầu, thấy cả hai kiên quyết thì cũng không nói gì nữa. Biểu cảm ngập ngừng đó khiến Giang Dữ Biệt cũng phải mềm lòng.

Không phải nói suông, Đường Dã đúng là một diễn viên, bây giờ học thêm đạo diễn, kỹ năng diễn xuất và nói chuyện đều hoàn hảo đến mức không để lộ dù chỉ một kẽ hở trước mặt Giang Dữ Biệt.

Tiêu Khắc có lẽ cũng có năng khiếu diễn xuất thật. Khi đến nhà vào Chủ nhật, cậu không để lộ chút bất thường nào.

Chỉ có một điểm kỳ lạ duy nhất: lần đầu tiên cậu chủ động hỏi Giang Dữ Biệt bộ phim sắp quay có phải là của Đường Dã không. Nhưng lúc đó, ai lại nghĩ xa đến vậy? Chỉ là một câu hỏi thôi mà, Giang Dữ Biệt cũng chẳng cảm thấy có gì lạ, thậm chí còn hiếm khi hào hứng kể qua nội dung phim cho cậu nghe.

Lúc đó, anh còn tưởng chuyện Đường Dã muốn Tiêu Khắc đóng phim đã chấm dứt hoàn toàn. Nhưng nửa tháng sau khi nhìn lại, anh cảm thấy mình thật sự quá ngu ngốc.

Cuộc gọi từ Đường Dã đến vào nửa tháng sau đó.

“Diễn viên đã chốt xong hết rồi, tối nay ăn một bữa nhé?”

Giang Dữ Biệt không phản đối, dạo này anh cũng rảnh rỗi đến mức sắp mọc nấm trên đầu: “Được, gửi thời gian và địa điểm cho tôi là được.”

Nói xong định cúp máy thì Đường Dã chặn lại:

“Không tò mò xem là ai à?”

“Chẳng phải tối gặp sẽ biết sao?” Giang Dữ Biệt hờ hững đáp. “Tò mò cái gì?”

Sự thờ ơ lúc đó bỗng tan thành mây khói khi đến 5 giờ 50 phút tối, anh đẩy cửa phòng bao ra.

Giang Dữ Biệt nhìn Đường Dã ngồi ở vị trí chính giữa, rồi lại nhìn Tiêu Khắc ngồi bên cạnh cậu ta, còn gì không hiểu nữa?

Hai người này đã âm thầm bắt tay nhau diễn một màn che trời qua biển, chỉ đợi anh ký xong hợp đồng mới công khai kết quả.

 Bây giờ nghĩ lại màn diễn xuất tuyệt đỉnh của hai người này trước đó, ngoài bật cười lạnh một tiếng, Giang Dữ Biệt thực sự không biết nên phản ứng thế nào cho phải.

   

Quá cao tay.

Thành thật mà nói, Giang Dữ Biệt rất tức giận. Giận vì Đường Dã đã lừa dối mình, cũng giận vì Tiêu Khắc không thành thật. Anh cứ nghĩ rằng dù Đường Dã có tìm đến Tiêu Khắc, thì với tính cách của cậu, ít nhất cũng sẽ nói với mình một tiếng. Cùng lắm, nếu Tiêu Khắc thực sự muốn nhận vai, cậu cũng nên hỏi qua ý kiến anh.

Nhưng Tiêu Khắc không hề làm vậy, mọi chuyện diễn ra một cách lặng lẽ.

Giờ ngẫm lại, có lẽ Giang Dữ Biệt đã quá tự cho mình là quan trọng. Mỗi người đều có cuộc sống của riêng mình, Tiêu Khắc cũng không còn là trẻ con, cậu có quyền tự quyết định tương lai của bản thân. Không cần thiết phải hỏi ý kiến anh, cũng không cần xem anh là một phần quan trọng trong cuộc đời mình.

Ngay khi Giang Dữ Biệt vừa bước vào phòng, Tiêu Khắc theo phản xạ đứng bật dậy, nhưng ánh mắt anh chỉ dừng trên người cậu đúng một giây, rồi dời đi, không nhìn thêm lần nào nữa.

