Chồng Yêu Là Quỷ

Chương 192.4

Tôi vừa nói xong thì ba cô bé nhíu mày, nói thần bảo vệ này không thể cho người khác thấy, bọn họ nói cho tôi bên cạnh có quỷ chỉ là có lòng tốt, không phải muốn tiền của tôi, càng không muốn gạt tôi. Ông ấy vốn không muốn xen vào việc của người khác, là đứa bé không đành lòng tôi bị quỷ dây dưa nên muốn giúp, nếu như tôi tin bọn họ thì liền rời khỏi người đàn ông kia, nếu như không tin cũng được, coi như bọn họ chưa nói gì.

Giọng cha cô bé tương đối cứng rắn, hiển nhiên cho rằng tôi nghi ngờ bọn họ lừa gạt nên hơi tức giận.

Mẹ cô bé thì nắm tay ngăn chồng lại, giải thích chồng bà không có ác ý, chỉ là tính khi không tốt lắm.

Tôi gật đầu một cái, sau khi lau nước mắt ổn định lại tinh thần rồi trả lại lá bùa vàng cho cô bé: “Cảm ơn em gái nhỏ, chị biết người đàn ông bên cạnh chị là quỷ, vẫn luôn biết anh ấy sẽ không hại chị, cho nên lá bùa này chị không cần.”

Nói xong tôi ngẩng đầu lên nhìn về phía cha mẹ cô bé, thần sắc ngưng trọng mấy phần, nói: “Ngược lại đứa nhỏ này có yêu khí vờn quanh người, tình hình đã rất nguy hiểm, vấn đề hẳn nằm ở chỗ thần bảo vệ trên người của bé. Vật kia cũng không phải là thần gì mà chỉ là yêu, những năm này yêu kia luôn hấp thu tinh khí trên người đứa bé này, tiếp tục như vậy nữa..

Tôi dừng một chút, sự thật quá tàn nhẫn tôi không đành lòng nói ngay trước mặt cô bé.

Ba mẹ cô bé nghe tôi nói đã hoàn toàn ngây người, nhìn tôi khiếp sợ, dáng vẻ không dám tin.

Hồi lâu ba cô bé mới hoàn hồn lại, ánh mắt chăm chú nhìn tôi một chút rồi nói: “Cô rốt cuộc là người nào?” “Coi như là xuất thân từ thế gia phong thủy đi.” Tôi nói.

Tôi gả cho Tô Mộc, mà Tô Mộc xuất thân từ phong thủy thế gia cho nên tôi cũng coi như không hề nói láo.

“Dương Dương, anh đã nói rồi, đừng xen vào việc của người khác, sao em vẫn chạy tới đây?” Ngay khi tôi vừa nói xong thì bỗng nhiên xuất hiện tiếng Tô Mộc sau lưng.

Cửa phòng đã bị khóa lại, từ bên ngoài căn bản không cách nào mở ra cho nên Tô Mộc xuyên tường đi vào. Ba mẹ cô bé sau khi thấy Tô Mộc liền xanh mặt, chân mềm nhũn ngã ngồi xuống giường.

“Hai người đừng sợ, anh ấy sẽ không gây thương tổn cho mọi người.” Tôi vội vàng giải thích, sau đó quay lại bên cạnh Tô Mộc, nửa nhận sai nửa nũng nịu nói tôi vốn cũng không muốn quản chuyện này, nhưng cô bé quả thực rất đáng yêu, hơn nữa cô bé lại muốn cứu tôi trước cho nên tôi không nhịn được.

Nói xong tôi cầm tay Tô Mộc, nói: “Chúng ta giúp cô bé một chút đi, đứa bé này hiền lành như vậy quả thật em không đành lòng nhìn bé chết.”

Nói xong tôi còn kéo tay Tô Mộc lắc lắc nhẹ.

Tô Mộc nhìn vẻ mặt không biết phải làm sao của tôi, sau đó đưa mắt nhìn mẹ cô bé kia, nói: “Ngày sinh của bé có phải vào ngày hai mươi mốt tháng chín âm lịch?”

“Sao cậu lại biết?” Mẹ cô bé sửng sốt một chút, mặc dù bà ấy rất sợ Tô Mộc, nhưng sau khi nghe Tô Mộc hỏi lời này vẫn rất khiếp đảm, nói.

Không riêng gì mẹ cô bé thấy khiếp đảm, ngay cả tôi cũng kinh hãi, bởi vì ngày sinh của tôi cũng vừa vặn là ngày hai mươi mốt tháng chín âm lịch!
Bình Luận (0)
Comment