Tiêu Khắc cũng không ngờ.
Nhưng không phải là cậu không biết Giang Dữ Biệt đang ở đây, mà là không ngờ anh lại không chịu ngoan ngoãn nằm trên giường mà lại đứng dưới đất. Nhìn thấy khuôn mặt tái nhợt của anh lúc này, cậu không khỏi nhíu mày, chào thầy giáo một tiếng rồi sải bước đến đỡ lấy Giang Dữ Biệt:
“Anh không chịu nằm yên, xuống giường làm gì?”
Lâu rồi không gặp, Giang Dữ Biệt thật sự rất muốn nói chuyện với Tiêu Khắc, ôn lại chuyện cũ, hỏi cậu tại sao lại đến bệnh viện? Chẳng phải mới năm tư sao? Sao thực tập nhanh vậy? Nhưng lúc này anh chẳng hỏi nổi gì cả, chỉ có thể thành thật trả lời:
“Đi vệ sinh.”
“Nếu không khỏe thì có thể giải quyết ngay trên giường. Nếu anh ngại làm phiền người khác, tôi giúp anh.”
Giang Dữ Biệt muốn hỏi: Tại sao lại nghĩ tôi ngại làm phiền người khác, nhưng lại không ngại làm phiền em? Nhưng anh không hỏi, vì hỏi ra thì có vẻ hơi ngốc, đành phớt lờ nó mà nói thẳng yêu cầu của mình:
“…Tôi muốn vào nhà vệ sinh.”
Tiêu Khắc nhìn anh một cái, không nói thêm gì, đỡ anh đi vào nhà vệ sinh.
Có lẽ vì lo lắng cho tình trạng của Giang Dữ Biệt, Tiêu Khắc đi rất chậm, Giang Dữ Biệt cũng thực sự không khỏe nên không giục. Tay Tiêu Khắc nắm chặt tay anh, như thể sợ anh ngã. Giang Dữ Biệt vô thức liếc nhìn tay hai người đang nắm lấy nhau, sau đó không tự chủ mà co rụt lại. Tiêu Khắc nhận ra, ngước mắt lên nhìn:
“Sao thế?”
Giang Dữ Biệt lắc đầu, không nói gì.
Khi đứng trước bồn cầu, Giang Dữ Biệt mới nhận ra Tiêu Khắc dường như không có ý định rời đi, không nhịn được mà liếc nhìn cậu:
“Em… không ra ngoài sao?”
“Không.” Tiêu Khắc đáp: “Lỡ anh đứng không vững rồi ngã thì sao?”
“Tôi không yếu ớt đến thế.” Giang Dữ Biệt thở dài: “Nhưng có em đứng đây tôi không được.”
Nghe vậy, Tiêu Khắc bật cười, nhìn anh:
“Anh à, tôi là bác sĩ, anh nghĩ tôi sẽ chiếm lợi gì của anh sao?”
Giang Dữ Biệt cảm thấy Tiêu Khắc đã thay đổi.
Trước đây cậu sẽ không nói như vậy, dù có nói thì cũng không thể thản nhiên đến thế.
Nhưng bây giờ không phải lúc để bàn chuyện này. Anh đã ngủ cả đêm, truyền dịch cả đêm, giờ bàng quang sắp nổ tung rồi. Nhưng Tiêu Khắc đứng đây, anh thực sự không thể đi vệ sinh nổi.
“Em ra ngoài đi!” Giang Dữ Biệt nói, nghiêm túc.
“Hay là anh gọi tôi một tiếng ‘anh’ đi?” Tiêu Khắc nhướn mày nhìn anh.
Giang Dữ Biệt: “……”
Cảnh tượng này thật quen thuộc. Quen thuộc đến mức anh vẫn còn nhớ rõ, lần trước trong phòng bệnh, chính anh đã trêu chọc Tiêu Khắc như thế nào, khiến cậu gọi mình là “anh” lần đầu tiên.
Giờ thì phong thủy đổi chiều rồi sao?
Nhưng khi đó anh nghiêm túc, còn Tiêu Khắc chỉ đùa giỡn, nói xong còn chẳng thèm nhìn phản ứng của anh mà quay người rời đi.