Bị Giang Dữ Biệt phớt lờ như vậy là lần đầu tiên, Tiêu Khắc có chút hoảng loạn. Cậu biết mình đã làm sai, thấp giọng gọi một tiếng:

“Anh.”

Ánh mắt Giang Dữ Biệt cuối cùng cũng rơi lên khuôn mặt cậu, nhưng anh chỉ nhếch môi cười nhạt:

“Tôi không phải anh của em.”

Mặt Tiêu Khắc trắng bệch, cậu bước lên phía trước, nhưng Đường Dã đã kịp kéo lại:

“Giang Dữ Biệt, đừng giận cá chém thớt với cậu nhóc. Chuyện này là do tôi quyết định, cậu ngồi xuống trước đi, tôi mời cậu một ly, coi như nhận lỗi.”

Giang Dữ Biệt liếc mắt nhìn Đường Dã, ánh nhìn lạnh đến mức khiến người khác rùng mình:

“Không cần xin lỗi. Bộ phim này tôi không quay nữa. Về khoản bồi thường hợp đồng, tôi sẽ bảo studio của mình liên hệ với cậu. Vậy đi.”

Nói xong, anh xoay người rời đi.

Vừa ra đến cửa, đúng lúc gặp Tống Nghị vừa đỗ xe quay lại. Nhìn thấy sắc mặt lạnh lùng của Giang Dữ Biệt, Tống Nghị nhíu mày. Trong đầu lập tức nghĩ đến khả năng Đường Dã đã chơi trò mạo hiểm, nhưng ý nghĩ đó chỉ lóe lên một giây, ngay sau đó anh ta thấy Tiêu Khắc vội vàng đuổi theo từ trong phòng.

Tống Nghị lập tức sững người: “Tiêu Khắc? Sao cháu lại ở đây?”

Giang Dữ Biệt bị Tiêu Khắc giữ chặt cánh tay, buộc phải dừng lại. Anh hoàn toàn có thể hất ra và bỏ đi, không thèm quan tâm, nhưng nơi này là khách sạn, nhân viên phục vụ có thể đến bất cứ lúc nào, hành lang cũng đầy camera, anh không muốn và cũng không thể làm lớn chuyện.

Tiêu Khắc không nhìn Tống Nghị, ánh mắt cậu lúc này chỉ có Giang Dữ Biệt:

“Anh, anh đừng giận nữa được không?”

Giọng nói đầy cầu khẩn.

Giang Dữ Biệt quay đầu nhìn Tiêu Khắc, gương mặt lạnh lùng chưa từng thấy. Cậu định mở miệng giải thích, nhưng Giang Dữ Biệt đã đưa tay còn lại nắm lấy cổ tay cậu, chậm rãi gỡ từng ngón tay ra khỏi tay mình.

   

Tiêu Khắc nhìn bàn tay trống trơn của mình, cảm giác như bị ai đó bóp nghẹt hơi thở, nhưng chưa là gì cả, câu nói tiếp theo của Giang Dữ Biệt mới thực sự giết chết cậu:

“Tiêu Khắc, tôi nói rồi, tôi không phải anh của em. Chúng ta chẳng qua chỉ là người dưng nước lã, thấy em không dễ dàng gì nên tôi mới giúp đỡ đôi chút. Nhưng tôi chưa bao giờ có ý định nhận thêm một đứa em trai. Tôi cũng không đủ khả năng gánh vác cuộc đời người khác. Giờ em sống rất tốt, Lâm Chu công nhận em, Đường Dã đánh giá cao em, bạn bè xung quanh cũng hòa thuận, tôi thực sự không cần phải tiếp tục bảo vệ em nữa.”

Tiêu Khắc đột ngột ngẩng đầu.

Cậu muốn bịt miệng anh lại, không muốn nghe thêm những lời lạnh lùng đó. Cậu không muốn! Nhưng cậu không thể nhấc tay lên, thậm chí ngay cả một câu phản bác cũng không thể nói ra. Chỉ có thể trơ mắt nhìn Giang Dữ Biệt dứt khoát cắt đứt quan hệ, từng câu từng chữ như những nhát dao đâm vào tim.

