Chồng Yêu Kém Tôi 12 Tuổi

Chương 74

Còn ba ngày nữa là đến ngày khởi hành sang Thụy Sĩ, Tiêu Khắc đề nghị về lại thị trấn nhỏ một chuyến, thăm mẹ Giang một lần.

Giang Dữ Biệt nhìn cậu mấy giây, rồi mỉm cười hôn lên trán cậu, nói: “Nghe em.”

Mấy năm trôi qua, tuy mẹ Giang luôn miệng nói không cần cố gắng hòa giải mối quan hệ này nữa, nhưng thời gian dần trôi, cộng thêm việc Giang Dữ Biệt mỗi năm đều về nhà một hai lần, quan hệ giữa họ cũng dịu lại không ít, ít nhất là không còn như trước kia, chẳng có lời nào để nói.

Nhưng Giang Dữ Biệt biết, so với mình, Tiêu Khắc lại thân thiết với mẹ hơn đôi chút.

Chuyện này cũng không phải không có lý do.

Hai năm trước, khi Giang Dữ Biệt đang quay phim ở nơi khác, bất ngờ được nghỉ hai ngày. Ban đầu định bay về Bắc Thành để ở bên Tiêu Khắc, nhưng khi gọi về thì Tiêu Khắc lại tiếc nuối bảo không rảnh, Giang Dữ Biệt cũng không ép.

Thông thường trong tình huống đó, Giang Dữ Biệt sẽ ở lại đoàn phim. Dù gì anh cũng là người cực kỳ lười biếng, có thời gian thà ngủ vùi trong khách sạn còn hơn phải đi đâu đó.

Nhưng lần ấy không hiểu sao, anh lại rất muốn về thị trấn nhỏ một chuyến.

Có lẽ là vì quá lâu không quay lại, cũng có thể là vì quá lâu rồi chưa liên lạc với mẹ, hoặc đơn giản là vì nơi quay phim lần này không cách thị trấn bao xa, về cũng tiện.

Tóm lại, Giang Dữ Biệt đã lái xe một mình trở về thị trấn, không báo trước với mẹ, vì cũng không chắc mẹ có muốn gặp mình hay không. Nghĩ nếu bà ở nhà thì vào thăm một chút, nếu không thì quay lại đoàn phim cũng chẳng sao.

Nhưng điều Giang Dữ Biệt không ngờ tới là — vừa đến trước cửa nhà mình, anh đã nghe thấy giọng của Tiêu Khắc.

Anh gõ cửa, là Tiêu Khắc ra mở. Thấy Giang Dữ Biệt, cậu có hơi ngạc nhiên, nhưng lập tức cười rạng rỡ, gọi một tiếng:

“Anh.”

Giang Dữ Biệt định đưa tay xoa mặt cậu, nhưng nghĩ đến chuyện mình vừa lái xe về còn chưa rửa tay, cảm thấy không sạch sẽ, liền hạ tay xuống. Nhưng tay còn chưa hạ được nửa chừng đã bị Tiêu Khắc kéo lại, ép bàn tay ấy áp lên mặt mình, thậm chí còn chủ động cọ cọ:

“Muốn xoa thì cứ xoa, em đâu có chê anh.”

Mẹ Giang gọi từ trong nhà ra: “Tiêu Khắc, ai đến thế con?”

Tiêu Khắc tránh sang bên, quay vào trong nhà đáp:

“Là Giang Dữ Biệt về.”

Giang Dữ Biệt xoa mặt cậu:

“Đây chính là chuyện em nói là ‘bận’ à?”

“Ừm.” Tiêu Khắc cười: “Chuyện lớn lắm.”

“Lớn đến mức không muốn gặp anh luôn hả?”

Tiêu Khắc cười: “Không phải đâu, lúc anh gọi thì em vừa đáp máy bay, quay lại thì vất vả quá. Em vốn định thăm dì xong sẽ đi tìm anh, nhưng không ngờ anh lại đến. Anh à, em vui lắm.”

Giang Dữ Biệt không nói gì, chỉ lặng lẽ nhìn cậu, ánh mắt đầy dịu dàng.

