Trong bộ phim Có Bệnh, Thời Niên chưa bao giờ gọi Kiều Ngộ An là anh, nhưng Tiêu Khắc lại gọi Giang Dữ Biệt là anh. Là do Tiêu Khắc không phân rõ ranh giới giữa diễn xuất và hiện thực, hay thực ra đây hoàn toàn là hành động vô thức?
Giang Dữ Biệt không dám nghĩ sâu về điều đó.
Đầu năm, sau khi cùng Tiêu Khắc quay xong Đội Chống Ma Túy, Giang Dữ Biệt quả thực cảm nhận được một chút gì đó khác biệt trong cách Tiêu Khắc đối xử với mình. Nhưng về sau, quan hệ giữa hai người dần nhạt đi, khiến anh nghĩ có lẽ mình đã suy diễn quá mức. Hơn nữa, cách Tiêu Khắc cư xử sau này cũng chẳng khác gì trước đây, thế nên Giang Dữ Biệt không còn bận tâm đến chuyện đó nữa.
Nhưng lần này, anh còn có thể tự thuyết phục bản thân rằng mình nghĩ nhiều sao?
Những điều trước đây anh không hiểu, không muốn nghĩ đến, bây giờ lại được một tiếng “anh” này giải đáp rõ ràng.
Tại sao Tiêu Khắc lại nhận đóng bộ phim này?
Tại sao lại bị Đường Dã lừa?
Tại sao mỗi lần quay cảnh tình cảm đều phải nói xin lỗi anh?
Tại sao mấy ngày nay cảm xúc của cậu ấy lại trở nên sa sút đến vậy?
Giang Dữ Biệt lặng lẽ nằm trên giường, trầm ngâm suy ngẫm.
Anh dường như chưa từng làm gì khiến Tiêu Khắc hiểu lầm, chứ đừng nói đến chuyện cố ý quyến rũ cậu ấy. Nhưng rốt cuộc từ khi nào Tiêu Khắc lại nảy sinh thứ tình cảm không nên có này dành cho anh?
Đúng vậy, không nên.
Khiến một đứa trẻ bình thường khỏe mạnh đem lòng yêu một gã đàn ông lớn tuổi, chẳng phải anh đã tạo nên tội nghiệt quá lớn rồi sao?
Anh không hề cảm thấy ghê tởm hay phản cảm, chỉ là nếu mọi chuyện thực sự như anh nghĩ, thì vấn đề này sẽ rất khó giải quyết.
Cửa phòng ngủ chính vang lên tiếng gõ nhẹ, giọng của Đường Dã cất lên bên ngoài:
“Giang Dữ Biệt, cậu không sao chứ?”
Lúc suy nghĩ về chuyện này, anh chưa từng nghĩ đến Đường Dã, nhưng sao có thể bảo là không liên quan đến cậu ta được? Vừa nghe thấy giọng cậu ta, Giang Dữ Biệt đã cảm thấy một cơn tức giận vô cớ trào lên. Anh tiện tay lấy chiếc áo choàng tắm khoác lên người, bước đến mở cửa.
Đường Dã không nghe thấy Giang Dữ Biệt trả lời, định gõ thêm lần nữa thì cửa bất ngờ mở ra. Giang Dữ Biệt đứng bên trong, sắc mặt không mấy dễ chịu, ánh mắt nhìn chằm chằm.
“Có… có chuyện gì à?” Đường Dã bỗng dưng thấy bất an.
Giang Dữ Biệt nhếch mép cười lạnh, nhưng không nói một lời, chỉ lẳng lặng bước đi.
Trên phim trường có quá nhiều người, anh sẽ không tính sổ với Đường Dã vào lúc này.
Đường Dã cảm thấy có gì đó không ổn, nhưng cũng không đuổi theo hỏi han. Trực giác mách bảo rằng nếu chọc vào Giang Dữ Biệt ngay lúc này, thì tuần quay phim cuối cùng này e rằng sẽ chẳng thể suôn sẻ được.
Sau khi đi một vòng quanh trường quay mà vẫn không thấy Tiêu Khắc đâu, Giang Dữ Biệt hỏi trợ lý mới biết cậu đã về khách sạn. Anh khẽ ừ một tiếng, không nói gì thêm. Hôm nay đã quay xong, ngày mai cả đoàn sẽ chuyển đến địa điểm quay ngoại cảnh, Tiêu Khắc về nghỉ ngơi cũng là điều bình thường.
Trước khi vào phòng, Giang Dữ Biệt dừng chân, liếc nhìn cánh cửa phòng đối diện đang đóng chặt, khẽ thở dài một hơi.