“Giờ em đã nhận phim rồi, Đường Dã chắc sẽ trả em không ít cát-xê. Em cũng không cần đến nhà tôi làm việc nữa. Một sinh viên xuất sắc của B Đại, một ngôi sao điện ảnh tương lai, đến nhà tôi làm công, đúng là quá thiệt thòi cho em rồi.”

“Giang Dữ Biệt!” Tống Nghị thấy Tiêu Khắc đỏ cả mắt, cũng cảm thấy lời nói của Giang Dữ Biệt hơi nặng, liền lên tiếng nhắc nhở anh đừng nói quá đáng.

Bình thường, Giang Dữ Biệt sớm đã dừng lại rồi. Anh không phải kiểu người thích đẩy người khác vào đường cùng. Nhưng lần này, anh lại không kiềm chế được, ngực như có một ngọn lửa không thể bùng phát, chỉ có thể nhìn Tiêu Khắc rồi đâm thêm một nhát dao nữa:

“Chúc em thành công trong giới giải trí. Nhưng từ giờ, chúng ta không cần gặp lại nữa.”

“Anh…” Tiêu Khắc cố gắng mở miệng, nhưng giọng khàn đến mức không còn nhận ra chính mình.

Tống Nghị cũng giật mình: “Tiêu Khắc, sao vậy? Giọng cháu làm sao thế?”

Ngón tay Giang Dữ Biệt khẽ run lên, nhưng anh vẫn không nói gì, quay người bước đi.

Tống Nghị định cản lại thì Đường Dã từ trong phòng bước ra:

“Để tôi nói chuyện với cậu ấy.”

Tống Nghị trừng mắt nhìn hắn: “Đường Dã! Cậu đúng là tìm đường chết!”

Nhưng Đường Dã không quan tâm, trực tiếp đuổi theo Giang Dữ Biệt.

Cậu ta vừa chạm vào vai anh, Giang Dữ Biệt đã lập tức gạt ra:

“Đừng chạm vào tôi!”

Đường Dã giơ tay tỏ ý đầu hàng: “Tôi sai rồi, tôi xin lỗi. Nhưng đây là lỗi của tôi, cậu không cần phải đối xử với cậu nhóc như vậy. Dù sao nó cũng là người thân cận với cậu, cậu nhẫn tâm vậy sao?”

   

Giang Dữ Biệt lạnh lùng nhìn hắn.

Làm bạn nhiều năm như vậy, Đường Dã chưa bao giờ thấy anh giận đến mức này, cũng nhận ra lần này mình thực sự đùa quá trớn.

Nhưng cậu ta vẫn không hối hận. Nếu làm theo cách bình thường, Giang Dữ Biệt chắc chắn sẽ không bao giờ đồng ý để Tiêu Khắc đóng phim.

Giang Dữ Biệt nhìn hắn, chậm rãi nói:

“Đường Dã, đây chính là lý do năm đó tôi từ chối cậu. Cậu quá toan tính. Mấy trò mưu mẹo này không phải chuyện lớn, nhưng chúng khiến người ta phát ngán.”

Đường Dã cười khổ:

“Tôi chấp nhận cách cậu đánh giá tôi. Cậu từ chối tôi, tôi cũng dứt khoát rời đi, không làm phiền cậu nữa. Nhưng giờ không phải lúc nói chuyện này, chuyện bộ phim thì sao?”

“Không có gì để bàn cả. Tôi nói rồi, tôi không quay nữa.”

Giang Dữ Biệt nói xong câu đó liền quay người rời đi, không để Đường Dã có cơ hội mở miệng. Đường Dã đuổi theo hai bước nhưng không kịp, đành phải đứng lại phía sau lên tiếng:

“Cậu rời đoàn theo cách này, cậu nghĩ Tiêu Khắc còn có thể tiếp tục quay được sao? Cậu trả nổi tiền vi phạm hợp đồng, vậy Tiêu Khắc có trả nổi không?”