Là người am hiểu nhân tình thế thái như Giang Dữ Biệt, anh không thể không hiểu Tiêu Khắc làm vậy là vì điều gì. Mối quan hệ giữa anh và mẹ vẫn chưa hẳn là hòa thuận, nhưng Tiêu Khắc — người luôn ở bên anh — biết rõ anh vẫn luôn nhớ mẹ, chỉ là chưa sẵn sàng. Cậu chưa từng thúc ép, cứ để anh từ từ. Mà trong khoảng thời gian “từ từ” ấy, những điều một người con nên làm, Tiêu Khắc đều đã thay anh làm hết rồi.

“Đừng đứng ngoài cửa nữa.” Tiêu Khắc kéo tay anh dẫn vào nhà: “Vào đi, dì nấu nhiều món ngon lắm, vốn là nấu cho em, giờ anh cũng có lộc ăn rồi.”

Mẹ Giang từ bếp đi ra, thấy Giang Dữ Biệt vừa bước vào thì biểu cảm có chút không được tự nhiên. Giang Dữ Biệt cũng chẳng khá hơn, lời gọi “mẹ” đến miệng rồi mà vẫn không thốt nên lời.

Cuối cùng vẫn là Tiêu Khắc phá vỡ không khí trầm lặng:

“Anh ngồi đi, lái xe về cũng mệt lắm rồi nhỉ?”

Hai người im lặng lúc này mới hơi thả lỏng, nhưng vẫn chưa thể thân thiết như xưa.

“Mệt thì nghỉ một lát đi.” Mẹ Giang nói: “Mẹ đi nấu cơm.”

Nói xong thì quay lại bếp.

Tiêu Khắc ban nãy còn đang phụ mẹ trong bếp, nhưng lúc này Giang Dữ Biệt về rồi, cậu cũng chẳng còn tâm trạng giúp nữa. Dù gì thì người đàn ông trước mắt này, cậu đã hơn một tháng chưa được gặp rồi.

Đây là nhà mẹ Giang, đáng ra phải là nơi Giang Dữ Biệt quen thuộc nhất, nhưng lúc này đứng trong ngôi nhà ấy, anh lại có cảm giác như một vị khách. Với từng món đồ trong nhà, từng cách bài trí, anh đều thấy mới lạ. Anh đi loanh quanh, sờ hết thứ này đến thứ khác, cuối cùng dừng lại trước bức tường ảnh lớn.

Trên tường là rất nhiều bức ảnh, phần lớn là lúc Giang Dữ Biệt và Giang Ly còn nhỏ, cũng có vài tấm ảnh chụp cả gia đình, nhưng tất cả đều được chụp trước năm Giang Ly mười hai tuổi. Sau khi Giang Ly lên mười hai, vì Giang Dữ Biệt quá bận rộn nên họ chẳng còn cơ hội chụp ảnh chung như vậy nữa.

Chính giữa bức tường là hai tấm ảnh chân dung của ba Giang và Giang Ly, kích thước cũng lớn hơn những tấm còn lại — đó chính là hai bức ảnh được khắc trên bia mộ của họ.

Giang Dữ Biệt lặng lẽ nhìn thật lâu, cho đến khi Tiêu Khắc bước đến, nhẹ nhàng nắm lấy tay anh.

Giang Dữ Biệt nghiêng mặt liếc nhìn Tiêu Khắc, siết chặt tay cậu một chút rồi hỏi:

“Em hay đến đây lắm à?”

Chuyện này không thể giấu được, người thì đã bị bắt quả tang ở đây, hơn nữa cách Tiêu Khắc và mẹ Giang cư xử với nhau rõ ràng không phải lần đầu gặp mặt. Dù Tiêu Khắc có chối, Giang Dữ Biệt cũng sẽ không tin, nên Tiêu Khắc chỉ đành thành thật gật đầu:

“Cũng tạm.”

Chỉ với một câu “cũng tạm”, Giang Dữ Biệt đã hiểu ngay rằng Tiêu Khắc đến đây không ít lần — là trong những khoảng thời gian mà anh không hề hay biết.

Giang Dữ Biệt khẽ siết ngón tay cậu:

“Không cần phải làm khổ mình như vậy đâu.”

