Chồng Yêu Kém Tôi 12 Tuổi

Chương 7

Thực ra, nếu tính kỹ, hôm nay mới là lần thứ ba Giang Dữ Biệt và Tiêu Khắc gặp nhau. Hai người chênh nhau 12 tuổi, lại học tập và làm việc trong hai lĩnh vực khác nhau, nên cũng chẳng có nhiều chuyện để nói. Việc Giang Dữ Biệt mời ăn hôm nay chẳng qua là vì lần trước nhận ra mình đã quá lạnh nhạt, thậm chí có phần bất lịch sự với Tiêu Khắc, không muốn để cậu nhóc có ấn tượng không tốt trong lòng.

Nhưng lúc này ngồi cùng nhau, đúng là cũng chẳng tìm được đề tài gì để nói. May mà có Tống Nghị – chỉ cần anh ta có mặt, không bao giờ sợ bầu không khí rơi vào im lặng.

Dù Giang Dữ Biệt là người quen Tiêu Khắc trước, nhưng dường như Tống Nghị lại thân thiết với cậu hơn. Anh ta hỏi han cậu về chuyện học tập và cuộc sống:

“Có gì khó khăn thì cứ gọi thẳng cho chú. Đỗ vào một trường tốt, chuyên ngành tốt như vậy, phải học hành tử tế vào nhé.”

Lúc này, Giang Dữ Biệt – người đã im lặng suốt từ nãy đến giờ – mới tìm được cơ hội lên tiếng:

“Tiêu Khắc học trường nào thế?”

Nghe vậy, Tống Nghị lập tức “tặc” một tiếng:

“Đừng nói là đến giờ cậu vẫn chưa biết nhé?”

“Tôi biết đâu được, anh đã nói với tôi chưa?” Giang Dữ Biệt nhướng mày hỏi.

“Chưa à?” Tống Nghị cũng nhướng mày đáp lại.

Giang Dữ Biệt lắc đầu: “Chưa, anh chỉ báo tôi biết cậu ấy đỗ vào Bắc Thành.”

“À.” Tống Nghị gật gù, chẳng có lấy một chút áy náy, thậm chí còn hào hứng quay sang Tiêu Khắc: “Nào, Tiêu Khắc, tự mình nói cho ‘chú Giang’ biết xem, cháu đỗ trường nào, ngành nào?”

Tiêu Khắc không mấy để tâm chuyện Giang Dữ Biệt có biết mình học trường nào hay không, cũng chẳng cảm thấy việc khoe khoang trước mặt anh ta có gì thú vị. Dù gì cậu cũng chỉ là một sinh viên đại học, còn Giang Dữ Biệt đã sớm bươn chải và đứng vững ở vị trí hàng đầu trong xã hội.

“Không có gì đáng để nói.” Tiêu Khắc thản nhiên đáp.

Tống Nghị không hài lòng với câu trả lời này, lại “tặc” một tiếng, rồi tự mình quay sang nói với Giang Dữ Biệt.

Thực ra, qua thái độ của Tống Nghị, Giang Dữ Biệt cũng đã đoán được đó hẳn là một ngôi trường không tệ. Nhưng khi nghe Tống Nghị nói ra cái tên, anh vẫn không giấu được vẻ ngạc nhiên:

“Em đỗ vào Đại học B?”

“Ừm.”

“Giỏi đấy.” 

Tống Nghị hào hứng như thể mình là người đỗ vậy: “Khoa Y của Đại học B hẳn hoi!”

Giang Dữ Biệt gật đầu tán thưởng: “Tốt, cố gắng học cho tốt nhé.”

“Ừm.”

Giang Dữ Biệt nhìn Tiêu Khắc mấy giây rồi bật cười: “Ngoài chữ ‘ừm’ ra, em còn biết nói gì khác không?”

Biết là anh ta đang trêu mình, nhưng biết thì biết, Tiêu Khắc cũng chẳng có ý định thay đổi. Cậu vẫn giữ nguyên vẻ lạnh lùng, không nói thêm gì, khiến bầu không khí xung quanh như bị một luồng khí rét buốt bao phủ, cảnh cáo người lạ chớ nên lại gần.