Giang Dữ Biệt đột ngột dừng chân, quay đầu nhìn Đường Dã, trông như đã giận đến cực điểm.

Đường Dã thở dài một tiếng, bước đến gần hơn:

“Bình tĩnh lại đi, tìm chỗ nào đó nói chuyện được không?”

Giang Dữ Biệt rất muốn rời khỏi khách sạn này, nhưng với thân phận của anh, đi đâu cũng có khả năng bị chụp ảnh. Hơn nữa, sắc mặt anh lúc này khó coi đến mức chính anh cũng không thích, nếu bị chụp lại, giới truyền thông không biết sẽ thêu dệt ra bao nhiêu chuyện. Cuối cùng, anh và Đường Dã đi lên sân thượng khách sạn.

Gió không lớn, từng cơn gió nhẹ thổi qua khiến người ta cảm thấy dễ chịu. Trên đường đi, tâm trạng của Giang Dữ Biệt phần nào nguôi ngoai, nhưng vẫn còn bực bội, thậm chí có chút thèm thuốc, nhưng anh không có thói quen mang theo thuốc lá bên người.

Dường như Đường Dã nhìn thấu suy nghĩ của anh, liền lấy ra một điếu thuốc từ trong túi đưa qua:

“Hút một điếu không?”

Giang Dữ Biệt không từ chối, nhận lấy rồi châm lửa. Hương vị nicotine lan trong khoang miệng, giúp anh dần khôi phục lại chút lý trí. Hình ảnh đầu tiên hiện lên trong đầu anh là ánh mắt cuối cùng của Tiêu Khắc nhìn mình, khiến anh hơi cau mày, cố gắng kìm nén không nghĩ đến nữa.

   

Đường Dã đứng yên sau lưng Giang Dữ Biệt một lúc rồi mới tiến lên đứng ngang hàng với anh. Vừa định mở lời, nhưng Giang Dữ Biệt đã lên tiếng trước:

“Tiền bồi thường hợp đồng của Tiêu Khắc là bao nhiêu?”

Đường Dã hơi nhướng mày, nhưng cũng không giấu giếm mà đáp: “Hai trăm vạn.”

“Cát-xê thì sao?”

“Hai mươi vạn.”

Giang Dữ Biệt lập tức quay phắt lại, trừng mắt nhìn Đường Dã:

“Cậu không phải làm phim, mà kiếm tiền bằng tiền vi phạm hợp đồng đúng không? Bộ phim rách của cậu, tôi nhận hai trăm vạn, tiền bồi thường hợp đồng chỉ có một trăm vạn, còn Tiêu Khắc chỉ có hai mươi vạn mà cậu bắt đền hai trăm vạn? Cậu có ý đồ gì đây?”

Ngay khi Giang Dữ Biệt quay lại nhìn, Đường Dã đã lùi mấy bước. Không phải vì lý do gì khác, mà là hôm nay Giang Dữ Biệt trông như sắp động tay động chân với cậu ta, mà cậu ta biết rõ mình không đánh lại Giang Dữ Biệt, cho dù có đánh lại thì ở tình cảnh này cũng chỉ có thể tránh đi.

Phản ứng đó của Đường Dã càng khiến Giang Dữ Biệt bực mình:

“Lùi cái gì?!”

Đường Dã thở dài, lại bước lên:

“Chắc cậu cũng đoán được lý do tôi đặt mức tiền bồi thường cao như vậy rồi đúng không?”

Giang Dữ Biệt hừ lạnh:

“Cậu dựa vào đâu mà nghĩ tôi sẽ vì tiền bồi thường hợp đồng của một người ngoài mà quay tiếp bộ phim này? Cậu có nghĩ tôi quá cao thượng rồi không?”

Đường Dã bật cười:

“Nếu cậu đã nói vậy thì tôi cũng chẳng còn gì để nói. Quay hay không là quyền của cậu, tôi không thể trói cậu đến phim trường được. Thôi thì tôi cũng không tiếp tục lãng phí thời gian với cậu nữa, vẫn nên đi khuyên Tiêu Khắc ở lại quay phim thì hơn. Dù sao cũng mới tuổi này, còn chưa ra khỏi cổng trường mà đã phải gánh số nợ lớn như vậy, thật quá đáng tiếc.”