Thằng nhóc này, hư rồi!
Khi anh từ nhà vệ sinh bước ra, người đứng đợi bên cạnh là Mao Mao, còn Tiêu Khắc đang cùng giáo sư của mình đứng cạnh giường bệnh xem bệnh án, thảo luận gì đó với vẻ mặt nghiêm túc.
Mặc dù hầu hết tình tiết trong phim truyền hình đều không đáng tin, nhưng Giang Dữ Biệt vẫn không khỏi liên tưởng đến những cảnh đã xem. Thường thì khi bác sĩ có vẻ mặt này, chẳng phải đều là tin xấu sao?
Anh vô thức nghĩ đến một khả năng: Chẳng lẽ mình mắc bệnh nặng gì rồi?
Dù có ý nghĩ này, nhưng Giang Dữ Biệt cũng không thấy khó chấp nhận lắm. Chỉ là… anh nhìn Tiêu Khắc một cái.
Thằng nhóc này phải làm sao đây?
Giang Dữ Biệt bước đến, Tiêu Khắc ngước mắt nhìn anh, ánh mắt lướt qua khuôn mặt rồi dừng lại ở phần dưới, khẽ cười.
Giang Dữ Biệt: “……”
“Chào cậu, tôi là Tống Duy Dân, giáo sư của Tiêu Khắc. Lần đầu tiên biết cậu ấy còn có một người anh trai, không ngờ lại là một đại minh tinh.”
Tống Duy Dân lên tiếng cắt ngang bầu không khí lúng túng, đưa tay ra. Giang Dữ Biệt kịp thời bắt tay ông:
“Chào thầy, làm phiền thầy rồi.”
“Không phiền.” Tống Duy Dân nói: “Nhưng mà dạ dày của cậu thì hơi phiền đấy.”
Giang Dữ Biệt im lặng vài giây:
“Bệnh nặng lắm sao?”
Lời vừa dứt, anh lập tức cảm nhận được một ánh nhìn sắc bén quét tới. Dù đã bị kính mắt che đi phần nào, nhưng Giang Dữ Biệt vẫn cảm nhận rõ sự bất mãn của Tiêu Khắc đối với câu nói này.
“Không nghiêm trọng như cậu nghĩ.” Tống Duy Dân mỉm cười: “Lần này cậu bị xuất huyết dạ dày, may mà kiểm soát được lượng máu chảy nên không cần phẫu thuật. Nhưng sau này phải chú ý điều dưỡng và ăn uống. Tôi nghe Tiêu Khắc nói, cậu trước giờ ăn uống không đàng hoàng, còn thích ăn mì gói? Từ giờ mấy thứ đó đừng ăn nữa, rượu cũng không được uống, đồ lạnh, cay nóng đều phải kiêng.”
Giang Dữ Biệt thở phào nhẹ nhõm:
“Tôi nhớ rồi.”
Tiêu Khắc vẫn luôn nhìn anh, không nói gì.
Sau khi xác nhận Giang Dữ Biệt không có vấn đề gì khác, Tống Duy Dân rời đi. Tiêu Khắc tiễn giáo sư ra cửa rồi quay lại. Giang Dữ Biệt nằm trên giường nhìn anh từng bước tiến lại gần, bất giác nhớ đến ánh mắt khi nãy.
Nhưng bây giờ nhìn cậu nghiêm túc thế này, anh lại hơi nghi ngờ, không biết mình có nhìn nhầm không.
“Không bận sao?” Giang Dữ Biệt quyết định bỏ qua vấn đề đó, cười nhẹ: “Vậy ngồi xuống nói chuyện đi, lâu lắm rồi chúng ta chưa gặp nhau.”
Tiêu Khắc không nói gì, nhưng sắc mặt có vẻ không tốt lắm, dường như đang giận. Giang Dữ Biệt cũng không rõ mình đã làm gì khiến cậu khó chịu, nhưng cũng không để tâm lắm.
“Em năm tư mà đã đi thực tập rồi sao?”
Sắc mặt Tiêu Khắc khá hơn một chút, nhưng chỉ một chút thôi. Cậu kéo ghế ngồi xuống bên giường:
“Lẽ ra là năm năm, nhưng có giáo sư tiến cử nên tôi có thể đi sớm.”
