Sáng hôm sau, Tống Nghị cũng lái xe đến phim trường, lo lắng hai người có quá nhiều hành lý, không thể tự về được.
Anh biết Tiêu Khắc mang theo rất ít đồ, đi đi về về nhiều lắm cũng chỉ có một vali hành lý. Nhưng Giang Dữ Biệt thì khác, túi lớn túi nhỏ chất đầy, tổng cộng bốn cái vali to.
Tống Nghị gõ cửa phòng Tiêu Khắc, gọi một tiếng: “Tiểu Khắc, chuẩn bị về thôi.” Sau đó anh đi thẳng đến phòng Giang Dữ Biệt, nhìn thấy hành lý chất đống ở lối vào, vừa đẩy vali ra ngoài vừa càu nhàu:
“Cậu nói xem, lần này chỉ quay phim ở Bắc Thành, cách nhà chưa đến hai tiếng đi xe mà đã lôi theo cả đống đồ thế này. Nếu mà đi xa thì sao? Định chuyển cả nhà theo à?”
Giang Dữ Biệt ở phía sau thở dài bất lực:
“Nếu thật sự đi xa, tôi cũng chẳng mang nhiều thế này được. Hơn nữa, tôi đâu có thời gian về nhà lấy đồ.”
Tống Nghị nghĩ lại thấy cũng đúng, bèn im lặng không nói nữa. Khi anh ra cửa định gọi Tiêu Khắc thì phát hiện cửa phòng đối diện vẫn chưa mở. Anh vừa gõ cửa vừa quay lại nhìn Giang Dữ Biệt:
“Thằng nhóc này có khi nào vẫn đang ngủ không? Cậu chẳng bảo hôm qua nó không đi tiệc đóng máy, cũng không uống rượu à?”
Đúng là không đi tiệc, nhưng lại uống hai lon bia trong phòng. Khi rời phòng, mắt đã đỏ hoe. Nhưng Giang Dữ Biệt cũng không chắc cậu ấy uống say, hay chỉ đơn giản là mắt đỏ lên mà thôi.
Nhớ lại cuộc trò chuyện tối qua, Giang Dữ Biệt khẽ nhíu mày, có chút hối hận. Anh hối hận vì mình không nên nói những lời đó.
Tiêu Khắc thực ra là một đứa trẻ rất có chừng mực, dù anh không nói gì, cậu ấy cũng tuyệt đối không làm ra chuyện gì khiến cả hai rơi vào tình cảnh khó xử. Giữ nguyên trạng thái hiện tại mới là cách giải quyết tốt nhất. Nhưng tối qua, vì một phút bốc đồng, anh lại buột miệng nói ra những điều ấy. Giờ đây, Tiêu Khắc sẽ nghĩ gì? Cho rằng Giang Dữ Biệt đa tình tự ảo tưởng, hay thực ra đã nhìn thấu tâm tư nhỏ nhoi của anh từ lâu rồi?
Giang Dữ Biệt thầm trách bản thân. Sao anh lại để mọi chuyện thành ra thế này?
Giờ đây, anh không biết phải đối mặt với Tiêu Khắc như thế nào.
Anh muốn đi trước, nhưng bốn chiếc vali chắn ngang lối đi. Nghĩ lại, thực ra cũng không cần phải tránh né, sớm muộn gì cũng phải gặp. Lúc lên xe vẫn phải đối diện thôi.
Trốn tránh lúc này thì có ích gì?
Nhưng Tống Nghị gõ cửa rất lâu mà không có ai trả lời, bắt đầu lo lắng. Anh vừa định gọi lễ tân mang chìa khóa dự phòng lên thì Thất Thất đi ngang qua, thấy Tống Nghị đang gõ cửa liền lên tiếng:
“Khắc ca không có trong phòng đâu, cậu ấy đi rồi.”
Giang Dữ Biệt sững người trong chốc lát, rồi hỏi ngay:
“Đi rồi? Đi đâu? Khi nào đi?”
“Đi từ sáng sớm rồi.” Thất Thất đáp. “Nói là hẹn bạn gặp nhau ở trường rồi cùng đi chơi. Vì đi sớm quá nên không muốn làm phiền mọi người, chỉ nhắn tin cho tôi thôi.”