Giang Dữ Biệt không nói gì. Đường Dã lén nhìn anh một cái, rồi bồi thêm một câu:

“Không biết cậu rời đi rồi thì có thể tìm ai thay thế được đây. Nếu không được thì tôi cứ chọn đại một người vậy. Tiêu Khắc vừa đẹp trai, vừa trẻ, dáng người cũng đẹp, chắc có không ít người muốn đóng cảnh giường chiếu với cậu ấy nhỉ? Tôi đi gọi điện cho đạo diễn casting ngay đây!”

Đường Dã nói xong liền xoay người định đi, nhưng còn chưa kịp bước đã bị Giang Dữ Biệt nắm lấy cổ áo kéo lại.

Giang Dữ Biệt hiểu rất rõ, những lời này của Đường Dã căn bản là nói để anh nghe. Hai trăm vạn tiền bồi thường cũng là một cách để trói buộc anh, vì Đường Dã biết anh sẽ không để Tiêu Khắc phải gánh món nợ đó một cách vô ích. Chính vì vậy, cậu ta mới có thể trắng trợn đến vậy, không hề kiêng nể gì.

   

Hai trăm vạn mà thôi, đối với Giang Dữ Biệt không phải số tiền lớn. Anh có thể chuyển khoản ngay lập tức, xem như chuyện hợp đồng chưa từng xảy ra. Nhưng Tiêu Khắc sẽ nghĩ sao?

Vừa rồi, trong cơn giận, anh đã nói hai người chỉ là người dưng nước lã, từ nay về sau chẳng còn liên quan gì. Nhưng dù lời nói có buột miệng đến đâu, Giang Dữ Biệt cũng không thể thực sự đứng nhìn Tiêu Khắc gặp rắc rối chỉ vì mình.

Nếu hợp đồng bị hủy, Tiêu Khắc chắc chắn sẽ biết là anh ra tay giúp đỡ. Trước đó, chỉ có bốn mươi vạn mà cậu đã cố gắng trả từng chút một, huống chi là hai trăm vạn.

Giang Dữ Biệt chưa từng nếm trải sự khốn khó vì tiền, nhưng Tiêu Khắc thì có. Nhưng dù có khó khăn đến đâu, chắc chắn cậu chưa từng gánh khoản nợ lớn như vậy.

Bốn mươi vạn không đè bẹp được Tiêu Khắc, vậy hai trăm vạn thì sao? Đối với một đứa trẻ đi ra từ một nơi nhỏ bé, có thể sẽ kiên cường gánh lấy, hoặc cũng có thể từ đây mà buông xuôi.

Với tính cách của Tiêu Khắc, khả năng lớn là cậu sẽ chọn cách đầu tiên. Nhưng nếu từ khi cuộc đời còn chưa thực sự bắt đầu mà đã phải gánh vác một món nợ nặng nề như vậy, sau này cậu còn có thể cười nổi không?

Vốn dĩ, đứa trẻ đó đã chẳng hay cười rồi.

Giang Dữ Biệt im lặng rất lâu, mãi đến khi mở miệng, câu đầu tiên lại là một tiếng thở dài nặng nề:

“Đường Dã, Tiêu Khắc năm nay mới mười chín, đừng ức hiếp cậu ấy như vậy.”

Đường Dã ngẩn người. Anh không nghĩ Giang Dữ Biệt sẽ dùng giọng điệu như đang cầu xin để nói với mình. Có lẽ đây là lần đầu tiên anh thấy Giang Dữ Biệt như vậy.

“Tôi không ức hiếp cậu ấy.” Đường Dã cười khổ. “Tôi đâu có ép buộc gì, chỉ đơn giản là trò chuyện về kịch bản. Có thể cậu ấy cũng thích, hoặc đơn giản là muốn kiếm tiền. Tôi là đạo diễn, chứ có phải buôn người đâu, chẳng đến mức đi bắt nạt một đứa trẻ.”

