Chồng Yêu Kém Tôi 12 Tuổi

Chương 76

Sau khi trở về từ Thụy Sĩ, giữa Tiêu Khắc và Giang Dữ Biệt đã có một lần chia xa. Giang Dữ Biệt đã gần hai năm không đóng phim, lần này là một đạo diễn thân quen đích thân đến tìm anh, kịch bản rất hay, lại còn có tình nghĩa, Giang Dữ Biệt không thể từ chối, mà cũng chẳng thật sự muốn từ chối.

Anh vẫn yêu thích việc diễn xuất, đó là điều anh đam mê, nếu không thì sau khi Giang Ly ra đi, anh đã không thể tiếp tục làm công việc này nữa.

Còn Tiêu Khắc thì sao?

Ngoài cảm giác không nỡ rời xa, cậu hoàn toàn ủng hộ.

Tiêu Khắc thừa nhận mình có ham m.uốn chiếm hữu rất mạnh đối với Giang Dữ Biệt, nhưng lại không ích kỷ. Khi rõ ràng biết rằng Giang Dữ Biệt đã vì mình mà từ bỏ hai năm thanh xuân, lại còn rất yêu nghề, cậu dù thế nào cũng không thể ngăn cản, càng không thể nói ra câu: “Anh đừng đóng phim nữa, cứ ở nhà với em là được rồi.”

Hơn nữa, câu nói ấy cả đời này cậu cũng không thể thốt ra, vì cậu biết rõ, chỉ cần mình nói, Giang Dữ Biệt nhất định sẽ đồng ý.

Giang Dữ Biệt đối với cậu là không có nguyên tắc. Điều này Tiêu Khắc đã nhận ra từ khi cả hai mới bắt đầu bên nhau — bất kể là phương diện nào, bất kể yêu cầu có vô lý ra sao, chỉ cần là cậu đưa ra, chỉ cần không trái với nguyên tắc của Giang Dữ Biệt, anh ấy đều sẽ đồng ý.

Ngay cả yêu cầu quá đáng trong đêm ở Thụy Sĩ anh ấy cũng đã chấp nhận.

Nhiều lúc, Tiêu Khắc cảm thấy Giang Dữ Biệt xem mình như một đứa trẻ. Khi cậu nói vậy, Giang Dữ Biệt cũng không phủ nhận, chỉ xoa mặt cậu và nói:

“Anh đến thế gian này sớm hơn em mười hai năm, từng gặp những người em chưa gặp, đi qua những con đường em chưa đi. Nếu có thể khiến em luôn giữ được sự hồn nhiên, sống vui vẻ như một đứa trẻ, thì đó chính là điều anh tự hào nhất trong đời.”

Nhưng cho dù cả hai có yêu nhau đến mức nào, thì vẫn phải chia xa. Giang Dữ Biệt vẫn phải đi làm việc, mà Tiêu Khắc giờ đã là bác sĩ, không thể đi theo bên cạnh cũng là sự thật.

Đêm trước ngày lên đường, Tiêu Khắc chuẩn bị hành lý cho Giang Dữ Biệt, tự tay làm mọi việc. Giang Dữ Biệt không ngăn cản, chỉ ngồi trên giường nhìn cậu  lấy từng món từng món đồ từ tủ quần áo ra, gấp gọn gàng rồi cho vào vali. Quần áo xong rồi, lại đến thuốc men cần thiết, đồng thời không quên dặn dò:

“Phải chú ý cái dạ dày của anh, đến nơi rồi thì bảo Mao Mao đi tìm đầu bếp riêng ngay, đừng có bỏ bữa, biết không?”

Giang Dữ Biệt tựa vào đầu giường, mỉm cười nhìn cậu:

“Cục cưng ơi, anh biết tự nấu ăn rồi mà, không cần đâu?”

“Anh đi đóng phim mà còn nấu nướng gì? Đóng phim không mệt chắc?” Tiêu Khắc ngẩng đầu nhìn anh.

Giang Dữ Biệt chỉ nhướng mày, không nói gì thêm. Anh hiểu tâm trạng hiện tại của Tiêu Khắc — không nỡ xa, sợ anh ăn uống không đủ, ngủ nghỉ không ngon, nhưng lại không thể cản, chỉ có thể không ngừng căn dặn, như thể chỉ có vậy mới có thể xoa dịu được nỗi buồn chia tay.

Sau đó Tiêu Khắc còn dặn dò rất nhiều điều, Giang Dữ Biệt đều ngoan ngoãn nghe theo. Lúc này, vị trí giữa hai người dường như hoàn toàn đảo ngược. Tiêu Khắc lại giống như một người trưởng thành lo lắng đủ điều cho chuyến đi xa của Giang Dữ Biệt.

Mãi đến khi những điều cần nói đã nói hết, những điều không nghĩ ra được cũng không còn để nói nữa, Tiêu Khắc mới dừng lại.

Giang Dữ Biệt ngồi yên tại chỗ nhìn Tiêu Khắc, mỉm cười nhẹ rồi đưa tay về phía cậu. Tiêu Khắc nhìn anh vài giây, sau đó bước tới. Giang Dữ Biệt hơi nhổm người dậy, ôm lấy eo cậu, ngẩng đầu nhìn:

“Không nỡ xa anh à?”

“Ừm.” Tiêu Khắc thẳng thắn thừa nhận: “Còn anh thì sao? Nỡ rời xa em không?”

“Đương nhiên là không nỡ.” Giang Dữ Biệt cười, vén áo cậu lên, hôn nhẹ lên bụng anh: “Vậy thì anh không đi nữa nhé? Hủy hợp đồng cũng không sao, bao năm qua anh còn để dành được một khoản kha khá, hoàn toàn đủ sống. Cho dù cả đời này không đóng phim nữa, cũng đủ lo cho em cơm no áo ấm.”

Tiêu Khắc đưa tay bật trán anh một cái:

“Nghĩ gì vậy chứ?”

“Tch.” Giang Dữ Biệt bất mãn lên tiếng: “Xem ra em vẫn xem trọng tiền bạc lắm.”

“Phải.” Tiêu Khắc nhẹ nhàng vuốt tóc anh: “Em đúng là xem trọng tiền của anh, không thì sao đến giờ em vẫn chưa trả lại hai lăm vạn cho anh?”

Nhắc đến chuyện này, Giang Dữ Biệt không khỏi nhướn mày, bật cười:

“Còn biết nói nữa à? Không những không trả hai lăm vạn, giờ đến cả thẻ ngân hàng của anh cũng nằm trong tay em đấy nhé? Mỗi lần anh tiêu tiền, tin nhắn thông báo đều gửi về điện thoại của em. Chậc chậc, rốt cuộc anh đang có bạn trai hay là thuê một ông quản lý tài chính vậy?”