“Không khổ mà.” Tiêu Khắc nói, “Dì sống một mình, anh không yên tâm, em cũng không yên tâm. Nhưng quan hệ giữa hai người chắc còn lâu mới hòa thuận lại, nên em ở giữa cố gắng thêm chút, để cả anh lẫn dì đều thấy yên lòng.”

Có người chỉ làm một phần đã kể lên trăm phần, nhưng Tiêu Khắc là người làm đến một trăm phần cũng chẳng nói một lời. May mắn là tất cả những việc cậu làm, Giang Dữ Biệt đều biết, và đều khắc ghi trong lòng.

Chưa từng khiến anh thất vọng.

Tiêu Khắc là người kiệm lời, có thể không nói thì tuyệt đối không nói, nhưng bữa cơm hôm đó cậu lại luôn chủ động khuấy động bầu không khí. Dù còn lúng túng, không quá khéo léo, nhưng Giang Dữ Biệt không đành lòng để cậu gánh vác hết, bèn chủ động trò chuyện với mẹ. Dù đề tài không nhiều, nhưng anh vẫn cảm nhận rõ ràng sự nhẹ nhõm của Tiêu Khắc.

Cơm nước xong, Tiêu Khắc chủ động đi rửa chén, để Giang Dữ Biệt ngồi trò chuyện với mẹ trong phòng khách. Lần này mẹ là người mở lời trước:

“Con bận công việc, không có thời gian thì khỏi cần về. Dù sao cách hai tháng Tiêu Khắc cũng đến một lần, có con hay không cũng chẳng khác gì mấy.”

Bề ngoài là lời trách móc, nhưng Giang Dữ Biệt sao lại không hiểu — đây rõ ràng là mẹ đang tìm một cái cớ để hai mẹ con giảng hòa. Vậy nên anh liền thuận theo:

“Là con bảo em ấy đến đấy.”

Mẹ anh nhìn anh như thể không tin nổi: “Cái câu mặt dày như thế mà con cũng nói ra được à?”

Giang Dữ Biệt: “……”

“Tiêu Khắc hai tháng đến thăm mẹ một lần, xách bao nhiêu đồ tới, còn đưa mẹ đi dạo phố, chơi mạt chược, nấu cơm cho mẹ ăn. Dù không đến thì cũng gọi điện mỗi tuần một lần, chuyện gì cũng hỏi han kỹ càng, mấy cái đó là con sai thằng bé làm à?”

Giang Dữ Biệt gãi mũi, có chút ngại ngùng: “Em ấy làm nhiều vậy à?”

Mẹ anh chậc lưỡi: “Cái độ mặt dày này không biết có phải di truyền từ ba con không, chứ Tiểu Ly thì chẳng giống con chút nào.”

Giang Dữ Biệt chỉ cười mà không nói gì thêm. Mẹ có thể thản nhiên nhắc đến ba và Giang Ly trước mặt anh như vậy, chứng tỏ bà đã thật sự buông bỏ. Mối khúc mắc cuối cùng trong lòng anh cũng theo đó mà tan biến.

Nhờ sự hiện diện của Tiêu Khắc, mối quan hệ giữa Giang Dữ Biệt và mẹ nhanh chóng dịu lại. Từ đó, thỉnh thoảng anh cũng về nhà, dù không về thì cũng thường nhắn tin hỏi han.

Giờ đây hai người sắp ra nước ngoài sống một năm, Tiêu Khắc đề nghị về thăm nhà một chuyến, Giang Dữ Biệt tất nhiên đồng ý, thế là hôm sau họ liền bay về tiểu thành phố.

Nghe tin Tiêu Khắc sắp ra nước ngoài học nâng cao, ban đầu mẹ còn lo lắng, nhưng nghe nói Giang Dữ Biệt sẽ đi cùng thì liền yên tâm phần nào. Bà nói mang theo bảo mẫu cũng tốt, Giang Dữ Biệt chỉ biết bất lực mà không thể phản bác, bởi vì cuộc sống nửa năm nay của anh chẳng khác gì một bảo mẫu thực thụ.

Dù ngoài mặt tỏ ra thoải mái, nhưng lúc hai người chuẩn bị rời nhà trở lại Bắc Thành vào ngày hôm sau, mẹ vẫn không kìm được mà dặn đi dặn lại. Đến nỗi Giang Dữ Biệt nghe mà phát bực:

“Hay để con mua cho mẹ vé máy bay đi chung luôn nhé?”