“Vậy thì hủy hợp đồng đi, cậu tìm người khác.”

Đường Dã liếc nhìn Giang Dữ Biệt: “Chỉ còn chưa đầy một tháng nữa là quay rồi, cậu bảo tôi tìm ai bây giờ? Những người tôi từng phỏng vấn trước đây tôi đều không ưng, giờ lại có thể chọn được chắc? Hơn nữa, nếu tôi đồng ý hủy hợp đồng, lỡ Tiêu Khắc quay sang nói tôi vi phạm hợp đồng thì sao? Tôi lại phải đền hai trăm vạn cho cậu ấy à?”

“Tiêu Khắc không phải loại người đó. Nếu cậu ấy thực sự muốn tiền bồi thường hợp đồng, tôi trả thay cậu.”

Đường Dã: “…”

Hai người rơi vào im lặng trong giây lát. Đường Dã quan sát Giang Dữ Biệt thật kỹ, sau đó mới mở miệng lần nữa:

“Tiêu Khắc đã là người trưởng thành, có kế hoạch riêng cho tương lai của mình. Tôi không biết giữa hai người có quan hệ thế nào, nhưng cậu ấy tự nguyện đưa ra quyết định, cậu lại tự ý hủy hợp đồng giúp cậu ấy? Không thấy quá đáng sao? Cậu đâu phải kiểu người làm chuyện như vậy.”

   

 Giang Dữ Biệt rít một hơi thuốc, không nói gì.

“Còn nữa, sao cậu không muốn diễn cùng với Tiêu Khắc? Cậu thích cậu ấy à?”

“Nói linh tinh cái gì thế?” Giang Dữ Biệt cau mày. “Tôi chỉ thấy cậu ấy không phù hợp thôi.”

“Không phải cậu cảm thấy không phù hợp.” Đường Dã nói. “Cậu chỉ thấy tôi và Tiêu Khắc lừa cậu chứ gì? Nếu Tiêu Khắc nghiêm túc nói với cậu rằng cậu ấy muốn đóng bộ phim này, cậu có phản đối không? Cậu sẽ không đâu. Cậu chưa bao giờ là người áp đặt ý chí của mình lên người khác, sao có thể thay người ta quyết định chứ? Chuyện này đúng là tôi làm không đúng, tôi xin lỗi, tôi thành thật xin lỗi! Nhưng cậu nói xem, tôi chọn Tiêu Khắc thật sự chỉ để lừa cậu sao? Cậu nghĩ kỹ xem, cậu ấy có phải rất hợp với nhân vật trong Có Bệnh không?”

Giang Dữ Biệt lại trầm mặc, không biết đang nghĩ gì. Đường Dã biết anh đã nghe vào lời mình nên cũng không nói thêm, chỉ đợi đến khi Giang Dữ Biệt hút xong điếu thuốc này lại châm điếu tiếp theo, mới chậm rãi lên tiếng:

“Thật sự là Tiêu Khắc muốn nhận vai này?”

“Thật! Tôi có thể ép cậu ấy được chắc? Nhìn cậu ấy có giống người dễ bị ép buộc không?”

Đường Dã nói câu này có chút chột dạ, nhưng nhờ có kỹ năng diễn xuất mà Giang Dữ Biệt cũng không nhìn ra được gì. Cậu ta đúng là đã tạo áp lực cho Tiêu Khắc, nhưng không phải bằng cách cưỡng ép, mà là nhìn thấu được tâm tư của cậu nhóc đối với Giang Dữ Biệt.

Thật ra, Giang Dữ Biệt là người rất tinh tường, chuyện gì cũng thấu suốt, nhưng Đường Dã lại thấy khó hiểu, sao anh lại không nhìn ra được tình cảm của Tiêu Khắc dành cho mình? Nhưng nhìn ra hay không thì anh ta cũng chẳng muốn can thiệp, tình yêu đẹp nhất là khi còn mơ hồ, lấp lửng chưa rõ ràng.

Mặc dù có hơi chua một chút, nhưng biết đâu sau này sẽ ngọt ngào. Đường Dã chưa từng có ý định làm chất xúc tác.