Tống Nghị thở dài: “Đứa trẻ này cái gì cũng tốt, chỉ có điều… lạnh lùng quá.”

Nói rồi, anh ta tỏ vẻ lo lắng, quay sang Giang Dữ Biệt: “Giang Dữ Biệt, cậu nói xem, cứ giữ bộ mặt như Diêm Vương thế này, sau này khi ngồi khám bệnh, liệu bệnh nhân có tưởng mình lạc vào điện Diêm La không?”

Giang Dữ Biệt cười khẽ: “Có thể lắm.”

“Thế thì xong rồi.” Tống Nghị tặc lưỡi, quay sang Tiêu Khắc: “Hay là đổi nghề đi. Với gương mặt này, không làm nghệ sĩ thì phí. Ký hợp đồng với chú, chú nhất định nâng cháu thành ngôi sao!”

Cuối cùng, Tiêu Khắc cũng chịu mở miệng, nói một câu khác ngoài chữ “ừm”:

“Không.”

Tống Nghị: “…”

——

Khi món ăn được dọn lên, Tống Nghị và Tiêu Khắc đều thoải mái thưởng thức, chỉ có Giang Dữ Biệt là nhìn bàn đầy thức ăn mà đành cầm bát cháo trắng với mấy món rau dưa. Trong lòng anh khó chịu khỏi phải nói, nhất là khi vừa húp một thìa cháo, lại nhận ra mùi vị còn không ngon bằng bát cháo Tiêu Khắc từng nấu ở nhà.

Lúc ấy, tâm trạng lại càng thêm sa sút.

Giang Dữ Biệt đẩy bát cháo ra: “Cái này nấu kiểu gì vậy? Khó ăn thật.”

Tiêu Khắc và Tống Nghị đồng loạt quay sang nhìn anh. Tống Nghị thì tỏ ra khó hiểu:

“Đổi đầu bếp rồi à? Trước giờ cậu vẫn ăn ở đây, có thấy chê đâu?”

Giang Dữ Biệt phẩy tay: “Không có hứng ăn.”

Tống Nghị bật cười đầy vẻ thấu hiểu: “Giận đúng không? Nhìn chúng tôi ăn ngon lành thế này, còn cậu thì phải ngồi đây húp cháo như sư già. Nếu tôi là cậu, tôi cũng bực đấy.”

Giang Dữ Biệt chẳng buồn để ý đến anh ta, chỉ ngả người ra lưng ghế, lấy điện thoại ra nghịch. Tiêu Khắc cũng không nói gì, tiếp tục im lặng ăn cơm. Cậu nghĩ bữa ăn này chắc cứ thế trôi qua trong yên ắng, nào ngờ chưa được bao lâu, Giang Dữ Biệt bỗng nhớ ra điều gì, quay sang hỏi:

“Đúng rồi, lần trước em giúp tôi dọn nhà, có thấy một kịch bản tên Đội Chống Ma Túy không?”

“Cháu á?” Tống Nghị lên tiếng trước: “Tôi thì chẳng thèm đụng vào cái ổ lợn nhà cậu đâu, tôi…”

“Chắc là ở ngăn thứ ba của giá sách trong phòng khách.” Tiêu Khắc cắt ngang lời Tống Nghị.

“Được, để tôi về tìm lại.” Giang Dữ Biệt gật đầu rồi cúi đầu tiếp tục xem điện thoại. Tiêu Khắc cũng không thấy gì bất thường, chỉ cúi đầu ăn tiếp.

Nhưng Tống Nghị thì lại đặt đũa xuống, chăm chú nhìn Tiêu Khắc: “Tiểu Khắc, từ khi nào cháu lại giúp cậu ta dọn cái ổ lợn bẩn thỉu ấy vậy?”

“Anh nói năng cẩn thận chút.” Giang Dữ Biệt gõ gõ ngón tay lên mặt bàn: “Nhà tôi chỉ hơi lộn xộn thôi, chứ không bẩn.”