Tiêu Khắc cười, không nói gì.

Thật ra Tiêu Khắc chẳng muốn quản lý tài chính chút nào, trước giờ cậu chưa từng có ý định nhúng tay vào chuyện tiền nong của Giang Dữ Biệt, dù chỉ một chút. Nhưng vào một đêm sau khi ở bên nhau, Tiêu Khắc vừa tắm xong bước ra khỏi phòng tắm thì thấy Giang Dữ Biệt đang ngồi khoanh chân trên giường, trước mặt bày đầy thẻ và giấy tờ.

“Cái gì đây?” Khi đó Tiêu Khắc hỏi.

Giang Dữ Biệt cười rạng rỡ, vẫy tay gọi cậu lại. Tiêu Khắc vừa lau tóc vừa bước tới ngồi xuống: “Sao vậy?”

“Đây là giấy tờ nhà đất của anh.” Giang Dữ Biệt đưa mấy quyển sổ đỏ cho Tiêu Khắc: “Đây là thẻ ngân hàng, em có thể xem hết số dư ở đây, chi tiết cụ thể anh đã ghi rõ trong tờ này. Hạn mức tín dụng của thẻ cũng có luôn. Tiền mặt thì em biết rồi, anh để trong ngăn kéo ở phòng làm việc. Còn cổ phần đầu tư công ty cũng ghi đầy đủ ở đây.”

Tiêu Khắc nhìn anh, mặt đầy nghi hoặc:

“Rồi sao? Anh có ý gì?”

“Giao hết cho em đó.”

Tiêu Khắc không nghĩ ngợi liền từ chối: “Em không cần.”

“Em bị gì vậy?” Giang Dữ Biệt nhìn cậu: “Nhiều tài sản như vậy mà không lấy?”

“Là của anh hết.”

Giang Dữ Biệt nhìn cậu không nói gì, ánh mắt rõ ràng có chút không vui. Tiêu Khắc cũng nhận ra lời mình nói có thể đã chạm vào dây thần kinh nhạy cảm nào đó của anh, vội giải thích:

“Anh biết em không có ý đó mà. Chỉ là em nghĩ để anh giữ là được rồi, ai giữ cũng như nhau.”

“Nếu đã như nhau, sao không để em giữ?”

Tiêu Khắc không trả lời, nhưng trong ánh mắt Giang Dữ Biệt, cậu thấy được sự kiên quyết. Dù vậy, Tiêu Khắc cũng có lập trường của riêng mình — cậu thật sự nghĩ tiền bạc để ai giữ cũng vậy. Cậu đâu thiếu tiền, mỗi tháng vẫn có thu nhập ổn định từ bản quyền âm nhạc, cậu sớm không còn là Tiêu Khắc của ngày xưa.

Tài sản của Giang Dữ Biệt cậu không nắm rõ, nhưng chỉ cần nhìn mấy cuốn sổ đỏ kia cũng đủ biết giá trị ít nhất phải hơn mấy trăm vạn. Một khối tài sản lớn như thế, giao cho mình quản lý, Tiêu Khắc không muốn, cũng thấy mình không đủ năng lực. Huống hồ, một khi cậu nhận, trong lòng lại cứ thấy mình giống như… trai bao.

Dù rõ ràng điều cậu thật sự xem trọng là nhan sắc — khụ, là tính cách của Giang Dữ Biệt!

Tiêu Khắc cương quyết từ chối, Giang Dữ Biệt cũng không ép. Sau vài giây im lặng, anh nhướn mày rồi thu dọn mọi thứ lại. Nhưng khi cất vào ngăn kéo tủ đầu giường, ánh mắt anh nheo lại nhìn Tiêu Khắc, không nói lời nào, khiến cậu thấy hơi bất an.

Giang Dữ Biệt đang không vui, và mức độ buồn bực đến mức khiến Tiêu Khắc muốn làm gì cũng bị từ chối.

Phải biết, đây là lần đầu tiên từ khi họ bên nhau, Giang Dữ Biệt từ chối cậu trên giường. Anh luôn chiều Tiêu Khắc, dù có lúc không chịu nổi, cũng thà bị làm đến xỉu chứ không hé miệng từ chối.

Chuyện này nghiêm trọng thật đấy.

Nhưng dù nghiêm trọng đến mấy, Tiêu Khắc vẫn không muốn nhận tài sản.

Cậu nghĩ Giang Dữ Biệt giận vài hôm là qua, dù sao tiền để đâu chẳng thế, nhưng mọi chuyện không đơn giản như vậy. Ba ngày liền Giang Dữ Biệt không cho Tiêu Khắc “làm gì cả”, thôi thì chuyện đó nhịn được, nhịn rồi dồn lại cũng không sao.

Nhưng mỗi ngày tan làm lại nhận được tin phải ra trạm nhận hàng thì không thể nhịn nổi nữa.

Không phải không muốn nhận, cũng không phải lười, nhưng thử tưởng tượng xem — mỗi lần lấy hàng, số lượng nhiều đến nỗi không nhét nổi hết vào xe đẩy của shipper, bạn sẽ cảm thấy thế nào?

Về đến nhà mở ra thì thấy gel bôi trơn, bao cao su — thôi, mấy thứ này Tiêu Khắc còn hiểu được, dù số lượng hơi nhiều cũng tạm chấp nhận, vì với tần suất của hai người họ thì chắc cũng dùng hết trong khoảng một năm. Nhưng còn lại toàn những thứ không dùng tới, thậm chí có cái cậu chưa từng thấy, nhìn giá sản phẩm còn thấy mắc kinh khủng.

Tới đây thì Tiêu Khắc hiểu rõ — Giang Dữ Biệt đang phản kháng.

Tiêu Khắc bất lực, tối đó liền đè Giang Dữ Biệt vào buồng tắm, nghiến răng hỏi:

“Còn đơn nào chưa giao không?”

Giang Dữ Biệt cười: “Hết rồi.”

“Ngày mai bảo Mao Mao đến, trả hết mấy cái này về.”

“Được.” Giang Dữ Biệt nói.

“Được?” Tiêu Khắc ép sát: “Sao hôm nay anh lại ngoan vậy? Không sợ em vẫn không nhận lời anh à?”

Giang Dữ Biệt vẫn cười: “Không sợ, em không chịu thì anh tiếp tục mua, em chỉ cần đi nhận hàng giúp anh thôi.”

Tiêu Khắc: “…Tại sao nhất định bắt em giữ?”

Giang Dữ Biệt xoay người lại đối diện Tiêu Khắc, hai tay ôm lấy mặt cậu:

“Bạn trai à, em có biết giới giải trí nhiều cám dỗ đến mức nào không?”