Dù khả năng suy đoán của anh có sai sót là rất nhỏ, nhưng anh vẫn mong rằng mình chỉ là đã nghĩ quá nhiều.
Có những chuyện, một khi đã xảy ra thì không thể nào quay lại làm bạn được nữa. Dù cả hai có cố gắng trở về trạng thái ban đầu đến đâu, vẫn sẽ tồn tại một bức tường ngăn cách.
Đêm đó, Giang Dữ Biệt nằm trằn trọc trên giường, không sao chợp mắt. Đây có lẽ là lần đầu tiên anh mong một bộ phim nhanh chóng kết thúc. Anh hy vọng tình cảm hiện tại của Tiêu Khắc dành cho mình chỉ là ảo giác, là do quá nhập vai. Có lẽ sau khi bộ phim đóng máy, mọi thứ sẽ dần nhạt đi và trở lại như trước.
——
Giang Dữ Biệt vốn nghĩ rằng, sau khi quay xong cảnh thân mật hôm qua, Tiêu Khắc rời đi trước là vì nhận ra bản thân đã nói ra điều không nên nói, bị anh phát hiện tâm tư của mình. Trước khi đến phim trường, anh đã tự trấn an mình rất nhiều lần, suy nghĩ xem nên đối mặt với Tiêu Khắc như thế nào.
Nhưng khi đến nơi, anh mới hiểu ra rằng mình đã nghĩ quá nhiều.
Tình trạng của Tiêu Khắc hôm nay tốt hơn mấy ngày trước, dù vẫn ít nói nhưng không còn dáng vẻ u ám như trước nữa. Cậu cũng không cố tình tránh né anh, khi ánh mắt chạm nhau còn có thể gật đầu chào.
Điều này khiến Giang Dữ Biệt không khỏi băn khoăn: Rốt cuộc là Tiêu Khắc không để ý đến việc mình đã gọi anh một tiếng “anh” hôm qua, hay thực ra tất cả chỉ là do anh suy diễn? Có lẽ Tiêu Khắc vốn không hề có thứ tình cảm đó với anh.
Giang Dữ Biệt không thể diễn tả được cảm xúc của mình. Nó giống như trước khi ra khỏi nhà đã xem dự báo thời tiết, kiểm tra nhiệt độ, thay bộ đồ phù hợp nhất, nhưng chỉ sau nửa tiếng ra ngoài, trời bỗng đổi gió, như muốn nói với anh rằng mọi sự chuẩn bị đều vô ích.
Nhưng dù sao đi nữa, tình huống hiện tại cũng là điều anh mong muốn. Vì anh đã nghĩ xong cách đối mặt với Tiêu Khắc, nhưng chưa nghĩ ra cách giải quyết chuyện này.
Trong giới có không ít người theo đuổi anh, những chuyện như thế này anh xử lý rất thành thạo, chỉ cần vài câu là có thể từ chối mà không gây ra bất kỳ sự khó xử nào. Nhưng với Tiêu Khắc, anh thực sự chưa biết nên làm thế nào.
Tiêu Khắc là đứa em mà anh luôn coi như ruột thịt, mà cậu cũng luôn xem anh như người thân. Chỉ cần xử lý không khéo, có lẽ sau này họ sẽ chẳng còn liên lạc nữa.
Thôi thì cứ để đấy đã.
Ít nhất cũng phải đợi đến khi bộ phim quay xong rồi tính tiếp.
Nhưng dù đã quyết định như vậy, một khi đã nảy sinh nghi ngờ, Giang Dữ Biệt vẫn không nhịn được mà bắt đầu quan sát Tiêu Khắc. Anh phát hiện rằng hầu hết những lần mình vô thức liếc nhìn Tiêu Khắc, ánh mắt của cậu cũng đang đặt trên người anh.
Giang Dữ Biệt không thể phủ nhận rằng, mỗi lần ánh mắt chạm nhau, lòng anh lại càng trĩu nặng hơn.
Song, trong lúc quan sát Tiêu Khắc, anh cũng nhận thấy có vài cô gái trong đoàn phim thỉnh thoảng lại nhìn cậu bằng ánh mắt đầy ngưỡng mộ và say đắm.
Cậu nhóc này cũng được yêu thích ra phết.
Có nhiều lựa chọn như vậy, chắc sẽ không để mắt đến một ông chú già như mình đâu nhỉ?
——
Ba ngày sau, buổi chiều và buổi tối đều không có cảnh quay của Tiêu Khắc và Giang Dữ Biệt, cả hai được nghỉ tại khách sạn. Gần đến tối, Giang Dữ Biệt nhận được tin nhắn WeChat của Tiêu Khắc:
“Tôi nấu cơm rồi, anh có muốn ăn không?”