Lúc này mẹ mới chịu ngừng lại. Giang Dữ Biệt thở dài bất lực: “Tiêu Khắc đâu còn là con nít, huống hồ bên cạnh còn có con. Mẹ cứ yên tâm, con sẽ chăm sóc em ấy thật tốt.”

Trên đường trở về, Tiêu Khắc nói với Giang Dữ Biệt:

“Dì dặn nhiều như vậy là vì lo cho anh thôi, đừng bực bội.”

Giang Dữ Biệt nhìn cậu, véo má một cái:

“Em thật sự không biết, hay là được lợi rồi còn giả vờ ngây thơ?”

“Hử?” Tiêu Khắc không hiểu: “Ý gì cơ?”

“Rõ ràng là mẹ lo cho em, chẳng liên quan gì tới anh hết.” Giang Dữ Biệt bĩu môi: “Trong mắt mẹ bây giờ, em mới là con trai ruột, anh chỉ là con dâu thôi.”

Tiêu Khắc bật cười: “Nói cũng đúng.”

Giang Dữ Biệt: “……”

Có lẽ vì có Giang Dữ Biệt bên cạnh, cuộc sống ở nước ngoài khiến Tiêu Khắc không cảm thấy khác biệt quá lớn so với trong nước. Cậu vẫn đi sớm về muộn như thường lệ, còn Giang Dữ Biệt thì sống thảnh thơi hơn nhiều so với khi ở trong nước.

Căn nhà Giang Dữ Biệt mua nằm ngay bên hồ Brienz, mở cửa sổ ra là có thể ngắm khung cảnh đẹp như tranh. Anh không còn gò bó bản thân trong phòng, mỗi ngày đều ra ngoài đi dạo cùng Tiêu Khắc, thậm chí khi cậu không ở nhà, anh vẫn giữ mối quan hệ thân thiết với hàng xóm.

Về chuyện trồng hoa, Tiêu Khắc luôn nghĩ anh chỉ nói đùa, nào ngờ khi dọn hành lý lại thật sự thấy vài gói hạt giống hoa và các loại rau củ.

“Anh thật sự muốn trồng mấy thứ này ở đây à?” Tiêu Khắc cầm mấy gói hạt hỏi.

Giang Dữ Biệt gật đầu: “Ừm, sau nhà có cái vườn nhỏ, anh cũng muốn thử xem sao. Dù khả năng cao là không trồng được, cây cối cũng có thể bị ‘sốc văn hóa’ mà…”

Tiêu Khắc từng lo lắng Giang Dữ Biệt sẽ thấy nhàm chán khi đi theo mình đến một nơi xa lạ, nhưng thấy anh sống còn tự do hơn cả trong nước thì cũng dần yên lòng.

Giang Dữ Biệt nghĩ mình có thể ở lại cùng Tiêu Khắc cho đến khi về nước, nhưng ba tháng sau, một cú điện thoại của Tống Nghị đã phá vỡ kế hoạch — có một sự kiện thời trang xa xỉ và quảng cáo dòng sản phẩm mới mà anh buộc phải về nước để tham gia ghi hình.

Không thể từ chối, đây đều là những yêu cầu đã ghi rõ ràng trong hợp đồng đại diện trước đây.

Khi Tiêu Khắc biết chuyện này, cậu cũng không có phản ứng gì đặc biệt. Đây là công việc của Giang Dữ Biệt, cậu không phải loại người không hiểu chuyện, cố giữ anh lại. Cậu chỉ hơi xót vì Giang Dữ Biệt phải bay đi bay về vất vả:

“Về thì về thôi, nhưng em không thể đi cùng anh. Anh ở trong nước thêm vài ngày đi, đừng vừa xong việc đã quay về ngay, cơ thể không chịu nổi đâu.”

Giang Dữ Biệt hôn cậu một cái:

“Cơ thể anh rất khỏe đó, em muốn thử không?”

Câu nói này quá rõ ý, Tiêu Khắc không thèm đáp, mà lật người đè Giang Dữ Biệt xuống:

“Trên máy bay anh khó ngủ được, chi bằng em cùng anh làm vài trận, ngày mai lên máy bay ngủ cho ngon, được không?”