“Thôi đi, đến giúp việc theo giờ còn phải đòi tăng tiền mới chịu dọn cho cậu.” Nói đến đây, Tống Nghị chợt nhớ ra điều gì: “À đúng rồi, cô giúp việc nhà cậu bỏ việc rồi đấy. Nên cậu cần tìm người mới đi. Còn trước khi tìm được thì cứ xác định sống tạm trong cái ổ lợn ấy thêm thời gian nữa.”

Nghe vậy, Giang Dữ Biệt nhíu mày, vẻ mặt hiện rõ sự bối rối.

Chuyện này quả thật khiến anh khá đau đầu. Tìm một người giúp việc thông thường đã khó, huống hồ anh còn là một ngôi sao nổi tiếng. Nếu chẳng may chọn nhầm người, chỉ cần một chút thông tin bị tung ra ngoài, kể cả đã ký hợp đồng bảo mật, cũng sẽ khiến anh gặp không ít rắc rối.

Người giúp việc trước đó là một bà lão hiền lành hơn 60 tuổi, đã làm việc ở nhà anh rất lâu, nên Giang Dữ Biệt luôn tin tưởng bà. Anh từng nghĩ mình sẽ không cần lo về chuyện này thêm một thời gian dài nữa, không ngờ đâu, cuộc sống lại một lần nữa buộc anh phải bắt đầu từ đầu.

Giang Dữ Biệt vốn không phải người có tính nhẫn nại, nên mấy chuyện thế này với anh chẳng khác nào một dạng tra tấn. Ý định uống thêm vài ngụm cháo cũng tan biến, đến cả hứng thú nghịch điện thoại cũng chẳng còn.

“Thôi nào, đừng bực nữa. Tôi sẽ giúp cậu tìm người đáng tin, nhưng chắc sẽ mất chút thời gian. Cậu…”

“Chú Tống.” Người nãy giờ vẫn im lặng – Tiêu Khắc – bất ngờ cất tiếng, chỉ vỏn vẹn hai chữ khiến Giang Dữ Biệt và Tống Nghị đồng loạt quay sang nhìn. Rồi cậu nói tiếp:

“Cháu làm được không?”

Hai người trước mặt nhất thời ngớ ra, đồng thanh hỏi lại:

“Cháu/Em làm gì cơ?”

Tiêu Khắc nhìn thẳng vào họ, giọng điệu bình thản: “Cháu đến làm giúp việc theo giờ, được không?”

Ý nghĩ đầu tiên lóe lên trong đầu Giang Dữ Biệt là: Thằng nhóc này sao hợp làm vệ sĩ hơn nhỉ? Cái dáng vẻ lạnh lùng, nghiêm nghị này, đứng gác cửa là người ta không dám bén mảng, chứ làm gì hợp với cái công việc cần sự tỉ mỉ, kiên nhẫn như dọn dẹp. Anh còn chưa kịp lên tiếng thì Tống Nghị đã phản đối gay gắt:

“Không được! Nhiệm vụ của cháu bây giờ là học hành, làm gì mà đi giúp việc? Hơn nữa, cháu có biết cái nhà của Giang Dữ Biệt là dạng gì không? Với cái nếp sinh hoạt… Khoan đã!”

Nói đến đây, Tống Nghị bỗng khựng lại. Mắt anh đảo qua lại giữa hai người trước mặt, giọng điệu đầy nghi ngờ:

“Không đúng! Tiêu Khắc, sao cháu biết cái kịch bản đó để ở ngăn thứ ba? Cháu từng dọn nhà cậu ta rồi à? Giang Dữ Biệt, cậu bắt nạt thằng nhỏ lúc nào vậy?”

Giang Dữ Biệt thở dài, giọng bất lực:

“Bắt nạt gì chứ? Hôm trước tôi uống say sau buổi rượu với đạo diễn Tôn, cậu ấy đưa tôi về rồi tiện tay dọn dẹp một chút.”

