Chồng Yêu Là Quỷ

Chương 234.3

Tôi lập tức tăng tốc đuổi theo, nhưng chờ tôi chạy đến thì cầu thang trống trơn, ngay cả cọng tóc cũng chưa nhìn thấy.

Lúc này Đường Dũng cũng chạy đến, thấy tôi nhìn chằm chằm cầu thang thoát hiểm trống rỗng liền hỏi tôi đã xảy ra chuyện gì.

Tôi lập tức đem việc trông thấy bóng đen nói cho Đường Dũng, Đường Dũng nghe vậy thì thu lại vẻ mặt tùy tiện của mình, anh nhìn cầu thang một chút, hỏi tôi có phải bị hoa mắt hay không?

"Không thể nào! Tôi thấy rất rõ, người nọ cả người mặc đồ đen, thấy tôi chạy tới liền bỏ chạy, dù hắn ta không phải đến theo dõi Tô Đoàn thì chắc chắn cũng vìvấn đề khác!" Tôi vội la lên.

Bây giờ Tô Đoàn bị thương nằm viện, trăm phần trăm không thể không liên quan gì đến hung thủ sát hại Vương Lâm Lâm, nếu tôi đoán không sai thì hung thủ và người nuôi dưỡng hồn tiệm là cùng một người, vừa rồi người nọ không chừng chính là hung thủ!

Thấy tôi khẳng định như vậy, thần sắc Đường Dũng cũng nghiêm lại, anh hỏi tôi có thấy rõ phương hướng bóng đen chạy trốn không, nếu như không thấy rõ, bây giờ lập tức dùng lực cực âm bao trùm mắt lại để tìm dấu vết của hắn ta lưu lại, nếu như người nọ là hung thủ, trên người hắn tất nhiên không thể không có âm khí, thừa dịp âm khí lưu lại chưa bị ánh mặt trời tiêu tán thì dùng mắt âm để nhìn ra hành tung của hắn!

Được Đường Dũng nhắc nhở, tôi lập tức hiểu ý, cũng không đi xem Tô Đoàn, lập tức rút ra một tia lực cực âm bao trùm lên đôi mắt, đợi đến khi cặp mắt đều lạnh băng tôi mở mắt lần nữa, một tia âm khí nhàn nhạt màu xanh lập tức hiện ra trước mắt tôi hướng cầu thang đi lên phía trên.

Đường Dũng thấy tôi nhìn lên thìđã sớm đoán được gì đó, thân ảnh lóe lên đuổi theo, tôi sợ Đường Dũng mất dấu, cũng chạy theo.

Một mực đuổi theo âm khí đã lên tận tầng trên cùng, âm khí mới bị ánh nắng phiêu tán hết.

Phía trên đã không còn đường, trừ phi hắn ta biết bay giống Tô Mộc, bằng không chắc chắn hắn còn ở đây!

Trong nháy mắt tôi thấy lo lắng, nuốt nước miếng một cái, tim đập mạnh thình thịch.

Đường Dũng đứng bên cạnh tôi, hiển nhiên anh cũng hiểu người nọ đang ở sân thượng, nhìn tôi không nói gì, ra dấu tay bảo tôi đứng bước lên, chờ tại chỗ.
Bình Luận (0)
Comment