Tống Nghị tặc lưỡi một tiếng, nhưng nghĩ lại thì cũng hay: “Tốt đấy, tôi cứ lo cái tính của Tiểu Khắc sẽ không kết bạn được trong trường. Giờ đã hẹn bạn đi chơi thế này, chắc là chơi vui lắm. Suốt hai tháng qua toàn quay phim, cũng chưa có thời gian gặp bạn bè, giờ đi chơi một chút cũng tốt.”
Nói rồi, anh đẩy hành lý đi trước. Đi được một đoạn mới phát hiện Giang Dữ Biệt vẫn chưa đi theo.
“Sững sờ làm gì thế? Đi nào!” Tống Nghị gọi.
Lúc này Giang Dữ Biệt mới thu ánh mắt khỏi cánh cửa phòng Tiêu Khắc, rồi lặng lẽ đẩy hành lý rời khỏi nơi họ đã cùng nhau gắn bó suốt gần hai tháng qua.
Vì sự ra đi lặng lẽ của Tiêu Khắc, cả quãng đường Giang Dữ Biệt đều không tập trung. Trên xe, Tống Nghị nói chuyện với anh mấy lần mà không nhận được hồi đáp, đến mức anh cũng bực bội mà không thèm để ý đến nữa.
Nhưng Giang Dữ Biệt chẳng cảm thấy có gì, thậm chí còn thấy nhẹ tai hẳn.
Tai yên tĩnh, nhưng lòng thì rối bời.
Anh không ngờ Tiêu Khắc lại tránh mặt mình, lặng lẽ rời đi mà không một lời từ biệt.
Nhưng nghĩ lại những lời mình đã nói hôm qua, chẳng phải chính anh đã ngầm bảo Tiêu Khắc nên làm vậy sao?
Tạm thời không gặp, thoát khỏi nhân vật một cách nhanh chóng, để cậu ấy hiểu rằng thứ tình cảm kia thực chất chỉ là một ảo giác.
Dù nói khéo đến đâu, thì với một người nhạy cảm như Tiêu Khắc, những lời đó vẫn là một lưỡi dao sắc bén.
Còn vết thương sâu đến đâu, chỉ có người bị đâm mới biết rõ.
Có lẽ do thời tiết hanh khô, tâm trạng của Tống Nghị về đến nhà vẫn chưa dịu lại. Anh giúp Giang Dữ Biệt chuyển hành lý vào thang máy xong liền lái xe đi ngay, không thèm ngoái đầu lại, để mặc anh đối diện với bốn chiếc vali to tướng.
Cái người trợ lý bán thời gian này đúng là càng ngày càng hạch sách, vẫn là Tiêu Khắc tốt hơn. Nếu cậu ấy ở đây…
Nhưng Tiêu Khắc không ở đây, anh cũng chẳng biết cậu ấy đã đi đâu.
Giang Dữ Biệt thở dài.
Sau khi tốn bao công sức mới đưa hết hành lý về nhà, anh lại phải đối mặt với việc giặt giũ, phân loại và sắp xếp đồ đạc. Nhìn đống đồ trước mặt, anh cau mày. Phiền quá.
Sao lần trước quay phim về không thấy phiền như vậy? À, đúng rồi, lần trước từ Vân Điền trở về, ngày đầu tiên Tiêu Khắc đã sắp xếp mọi thứ đâu ra đấy.
Ngăn nắp, gọn gàng, không có chút sai sót nào.
Anh được Tiêu Khắc chăm sóc quá tốt, dù là ở nhà hay trên phim trường. Chỉ cần có Tiêu Khắc ở đó, mọi thứ đều trở nên thuận lợi, chẳng bao giờ phải bận tâm đến những chuyện vặt vãnh này.
Hay là cứ để đó, chờ Tiêu Khắc quay lại rồi sắp xếp giúp?
Nhưng… cậu ấy còn quay lại nữa không?
Anh ta thậm chí còn nghĩ rằng Tiêu Khắc có lẽ sẽ cảm thấy ngạc nhiên.
Nhưng Tiêu Khắc còn chưa kịp ngạc nhiên, Giang Dữ Biệt đã ngạc nhiên trước một bước.
Buổi tối, Tiêu Khắc chủ động gọi điện cho anh. Khi nhìn thấy tên Tiêu Khắc xuất hiện trên màn hình, Giang Dữ Biệt có chút kinh ngạc nhưng vẫn bắt máy:
“Tiêu Khắc.”
“Anh.” Giọng Tiêu Khắc vẫn bình thản như cũ, không hề có chút dao động cảm xúc nào: “Tôi gọi để báo với anh một tiếng, mai tôi không qua được.”