Tiêu Khắc đã lâu không tự nấu ăn. Lúc đầu còn có thời gian làm vài bữa, nhưng lần này thì đã rất lâu rồi.
Giang Dữ Biệt nhìn chằm chằm vào màn hình, chần chừ gần một phút rồi mới nhắn lại:
“Được.”
Anh chỉnh trang lại một chút rồi ra ngoài. Khi định gõ cửa mới phát hiện cửa phòng của Tiêu Khắc chỉ khép hờ, có lẽ cậu ấy để cửa sẵn cho anh. Nhưng dù vậy, Giang Dữ Biệt vẫn lịch sự gõ nhẹ rồi mới bước vào.
Nghe tiếng gõ cửa, Tiêu Khắc từ trong bếp đi ra, nhìn thấy anh thì mỉm cười:
“Anh vào đi, tôi sắp xong rồi.”
“Không vội.” Giang Dữ Biệt cũng mỉm cười.
Phòng của Tiêu Khắc đã trở lại trạng thái như trước, sạch sẽ, ngăn nắp, giống như một căn phòng mẫu. Điều này có nghĩa là cậu ấy đã thoát khỏi tình trạng tồi tệ trước đó sao? Còn tình cảm dành cho anh thì sao? Liệu có phai nhạt theo không?
Trước đây, Giang Dữ Biệt rất thích nhìn Tiêu Khắc nấu ăn. Một chàng trai đẹp trai, động tác lưu loát, không vội vàng mà gọn gàng, chỉ đơn giản ngắm nhìn thôi cũng là một loại hưởng thụ. Nhưng lần này, anh không nhìn. Anh ngồi xuống sofa bên cửa sổ, nhìn ra bầu trời u ám bên ngoài, bắt đầu do dự.
Do dự rằng, hôm nay hiếm khi có cơ hội chỉ có hai người, anh có nên thử dò xét Tiêu Khắc một chút không.
Còn chưa kịp đưa ra quyết định, Tiêu Khắc đã gọi anh lại:
“Ăn cơm thôi.”
Giang Dữ Biệt đứng dậy, bước đến nhìn bàn ăn đầy ắp món ngon, bật cười:
“Thịnh soạn vậy, có gì đáng để ăn mừng à?”
Tiêu Khắc lắc đầu: “Không có gì để ăn mừng cả.”
Giang Dữ Biệt bĩu môi: “Sao lại không? Sắp đóng máy rồi, chẳng đáng để ăn mừng à? Bộ phim đầu tiên của em hoàn thành suôn sẻ, còn kiếm được một khoản không nhỏ, chẳng phải đều là những chuyện đáng ăn mừng sao?”
Tiêu Khắc không đáp, chỉ lặng lẽ lấy bát cơm cho anh.
Bình thường khi ở nhà ăn cơm, hai người vốn cũng không nói nhiều. Tiêu Khắc ít nói, còn Giang Dữ Biệt đã quen với việc ăn một mình, nên cũng không có thói quen trò chuyện trong bữa ăn, chỉ thỉnh thoảng trêu chọc cậu ấy một chút.
Trước đây, việc im lặng trong bữa ăn không khiến anh cảm thấy có gì bất thường. Nhưng lần này, Giang Dữ Biệt lại thấy vô cùng khó chịu.
Dù không muốn thừa nhận, nhưng từ khi nhận ra có lẽ Tiêu Khắc dành cho mình thứ tình cảm khác thường, một số chuyện đã không còn như trước nữa, dù cả hai có cố gắng giả vờ không có chuyện gì.
Nhưng giả vờ thì vẫn chỉ là giả vờ.
Giang Dữ Biệt lên tiếng. Khi anh muốn thay đổi bầu không khí, việc đó chẳng có gì khó khăn.
“Sắp đóng máy rồi, cũng sắp khai giảng phải không?”
“Ừm.” Tiêu Khắc ngước mắt nhìn anh: “Sau khi đóng máy một tuần thì nhập học.”
“Trường cho ở ký túc xá không? Nếu không được, thì có thể đến nhà tôi ở.”
“Chắc là được.” Tiêu Khắc nói.
Giang Dữ Biệt cười nhẹ: “Vậy cứ để sau hẵng tính.”
Tiêu Khắc gật đầu, vẫn ít nói như trước.
Giang Dữ Biệt lặng lẽ nhìn cậu, cuối cùng quyết định thăm dò, để trong lòng có đáp án rõ ràng.
“Tiêu Khắc, em đã 19 tuổi rồi, sắp 20 rồi đấy. Chưa từng nghĩ đến chuyện có bạn gái sao?”