“Từ sinh viên y khoa thành bác sĩ thực tập, có vất vả hơn không?”
Tiêu Khắc lắc đầu:
“Không, tôi thích.”
“Vậy thì tốt.”
Giang Dữ Biệt nhìn cậu, nhẹ giọng nói:
“Hôm qua, lúc được đưa vào đây, tôi sợ lắm. Cả đời này tôi chưa bao giờ sợ như thế.”
Giang Dữ Biệt vừa tỉnh không lâu, vẫn chưa ai nói cho anh biết mình được đưa đến bệnh viện như thế nào, cũng như làm sao lại gặp được Tiêu Khắc. Nhưng nhìn dáng vẻ Tiêu Khắc bước vào phòng bệnh sáng nay, anh cũng có thể đoán được cậu đã thấy bộ dạng hôn mê của mình từ trước đó.
Anh chưa từng nghĩ rằng lần tái ngộ này lại diễn ra theo cách đầy kinh hãi như vậy, nhưng dường như mọi thứ đã phản tác dụng rồi.
“Lại đây.” Giang Dữ Biệt vẫy tay gọi Tiêu Khắc lại gần.
Tiêu Khắc không hiểu ý của anh, nhưng cậu luôn nghe lời Giang Dữ Biệt, vì vậy liền nghiêng người tiến lại gần. Giang Dữ Biệt vươn tay xoa đầu hắn hai cái: “Xoa xoa lông nè, đừng sợ nữa.”
Tiêu Khắc: “……”
Cách dỗ trẻ con vụng về này…
Nhưng Tiêu Khắc lại chịu thua chiêu này của anh, bất đắc dĩ bật cười.
“Sau này đừng uống rượu nữa.” Tiêu Khắc nói.
“Được.” Giang Dữ Biệt ngoan ngoãn gật đầu.
Tiêu Khắc không có phản ứng gì, từ nét mặt có vẻ như cậu không quá tin lời anh, nhưng cuối cùng cũng không nói thêm gì nữa. Vài giây sau, Giang Dữ Biệt nói mình đói. Mao Mao, người vẫn luôn im lặng đứng bên cạnh, vừa nghe thấy liền định ra ngoài mua đồ ăn, nhưng bị Tiêu Khắc ngăn lại:
“Không được cho anh ấy ăn.”
Giang Dữ Biệt: “……”
Tiêu Khắc nhìn anh: “Anh bị xuất huyết dạ dày, dù lượng máu chảy không quá nhiều, nhưng vẫn cần theo dõi xem có nguy cơ xuất huyết lần hai hay không. Trước khi xác nhận an toàn, anh không được ăn gì cả, ngay cả nước cũng không.”
Cậu liếc nhìn đồng hồ trên cổ tay:
“Nếu đến sáu giờ tối mà không có dấu hiệu bất thường, thì có thể ăn một chút thức ăn lỏng.”
Dù cảm giác đói không dễ chịu, nhưng Giang Dữ Biệt cũng không phải là người không biết nghe lời. Anh gật đầu: “Được, nghe em.”
Rõ ràng đã gần một năm không gặp nhau, nhưng ngoài cách tái ngộ có chút bất ngờ, giữa họ dường như không có chút ngại ngùng hay xa cách nào, giống như mới chỉ xa nhau vài ngày. Điều duy nhất thay đổi chính là, Tiêu Khắc không còn là đứa trẻ luôn nghe lời anh vô điều kiện nữa.
Ngược lại, Giang Dữ Biệt bắt đầu nghe theo lời của Tiêu Khắc.
Tiêu Khắc dù sao cũng có việc phải làm, ngồi một lúc rồi rời đi.
Không bao lâu sau khi cậu đi, Tống Nghị đến. Nhìn thấy Giang Dữ Biệt tuy sắc mặt vẫn chưa tốt lắm nhưng ít nhất đã tỉnh, anh ta rất vui, đặt túi đồ mang theo lên tủ đầu giường:
“Cậu tỉnh là tốt rồi. Tôi nghĩ cậu chắc sẽ đói, nhưng không biết cậu muốn ăn gì nên mua đủ thứ cả. Cậu muốn ăn gì? Tôi đút cho?”