Lồng ngực Giang Dữ Biệt khẽ siết lại, anh không nói gì. Trực giác mách bảo rằng tâm trạng của Tiêu Khắc vẫn bị ảnh hưởng, nhưng anh lại không dám hỏi, chỉ có thể chờ Tiêu Khắc tự mở lời giải thích.
“Kỳ học mới rồi, thời khóa biểu của chúng tôi thay đổi, chiều thứ Tư có tiết. Có lẽ đến Chủ Nhật tôi mới qua được.”
Lúc này Giang Dữ Biệt mới sực nhớ việc đổi thời khóa biểu vào đầu kỳ học là chuyện hết sức bình thường. Anh khẽ thở phào, vừa định nói “Được, vậy tôi đợi em” thì không ngờ Tiêu Khắc vẫn chưa nói xong:
“Chủ Nhật gọi cả chú Tống đi, chúng ta cùng ăn một bữa nhé?”
“Gọi Tống Nghị làm gì?” Giang Dữ Biệt thắc mắc.
“Có lẽ tôi sẽ nghỉ việc.” Tiêu Khắc nói: “Sau này tôi không còn nhiều thời gian để làm thêm nữa, nên có thể Chủ Nhật là lần cuối cùng tôi đi làm. Ăn một bữa đi.”
Trái tim Giang Dữ Biệt bỗng dưng bị nhói một cái. Anh muốn hỏi rốt cuộc là do Tiêu Khắc thật sự không có thời gian, hay là vì lời nói lần trước đã làm tổn thương cậu, khiến cậu không muốn gặp lại mình nữa. Nhưng lời đến bên môi lại bị anh nuốt xuống. Vài giây sau, anh chỉ cười nhẹ, đáp:
“Được.”
Ở đầu dây bên kia, Tiêu Khắc cũng im lặng vài giây, rồi nói: “Vậy Chủ Nhật gặp lại”
Tiêu Khắc cúp máy. Giang Dữ Biệt nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại bị ngắt cuộc gọi, mãi vẫn chưa lấy lại tinh thần. Anh nhận ra, có lẽ hành động của mình đã thật sự làm tổn thương đứa trẻ này.
Vì cuộc điện thoại của Tiêu Khắc, cũng vì việc cậu xin nghỉ làm, cả tuần đó Giang Dữ Biệt hầu như không có một giấc ngủ ngon. Anh nóng lòng muốn gặp Tiêu Khắc để xác nhận trạng thái thực sự của cậu.
Thế nhưng, dù có nóng lòng đến đâu, thời gian vẫn trôi qua theo quy luật của nó, không vì ai mong ngóng mà nhanh hơn, cũng không vì ai sợ hãi mà trì hoãn.
Chủ Nhật vẫn đến.
Giang Dữ Biệt dậy từ rất sớm, thời gian tỉnh ngủ bị rút ngắn khiến lúc bước xuống giường, anh còn có chút choáng váng.
Tiêu Khắc cũng đến rất sớm. Khi Giang Dữ Biệt vừa bước ra khỏi phòng ngủ thì đúng lúc nghe thấy tiếng cửa mở. Anh đi đến, nhìn thấy Tiêu Khắc đang thay giày ở cửa. Nghe thấy tiếng động, Tiêu Khắc ngẩng đầu lên, khẽ mỉm cười chào anh:
“Anh dậy sớm vậy?”
“Ừ.” Giang Dữ Biệt vẫn chăm chú quan sát khuôn mặt của Tiêu Khắc, cố gắng nhìn ra điều gì đó, nhưng sắc mặt cậu rất bình thường, cũng rất bình tĩnh.
Tiêu Khắc thay giày xong, xách theo hai túi nguyên liệu lớn bước vào trong nhà:
“Anh chưa ăn sáng phải không? Tôi làm chút gì đó đơn giản, anh ăn lót dạ trước, trưa chúng ta ăn ngon hơn.”
Giang Dữ Biệt nhìn cậu:
“Được.”
Tiêu Khắc vào bếp. Giang Dữ Biệt suy nghĩ một chút, rồi vẫn quyết định đi theo. Cũng chẳng có gì lạ cả, trước đây anh vẫn thường ngồi trong phòng ăn nhìn Tiêu Khắc nấu nướng. Anh từng nói rằng, ngắm một chàng trai đẹp nấu ăn là một kiểu tận hưởng.