“Trước đây, em từng nói không thích Tô Nhu trong trường, nhưng cuối cùng lại trở thành bạn bè. Nhưng tình yêu là một điều mà ai cũng nên trải qua. Nếu không yêu đương thời đại học, sau này bước vào xã hội, có lẽ em sẽ thấy tiếc nuối. Bởi vì những tình cảm thuần khiết nhất vẫn luôn tồn tại trong những năm tháng học đường.”
Động tác gắp thức ăn của Tiêu Khắc khựng lại sau câu nói của Giang Dữ Biệt.
Giang Dữ Biệt nhìn thấy, khẽ cười:
“Tất nhiên, cũng không nhất thiết phải yêu đương với bạn cùng lớp. Tôi thấy trong đoàn phim có mấy cô gái nhỏ rất thích em, không cân nhắc một chút sao?”
Tiêu Khắc ngước lên nhìn thẳng vào Giang Dữ Biệt, ánh mắt thẳng thắn, không mang theo chút cảm xúc nào.
Giang Dữ Biệt bỗng dưng có chút chột dạ. Rõ ràng anh chẳng làm gì sai cả, nhưng khi đang định mở miệng nói tiếp thì Tiêu Khắc đã lên tiếng, chặn lại lời anh:
“Nhất định phải yêu đương sao? Không yêu không được à?”
“Cũng không phải không được.” Giang Dữ Biệt mỉm cười nói, “Chỉ là tình yêu là một trải nghiệm hiếm có trong đời. Tôi hy vọng em có thể thử một lần. Trên thế gian này có ba loại tình cảm: tình thân, tình bạn và tình yêu. Hai thứ đầu em đều có rồi, nếu thiếu mất cái thứ ba, em không thấy tiếc sao?”
Tiêu Khắc im lặng, nhưng ánh mắt lại dừng trên người Giang Dữ Biệt.
Giang Dữ Biệt không thích ánh nhìn này của cậu, khiến anh có chút khó nói tiếp. Nhưng đã nói đến mức này rồi, anh cũng không thể dừng lại, đành cố gắng tiếp tục:
“Nếu em có cô gái nào thích, có thể nói với tôi, tôi sẽ—”
“Không cần đâu.” Tiêu Khắc ngắt lời anh, thu lại ánh mắt, không nhìn anh nữa, nhẹ nhàng nói: “Tôi thích con trai.”
Trái tim Giang Dữ Biệt như rơi xuống đáy vực trong khoảnh khắc.
Anh nhìn Tiêu Khắc một lúc lâu mà không nói gì, nhưng Tiêu Khắc thì cúi đầu tiếp tục ăn cơm, còn Giang Dữ Biệt thì đã chẳng còn tâm trạng để ăn nữa. Anh nhìn cậu, từng câu từng chữ đều như đè nặng trong lòng:
“Xác định rồi?”
“Ừ.” Tiêu Khắc gật đầu, “Xác định rồi.”
“Bộ phim này khiến em nhận ra sao?”
Giang Dữ Biệt nhận thấy rõ ràng tay cầm đũa của Tiêu Khắc hơi run lên vì câu hỏi này, nhưng cậu không né tránh mà trả lời:
“Cũng không hẳn.”
Vậy tức là cậu đã xác định từ trước khi đóng bộ phim này, chỉ là bộ phim đã củng cố thêm suy nghĩ ấy.
Từ khi nào?
Từ khi ở Vân Điền sao? Hay là từ lần trước khi Tiêu Khắc chủ động xa cách anh, cậu đã nhận ra nhưng không biết phải xử lý tình cảm của mình thế nào?
Lòng Giang Dữ Biệt rối bời. Anh đã từng được nhiều người theo đuổi, nhưng chưa từng có ai khiến anh cảm thấy khó xử như thế này.
“Tiêu Khắc.” Giang Dữ Biệt cất giọng, “Con đường này không dễ đi đâu. Áp lực từ xã hội, vấn đề sức khỏe, an toàn, và rất nhiều điều khác mà chúng ta chưa từng nghĩ đến hoặc chưa phát hiện ra, em—”
“Anh.” Tiêu Khắc một lần nữa ngắt lời anh, ngẩng lên nhìn thẳng vào mắt anh, “Anh cũng thích đàn ông, anh còn rõ hơn tôi là xu hướng tính dục không phải là một câu hỏi trắc nghiệm, đúng không? Nếu có sự lựa chọn, tôi cũng không muốn đi con đường này. Nhưng khi tôi nhận ra, tôi đã là người đồng tính rồi.”
Giang Dữ Biệt không biết phải diễn tả cảm xúc của mình với Tiêu Khắc lúc này thế nào.