Tiêu Khắc không hoàn toàn xa lạ với giới này, đương nhiên cậu biết. Nhưng cậu càng biết rõ, bất kể giới giải trí có bao nhiêu phức tạp, có bao nhiêu cám dỗ, Giang Dữ Biệt cũng sẽ không động một phân một hào. Anh có giới hạn của riêng mình.

“Em biết.” Tiêu Khắc nói. “Nhưng em tin anh.”

“Đương nhiên là anh biết em tin anh.” Giang Dữ Biệt khẽ hôn lên môi cậu. “Nhưng em tin anh là một chuyện, còn việc anh đem lại cho em cảm giác an toàn cần có lại là chuyện khác. Em tin anh vô điều kiện là vì yêu, còn anh, trong khả năng của mình, đem đến cho em sự yên tâm cũng là vì yêu. Không cần phải từ chối, của em cũng là của anh, của anh cũng là của em.”

Lời đã nói đến nước này, Tiêu Khắc cũng không tiếp tục chối từ nữa, chỉ gật đầu:

“Được, em biết rồi.”

“Chấp nhận rồi?”

“Không chấp nhận thì làm sao giờ?” Tiêu Khắc lật người Giang Dữ Biệt lại, đè chặt anh vào tường, động tác không hề chậm trễ. “Em sắp nhịn đến phát điên rồi.”

Trán Giang Dữ Biệt tựa vào tường, cơ thể tuy bị kích t.hích đến run rẩy, nhưng khóe môi vẫn nở nụ cười. Sau đó, Tiêu Khắc ném anh lên giường, lấy từ ngăn kéo ra bốn, năm loại gel bôi trơn:

“Hàng của anh tự mua đấy, hôm nay để anh chọn, muốn dùng mùi vịnào?”

Giang Dữ Biệt chui tọt vào gối, dứt khoát giả chết.

Cũng từ hôm đó, Tiêu Khắc chính thức trở thành chủ gia đình, đến cả một chai nước khoáng Giang Dữ Biệt mua bên ngoài, cậu cũng biết.

Lúc này, khi bị Giang Dữ Biệt nói là “kế toán quản lý tài chính”, Tiêu Khắc có hơi tủi thân, nhưng cũng không phản bác. Dù sao đây cũng chỉ là chút tình thú giữa họ mà thôi.

Hai người lặng lẽ ôm nhau một lúc, tay Giang Dữ Biệt dần dần không yên phận, lần vào cạp quần Tiêu Khắc, định kéo xuống thì lại bị cậu chặn lại.

“Hôm nay không làm.” Tiêu Khắc nói.

Giang Dữ Biệt nhìn anh như thể nhìn thấy người ngoài hành tinh, không thể tin vào tai mình: “Em nói cái gì?”

Tiêu Khắc véo tai anh: “Hôm nay không làm.”

“Ngày mai anh đi rồi đấy.”

“Em biết.”

“Bộ phim này quay kín, ít nhất ba tháng anh sẽ không thể về được.”

Tiêu Khắc vẫn gật đầu: “Em biết.”

“Em biết mà còn không làm?”

“Ừm.” Tiêu Khắc nghiêm túc đáp. “Không làm.”

Giang Dữ Biệt: “…”

Anh nhìn Tiêu Khắc, biết rõ lúc nãy mình hôn bụng Tiêu Khắc, cậu đã có phản ứng. Giờ mình còn chủ động khiêu khích, rõ ràng càng thêm rõ rệt. Nhưng ngay trong tình huống này mà Tiêu Khắc vẫn có thể nói “không làm”, chuyện này chưa từng có tiền lệ.

Tiêu Khắc không muốn sao? Không thể nào.

Đối với Giang Dữ Biệt, cậu chưa bao giờ có sức kháng cự. Nhưng ngày mai Giang Dữ Biệt bay lúc tám giờ sáng, ngồi máy bay ba tiếng, cả ngày hầu như không được nghỉ ngơi. Nếu bây giờ làm, chắc chắn không thể trong thời gian ngắn, Tiêu Khắc không nỡ để anh cảm thấy mệt mỏi vào hôm sau.

Nên không làm.

Giang Dữ Biệt nghĩ một lát thì cũng hiểu ra, mỉm cười:

“Không sao đâu mà.”

“Không được.” Tiêu Khắc đẩy anh ra. “Anh ngủ đi, em đi tắm, lát ra ôm anh.”

Thấy Tiêu Khắc kiên quyết như vậy, Giang Dữ Biệt cũng không nói gì thêm, để mặc cậu đi tắm, rồi lại để mặc cậu ra ngoài ôm mình từ phía sau, cả hai cùng chìm vào giấc ngủ.

——

Máy bay cất cánh lúc tám giờ, phải đến sân bay trước một tiếng, cộng thêm thời gian chuẩn bị, nên sáu giờ Giang Dữ Biệt phải dậy. Nhưng hôm nay, anh dậy sớm hơn dự tính.

Lúc mở mắt ra, Tiêu Khắc vẫn còn ngủ, nhìn đồng hồ mới hơn năm giờ.

Trước đây, Giang Dữ Biệt có tật khó tỉnh táo ngay sau khi ngủ dậy, từng nghĩ rằng thói quen này sẽ theo mình cả đời. Nhưng từ khi ở bên Tiêu Khắc, thói quen ấy dần cải thiện. Giờ đây, mỗi sáng thức dậy, anh chỉ cần hai, ba phút là hoàn toàn tỉnh táo.

Anh không định ngủ thêm, dù sao cũng chẳng ngủ được bao lâu nữa, vậy thà làm chút chuyện có ý nghĩa còn hơn.

Chuyện gì mới có ý nghĩa?

Giang Dữ Biệt bật cười khẽ — đương nhiên là làm điều mình thích với người mình yêu rồi.

Tiêu Khắc còn đang ngủ, Giang Dữ Biệt nhẹ nhàng chui vào chăn. Khi Tiêu Khắc bị đánh thức bởi một phương thức khác thường, ban đầu cậu còn hoảng hốt, nhưng sau khi nhận ra Giang Dữ Biệt đang làm gì, cậu chỉ do dự một, hai giây.

Đứng từ góc độ của Giang Dữ Biệt, Tiêu Khắc hiểu rõ anh làm vậy là vì điều gì — chẳng qua chỉ vì sắp xa nhau, chẳng qua vì quá nhớ nhung.

Thế nên cậu không từ chối, thậm chí còn vươn tay, cách lớp chăn ấn nhẹ lên đầu Giang Dữ Biệt.

Khi kết thúc, Giang Dữ Biệt kéo chăn xuống, nhìn Tiêu Khắc cười một cái rồi xuống giường vào phòng tắm, vừa súc miệng vừa rửa mặt. Tiêu Khắc nằm trên giường, nhìn vali trong góc phòng, đột nhiên trong lòng dâng lên cảm giác không muốn để Giang Dữ Biệt rời đi, hoặc là… thôi thì cậu từ chức luôn, đi theo Giang Dữ Biệt làm điều anh thích.