Trước kia Tiêu Khắc chỉ im lặng để anh nhìn, hoàn toàn tỏ ra không quan tâm. Nhưng lần này, Tiêu Khắc lên tiếng:
“Anh có muốn qua đây học không? Sau này nếu muốn ăn, anh cũng có thể tự làm.”
Giang Dữ Biệt im lặng vài giây, không từ chối, mà đi đến:
“Làm món gì?”
“Cháo thịt nạc trứng bắc thảo.” Tiêu Khắc nói: “Món anh thích nhất.”
“Sao em biết?”
“Chỉ cần bữa sáng có món này, anh đều sẽ cười. Nhiều lần như vậy, tất nhiên tôi biết anh thích gì rồi.” Tiêu Khắc khẽ cười.
Giang Dữ Biệt gật đầu, không nói gì thêm.
Tiêu Khắc vẫn rất nghiêm túc giảng dạy, Giang Dữ Biệt nhìn qua có vẻ cũng tập trung lắng nghe, nhưng thực ra tâm trí anh không đặt vào đó. Khi Tiêu Khắc dạy xong cách nấu, quay đầu lại hỏi anh có nhớ không, Giang Dữ Biệt đột nhiên chuyển chủ đề:
“Năm hai bận lắm à?”
Tiêu Khắc gật đầu:
“Cũng không hẳn. So với năm nhất thì đúng là có nhiều môn hơn một chút. Nhưng chủ yếu là có mấy đàn anh đã xin được dự án của Quỹ Khoa học Tự nhiên Quốc gia, đã được phê duyệt rồi. Giáo sư giới thiệu tôi qua giúp một tay. Dù chỉ là hỗ trợ thôi, nhưng tôi nghĩ điều này sẽ có ích cho tương lai, nên đã đồng ý.”
“Tốt đấy.” Giang Dữ Biệt nói.
Tiêu Khắc không nói gì thêm, tiếp tục nấu ăn.
Cháo đã được nấu xong, chỉ còn làm thêm món dưa chua ăn kèm. Những gì cần hướng dẫn đều đã dạy xong, nhưng Giang Dữ Biệt cứ đứng trong bếp khiến Tiêu Khắc cũng có chút bị ảnh hưởng. Cậu xoay người nhìn anh:
“Anh ra ngoài ngồi đi, sắp xong rồi.”
Tiêu Khắc rất tự nhiên. Từng động tác, từng câu nói đều không để lộ chút sơ hở nào, cứ như lúc ban đầu. Nhưng một người nhạy cảm như cậu, sau khi nghe những lời nói kia, lần gặp lại đầu tiên liệu có thể thật sự bình thản đến thế không?
Có phải quá tự nhiên rồi không?
“Tiêu Khắc.” Giang Dữ Biệt cất giọng: “Hôm đó khi đóng máy, những lời tôi nói với em có phần không suy nghĩ thấu đáo. Tôi có chút tự cho mình là đúng. Em có thể trách tôi, nhưng đừng để trong lòng.”
Tay Tiêu Khắc rửa rau hơi khựng lại, nhưng ngay sau đó lại trở về bình thường, tiếp tục rửa như chưa có gì xảy ra:
“Thực ra anh cũng không nói sai. Khi đó, có lẽ tôi thật sự không phân biệt rõ được anh là Giang Dữ Biệt hay Kiều Ngộ An. Mà tôi cũng không nhận thức rõ bản thân rốt cuộc là Tiêu Khắc hay là Thời Niên. Nên anh nói vậy, chắc cũng vì cảm nhận được tôi có chút khác lạ với anh, đúng không?”
Giang Dữ Biệt nhìn cậu, không lên tiếng.
Thật ra anh chưa từng cảm nhận được điều đó, vì anh chưa bao giờ nghĩ rằng Tiêu Khắc sẽ thực sự thích mình. Nếu không phải vì cảnh diễn cuối cùng với tiếng gọi “Anh” đầy cảm xúc, có lẽ đến giờ anh vẫn không nhận ra.
Bị cậu trai nhỏ hơn mình 12 tuổi thích, anh luôn cảm thấy điều này có chút điên rồ.
“Khi anh nói với tôi những lời đó, lúc ấy tôi thực sự có chút tức giận, nên mới giận dỗi nói không thích anh chút nào.” Tiêu Khắc nói, “Nhưng lúc đó thích hay không thích, thật ra tôi cũng không rõ. Vì vậy, tôi đã dùng cách mà anh từng dạy —tạm thời không gặp nhau.”