Rõ ràng lúc trước còn như một con rối mất hồn, thậm chí không dám nhìn thẳng vào mắt anh, nhưng chỉ cần nói đến chuyện yêu đương, cậu lại giống như một con sói con dựng lên hàng phòng vệ của mình.
Cậu phản ứng mạnh như vậy là vì không muốn yêu đương, hay vì người bị bảo đi yêu đương không nên là ai khác ngoài anh?
Giang Dữ Biệt nhìn Tiêu Khắc, không nói gì, nhưng Tiêu Khắc lại cúi đầu, tránh đi ánh mắt của anh:
“Tôi thích đàn ông, nhưng tôi không có ý định yêu đương, cũng không muốn yêu. Chuyện này, anh đừng can thiệp vào được không?”
Cách đây hơn một tháng, cậu còn cầu xin anh hãy quản mình, vậy mà bây giờ lại bảo anh đừng can thiệp nữa. Giang Dữ Biệt còn có thể nói gì đây?
Chưa nói đến chuyện Tiêu Khắc vẫn chưa hoàn toàn nói rõ mọi thứ. Ngay cả khi cậu thực sự đứng trước mặt anh và nói “Người tôi thích chính là anh”, thì anh có thể nói gì đây?
Thích một người là chuyện của riêng người đó, anh không thể cản được.
“Được.” Giang Dữ Biệt cười khẽ: “Tôi không can thiệp nữa, ăn cơm đi.”
Tiêu Khắc ngước lên, cẩn thận nhìn anh một chút: “Không phải là không cần anh lo cho tôi, chỉ là chuyện này, anh đừng quản. Những chuyện khác, vẫn cần anh lo.”
Giang Dữ Biệt chỉ cười cười, không nói gì thêm.
——
Sau bữa ăn với Tiêu Khắc, gần như không lúc nào Giang Dữ Biệt có thể cười khi chỉ có một mình.
Chuyện này giống như một tảng đá nặng ngàn cân đè chặt lên tim anh, khiến anh ăn không ngon, ngủ không yên.
Từ nhỏ lăn lộn trong giới giải trí, Giang Dữ Biệt đã gặp qua đủ loại người, xử lý đủ loại tình huống, tự nhận mình cũng đủ khéo léo và linh hoạt. Nhưng chuyện này, làm thế nào cũng cảm thấy sai.
Nói thẳng ra và từ chối dứt khoát sẽ làm tổn thương Tiêu Khắc. Còn cứ tiếp tục mập mờ thế này thì lại khó chịu, giữa hai người dường như có một bức màn vô hình.
Vậy nếu chấp nhận thì sao? Không thể nào. Phương án này chưa từng nằm trong phạm vi cân nhắc của Giang Dữ Biệt.
Đối với anh, Tiêu Khắc là em trai, là một cậu nhóc, là một hậu bối tuy có hoàn cảnh khó khăn nhưng lại rất ưu tú.
Trong giới giải trí này, có quá nhiều cặp đôi hơn nhau mười mấy, hai mươi tuổi, nhưng Giang Dữ Biệt chưa từng nghĩ đến chuyện yêu đương với một người nhỏ hơn mình tận mười hai tuổi.
Thật quá nực cười. Anh sẽ cảm thấy mình giống như một kẻ dụ dỗ trẻ vị thành niên, một gã đàn ông đáng khinh.
Anh chưa từng có ý định ‘ăn cỏ non’.
Thực ra, anh chẳng muốn ăn cỏ nào cả, thậm chí còn có suy nghĩ sẽ sống một mình đến già.
Càng nghĩ càng thấy phiền não, và theo lẽ tự nhiên, anh lại nghĩ đến kẻ đầu sỏ đã gây ra tình huống này—Đường Dã.
Trước đây có nhiều chuyện anh không hiểu, nhưng bây giờ còn gì mà không hiểu nữa?
Nếu không phải vì Đường Dã, anh và Tiêu Khắc vốn chẳng đến mức này.
——
Hôm đó, chỉ còn ba ngày nữa là quay xong, nhưng một cơn gió lớn bất ngờ ập đến, làm gián đoạn tiến độ quay phim, buộc cả đoàn phải tạm dừng. Dù vậy, chuyện này cũng không quá quan trọng, vì chỉ còn lại vài cảnh quay, mà tiến độ còn nhanh hơn dự kiến rất nhiều, nên Đường Dã hoàn toàn không có áp lực gì.
Đây là bộ phim điện ảnh đầu tiên trong đời Đường Dã. Giờ đây, khi nó sắp hoàn thành, trong lòng cậu ta không khỏi dâng trào sự phấn khích.
Nhưng trong đoàn phim, số người có thể hiểu được tâm trạng của anh không nhiều, tính tới tính lui cũng chỉ có mỗi Giang Dữ Biệt. Thế nên, Đường Dã xách theo hai chai rượu, bước đến phòng của Giang Dữ Biệt.