Nhưng Giang Dữ Biệt sẽ không đồng ý, sẽ cảm thấy có gánh nặng.

Nên rất nhiều chuyện, chỉ có thể nghĩ mà thôi.

Nhưng nếu được quay lại một lần nữa, nếu biết trước mình sẽ yêu một người sâu đậm đến vậy, sẽ đau lòng không muốn rời xa đến vậy, có lẽ ngay từ đầu, cậu đã không chọn làm bác sĩ.

Quá bận, gần như không có ngày nghỉ, mà Giang Dữ Biệt thì luôn sắp xếp theo lịch của cậu, bỏ lỡ không ít cơ hội quay phim.

Sự hi sinh đơn phương này, Tiêu Khắc vừa thương xót, vừa không nỡ.

Tiêu Khắc dậy nấu bữa sáng, ăn cơm xong, tâm trạng cả hai không có gì bất thường. Nhưng khi Mao Mao đến đón Giang Dữ Biệt, Tiêu Khắc đột nhiên không chịu nổi nữa, ôm chặt lấy anh ở cửa:

“Anh…”

Giang Dữ Biệt vỗ lưng cậu: “Chỉ ba tháng thôi, có thời gian anh sẽ về thăm em.”

“Em không làm bác sĩ nữa được không?” Tiêu Khắc đột nhiên nói.

Động tác của Giang Dữ Biệt khựng lại, im lặng vài giây mới hỏi:

“Nói thật à?”

Tiêu Khắc không trả lời, chỉ yên lặng ôm anh.

Cậu cũng không hiểu tại sao. Hai người đã bên nhau gần năm năm, cũng từng chia xa, nhưng lần này, cậu lại đặc biệt không nỡ, đặc biệt lo lắng.

Cảm giác như chỉ cần buông tay, Giang Dữ Biệt sẽ biến mất khỏi thế giới của mình, khiến lòng cậu quặn thắt.

Ba tháng — nếu cả ba tháng đều mang cảm giác này, Tiêu Khắc không chắc mình chịu nổi. Nhưng chuyện từ bỏ nghề bác sĩ, thật ra cậu cũng chưa nghĩ nghiêm túc đến vậy.

Tiêu Khắc đã dành phần lớn thời gian trong cuộc đời để nỗ lực làm bác sĩ, vì vậy, việc từ bỏ công việc này, không chỉ là chính mình mà ngay cả Giang Dữ Biệt cũng không nỡ.

Sự im lặng của Tiêu Khắc khiến Giang Dữ Biệt hiểu được tâm trạng của cậu, anh vỗ nhẹ vào lưng Tiêu Khắc, không nói gì thêm.

Mãi cho đến khi Mao Mao gọi điện thoại thúc giục thêm một lần nữa, Tiêu Khắc mới miễn cưỡng buông tay Giang Dữ Biệt, cùng anh đi xuống lầu.

Tiêu Khắc đưa Giang Dữ Biệt đến sân bay, suốt dọc đường đi, cậu luôn nắm tay Giang Dữ Biệt, nhắc lại những lời dặn dò từ tối hôm qua, Giang Dữ Biệt không hề tỏ vẻ khó chịu, chỉ lặng lẽ lắng nghe. Cuối cùng, chính Mao Mao mới lên tiếng, cười nói:

“Cậu yên tâm đi, có tôi ở đây, nhất định sẽ chăm sóc anh Giang thật tốt.”

Tiêu Khắc gật đầu: “Cảm ơn.”

Mặc dù nói vậy, nhưng tâm trạng của Tiêu Khắc vẫn chưa thể thả lỏng.

Tại sân bay có fan đang đứng đợi, Tiêu Khắc không thể xuống xe, chỉ có thể nhìn Giang Dữ Biệt biến mất trong đám đông fan, rồi một mình lái xe trở lại bệnh viện làm việc.

Một tháng sau khi Giang Dữ Biệt đi, Tiêu Khắc có kỳ nghỉ ba ngày nhờ lịch trực thay ca, anh không suy nghĩ nhiều mà bay ngay đến đoàn phim của Giang Dữ Biệt.

Giang Dữ Biệt rất bận, phải quay phim đêm, Tiêu Khắc phần lớn thời gian chỉ ở trong khách sạn của đoàn phim. Hai người ngoài nụ hôn nóng bỏng không thể rời xa ra, không làm gì thêm.

Khi Tiêu Khắc rời đi, Giang Dữ Biệt không có thời gian tiễn cậu. Chỉ đến gần sân bay, Tiêu Khắc nhận được cuộc gọi từ Giang Dữ Biệt, trong lúc bận rộn:

“Cục cưng à, anh xin lỗi nhé.”

Tiêu Khắc nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ, cười nói: “Không sao, em chỉ muốn nhìn anh, thấy anh ổn là em yên tâm rồi.”

Câu nói này của Tiêu Khắc không phải dối lòng, cậu thực sự không yên tâm về Giang Dữ Biệt. Một cách kỳ lạ, từ lúc Giang Dữ Biệt rời đi, cảm giác lo lắng đó cứ bám lấy cậu, vì vậy anh đã đến để nhìn xem, liệu mọi chuyện có thực sự như những gì Giang Dữ Biệt nói qua điện thoại, rằng mọi thứ đều ổn.

Giờ đây nhìn thấy rồi, Giang Dữ Biệt ngoài việc bận rộn ra thì thực sự không có vấn đề gì, Tiêu Khắc đáng lẽ phải yên tâm rồi, nhưng cậu vẫn cảm thấy không an tâm, thậm chí bản thân cũng không hiểu cảm giác bất an này đến từ đâu.

Sau đó Tiêu Khắc cũng bắt đầu bận rộn. Hai tháng trôi qua, Giang Dữ Biệt vẫn chưa về, Tiêu Khắc cũng không có thời gian để đến thăm. Tuy nhiên, cũng không sao, Giang Dữ Biệt vẫn luôn ổn, và anh cũng sắp về rồi. Đến lúc này, Tiêu Khắc mới dần thả lỏng tâm trạng đang treo lơ lửng về Giang Dữ Biệt.

Nhưng thực tế chứng minh, có những chuyện thực sự sẽ có linh cảm.

Hôm đó Tiêu Khắc có một ca phẫu thuật lớn, từ tám giờ sáng vào phòng phẫu thuật đến bốn giờ chiều mới xong. Khi ra khỏi phòng phẫu thuật, Tiêu Khắc cởi áo choàng phẫu thuật, tháo mũ và khẩu trang rồi vứt vào thùng rác chuyên dụng, sau đó đi rửa tay. Không biết là vì thời gian phẫu thuật quá lâu hay vì lý do nào khác, Tiêu Khắc cảm thấy rất hoang mang, sắc mặt cũng không mấy tốt.