“Hình như cũng khá hiệu quả. Chúng ta đã không gặp nhau nửa tháng rồi, đúng không? Ban đầu có nhớ anh vài ngày, nhưng sau đó thì không còn nữa. Bây giờ tôi rất rõ ràng, tôi là Tiêu Khắc, còn anh là Giang Dữ Biệt.”
Tiêu Khắc nhìn Giang Dữ Biệt: “Tiêu Khắc đối với Giang Dữ Biệt, chỉ có tình cảm của em trai dành cho anh trai. Nếu anh còn mong chờ điều gì khác, có lẽ anh sẽ thất vọng rồi.”
Những lời nói thật giả lẫn lộn, đến mức ngay cả chính cậu cũng tin vào chúng, cũng khiến cậu bật cười:
“Chẳng lẽ anh thực sự mong đợi điều gì sao?”
“Đối với nhóc con như em à?” Giang Dữ Biệt đưa tay xoa đầu cậu: “Em còn nhỏ lắm, nếu tôi thực sự mong chờ điều gì, e là tôi đang phạm tội mất.”
Tiêu Khắc cười cười, không nói gì. Giang Dữ Biệt rút tay về: “Thật sự đã nghĩ thông suốt rồi?”
“Ừm.” Tiêu Khắc gật đầu: “Nghĩ thông suốt rồi.”
“Vậy… xu hướng tính dục thì sao?”
“Không thay đổi.” Tiêu Khắc đáp: “Tôi vẫn thích con trai, điều này rất chắc chắn.”
Giang Dữ Biệt gật đầu:
“Thích đàn ông cũng không có gì, tuy con đường này không dễ đi, nhưng cũng không khó như tưởng tượng. Tôi xem như là người có kinh nghiệm, nếu có gì khó khăn hay băn khoăn, cứ hỏi tôi.”
Tiêu Khắc gật đầu, đáp “Được.”
Giang Dữ Biệt nhìn cậu như vậy, rõ ràng thở phào nhẹ nhõm, mỉm cười nói:
“Những ngày qua tôi rất lo cho em, bây giờ thấy em đã điều chỉnh lại được rồi, tôi cũng yên tâm. Nấu cơm đi, tôi không làm phiền nữa.”
“Được.” Tiêu Khắc nói: “Sắp xong rồi.”
Giang Dữ Biệt xoay người rời đi, có lẽ từ đầu đến cuối cũng không nhận ra rằng bàn tay siết chặt bên người của Tiêu Khắc, móng tay đã cắm sâu vào da thịt.
—-
Sau khi dọn cơm xong, Tiêu Khắc đi lau dọn phòng. Giang Dữ Biệt ngăn cậu lại, bảo rằng hôm nay chỉ là một bữa tụ tập, không cần bận rộn như vậy. Tiêu Khắc nhìn anh một cái:
“Tôi không muốn ăn cơm trong chuồng lợn.”
Giang Dữ Biệt: “… Được rồi, nhóc con, làm việc đi.”
Tiêu Khắc cười cười, tiếp tục bận rộn. Chẳng bao lâu sau, cậu quay lại phòng ăn:
“Anh có thể nói cho tôi biết, tại sao anh lại chất đống mọi thứ trong phòng giặt không?”
Giang Dữ Biệt: “Vì tôi thích thế.”
Tiêu Khắc: “… Được thôi.”
Cậu nhanh chóng thu dọn căn phòng, trong lúc chờ quần áo giặt xong còn tranh thủ chuẩn bị nguyên liệu cho bữa trưa. Giang Dữ Biệt ngồi trên ghế sofa phòng khách, nhìn cậu đi tới đi lui bận rộn, chợt nhận ra— đây có thể là lần cuối cùng Tiêu Khắc đi lại trong căn nhà này.
Có lẽ hơn một năm qua sống cùng nhau, anh đã quen với sự hiện diện của một đứa em trai luôn gọn gàng, ít nói nhưng biết quan tâm.
Sau này Tiêu Khắc bận rộn với việc học, anh cũng có công việc riêng, dù ở cùng một thành phố, nhưng chẳng biết đến bao giờ mới có thể gặp lại.
—-
Tống Nghị đến đúng giờ ăn trưa. Khi đó, Tiêu Khắc vừa đặt món cuối cùng lên bàn, thấy Tống Nghị, cậu mỉm cười chào hỏi:
“Chào chú Tống.”