Khi Giang Dữ Biệt mở cửa, Đường Dã giơ giơ chai rượu trong tay:
“Đặc biệt nhờ người mang đến đấy, cùng uống một chút nhé?”
Thực ra Giang Dữ Biệt chẳng muốn gặp Đường Dã chút nào, nhưng có một số chuyện sớm muộn gì cũng phải nói ra. Hôm đóng máy chắc chắn sẽ có tiệc mừng, gã này không biết sẽ say đến mức nào. Giang Dữ Biệt nghĩ vậy, rồi dứt khoát nghiêng người, nhường đường để cậu ta vào.
Song, sự do dự ấy không qua nổi mắt Đường Dã:
“Cậu biểu cảm kiểu gì vậy? Chẳng lẽ định từ chối tôi?”
Giang Dữ Biệt không nói gì, đi thẳng đến quầy bar trong phòng, lấy xuống hai chiếc ly cao chân.
Đường Dã đã quen biết Giang Dữ Biệt nhiều năm, đương nhiên hiểu rõ tính khí của anh. Vì vậy, cậu ta chẳng để tâm đến sự lạnh nhạt này, mà vẫn vui vẻ chạy tới, ngồi xuống đối diện quầy bar, còn chỉ huy Giang Dữ Biệt đi lấy bình chiết rượu:
“Loại rượu này không thể uống ngay được, phải để nó nghỉ một chút, nếu không sẽ phí phạm lắm.”
Giang Dữ Biệt thấy bộ dạng hào hứng của cậu ta cũng không từ chối, xoay người đi lấy bình chiết rượu, đặt xuống trước mặt Đường Dã, sau đó ngồi xuống đối diện, lặng lẽ quan sát.
Có lẽ vì sắp quay xong bộ phim, trong đáy mắt Đường Dã tràn đầy vẻ hứng khởi.
Rượu cần được để nghỉ trong khoảng ba mươi phút. Đường Dã tuân thủ nghiêm ngặt quy tắc này, bảo rằng chỉ như vậy mới có thể nếm được hương vị nguyên bản đậm đà nhất.
Vốn dĩ Giang Dữ Biệt không thích uống rượu lắm, nên chẳng quan tâm có phải chờ đợi hay không. Việc anh cho Đường Dã vào phòng cũng không hẳn vì muốn uống rượu.
Đường Dã không phải kiểu người nói nhiều, nhưng có lẽ do phấn khích vì sắp hoàn thành bộ phim đầu tay, hôm nay cậu ta lại nói không ngừng, kể lể đủ thứ gian truân khi bắt đầu dự án, còn cảm ơn Giang Dữ Biệt vì đã luôn ủng hộ mình như một người bạn.
“À đúng rồi.” Đường Dã chợt nhớ ra, “Nhạc phim lần này tôi nhờ Lâm Chu sáng tác. Anh ấy cũng rất có hứng thú với câu chuyện này nên đã đồng ý, còn giảm giá cho tôi nữa. Thật là quá nể tình! Nhưng tôi biết, Lâm Chu chủ yếu là nể mặt cậu, chứ tôi với anh ấy chẳng có quan hệ gì đâu.”
“Cũng chưa chắc.” Giang Dữ Biệt thản nhiên nhìn Đường Dã. “Tiêu Khắc là học trò của Lâm Chu. So với tôi là bạn, tôi nghĩ nể mặt Tiêu Khắc nhiều hơn đấy.”
“Vãi!” Đường Dã kinh ngạc bật thốt, “Thật hả? Tiêu Khắc là học trò của Lâm Chu á? Biết vậy tôi đã đi tìm cậu ta, còn có thể tiết kiệm được một khoản kha khá nữa.”
Giang Dữ Biệt không nói gì, chỉ nhìn chằm chằm Đường Dã.
Ánh mắt ấy khiến Đường Dã hơi hoảng, định lên tiếng hỏi, nhưng chuông báo thức trên điện thoại cậu ta lại reo lên, nhắc rằng thời gian để rượu thở đã đủ. Vì vậy, Đường Dã không hỏi nữa, chỉ rót rượu vào ly cho cả hai:
“Thử đi.”
Giang Dữ Biệt cầm ly rượu lên, nhẹ nhàng lắc lắc, nhìn chất lỏng màu đỏ sẫm lưu lại những đường nét mờ nhạt trên thành ly thủy tinh.
Nhưng anh vẫn không uống.
Đường Dã phát hiện ra điều này, quan tâm hỏi: “Dạ dày lại khó chịu à?”