Giang Dữ Biệt nhàn nhạt liếc anh ta một cái, không nói gì.
Tống Nghị tưởng cậu khó chịu ở đâu, Mao Mao lúc này lên tiếng giải thích:
“Tiêu Khắc nói không thể ăn, cần theo dõi xem có xuất huyết lần hai không, có lẽ phải nhịn đói đến sáu giờ tối.”
“Tiểu Khắc nói thế à?” Tống Nghị chớp mắt: “Vậy thì cứ nghe cậu ấy thôi, giờ Tiểu Khắc là bác sĩ rồi mà.”
Nói đến đây, anh ta bỗng nhớ ra gì đó, phấn khích hỏi Giang Dữ Biệt:
“Cậu gặp Tiêu Khắc rồi đúng không? Nhìn thấy dáng vẻ của cậu ấy chưa? Thay đổi nhiều lắm, mặc áo blouse trắng, đeo kính nữa. Hôm qua tôi suýt không nhận ra đấy, khác quá trời luôn.”
Giang Dữ Biệt chỉ thản nhiên đáp một tiếng.
“Nhưng hôm qua cậu thật sự dọa người lắm, còn Tiêu Khắc nữa, lúc nhìn thấy cậu hôn mê bất tỉnh được đưa vào viện, mặt cậu ấy còn tái hơn cả cậu.”
Giang Dữ Biệt nghe vậy, trong lòng không khỏi khó chịu. Đứng ở góc độ của Tiêu Khắc, anh có thể hiểu được cảm giác của cậu. Dù sao, mình cũng là người cậu ấy thích, dù sao…
Một tiếng thở dài của Tống Nghị cắt ngang dòng suy nghĩ của anh: “Tiểu Khắc thực sự coi chúng ta là người thân, đây là biểu hiện chỉ có khi đối mặt với người thân thôi.”
Giang Dữ Biệt: “……”
Anh chắc chắn rồi, cả đời này Tống Nghị có lẽ thật sự sẽ FA mãi mất.
Ngốc quá!
Nhưng ngẫm lại, cách hiểu của Tống Nghị cũng không sai. Tiêu Khắc dù có tình cảm không nên có với mình, nhưng cậu chưa bao giờ bộc lộ ra. Đối với Tống Nghị, thậm chí cả chính an, nếu không phải vì nụ hôn vụng trộm hai năm trước, có lẽ Giang Dữ Biệt cũng sẽ nghĩ rằng Tiêu Khắc chỉ coi mình là anh trai khác cha khác mẹ mà thôi.
Nhưng sau nụ hôn đó, Giang Dữ Biệt không còn nghĩ như vậy nữa. Mọi sự quan tâm và lo lắng của Tiêu Khắc dành cho anh đều xuất phát từ tình cảm.
Bây giờ… vẫn còn thích anh sao?
Giang Dữ Biệt không hỏi, cũng sẽ không hỏi, bởi vì chỉ cần nhìn vào ánh mắt Tiêu Khắc dành cho mình, anh đã có được câu trả lời.
Trước đây không nhận ra, chưa từng chú ý, nhưng bây giờ biết rồi, mới phát hiện ra ánh mắt ấy khi nhìn mình lại sâu sắc đến nhường nào.
Nhưng anh có thể đáp lại tình cảm ấy không?
Nghĩ đến đây, Giang Dữ Biệt bất giác thở dài. Anh đã trở về Bắc Thành, trong thời gian ngắn sẽ không có công việc nào khác. Tiêu Khắc cũng gần như đã gắn bó với nơi này, sau này hai người sẽ gặp nhau thường xuyên hơn.
Vậy thì… phải đối mặt thế nào đây?
Đây đúng là một vấn đề nan giải.
Về phần mình, tất nhiên có thể làm như chưa từng có chuyện gì xảy ra, nhưng liệu như vậy có công bằng với Tiêu Khắc không? Anh rõ ràng biết hết thảy, nhưng lại giả vờ như không quan tâm. Hơn nữa, dù không nghĩ cho Tiêu Khắc, có lẽ bản thân anh cũng không thể làm như không có chuyện gì.
