Chồng Yêu Là Quỷ

Chương 124.2

Bước đi sau lưng anh, tôi càng thấy không phục, buồn bực nói: “anh đúng là đã cưới một người phụ nữ ngu ngốc, nhưng người đấy không phải là tôi, Lâm Yến Nhi không phải cũng đã gả cho anh sao, mà cô ta còn tổ chức hôn lễ với anh nữa, tôi cũng không có được đối xử như vậy đâu.” 

Giọng nói đầy đố kị và ghen tuông. 

Tô Mộc nghe đến đây liền dừng bước, sau đó anh nhíu mày quay đầu lại nhìn tôi: “Sao nào, em đang ghen?” 

“Mới không phải, em chỉ nhắc nhở anh một chút, vợ anh lại không phải là em mà là Lâm Yến Nhi, giữa anh và em vẫn còn chưa cử hành hôn lễ đâu.” 

“Nhưng anh và em đã quan hệ vợ chồng với nhau, em muốn ăn quỵt à?” mày Tô Mộc càng nhíu chặt hơn, sau đó trên mặt anh xẹt một tia nghiêm nghị nói: “Mặc dù anh có danh vợ chồng cùng cô ta, nhưng em mới thực sự là vợ anh, trong lòng anh mãi mãi chỉ có một cô dâu là em, Lâm Yến Nhi không thể so sánh được với em, em nhớ kỹ.” 

Tôi nghe thế người run một cái, vẻ mừng rỡ trên mặt làm sao cũng giấu không được: “Anh với cô ta...chưa từng lên giường!?” 

“Đương nhiên.” Tô Mộc nói như đinh đóng cột. 

Cũng đúng, Tô Mộc sao lại có thể lên giường với Lâm Yến Nhi được chứ, anh chỉ thuộc về mình tôi thôi! 

Lòng tôi chợt ấm áp tràn về, cũng không để ý đến việc Tô Mộc và Lâm Yến Nhi đã tổ chức hôn lễ nữa, tôi nói mà, Tô Mộc và Lâm Yến Nhi kết hôn chắc chắn có nỗi khổ tâm, nhưng anh ấy không muốn nói cho tôi, có lẽ không muốn tôi lo lắng cho anh mà thôi. 

Nghĩ vậy tôi thấy vô cùng ngọt ngào, giống như đang ăn một hũ kẹo vậy, hớn hở kéo Tô Mộc đi về, trên mặt còn giả bộ không thèm để ý mà giục anh mau đi về, tôi còn phải nghiêm túc điều tra nữa! 

Tô Mộc nhìn bộ dáng đắc ý của tôi cũng chỉ cười không nói gì nữa, để mặc cho tôi kéo anh trở lại tầng 32. Vừa ra thang máy thì Đào Nghị đã đứng chờ sẵn ở thang máy túm tôi lại, miệng còn lẩm bẩm: “lạy trời lạy phật, cô cuối cùng cũng quay lại, tôi còn sợ cô chạy tội nữa chứ.” 

Nói xong lại nhìn sâu Tô Mộc, cười nói: “đã bắt được nghi phạm, đã bị đạo trưởng Phong Thiên khống chế rồi.” 

Tô Mộc cũng không thấy ngoài ý muốn gì, gật đầu rồi dẫn tôi đến căn phòng chỗ bọn Lý Quân. 

Mọi người ở Tổ chuyên án đêu tụ tập trong căn phòng này, Lý Quân thấy tôi đã quay về mới thả lỏng cơ mặt, rồi chỉ về cái người ngồi xổm trên mặt sàn nói: “Chính là anh ta, khi các người đi khỏi, tôi liền giả vờ phải chạy đi bắt các người, bố trí thiên la địa võng để mỗi người đều chờ sẵn đợi quân địch, nếu không có lệnh của tôi thì không cho phép ai được rời đi.” 

“Chỉ có anh ta, khi các người đi khỏi mới lộ vẻ nôn nóng, không bao lâu sau động tác liền bắt đầu chậm chạp, mà tốc độ nói chuyện cũng chậm lại, các người nhìn xem anh ta có phải là người của phái cản thi gì đó hay không.” 

Người trên sàn mặc một thân quần áo cảnh sát vũ trang, dáng người gầy gò nhỏ yếu, làn da ngâm đen, nếu không phải Lý Quân đã tự mình xác nhận thì thật đúng là không ai chú ý đến anh ta. 

Chỉ có điều anh ta một mực cúi đầu không chịu nói chuyện. 

Còn Phong Thiên thì lại ở bên cạnh cười tủm tỉm sờ hàm râu dê của mình, bộ dáng giành công tự kiêu nói với Tô Mộc: “Ngài có lẽ cũng hiểu rất rõ về phương diện này, có thể thông qua vẻ ngoài của hắn để xác nhận được trình độ của hắn hay không, đẳng cấp xác mà hắn nuôi là bao nhiêu?” 

“Cương thi râu đen.” Tô Mộc thậm chí còn không nhìn thẳng mặt anh ta, trong miệng đã phun ra bốn chữ. 

Mà bốn chữ này vừa ra, mật thám nọ của phái cản thi vẫn luôn cúi đầu chợt ngẩng đầu lên. 
Bình Luận (0)
Comment