“Không phải.” Giang Dữ Biệt chậm rãi đặt ly rượu xuống, ngước mắt nhìn anhcậu ta, hỏi: “Có phải cậu đang giấu tôi chuyện gì không?”
“Hả?” Đường Dã khó hiểu nhìn Giang Dữ Biệt, “Tôi giấu cậu nhiều chuyện lắm đấy, cậu đang nói đến chuyện nào?”
Giang Dữ Biệt khẽ nhếch môi, ánh mắt lãnh đạm dừng trên ly rượu trước mặt, không nhìn Đường Dã, nhưng lời nói thốt ra lại đủ để khiến sắc mặt anh ta thay đổi:
“Tiêu Khắc.”
Đường Dã im bặt.
Có vẻ như Giang Dữ Biệt cũng không cần cậu ta lên tiếng, vì một số chuyện vốn đã có đáp án, giờ chỉ là muốn xác nhận lại cho chắc chắn mà thôi.
“Tôi vẫn chưa hỏi cậu, rốt cuộc cậu đã dùng cách nào để thuyết phục Tiêu Khắc nhận bộ phim này. Nhưng bây giờ hỏi chắc cũng chưa muộn đâu nhỉ?” Giang Dữ Biệt chậm rãi ngước lên, khoanh tay trước ngực, mỉm cười chờ một câu trả lời.
Nhưng Đường Dã không đáp.
“Không nói à? Vậy để tôi đoán thử.” Giang Dữ Biệt bật cười khẽ, “Cậu chắc chắn không có số của Tiêu Khắc, tôi sẽ không cho cậu, Tống Nghị cũng vậy. Thế nên cậu chỉ có thể tự đi tìm. Nhưng cậu hiểu biết về Tiêu Khắc rất ít, ngoài cái tên ra thì gần như chẳng biết gì cả. Chỉ có một điều là cậu từng thấy cậu ấy trước nhà tôi, nghe được cuộc trò chuyện của chúng tôi. Dựa vào đó, cậu đoán được cậu ấy có thể ra vào nhà tôi tự do và có một vị trí nhất định trong cuộc sống của tôi.”
“Nhưng cậu không biết chính xác ngày nào Tiêu Khắc mới đến, vậy nên cậu cứ chầu chực trước khu nhà tôi. Cuối cùng, trời không phụ lòng người, cậu cũng đợi được, đúng không?”
“Giang Dữ Biệt…”
Đường Dã định lên tiếng giải thích điều gì đó, nhưng Giang Dữ Biệt khẽ giơ tay, ngăn cậu ta lại:
“Để tôi đoán tiếp xem cậu đã thuyết phục Tiêu Khắc thế nào. Tôi từng nói chuyện với cậu ấy về giới giải trí, hỏi xem có hứng thú không, cậu ấy nói không. Tiêu Khắc không nói dối, tôi tin cậu ấy. Nếu thực sự muốn bước chân vào ngành này, lẽ ra cậu ấy phải hỏi tôi trước chứ không phải cậu, đúng không?”
“Vậy thì, cậu đã dùng lý do gì để khiến cậu ấy không thể từ chối? Một lý do mà Tiêu Khắc quan tâm nhất, cũng không thể khước từ—chính là tôi, đúng chứ?”
Sắc mặt Đường Dã đã khó coi đến mức không thể tả.
Giang Dữ Biệt cười khẽ, cầm ly rượu lên, lắc nhẹ trong tay.
“Cậu đã nói gì với cậu ấy? Rằng đây là một cơ hội hiếm có, kịch bản hay, tiền nhiều, hay là nói rằng cậu không tìm được diễn viên phù hợp, chỉ có cậu ấy mới giúp được?” Giang Dữ Biệt nhếch môi, “Những điều này cậu chắc chắn đã nói, nhưng Tiêu Khắc vẫn không xiêu lòng. Vậy thì, cậu còn nói gì nữa?”
“Có phải cậu bảo cậu ấy rằng—trong bộ phim này, có thể ‘yêu’ tôi không?”
Giang Dữ Biệt lạnh lùng nhìn Đường Dã, rồi bất ngờ ném mạnh ly rượu xuống đất.
Cùng với tiếng vỡ chói tai, giọng nói không chút nhiệt độ của anh vang lên—
“Đường Dã!” Giang Dữ Biệt lên tiếng: “Cậu đã chạm đến giới hạn của tôi rồi!”