Huống hồ, Tiêu Khắc rõ ràng không muốn nói ra, không muốn để Giang Dữ Biệt biết. Vậy thì cậu ta cần gì phải xen miệng vào? Mà hơn hết, với tình huống hiện tại, nếu Đường Dã nói rằng Tiêu Khắc nhận phim này chỉ vì không muốn nhìn Giang Dữ Biệt đóng cảnh thân mật với người khác, thì Giang Dữ Biệt chắc chắn sẽ từ chối quay phim ngay lập tức.

Cậu ta không muốn, cũng không dám mạo hiểm.

Giang Dữ Biệt lặng lẽ suy nghĩ rất lâu.

Nghĩ tới nghĩ lui cũng không tìm được lý do để phản bác Đường Dã. Người này tuy thích giở trò vặt, đôi khi tính toán với người xung quanh, nhưng về những chuyện lớn thì chưa bao giờ có gì đáng trách.

Đường Dã nói không sai, phản ứng của mình hôm nay phần lớn là vì bị hai người kia hợp tác lừa gạt, điều này khiến anh cực kỳ khó chịu. Đường Dã thì không nói, bao năm qua đã quen rồi.

Nhưng Tiêu Khắc—thằng nhóc đó—cũng dám lừa anh? Còn giả vờ như không có chuyện gì xảy ra trước mặt anh?

Lá gan lớn quá nhỉ?!

Nhưng ngẫm lại, nếu Tiêu Khắc nghiêm túc nói với anh rằng cậu ấy muốn nhận bộ phim này, anh thật sự sẽ phản đối sao?

Giang Dữ Biệt thử tưởng tượng một chút, nhưng phát hiện bản thân không hề có cảm xúc phản đối.

Anh thừa nhận, bản thân không thích Tiêu Khắc bước vào giới giải trí, nơi này quá phức tạp, quá bẩn thỉu, mà tính cách của Tiêu Khắc cũng không phù hợp. Nhưng bộ phim Có Bệnh này lại không có vấn đề gì, phim độc lập, không ra rạp, không có nhiều người biết đến, cũng chẳng ảnh hưởng gì đến con đường sau này của Tiêu Khắc.

Nếu Tiêu Khắc muốn diễn, anh cũng sẽ dẫn cậu ấy đi chơi một chút, coi như làm công việc hè.

Nói cho cùng, chuyện khiến anh không vui vẫn là việc Tiêu Khắc giấu giếm mình. Nhưng vấn đề là gì? Tiêu Khắc có nghĩa vụ phải báo cáo từng quyết định của mình với anh sao?

Không có! Giang Dữ Biệt thừa nhận, anh đối xử với Tiêu Khắc rất tốt, nhưng không có nghĩa là Tiêu Khắc phải vì chút ân huệ này mà răm rắp nghe theo anh, không có bí mật riêng.

Mà chính anh cũng không muốn thấy một Tiêu Khắc như thế.

Mình bị làm sao vậy?

Đến mức này rồi, Giang Dữ Biệt không thể tiếp tục phản đối Tiêu Khắc nhận phim. Cậu ấy muốn diễn thì cứ diễn, không có gì to tát. Nhưng mình phải trông chừng. Một người chưa từng tiếp xúc với phim ảnh, lần đầu tiên đóng phim, gặp phải đạo diễn kén chọn như Đường Dã, nếu mình không ở bên hướng dẫn, canh chừng, không biết cậu ấy sẽ bị chửi ra sao.

Với tính khí của Tiêu Khắc, có khi còn đánh nhau cũng không chừng.

Tiêu Khắc có thể diễn, mình cũng có thể diễn, nhưng có vài điều cần thay đổi theo ý mình.

“Tôi có thể quay.” Giang Dữ Biệt lên tiếng. “Nhưng cậu phải đồng ý với tôi vài điều kiện.”

Chỉ cần Giang Dữ Biệt gật đầu, thì những chuyện khác không còn là vấn đề. Đường Dã lập tức nói: “Cậu nói đi.”