Cậu rất muốn gọi điện cho Giang Dữ Biệt, nhưng điện thoại lại ở trong văn phòng.

Khi bước ra khỏi phòng phẫu thuật, có một người nhà bệnh nhân đi qua, Tiêu Khắc lại phải an ủi và giải thích vài câu, rồi mới về được văn phòng.

Điện thoại đang rung, nhưng khi Tiêu Khắc bước đến, tiếng chuông ngừng lại. Cậu cầm điện thoại lên nhìn, có 24 cuộc gọi nhỡ, có của Tống Nghị, có của Mao Mao, nhưng không có của Giang Dữ Biệt, thậm chí ngay cả tin nhắn cậu gửi cho Giang Dữ Biệt trước khi vào phẫu thuật cũng không có trả lời.

Tiêu Khắc lập tức gọi lại cho Tống Nghị: “Chú Tống, anh ấy có chuyện gì sao?”

“Tiêu Khắc, đừng lo lắng, chú giờ đang…”

“Anh ấy rốt cuộc sao rồi?” Tiêu Khắc lần đầu tiên không giữ lễ phép mà gấp gáp cắt ngang lời Tống Nghị: “Anh ấy ở đâu rồi? Bây giờ thế nào?”

Tống Nghị không giải thích nữa, trực tiếp nói:

“Bị thương do bom, hiện giờ đang cấp cứu tại bệnh viện, chưa có kết quả.”

Mặc dù đã chuẩn bị tinh thần, nhưng nghe thấy chữ “bom” trong tai Tiêu Khắc như thể cậu cũng đã trải qua một vụ nổ vậy. Cổ họng cậu như bị nghẹn lại, không thể thốt lên một lời, cơ thể gần như phải dựa vào bàn làm việc mới có thể đứng vững.

Nhưng sự hoang mang ấy chỉ kéo dài vài giây, Tiêu Khắc nhanh chóng lấy lại bình tĩnh. Cậu không thể gục ngã, cậu phải đến bên Giang Dữ Biệt.

Tiêu Khắc cúp máy, lập tức đặt vé máy bay qua phần mềm, sau đó đến phòng giám đốc. Giám đốc đang có việc tìm Tiêu Khắc, thấy cậu vào chưa kịp nói gì đã bị sắc mặt của cậu làm cho hoảng sợ:

“Làm sao vậy? Cảm thấy không khỏe sao?”

“Giám đốc,” Tiêu Khắc lên tiếng, “Người yêu tôi gặp tai nạn, tôi cần đi ngay bây giờ.”

Giám đốc biết mối quan hệ của Tiêu Khắc và Giang Dữ Biệt, nghe xong ngây ra một lúc, không nói thêm gì nữa, chỉ hỏi về lịch trình công việc của Tiêu Khắc:

“Còn ca phẫu thuật nào không?”

“Hôm nay không có,” Tiêu Khắc trả lời, “Ngày mai và ngày kia có ba ca phẫu thuật.”

“Cậu đi đi,” Giám đốc nói, “Các ca phẫu thuật tôi sẽ làm thay cậu, nếu có chuyện gì cần, chúng ta liên lạc qua điện thoại.”

Tiêu Khắc gật đầu: “Cảm ơn.”

Nói xong, cậu quay người đi, Giám đốc lại gọi cậu lại, dặn dò:

“Lúc trên đường nhớ chú ý an toàn, đừng vội vàng.”

Tiêu Khắc không nói gì, chỉ nhẹ gật đầu, rồi nhanh chóng rời đi.

Khi lái xe đến sân bay, Tiêu Khắc mới nhận ra mình chỉ mặc một chiếc áo khoác ngoài đơn giản, cả bộ trang phục trông rất lộn xộn. Ai đi qua cũng sẽ quay lại nhìn cậu, nhưng giờ cậu không còn quan tâm nữa. Trong đầu cậu chỉ có mỗi Giang Dữ Biệt, không còn chỗ cho bất cứ điều gì khác.

Tin tức rất lớn, trong phòng chờ của sân bay, mọi người đều đang bàn tán về vụ việc này, thậm chí có một fan của Giang Dữ Biệt khóc nức nở. Tiêu Khắc vội vã quay mặt đi, lấy điện thoại ra, mở Weibo, Giang Dữ Biệt bị thương đã lên hot search. Trên báo còn có cả hình ảnh lúc xảy ra tai nạn, Tiêu Khắc muốn nhấn vào xem, nhưng rồi lại kìm lòng không dám.

Cậu không dám nhìn.

Trước khi lên máy bay, Tiêu Khắc gọi điện cho Tống Nghị, hỏi về tình hình của Giang Dữ Biệt, Tống Nghị trầm mặc một lúc.

“Đang phẫu thuật, vẫn đang chờ đợi.”

Từ khi nhận được tin đến lúc xuất hiện ở sân bay, đã hơn hai giờ trôi qua, và Giang Dữ Biệt đã từ phòng cấp cứu được chuyển vào phòng phẫu thuật. Dù chưa gặp Giang Dữ Biệt, nhưng Tiêu Khắc có thể tưởng tượng được anh bị thương nặng đến mức nào.

Tiêu Khắc im lặng trong suốt cuộc gọi, cuối cùng là Tống Nghị phá vỡ sự im lặng:

“Yên tâm đi, Giang Dữ Biệt sẽ không sao đâu, cháu sắp lên máy bay phải không? Chú sẽ bảo Mao Mao ra sân bay đón cháu.”

Tiêu Khắc đáp một tiếng rồi cúp máy.

Lên máy bay, cất cánh, hạ cánh, bất kỳ quá trình nào Tiêu Khắc cũng nghe thấy tên “Giang Dữ Biệt” được nhắc đến. Cậu chưa bao giờ biết Giang Dữ Biệt lại nổi tiếng đến mức này, gần như ai cũng biết, ai cũng quan tâm.

Nhưng không ai biết người đang đứng bên cạnh họ, ăn mặc lạ lùng, lại là người thân cận nhất của Giang Dữ Biệt.

Mao Mao đón Tiêu Khắc với đôi mắt đỏ hoe, nhìn thấy Tiêu Khắc ăn mặc kỳ quặc cũng không nói gì, lập tức dẫn cậu đi nhanh về phía bãi đậu xe.

Cho đến khi xe rời khỏi sân bay, Mao Mao nhìn Tiêu Khắc, sau vài giây, giọng khó xử nói:

“Xin lỗi, tôi đã hứa sẽ chăm sóc anh ấy thật tốt…”

“Không trách anh.” Tiêu Khắc mệt mỏi nói, rồi từ từ nhắm mắt lại, không hỏi thêm gì về tình hình của Giang Dữ Biệt, cũng không có tâm trạng nói gì nữa.