“Giang Dữ Biệt.” Đường Dã đứng dậy giải thích: “Nghe tôi nói đã, chuyện này cậu nghĩ quá lên rồi. Tôi không có ác ý. Ban đầu, tôi chỉ cảm thấy Tiêu Khắc rất hợp với bộ phim này, nên muốn mời cậu ấy tham gia. Nhưng đúng như cậu nói, cậu ấy hoàn toàn không đồng ý. Tôi chỉ còn cách lấy cậu ra làm lý do. Tôi cũng không ngờ thằng nhóc đó lại dễ dàng chấp nhận như vậy. Nhưng cậu ấy đã đồng ý rồi, chẳng lẽ tôi lại bảo mình chỉ đùa thôi sao? Hơn nữa, tôi thật sự cần cậu ấy.”
“Vì bộ phim của cậu, cậu đúng là chuyện gì cũng có thể làm được!” Giang Dữ Biệt nhìn cậu ta, cười lạnh.
“Người ta vẫn nói giới giải trí phức tạp, thực dụng, không có tình bạn thật sự. Tôi chưa bao giờ coi cậu là tri kỷ, nhưng ít ra hai chữ ‘bạn bè’ vẫn có thể dùng để gọi nhau. Vì vậy, tôi có thể chấp nhận những mưu tính nhỏ nhặt của cậu khi nó không đi quá giới hạn. Nhưng lần này thì không, tôi không thể đồng tình cũng không thể chấp nhận. Dù vậy, bộ phim cũng đã quay đến thời điểm này, tôi sẽ không nói những lời vô trách nhiệm như hủy hợp đồng. Nhưng đây sẽ là lần cuối cùng. Sau khi bộ phim kết thúc, chúng ta cũng cắt đứt quan hệ tại đây.”
Nói xong, Giang Dữ Biệt đứng dậy định quay về phòng. Đường Dã dường như không cam lòng với kết cục này, cũng lập tức đứng lên đuổi theo:
“Giang Dữ Biệt, chuyện này có thể đổ hết lỗi lên tôi sao? Tôi thừa nhận, tôi nhìn thấu chút tình cảm của Tiêu Khắc dành cho cậu nên mới dùng điều đó để thuyết phục. Nhưng nếu thằng nhóc đó thực sự trong sáng với cậu, hoàn toàn không có bất cứ thứ gì, thì làm sao nó có thể đồng ý chứ? Một khi đã đồng ý, đây chính là chuyện của cả hai người. Tôi lừa cậu, nhưng thằng nhóc đó cũng lừa cậu, vậy tại sao…”
Giang Dữ Biệt quay lại, trừng mắt nhìn cậu ta, gần như gào lên:
“Cậu con mẹ nó cũng biết Tiêu Khắc chỉ là một thằng nhóc cơ à?!”
Đường Dã sững sờ. Đây là lần đầu tiên cậu ta nghe thấy Giang Dữ Biệt chửi thề, cũng là lần đầu tiên thấy Giang Dữ Biệt gần như phát điên.
“Tiêu Khắc mới 19 tuổi.” Giang Dữ Biệt mắt đỏ hoe nói: “Thằng bé không thích nói chuyện, không có gia đình, thậm chí còn chưa có thời gian hiểu rõ xu hướng tính dục của mình. Nó vẫn đang nỗ lực sống, tự mình vươn lên từ một nơi đầy rẫy thương tổn để đặt chân đến Bắc Thành. Cậu đã bao giờ nghĩ, một đứa trẻ lạc lõng giữa chốn này thực ra không hề có dũng khí để yêu đương không?”
“Có thể trước đây nó từng có chút tình cảm với tôi, nhưng tình cảm đó là gì? Là tình thân, tình bạn hay tình yêu? Ngay cả bản thân nó cũng không rõ. Thế mà cậu lại dùng bộ phim của mình, dùng sự ích kỷ và toan tính của cậu để gán ghép tất cả sự bối rối đó thành tình yêu, đẩy nó vào một ngõ cụt không có đường lui. Tiến không được, mà lùi cũng không xong.”
Giang Dữ Biệt bật cười lạnh lùng:
“Thực ra, dạo gần đây Tiêu Khắc trở nên khác thường, cậu cũng biết nguyên nhân, đúng không? Vì cậu ấy bắt đầu không phân biệt được giữa Thời Niên và chính mình. Vì cậu ấy đã làm những chuyện đó với tôi dưới danh nghĩa của Thời Niên, khiến cậu ấy day dứt và căm ghét chính mình. Còn cậu thì sao? Cậu biết rõ mọi chuyện nhưng lại không ngăn cản. Có khi nào cậu còn cảm thấy may mắn vì trạng thái đó của Tiêu Khắc rất hợp với Thời Niên trong phim không? Thế là đỡ tốn công nhập vai rồi, đúng không?”
“Nhưng cậu có biết tôi nghĩ gì không?” Giang Dữ Biệt nói: “Tôi rất đau lòng. Tôi rất đau lòng cho cậu ấy.”