Làm chuyện mình thích thì Giang Dữ Biệt không phản đối, nhưng làm vài trận mệt như vậy sợ cơ thể không chịu nổi. Chỉ là nghĩ đến việc hai người sắp xa nhau gần một tháng, Giang Dữ Biệt lại không nỡ từ chối, đành chiều theo Tiêu Khắc hết lần này đến lần khác, đến khi thở hổn hển, đầu óc mơ màng mới chìm vào giấc ngủ.

Có lẽ vì đã quen có nhau bên cạnh, những ngày xa cách càng trở nên khó chịu. Giang Dữ Biệt trở về nước, lịch làm việc dày đặc, Tống Nghị cho rằng lần sau bắt được anh không biết là khi nào, nên tranh thủ sắp xếp thêm vài buổi chụp tạp chí để duy trì độ phủ sóng.

Giang Dữ Biệt vốn định tranh thủ khoảng trống giữa các sự kiện và quảng cáo để quay về Thụy Sĩ một chuyến, nhưng kế hoạch buộc phải thay đổi.

Tống Nghị cảm nhận được sự sốt ruột của Giang Dữ Biệt, không khỏi cười:

“Cậu có hơi quá không? Đâu phải chưa từng xa Tiêu Khắc, mới có mấy ngày đã như thế này rồi?”

Giang Dữ Biệt liếc nhìn anh ta:

“Đến khi nào anh yêu đi rồi sẽ hiểu tâm trạng của tôi.”

Giang Dữ Biệt tưởng Tống Nghị sẽ cãi lại, nhưng lần này anh ta lại hiếm hoi im lặng, biểu hiện còn có chút không tự nhiên. Giang Dữ Biệt lập tức hiểu ra, cây già ngàn năm sắp nở hoa rồi.

Khi kể chuyện này với Tiêu Khắc qua video call, Tiêu Khắc hiếm hoi cũng tỏ ra hứng thú:

“Là ai vậy?”

“Không biết nữa.” Giang Dữ Biệt cười: “Anh ấy không nói chắc là vì chưa ổn định, đợi khi ổn định rồi sẽ nói với chúng ta thôi, anh ấy không nhịn được đâu.”

“Ừm.” Tiêu Khắc đáp một tiếng rồi không nhắc đến chủ đề này nữa, chỉ nói: “Anh à, em nhớ anh.”

Giang Dữ Biệt lướt tay trên màn hình máy tính:

“Anh cũng vậy, nhớ em đến nỗi… cương cả lên rồi.”

Giang Dữ Biệt vốn chỉ đùa, trêu chọc Tiêu Khắc, nhưng Tiêu Khắc lại không cười, nhìn anh chăm chú nói:

“Vậy sao? Cho em xem.”

Giang Dữ Biệt: “…”

Biết Tiêu Khắc sau khi “ăn thịt” sẽ trở nên trắng trợn, nhưng không ngờ lại trắng trợn đến mức này. Giang Dữ Biệt lập tức hơi sợ, vừa định chuyển chủ đề thì Tiêu Khắc đã nói tiếp:

“Anh, em cũng… cương rồi. Anh cho em xem anh đi, được không? Em xin anh.”

Giang Dữ Biệt: “…”

Anh đã nói rồi, trước vẻ mặt mềm yếu van xin của Tiêu Khắc, anh không thể từ chối. Đừng nói chỉ là phone s*x, dù là bảo anh chết, anh cũng sẵn sàng.

Chỉ là Giang Dữ Biệt vẫn ngại:

“Em cũng cho anh xem em chứ?”

Tiêu Khắc thậm chí không nói thêm lời nào, trực tiếp hướng camera xuống một chỗ nhạy cảm, nhanh chóng kéo quần xuống.

Giang Dữ Biệt: “…”

“Anh à, nhanh lên!” Tiêu Khắc thúc giục.

Giang Dữ Biệt đành chịu, hố mình đào, dù sâu thế nào cũng phải nhảy xuống thôi. Anh từ từ đưa tay điều chỉnh camera.

Mặt đỏ bừng.

Bình Luận (0)
Comment