Đến bệnh viện, trước cửa phòng phẫu thuật có rất nhiều người, Tiêu Khắc hầu hết không quen, nhưng có thể nhận ra họ là những người có trách nhiệm trong đoàn làm phim. Tống Nghị lập tức tiến đến, thấy Tiêu Khắc vẫn mặc áo phẫu thuật, liền nói với Mao Mao:

“Đi lấy quần áo của Giang Dữ Biệt đi.”

Mao Mao gật đầu rồi quay đi, Tống Nghị nắm lấy cánh tay Tiêu Khắc: “Cảnh nổ đó, nút bấm bị ấn sớm vài giây…”

Tiêu Khắc không truy cứu vì sao lại ấn sớm như vậy, cũng không trách ai, hiện giờ cậu không còn sức lực để làm vậy nữa.

Cậu phải tiết kiệm từng chút sức lực của mình, để có thể ôm lấy người ấy.

“Bác sĩ nói sao rồi ạ?” Tiêu Khắc gần như hỏi một cách máy móc.

Một số điều Tống Nghị không thể nói qua điện thoại, vì sợ Tiêu Khắc lo lắng, sợ trên đường có gì bất trắc, nhưng giờ đây người đã đứng trước mặt rồi, Tống Nghị không có gì không thể nói. Mặc dù anh và Giang Dữ Biệt là bạn từ nhỏ, nhưng Tiêu Khắc mới là người sẽ ở bên Giang Dữ Biệt suốt đời.

Họ mới là những người thân cận nhất, mọi điều về Giang Dữ Biệt, Tiêu Khắc đều có quyền biết.

“Lúc đưa đến bệnh viện, quần áo đều bị máu thấm hết, ngay lập tức chuyển vào phòng cấp cứu, rồi lại chuyển vào phòng phẫu thuật. Bác sĩ nói là chảy máu trong ổ bụng, hiện tại phẫu thuật vẫn chưa xong, bác sĩ cũng không thể cung cấp thông tin chính xác.”

Tiêu Khắc là bác sĩ, cậu biết rằng chảy máu trong ổ bụng trong trường hợp này là hậu quả của vỡ nội tạng, tình huống rất nguy hiểm và nghiêm trọng, nhưng giờ đây cậu cũng chỉ có thể đợi ở đây, không còn cách nào khác.

Không biết đã trôi qua bao lâu, đèn phòng phẫu thuật mới tắt, Tiêu Khắc muốn bước tới nhưng chân bỗng dưng mềm nhũn, suýt không đứng vững. Tống Nghị hiểu được cảm giác của cậu, liền bảo Mao Mao đứng bên cạnh chăm sóc Tiêu Khắc, còn mình vội vàng chạy tới.

Tiêu Khắc yếu đuối nhất dường như đều là vì Giang Dữ Biệt, lần đầu là khi biết mình thích anh, không dám thổ lộ; lần thứ hai có lẽ chính là lúc này, sợ đến mức chân tay mềm nhũn, mặc dù cậu biết kết quả sẽ ổn thôi, vì cứu chữa kịp thời, không có sự chậm trễ nào.

Nhưng cậu vẫn sợ, sợ trên thế giới này sẽ không còn người tên Giang Dữ Biệt, không còn người thích xoa tóc mình, nắm tai mình, tùy ý thảo mãn yêu cầu mình, và luôn nhìn mình bằng đôi mắt ngập tràn yêu thương.

Tiêu Khắc sợ, sợ đến mức tai gần như không nghe thấy họ nói gì ngoài cửa phòng phẫu thuật, nhưng mắt cậu vẫn nhìn, cậu thấy mọi người đều thở phào nhẹ nhõm.

Chỉ đến lúc này, tai cậu mới dần nghe được một ít âm thanh, là giọng Mao Mao, anh ta kích động nắm lấy cánh tay Tiêu Khắc, nói:

“Tiêu Khắc, cậu có nghe thấy không? Nghe thấy không? Anh Giang không sao rồi! Anh Giang không sao rồi!”

Nghe thấy rồi, anh không sao, không sao rồi.

Không sao là tốt rồi.

……

Tiêu Khắc chưa bao giờ thấy Giang Dữ Biệt yếu ớt như vậy, ngay cả lần anh phải nhập viện vì chảy máu dạ dày trước kia cũng không yếu ớt đến mức này. Cả trán, mặt anh đều có vết thương ở nhiều mức độ khác nhau, vì vết thương sâu, một nửa khuôn mặt sưng vù, da mặt không còn chút màu, môi cũng trắng bệch.

Nhưng may mắn là vẫn còn hơi thở, dù yếu ớt, Tiêu Khắc có thể cảm nhận được, cũng có thể nhìn thấy.

Giang Dữ Biệt tỉnh lại sau 8 giờ kể từ khi phẫu thuật, mắt anh liếc một vòng, như nhìn thấy Tiêu Khắc, lại như không thấy, môi mở ra nhưng không phát ra âm thanh nào rồi lại nhắm mắt lại, lần này là hoàn toàn ngủ thiếp đi, ngủ cho đến tối hôm sau.

Tiêu Khắc là bác sĩ, chăm sóc sau phẫu thuật tỉ mỉ hơn cả y tá, mọi việc đều tự tay làm, chỉ có như vậy, dường như mới có thể chứng minh người này vẫn còn sống.

Khi Tiêu Khắc lau tay cho Giang Dữ Biệt, anh động đậy một chút, Tiêu Khắc ngẩng đầu lên thấy đôi mắt Giang Dữ Biệt hơi mỉm cười, Tiêu Khắc không nói gì, Giang Dữ Biệt có lẽ không còn sức để nói, hai người lặng lẽ nhìn nhau, trong khoảnh khắc dường như có cảm giác luân hồi từ kiếp trước.

Như thể họ đã sống lại một đời, rồi lại gặp được nhau.

Khi biết Giang Dữ Biệt gặp chuyện, Tiêu Khắc không khóc, khi đến đây đứng ngoài phòng phẫu thuật, Tiêu Khắc cũng không khóc, khi biết Giang Dữ Biệt phẫu thuật thành công, không có nguy hiểm tính mạng, Tiêu Khắc vẫn không khóc.

Nhưng lúc này, nhìn thấy Giang Dữ Biệt mỉm cười nhìn mình, Tiêu Khắc đột nhiên đỏ hoe mắt.

Nhưng cậu không muốn Giang Dữ Biệt thấy, nên lại cúi đầu, tỉ mỉ lau tay cho anh, nhưng chỉ vài giây sau, tay Tiêu Khắc đã bị Giang Dữ Biệt nắm lấy, có lẽ vì không có sức, anh chỉ nhẹ nhàng nắm lấy một ngón tay của Tiêu Khắc, giọng nói nhẹ nhàng đến mức khó mà nghe rõ:

“Là anh sai, em đừng khóc.”