Đưa diễn xuất vào đời thực, e là quá mệt mỏi.
Tống Nghị là người không chịu ngồi yên, chắc chắn không thể ở bệnh viện cả ngày với Giang Dữ Biệt. Đối với anh ta, điều đó quá buồn chán. Ở đoàn phim thì không sao, dù gì cũng có mấy cô gái để trò chuyện. Còn ở đây, y tá chắc chắn sẽ không thèm để ý đến anh ta.
Huống hồ đã có Mao Mao ở đây, Tống Nghị cũng rất yên tâm. Ở lại khoảng nửa tiếng, anh ta liền rời đi. Trước khi đi, như sực nhớ ra điều gì đó, anh ta quay lại nhắc nhở Giang Dữ Biệt:
“Đúng rồi, chiều nay Hàn Nhất có thể sẽ đến thăm cậu. Hôm qua chính cậu ấy đưa cậu vào viện, còn ở lại trông cậu đến khi ra khỏi phòng cấp cứu, chắc chắn không phải làm màu đâu. Cậu ta thật lòng với cậu đấy, suy nghĩ thử xem.”
Giang Dữ Biệt nghe vậy, sững người: “Tiêu Khắc cũng thấy cậu ấy à?”
“Một người sống sờ sờ như thế, cậu tưởng Tiêu Khắc mù chắc?” Tống Nghị nhìn cậu với ánh mắt khó hiểu, “Nhưng hình như Tiêu Khắc có ấn tượng khá tốt về Hàn Nhất đấy, còn đặc biệt hỏi tôi cậu ta là ai nữa.”
Giang Dữ Biệt đột nhiên có một linh cảm không lành, có chút không dám hỏi nhưng lại không thể không hỏi:
“Anh nói thế nào?”
“Tôi nói thật thôi.” Tống Nghị cười cười, “Nói Hàn Nhất đang theo đuổi cậu.”
“Anh nói mấy chuyện này với trẻ con làm gì?” Giang Dữ Biệt thực sự muốn vặn đầu Tống Nghị xuống đá cho hả giận. Anh không tài nào hiểu nổi tại sao Tống Nghị trong công việc luôn giữ được đầu óc tỉnh táo, nhưng trong cuộc sống thì dường như chẳng bao giờ chạm đến đường giới hạn của trí thông minh.
Tống Nghị nhìn Giang Dữ Biệt nghiến răng nghiến lợi mà đầy khó hiểu: “Tôi nói thì sao nào? Tôi có nói sai đâu? Hàn Nhất đúng là đang theo đuổi cậu mà, Tiểu Khắc hỏi thì tôi trả lời thôi, tôi đâu thể lừa con nít được.”
Giang Dữ Biệt mệt mỏi xoa xoa thái dương: “Còn nói gì nữa không?”
Tống Nghị nghĩ nghĩ: “Chắc là không?”
“Có.” Mao Mao, từ nãy giờ vẫn im lặng, đột nhiên lên tiếng, liếc nhìn Tống Nghị: “Anh nói anh Giang rất có khả năng sẽ đồng ý, dù sao Hàn Nhất cũng theo đuổi gần một năm rồi, ở nước ngoài hai người cũng rất hợp nhau, còn bảo Tiểu Khắc chuẩn bị đổi cách xưng hô thành ‘chị dâu’.”
Giang Dữ Biệt: “…”
Tống Nghị chớp chớp mắt, khó hiểu nhìn Mao Mao: “Tôi nói nhiều thế à? Sao tôi chẳng nhớ gì cả?”
“Anh Tống” Mao Mao nói, “Thật ra anh mà căng thẳng thì sẽ nói rất nhiều, căn bản không cần Tiêu Khắc hỏi, anh cứ tự nói hết. Hôm qua chắc anh lo lắng cho anh Giang quá nên nói nhiều quá mức, đến mức anh cũng không nhớ nổi.”
Tống Nghị gật đầu:
“Vậy thì đúng là có khả năng thật.”