“Mới mấy ngày không gặp mà Tiểu Khắc của nhà chúng ta lại đẹp trai hơn rồi.” Tống Nghị cười nói, “Gương mặt này, tính cách chu đáo thế này, còn có cả tài nấu ăn tuyệt vời, sau này không biết cô gái nào mới có phúc hưởng đây?”
Lời này Giang Dữ Biệt không phải chưa từng nghe, thậm chí chính anh cũng từng nói, nhưng lần này lại cảm thấy có gì đó lạ lạ, không diễn tả được.
Có lẽ là vì giờ anh đã biết về xu hướng tính dục của Tiêu Khắc.
Anh liếc nhìn cậu, Tiêu Khắc cũng nhìn anh, trong mắt ẩn chứa ý cười, dường như thấy câu nói của Tống Nghị rất thú vị.
Về chuyện Tiêu Khắc thích con trai, Giang Dữ Biệt không nói với Tống Nghị, chính Tiêu Khắc cũng không định nhắc đến.
Không phải muốn giấu, chỉ là chẳng cần thiết phải tuyên bố ra, có gì đó kỳ cục.
Trong bữa cơm, Tiêu Khắc nhắc nhở Tống Nghị:
“Chú Tống, chú có lẽ phải giúp Giang Dữ Biệt tìm một người làm theo giờ mới rồi. Hôm nay xong rồi, sau này cháu không đến nữa.”
“Hả???” Tống Nghị chưa nhận được tin này, quá bất ngờ đến mức viên thịt sắp đưa vào miệng cũng rơi khỏi đũa, nhìn cậu đầy sửng sốt: “Sao lại thế? Có phải Giang Dữ Biệt trả lương cháu thấp không? Hay là bắt nạt cháu? Nói với chú, chú đánh cậu ta cho!”
“Không phải.” Tiêu Khắc bật cười, cầm khăn giấy nhặt viên thịt rơi trên bàn để sang bên cạnh: “Chỉ là chương trình học năm hai của cháu bận hơn năm nhất nhiều, hơn nữa giáo sư còn giới thiệu cháu tham gia một dự án nghiên cứu, nên chắc cháu không còn thời gian nữa.”
Tống Nghị thở phào nhẹ nhõm, thái độ địch ý với Giang Dữ Biệt cũng lập tức biến mất.
“Thế thì tốt! Tiêu Khắc giỏi lắm, thế này là sắp thành nhà khoa học rồi!” Anh ta đầy tự hào, nhưng cũng có chút tiếc nuối: “Sau này bận rộn, chắc không có nhiều thời gian gặp nhau nữa. Nhưng chú sẽ thường xuyên đến thăm, có chuyện gì cứ tìm bọn chú, chúng ta là người một nhà, nghe chưa?”
“Cháu biết rồi.” Tiêu Khắc gật đầu, ánh mắt nhìn sang Giang Dữ Biệt, đúng lúc anh cũng đang nhìn mình. Ánh mắt ấy không khác gì Tống Nghị— đầy tự hào.
Thế là đủ rồi.
—–
Sau bữa cơm không lâu, Tống Nghị nhận một cuộc điện thoại rồi rời đi. Tiêu Khắc một mình dọn dẹp bát đũa, lau chùi nhà bếp.
Giang Dữ Biệt không có trong phòng khách, Tiêu Khắc cũng không đoán xem anh đi đâu.
Cậu đến phòng giặt, lấy quần áo đã giặt và sấy khô ra, lại cẩn thận là ủi từng bộ.
Cậu làm những việc này rất chăm chú, như thể đang thực hiện một lời tạm biệt trang trọng.
Khi chiếc áo cuối cùng được treo lên, trái tim Tiêu Khắc chợt thấy trống rỗng.
Không còn lý do nào để ở lại nữa.
Đã đến lúc quay về trường học.
Cậu rời khỏi phòng ngủ chính, vừa lúc Giang Dữ Biệt cũng bước ra từ thư phòng, nhìn thấy Tiêu Khắc liền cười:
“Vất vả rồi.”
Tiêu Khắc không cười nổi, chỉ nhìn anh, khẽ nói:
“Quần áo đã xếp gọn, bếp cũng dọn sạch rồi. Thẻ từ và thẻ mua sắm ở siêu thị, tôi để trong ngăn kéo tủ giày ngoài cửa.”