“Không khóc.” Tiêu Khắc nói.

Việc Giang Dữ Biệt gặp chuyện lớn như vậy, không thể không khiến mẹ anh lo lắng, ngay khi biết Giang Dữ Biệt không sao, Tiêu Khắc liền bảo Mao Mao ra thành phố nhỏ đón mẹ Giang về, nhưng vì hành trình dài, mẹ Giang xác nhận Giang Dữ Biệt không sao rồi thì Tiêu Khắc khuyên bà nghỉ ngơi, còn Tiêu Khắc thì vẫn ở lại bên cạnh Giang Dữ Biệt, không chợp mắt một giây.

Sợ rằng chỉ cần nhắm mắt lại, người trước mắt sẽ biến mất.

Tiêu Khắc thật sự sợ rồi, cả đời này chưa bao giờ sợ đến vậy. Bây giờ chỉ cần nhớ lại cảnh tượng lúc đó, lòng bàn tay cậu lại lạnh ngắt.

Có lẽ vì sự chăm sóc tận tình của Tiêu Khắc mà Giang Dữ Biệt hồi phục rất nhanh. Nhưng Tiêu Khắc thì không có nhiều kỳ nghỉ đến thế, khi Giang Dữ Biệt có thể rời giường, anh liền chuyển viện về Bắc Thành, nhập viện tại bệnh viện nơi Tiêu Khắc làm việc. Cũng chính vì vậy, mối quan hệ giữa họ trở thành một bí mật công khai.

Chỉ cần có thời gian, Tiêu Khắc sẽ đến phòng bệnh của Giang Dữ Biệt. Miễn là ở bên cạnh, mọi chuyện của Giang Dữ Biệt, cậu đều tự tay lo liệu. Sau trận bạo bệnh, cân nặng của Giang Dữ Biệt không thay đổi là bao, trái lại Tiêu Khắc lại gầy đi một vòng. Giang Dữ Biệt đã mấy lần giục cậu về nghỉ ngơi, đừng cứ tan ca là chạy ngay đến phòng bệnh, nhưng Tiêu Khắc không chịu nghe.

Dù có ngủ bên cạnh Giang Dữ Biệt, Tiêu Khắc cũng không thấy yên tâm. Mỗi đêm đều mấy lần bừng tỉnh từ trong mơ, chỉ đến khi chắc chắn Giang Dữ Biệt đang nằm bên cạnh mới thở phào nhẹ nhõm.

Ban đầu, Giang Dữ Biệt sức khỏe suy kiệt, ngủ rất sâu, không nhận ra sự thay đổi này của Tiêu Khắc. Mãi đến khi thân thể hồi phục nhiều, có thể tự do đi lại, anh mới phát hiện.

Tối hôm đó, Tiêu Khắc ngủ bên cạnh Giang Dữ Biệt, trong mơ cậu tận mắt chứng kiến vụ nổ đó. Nhưng lần này anh không thể may mắn cứu được Giang Dữ Biệt, liền bừng tỉnh, bật người ngồi dậy.

Cậu theo phản xạ quay đầu nhìn về phía Giang Dữ Biệt, thậm chí còn ngốc nghếch đưa ngón trỏ ra thăm dò hơi thở của đối phương. Hơi thở đang treo lơ lửng chưa kịp thở ra thì bàn tay đã bị nắm lấy. Tiêu Khắc nhìn Giang Dữ Biệt, cậu nhẹ nhàng thở dài:

“Em rất hối hận.”

“Nếu sớm biết sẽ xảy ra chuyện như vậy, khiến em sợ đến mức này, lo cho anh đến vậy, anh sẽ không nhận bộ phim đó đâu.”

Ánh mắt hai người giao nhau, Tiêu Khắc im lặng vài giây, đột nhiên rút tay về, co người lại ôm đầu. Như thể những ngày qua, cuối cùng cậu cũng buông lỏng, để lộ chút cảm xúc thật, trở nên yếu đuối.

Giang Dữ Biệt nhìn Tiêu Khắc như vậy, trong lòng như bị khoét một lỗ, anh ngồi dậy ôm lấy Tiêu Khắc, nhẹ nhàng hôn lên đỉnh đầu cậu:

“Xin lỗi, xin lỗi, xin lỗi…”

Từ lúc xảy ra chuyện đến giờ, Tiêu Khắc hết lòng chăm sóc, chưa từng trách móc Giang Dữ Biệt một lời. Không hỏi tại sao lại bất cẩn, không hỏi tại sao lại nhận bộ phim đó, càng không hỏi rằng: Nếu anh đi rồi, em phải làm sao?

Cậu không trách, vì cậu hiểu, nếu có thể chọn lại, nếu biết trước, Giang Dữ Biệt nhất định sẽ không nhận bộ phim đó, càng không để mình lo lắng.

Nhưng cậu vẫn sợ, và chưa từng có ý định muốn nhốt Giang Dữ Biệt ở nhà, không cho đi đâu, không cho đóng phim, không cho ra ngoài, không cho lái xe, thậm chí không cho vào bếp, vì tất cả những nơi đó đều có khả năng nguy hiểm.

Cậu không muốn Giang Dữ Biệt gặp bất kỳ nguy hiểm nào nữa. Nếu chuyện này lặp lại một lần nữa, cậu sẽ phát điên mất.

Nhưng cậu không thể làm vậy. Giang Dữ Biệt là người cậu yêu, không phải tài sản riêng của cậu. Cậu không có quyền bắt người ấy từ bỏ mọi quyền lợi chỉ để đổi lấy cảm giác an tâm cho mình.

Một mặt anh chăm sóc Giang Dữ Biệt, một mặt lại lo sợ liệu có lần sau nữa hay không. Dù biết khả năng rất nhỏ, nhưng lần này chẳng phải Giang Dữ Biệt đã gặp phải rồi sao?

Tiêu Khắc không thể nói ra, dù là lo lắng hay trách móc, đều chỉ khiến Giang Dữ Biệt càng thêm áy náy. Cậu chỉ có thể đè nén, đè nén đến cuối cùng, rốt cuộc không nhịn được nữa.

“Anh à.” Rất lâu sau Tiêu Khắc mới lên tiếng: “Em không làm bác sĩ nữa. Sau này anh đi đâu, em cũng sẽ đi cùng anh.”

Giang Dữ Biệt mấp máy môi, muốn nói gì đó nhưng cuối cùng lại không lên tiếng.

Ngay từ ban đầu, Giang Dữ Biệt đã biết Tiêu Khắc rất yêu mình. Nhưng đến khoảnh khắc này, anh mới nhận ra Tiêu Khắc còn yêu mình nhiều hơn anh tưởng, còn lo lắng cho anh hơn những gì anh biết.