Giang Dữ Biệt chẳng buồn nhìn anh ta lấy một cái, trực tiếp nói với Mao Mao:
“Đuổi anh ta ra ngoài cho tôi!”
Mao Mao không dám, nhưng cũng không dám trái ý Giang Dữ Biệt, thế là cậu ta nhìn sang Tống Nghị cầu cứu. Tống Nghị là người biết điều, đối xử rất tốt với nhân viên trong studio cũng như mọi người trong đoàn phim, nên khi nhận được ánh mắt cầu cứu của Mao Mao, anh trừng mắt nhìn Giang Dữ Biệt một cái, rồi quay lưng bước đi.
Bước đi đầy phong độ, không vương vấn chút gì.
Tống Nghị thì nhẹ nhõm, còn Giang Dữ Biệt lại cảm thấy bản thân sắp tiêu đời rồi.
Tại sao lại có cảm giác này, ngay cả bản thân cũng không chắc chắn. Có lẽ vì anh biết rõ Tiêu Khắc thích mình, nếu anh đột nhiên có người yêu, hơn nữa còn ở bên người khác, thì chẳng phải lời anh từng nói rằng Tiêu Khắc chỉ là nhập vai quá sâu sẽ trở thành nhát dao đâm vào lòng cậu ấy sao?
Mới gặp lại không lâu, chuyện này thực sự không thích hợp để Tiêu Khắc biết, một chữ cũng không nên nghe thấy.
Nhưng nghĩ kỹ lại, anh lại cảm thấy không đúng lắm, sáng nay Tiêu Khắc đã đến thăm anh, cũng trò chuyện một lúc, nhưng dường như từ đầu đến cuối đều không nhắc đến Hàn Nhất?
Là cậu ấy quên rồi? Hay căn bản không để tâm chuyện Hàn Nhất theo đuổi mình?
Hay là, hai năm không gặp, tình cảm của Tiểu Khắc đối với mình thực sự đã trở lại như tình anh em?
Nhưng nếu vậy thì ánh mắt cậu ấy nhìn mình là sao?
Giang Dữ Biệt không biết, cũng không có cách nào tìm ra câu trả lời. Cậu chỉ mong Hàn Nhất bị chuyện gì đó giữ chân, đừng xuất hiện thì tốt.
Nhưng trời không chiều lòng người, chiều hôm đó, Hàn Nhất xuất hiện, còn mang theo một bó hồng đỏ rực.
Khi cậu ta bước vào, Giang Dữ Biệt đang dựa vào giường đọc sách, nghe tiếng động thì ngước mắt lên. Bó hoa hồng nổi bật khiến anh khẽ nhíu mày, nhưng cũng không thể hiện gì nhiều. Phép lịch sự không cho phép anh làm ra hành động bất nhã trước mặt khách.
Nếu không thể từ chối, vậy thì chỉ có thể vứt đi.
Phải vứt trước khi Tiêu Khắc đến.
Hàn Nhất đưa bó hoa cho Mao Mao, bảo cậu ta tìm bình cắm. Mao Mao không nói nhiều, nhưng cậu ta biết Giang Dữ Biệt không có cảm tình với Hàn Nhất, nên liếc nhìn Giang Dữ Biệt một cái. Giang Dữ Biệt không đồng ý cũng không từ chối, nhưng thái độ tuyệt đối không phải là đồng ý nhận hoa.
Mao Mao không nhận: “Anh cứ ngồi đi, tôi đi rót nước cho anh.”
Nói xong liền rời đi.
Hàn Nhất khẽ nhướng mày, sao cậu ta không hiểu ý chứ, nhưng cũng không để tâm, tự tay cắm bó hoa vào bình trên tủ đầu giường, sau đó kéo ghế ngồi xuống, nhìn Giang Dữ Biệt:
“Anh Giang hôm nay thấy đỡ hơn chưa?”
“Cũng tạm.” Giang Dữ Biệt đáp hờ hững, mắt vẫn dán vào sách.
Hàn Nhất nhìn anh, dù cho người đàn ông này luôn lạnh lùng, xa cách với mình, cậu ta vẫn không thể ngừng thích , như thể bị trúng độc:
“Tôi mang hoa hồng đến cho anh đấy, anh có thích không?”