“Thứ nhất, nếu sau khi quay xong bộ phim này, Tiêu Khắc không muốn bước vào giới giải trí, thì tên thật của cậu ấy không được xuất hiện trong danh sách diễn viên, phải dùng nghệ danh.”

“Được.” Đường Dã đáp.

“Thứ hai, Tiêu Khắc không cần tham gia tuyên truyền hậu kỳ. Đương nhiên, điều này cũng chỉ áp dụng nếu cậu ấy không muốn dấn thân vào giới giải trí. Nếu cậu ấy muốn, thì hai điều trên coi như chưa nói.”

“Tôi đồng ý.” Đường Dã gật đầu. “Còn điều thứ ba?”

“Thứ ba.” Giang Dữ Biệt chậm rãi nói. “Tôi và Tiêu Khắc đổi vai cho nhau. Cậu ấy đóng Thời Niên, còn tôi vào vai Kiều Ngộ An.”

Đường Dã tròn mắt: “Cậu nói cái gì?”

Giang Dữ Biệt liếc cậu ta một cái, giọng nhàn nhạt: “Cậu điếc à?”

“Tôi không điếc.” Đường Dã nói. “Là cậu bị điên rồi à? Bộ phim này tuy là song nam chủ, nhưng cậu cũng biết Thời Niên mới là nhân vật có trọng lượng hơn, xuất sắc hơn Kiều Ngộ An nhiều. Cậu chọn kịch bản này chẳng phải vì muốn thử thách vai Thời Niên sao?”

“Cậu có thấy mâu thuẫn không?” Đường Dã nhìn anh đầy khó hiểu. “Hai điều kiện đầu đều nghĩ cho chuyện cậu ấy sẽ không vào giới giải trí, nhưng điều kiện cuối cùng thì lại tự mình làm nền để nâng cậu ấy lên? Rốt cuộc cậu muốn cậu ấy vào giới giải trí hay không?”

“Chuyện này không phải do tôi muốn hay không.” Giang Dữ Biệt nói. “Con đường tương lai của Tiêu Khắc thế nào vẫn là do cậu ấy quyết định. Nếu sau bộ phim này, cậu ấy muốn bước vào giới giải trí, tôi có thể dẫn đường cho cậu ấy, để cậu ấy đỡ phải đi đường vòng. Còn nếu không, tôi cũng phải đảm bảo sẽ không có bất kỳ điều gì trong giới này quấy rầy đến cậu ấy.”

Đường Dã nhìn Giang Dữ Biệt, chợt cảm nhận được một điều gì đó rất khác lạ. Nhưng cậu ta chỉ nhướng mày, không nói gì. Dù sao thì có vài chuyện, nói ra sẽ mất hay.

“Vậy nếu bây giờ mọi chuyện vẫn chưa có gì chắc chắn, tại sao cậu lại nhường vai diễn nổi bật hơn cho cậu ấy?”

“Nhân vật Thời Niên trong phim vì hoàn cảnh gia đình và những trải nghiệm thời thơ ấu mà mắc chứng hoang tưởng bị hại. Phần lớn thời gian cậu ấy sống trong bóng tối, có một quãng dài luôn đeo kính nhìn đêm hồng ngoại, số lần lộ mặt hoàn toàn trước ống kính không nhiều, xem như cũng là một cách bảo vệ cậu ấy.” Giang Dữ Biệt nói: “Hơn nữa, chỉ xét về ngoại hình, Tiêu Khác cũng hợp với hình tượng Thời Niên – u ám, cô độc – hơn.”

Những điều Giang Dữ Biệt nói, Đường Dã đều hiểu. Nhưng có một chuyện anh không chắc Giang Dữ Biệt đã nhận ra hay chưa, thế nên anh cẩn trọng mở lời dò xét:

“Giang Dữ Biệt, những gì cậu nói tôi đều hiểu, cũng tin vào khả năng nắm bắt và hóa thân vào nhân vật của cậu. Nhưng cậu đã cân nhắc chưa… rằng trong phim, nhân vật Kiều Ngộ An là người… ở dưới đó?”

Giang Dữ Biệt: “…”

Bình Luận (0)
Comment