Tống Nghị gật gù tỏ vẻ đã hiểu, nhưng ngay sau đó lại quay sang Tiêu Khắc, chất vấn tiếp:

“Mà này, cháu đi làm thêm từ khi nào vậy? Sao không ai biết? Tiền sinh hoạt không đủ hả? Tiêu Khắc, cháu biết việc quan trọng nhất của cháu bây giờ là gì không?”

“Là học hành.” Lần này Giang Dữ Biệt là người trả lời thay. Anh khẽ thở dài, xua tay: “Thôi, anh ăn cơm đi. Tôi cũng không đồng ý để thằng bé qua nhà dọn dẹp đâu. Ra ngoài hít thở chút.”

Nói rồi anh đứng dậy rời khỏi phòng.

Nhìn theo bóng lưng Giang Dữ Biệt, Tiêu Khắc cũng lập tức đứng lên, định đuổi theo thì bị Tống Nghị kéo lại, ấn ngồi xuống ghế:

“Ngồi yên đấy, ăn cơm cho tử tế. Giờ nói cho chú nghe, tại sao lại muốn đi làm thêm? Cháu vất vả lắm mới thoát khỏi cái thị trấn nhỏ bé kia để thi đậu vào một trường đại học danh tiếng, chú cứ tưởng cháu hiểu rõ mình nên làm gì vào lúc này chứ. Nếu là vì tiền thì càng không cần lo. Chú có thể giúp.”

Người ta nói Tống Nghị là kiểu “ông chú nhiều chuyện”, lo toan hết việc này đến việc kia. Ở cái tuổi của Tiêu Khắc, thường chẳng ai thích bị kiểm soát như thế. Nhưng lạ thay, cậu lại chẳng thấy phiền chút nào.

Tiêu Khắc mất cha mẹ từ khi còn rất nhỏ, một tay ông nội nuôi nấng cậu trưởng thành. Nhưng thế hệ ông bà vốn không giỏi trong việc dạy dỗ, cũng không quen bày tỏ tình cảm. Họ chỉ biết dạy cậu những điều đúng – sai rõ ràng, chưa bao giờ thật sự ngồi xuống tâm sự hay hỏi han cảm xúc.

Bởi lẽ, chỉ cần sống sót qua từng ngày đã là cả một nỗ lực.

Thế nên, với kiểu quan tâm đầy rầy la nhưng chân thành của Tống Nghị, Tiêu Khắc không hề cảm thấy phiền, ngược lại còn trân trọng. Người ta sẽ không tốn công nhắc nhở hay lo lắng cho một kẻ xa lạ không liên quan. Nếu đã có thể cằn nhằn, chắc chắn là vì thật sự để tâm.

Tống Nghị chăm chú nhìn cậu một lúc, rồi bất giác thở dài:

“Cháu nghĩ mình mắc nợ Giang Dữ Biệt nên mới muốn làm vậy, đúng không? Nếu chỉ vì khoản nợ đó, cháu cứ nói với chú. Chú giúp cháu trả hết. Chú ăn mặc trông bình thường vậy thôi chứ không nghèo đâu nhé.”

“Không phải đâu.” Tiêu Khắc im lặng vài giây rồi nhẹ giọng: “Cháu không đi làm giúp việc nữa, chú yên tâm.”

Trong lòng cậu, nợ ai thì cũng đều phải trả. Món nợ với Giang Dữ Biệt là nợ tiền, còn với Tống Nghị thì cũng chẳng khác là bao. Vậy thà không phiền đến ai cả, tự mình kiếm tiền trả dần vẫn hơn.

“Thế còn việc làm thêm ở nhà hàng thì sao” Tống Nghị tiếp tục hỏi.

“Cháu đã bàn bạc với thầy phụ trách rồi, đảm bảo không ảnh hưởng đến việc học.” Nói đến đây, Tiêu Khắc ngẩng lên, ánh mắt trầm tĩnh: “Cháu hiểu rõ, học hành là con đường duy nhất để mình có tương lai. Cháu sẽ không xem nhẹ đâu.”

Tống Nghị nhìn cậu hồi lâu, cuối cùng cũng gật đầu hài lòng:

“Thế thì tốt.”

Bình Luận (0)
Comment