Hôm sau, khi Tống Nghị đến bệnh viện, Tiêu Khắc đang bận rộn trong khoa. Trong phòng chỉ còn lại Giang Dữ Biệt, đang ngẩn người nhìn ra cửa sổ. Thấy Tống Nghị đến, anh mỉm cười nhẹ.

Hai người trò chuyện vu vơ một lúc, sau một khoảng lặng ngắn, Giang Dữ Biệt đột nhiên hỏi:

“Công việc còn bao nhiêu?”

“Sao vậy?” Tống Nghị nhận ra điều bất thường: “Hỏi chuyện đó làm gì? Dù có bao nhiêu công việc thì tôi cũng đã thay cậu từ chối hết rồi. Hai tháng tới cậu đừng nghĩ đến chuyện làm việc.”

Giang Dữ Biệt nhìn anh ta: “Không phải chỉ hai tháng, là sau này. Sau này đừng sắp xếp cho tôi bất kỳ công việc nào nữa, dù là hợp đồng thương mại hay phim ảnh.”

Tống Nghị không nói gì, chỉ nhìn anh.

“Tôi muốn rút khỏi giới.” Giang Dữ Biệt nói: “Tôi không thể khiến Tiêu Khắc lo lắng nữa.”

“Ý của Tiêu Khắc sao?” Tống Nghị nhíu mày.

“Sao có thể?” Giang Dữ Biệt cười: “Cậu ấy chỉ nghĩ cho tôi. Chỉ cần là điều tôi muốn, là việc tôi thích, cậu ấy sẽ không cản. Dù lần này tôi bị thương nặng như vậy, cậu ấy cũng chưa từng nói một câu là đừng đóng phim nữa. Nhưng Tiêu Khắc nói với tôi, cậu ấy sẽ không làm bác sĩ nữa, sau này tôi đi đâu, cậu ấy sẽ đi theo. Tiêu Khắc thật sự bị tôi dọa sợ rồi.”

Tống Nghị thở dài: “Nhưng làm diễn viên là công việc cậu yêu thích, từ bỏ như vậy sao?”

“Đúng là tôi thích làm diễn viên, nhưng tôi yêu Tiêu Khắc hơn.” Giang Dữ Biệt nói: “Không có gì quan trọng bằng Tiêu Khắc cả.”

Có lẽ bản thân Tống Nghị cũng từng trải qua tình yêu, nên phần nào hiểu được sự dốc lòng dốc sức giữa Tiêu Khắc và Giang Dữ Biệt. Nhưng cho dù như vậy, anh vẫn không hoàn toàn tán thành:

“Chuyện mới xảy ra chưa bao lâu, Tiêu Khắc lo lắng như vậy là bản năng. Tôi sẽ giúp cậu từ chối những công việc có thể từ chối, nhưng cũng đừng vội vàng rút. Cậu chọn như vậy, Tiêu Khắc có thể vui, nhưng nhiều hơn là áp lực. Cứ chờ một thời gian, qua một năm nửa năm, khi mọi chuyện nguôi ngoai rồi, hãy quyết định có rút lui hay không.”

Giang Dữ Biệt không phản đối, chỉ gật đầu:

“Ừm.”

Sau khi xuất viện về nhà, Tiêu Khắc nghiêm cấm đủ điều, thậm chí không cho vào bếp. Giang Dữ Biệt cái gì cũng nghe lời, chỉ cần là điều khiến Tiêu Khắc an tâm và vui vẻ, anh đều sẵn sàng làm theo.

Nhưng đến cả chuyện “yêu đương” cũng không làm, thì Giang Dữ Biệt bắt đầu không chịu nổi nữa.

Cơ thể anh đã hồi phục gần như hoàn toàn, ngay cả bác sĩ cũng nói có thể vận động nhẹ, thế mà Tiêu Khắc – cũng là bác sĩ – vẫn xem anh như búp bê thủy tinh, không dám đụng vào. Cùng lắm, khi Giang Dữ Biệt có nhu cầu, thì dùng tay hoặc miệng giúp anh.

Một hai lần thì còn chịu được, chứ nhiều lần rồi, Giang Dữ Biệt thật sự không hài lòng.

Anh hiểu Tiêu Khắc là lo cho sức khỏe của mình, dù sao cũng từng bị thương rất nặng. Nhưng đã hai tháng trôi qua, anh ở nhà nghỉ ngơi, hồi phục lâu rồi, vậy mà Tiêu Khắc vẫn mãi không chịu “ra tay”, khiến Giang Dữ Biệt không khỏi lo lắng: chẳng lẽ mình không còn sức hấp dẫn?

Hay là do vết sẹo trên bụng khiến Tiêu Khắc chán ghét?

Hôm đó, Giang Dữ Biệt rủ Tiêu Khắc tắm chu/ng thì bị từ chối. Anh cũng không ép, tự mình đi tắm. Đợi anh tắm xong bước ra, Tiêu Khắc mới vào phòng tắm. Nhưng chưa được bao lâu, Giang Dữ Biệt lại bước vào.

Trước sự xuất hiện bất ngờ của Giang Dữ Biệt, Tiêu Khắc hơi ngạc nhiên, nhưng cũng không dừng lại. Giữa họ từ lâu đã không còn điều gì gọi là xấu hổ nữa, chuyện này chỉ là chuyện nhỏ.

Giang Dữ Biệt tiến lại gần, gạt tay Tiêu Khắc ra. Tiêu Khắc nhìn anh, cười hỏi:

“Sao vậy? Muốn giúp em à?”

Giang Dữ Biệt nhìn chằm chằm cậu mấy giây, rồi bất ngờ đẩy cậu dựa vào tường, hôn lên môi. Động tác mãnh liệt và cháy bỏng, hoàn toàn không cho Tiêu Khắc cơ hội thở. Khi Tiêu Khắc không chịu được mà muốn đẩy anh ra, Giang Dữ Biệt cắn lấy vành tai cậu, khẽ nói hai chữ bên tai.

Giang Dữ Biệt cảm nhận rõ ràng nơi đó của Tiêu Khắc nóng rực hơn, nhưng chỉ vài giây sau, Tiêu Khắc vẫn cố kìm lại:

“Đợi thêm chút nữa.”

“Đợi cái gì?” Giang Dữ Biệt nghiến răng: “Đợi anh đè em à?”

Tiêu Khắc không đáp. Ngay lúc Giang Dữ Biệt mất kiên nhẫn, định tiếp tục khiêu khích, thì Tiêu Khắc đột nhiên mở miệng, nghiêm túc hỏi:

“Anh à, anh thật sự muốn đè em à?”

Bình Luận (0)
Comment