“So với việc tôi thích hay không, tôi nghĩ giới truyền thông sẽ thích hơn.” Giang Dữ Biệt cười nhạt, ngước lên nhìn cậu ta: “Lúc cậu đến nhất định bị chụp rồi, ngang nhiên mang hoa hồng đỏ thế này, sợ người ta không biết cậu thích đàn ông sao?”
“Tôi không quan tâm.” Hàn Nhất nói, “Cả thế giới biết cũng chẳng sao, nếu anh đồng ý ở bên tôi, bây giờ tôi công khai ngay cũng không có gì to tát.”
“Nhưng tôi thì có.” Giang Dữ Biệt cười lạnh, nhìn thẳng vào cậu ta: “Hàn Nhất, tôi đã nói rõ ràng, cũng rất thẳng thắn. Tôi không thích những người bám riết không buông. Nếu cậu dừng lại ở đây, chúng ta vẫn có thể làm bạn, nhưng nếu tiếp tục, có lẽ chúng ta nên chấm dứt mọi liên hệ.”
“Lời này của anh làm tôi đau lòng quá.” Hàn Nhất cười khẽ, “Hôm qua tôi đáng lẽ có công việc, nhưng thấy anh hôn mê, tôi chẳng nghĩ được gì nữa, cứ ở lại đến khi xác nhận anh an toàn rời phòng cấp cứu. Tôi cứ nghĩ làm vậy thì anh ít nhiều cũng cảm động một chút.”
Nghe vậy, Giang Dữ Biệt cười khẽ: “Theo lý của cậu thì nhiều năm nay người chăm sóc tôi nhiều nhất là Tống Nghị, vậy tôi có nên ở bên Tống Nghị không?”
Hàn Nhất bị anh chọc cười:
“Không thể nào, Tống Nghị không hợp với cậu, nhưng tôi thì khác. Cậu có biết fan CP trên mạng nói gì về chúng ta không? Họ còn lập một siêu thoại tên ‘Áo Mưa’, nói chúng ta là một cặp trời sinh đó.”
Giang Dữ Biệt hơi cau mày, định nói gì đó thì cửa phòng bệnh đột nhiên vang lên tiếng gõ nhẹ.
Anh ngước mắt lên, mới phát hiện cửa vẫn mở, còn Tiêu Khắc đang đứng ngay đó.
Không biết cậu ấy đã nghe được bao nhiêu.
Hàn Nhất cũng quay đầu nhìn sang, khẽ nhướng mày: Vị bác sĩ này từ hôm qua khi mình đến đây đã tỏ ra có địch ý rất rõ ràng với mình. Nhưng Hàn Nhất cũng không bận tâm lắm, có thể chỉ là một anti-fan của mình thôi. Chỉ là cậu ta luôn cảm thấy gương mặt này rất quen, dường như đã gặp ở đâu đó.
Nhưng lại cảm thấy không hợp lý, nếu thực sự đã gặp rồi, thì không thể nào không nhớ ra được.
Tiêu Khắc không để ý đến ánh mắt Hàn Nhất đang nhìn mình. Từ lúc đứng đây, trong mắt cậu chỉ có mỗi Giang Dữ Biệt. Lúc này, khi Giang Dữ Biệt nhìn sang, Tiêu Khắc cũng bước tới, đứng bên phía còn lại của giường, khẽ cúi xuống, nhẹ nhàng vuốt trán anh.
Ban đầu, Giang Dữ Biệt tưởng cậu đang kiểm tra nhiệt độ cơ thể nên cũng không để ý. Nhưng khi nhận ra Tiêu Khắc càng lúc càng đến gần, anh mới cảm thấy có gì đó sai sai. Chỉ là còn chưa kịp nghĩ ra chuyện gì, một nụ hôn rất nhẹ, rất dịu dàng đã rơi xuống giữa chân mày anh. Giây tiếp theo, giọng nói trầm ấm của Tiêu Khắc vang lên bên tai:
“Còn chỗ nào không thoải mái nữa không?”
Giang Dữ Biệt: “……”
Tác giả có lời muốn nói: Đã hôn rồi, còn bao xa nữa mới đến màn hái nấm đây?