Giang Dữ Biệt gật đầu:
“Không vội đi chứ? Đợi một lát rồi hãy về. Tôi có chuẩn bị chút đồ cho em, mang theo đi.”
Lúc này Tiêu Khắc mới nhìn thấy chiếc ba lô màu đen trong tay Giang Dữ Biệt.
Lẽ ra cậu nên từ chối, từ trước đến nay cậu không quen nhận đồ từ người khác.
Nhưng lần này, Tiêu Khắc không muốn từ chối.
“Tôi đã mua cho em một cái laptop, iPad nữa. Làm nghiên cứu thì mấy thứ này phải theo kịp chứ. Cái laptop cũ của em cũng sắp không dùng được nữa rồi, phải không?”
Lúc quay phim, Giang Dữ Biệt từng thấy Tiêu Khắc làm bài tập trên chiếc laptop cũ kỹ trong phòng khách sạn. Đó là một mẫu máy rất cũ, hơn nữa còn giật lag thấy rõ. Mặc dù cậu có thể tự mua một cái mới bằng tiền thù lao đóng phim, nhưng Giang Dữ Biệt vẫn muốn tặng cậu thứ gì đó.
Anh khá thích đứa nhỏ này.
“Đừng từ chối đấy.” Giang Dữ Biệt nói: “Những thứ này không trả lại được đâu. Nếu em không nhận, tôi đành để vào kho chứa đồ thôi.”
Tiêu Khắc lắc đầu: “Không từ chối, cảm ơn anh.”
“Còn có điện thoại nữa.” Giang Dữ Biệt lấy ra một chiếc điện thoại mới ra mắt không lâu: “Đổi luôn đi. Cái điện thoại của em tuy nói là điện thoại thông minh, nhưng thực ra cũng khá là sỉ nhục hai chữ ‘thông minh’ đó.”
Tiêu Khắc: “…”
Tiêu Khắc vốn cũng không định từ chối, nên cuối cùng đã nhận hết những món quà này. Giang Dữ Biệt muốn cậu đổi điện thoại ngay tại chỗ, cứ như sợ cậu vừa ra khỏi cửa liền mang đi bán lại vậy. Tiêu Khắc bật cười, cũng không từ chối yêu cầu này. Dù sao đã nhận rồi, nếu anh muốn thấy cậu đổi, thì đổi thôi, không phải chuyện lớn lao gì cả.
Khi Tiêu Khắc đang chuyển dữ liệu điện thoại, Giang Dữ Biệt đứng dậy đi đến trước cửa sổ sát đất, ngồi xuống chiếc ghế lười yêu thích của mình, trông như một ông lão nhàn nhã. Tiêu Khắc liếc nhìn anh một cái, rồi lại chậm rãi thu hồi ánh mắt, tiếp tục làm việc của mình.
Vì điện thoại mới cần tải một đống ứng dụng, Tiêu Khắc đặt điện thoại xuống rồi đi đến, ngồi xếp bằng dưới chân Giang Dữ Biệt, giống như dịp Tết ở Vân Điền trước đây, không nói gì, chỉ lặng lẽ ngồi cùng anh.
Giang Dữ Biệt liếc nhìn Tiêu Khắc, bật cười:
“Về sau chắc chẳng có nhân viên theo giờ nào hợp ý tôi như em nữa đâu.”
“Thật sao?” Tiêu Khắc cũng cười: “Hay là do anh kén chọn quá đấy?”
“Tôi từng kén chọn em à?”
“Chưa từng.” Tiêu Khắc quay đầu nhìn anh một cái: “Chắc là vì tôi nợ anh tiền, nên anh nói gì tôi cũng làm theo, chưa bao giờ cãi lời anh.”
Giang Dữ Biệt cười nhẹ: “Đừng cứ nhắc đến tiền mãi, tôi chưa bao giờ đòi em.”
“Anh.” Tiêu Khắc lên tiếng: “Tôi đóng phim kiếm được 20 vạn, sau khi đóng thuế còn khoảng 15 vạn. Tôi trả anh trước 10 vạn, còn 5 vạn tôi sẽ trả dần. Giáo sư giới thiệu cho tôi một dự án nghiên cứu có lương, dù không nhiều nhưng cũng đủ chi tiêu.”
Giang Dữ Biệt hơi nhíu mày:
“Về sau em sẽ càng ngày càng bận rộn, không còn thời gian đi làm thêm nữa. Số tiền kiếm được thì cứ giữ lấy phòng khi cần, tôi thực sự không thiếu số tiền đó.”
“Thiếu hay không là chuyện của anh, nhưng nợ mà không trả là vấn đề nhân phẩm của tôi.” Tiêu Khắc cười nhạt: “Làm trợ lý cho anh tôi đã biết số tài khoản ngân hàng của anh rồi. Lát nữa tôi sẽ chuyển khoản 10 vạn, sau đó mỗi tháng trả dần, anh đừng chê ít.”
Giang Dữ Biệt định nói gì đó, nhưng cuối cùng lại thôi. Anh hiểu sự kiêu hãnh của đứa trẻ này, nên để cậu tùy ý vậy.
“Sau này ít gặp nhau hơn, nhưng có chuyện gì thì cứ gọi cho tôi, không có chuyện gì cũng có thể tán gẫu.” Giang Dữ Biệt xoa đầu cậu: “Em biết mà, lúc không quay phim tôi cũng khá rảnh.”
“Được.” Tiêu Khắc đáp lời.
Cả hai im lặng một lúc, yên tĩnh ngồi đó. Giang Dữ Biệt đột nhiên nhớ đến Lâm Chu:
“Em còn đến chỗ Lâm Chu không?”
“Sẽ đến.” Tiêu Khắc nói: “Có điều thời gian không cố định. Nhưng may là thầy luôn ở Bắc Thành, không đi nơi khác. Tôi đã nói chuyện với thầy rồi, khi nào đến cũng được.”
“Ừ.” Giang Dữ Biệt đáp một tiếng rồi không nói nữa, Tiêu Khắc cũng vậy. Một người nhắm mắt nghỉ ngơi, một người ngồi dưới chân nhìn ra ngoài cửa sổ, không biết đang nghĩ gì.
Thời tiết hôm nay vẫn không tốt lắm, ánh nắng rất yếu, chỉ có một tia sáng nhạt xuyên qua cửa kính, vừa vặn phủ lên hai người. Nhìn từ xa, cảnh tượng ấy có vẻ rất ấm áp.
Có lẽ đã qua một khoảng thời gian dài, hoặc có thể chỉ là chớp mắt, một đám mây đen lặng lẽ kéo đến, che khuất chút ánh mặt trời cuối cùng.
Sắp mưa rồi, Tiêu Khắc nghĩ.
Cậu quay đầu nhìn Giang Dữ Biệt. Anh dường như đã ngủ, Tiêu Khắc lặng lẽ đứng yên mấy giây, sau đó nhẹ nhàng đứng dậy, đi đến sofa lấy một tấm chăn mỏng đắp lên người Giang Dữ Biệt.
Đáng lẽ cậu nên rời đi ngay lúc này. Nhưng Tiêu Khắc lại như bị đóng đinh tại chỗ.
Cậu nhìn Giang Dữ Biệt. Nếu lúc này Giang Dữ Biệt mở mắt, anh sẽ thấy cảm xúc chân thật nhất trong mắt cậu.
Không phải vẻ bình tĩnh giả tạo khi mới bước vào cửa, cũng không phải lý trí gượng ép khi trò chuyện trong bếp. Giờ phút này, trong mắt cậu chỉ có sự không nỡ rời xa người đàn ông này.
Nhưng Giang Dữ Biệt ngủ rồi.
Anh không thấy được.
Tiêu Khắc khẽ gọi một tiếng. Giang Dữ Biệt không động đậy, dường như đã ngủ thật.
Tiêu Khắc do dự trong chốc lát, cuối cùng không thể chống lại sự quyến luyến và khao khát trong lòng, cúi xuống, nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên khóe môi anh.
Giọng nói cũng nhẹ như hơi thở:
“Tạm biệt.”
Nói xong, Tiêu Khắc xoay người đi ra phòng khách, cầm lấy chiếc ba lô và điện thoại mà Giang Dữ Biệt tặng mình, sải bước rời khỏi căn hộ, từ đầu đến cuối không ngoảnh lại.
Thế nên cậu không nghe thấy một tiếng thở dài khe khẽ vang lên từ bên cửa sổ.
Giang Dữ Biệt chậm rãi mở mắt.
Anh đã từng nói với Tiêu Khắc, mình không có thói quen ngủ trưa.
Chỉ là Tiêu Khắc đã quên mất điều đó.
Tác giả có lời muốn nói: Các bạn đừng dọa tôi, chỗ nào ngược chứ~ o(╥﹏╥)o