Chồng Yêu Là Quỷ

Chương 235.3

Đợi chiếc xe dừng hẳn, bỗng nhiên trong lòng tôi run rẩy một đợt, giống như có một luồng áp lực cực mạnh xông thẳng về phía tôi, ép tới đây khiến tôi thở không nổi, thoáng chốc chân như nhũn ra không thể động đậy gì được.

Tôi mở mắt ra, chỉ thấy xe dừng trước một căn nhà cấp bốn, đây điển hình là một căn nhà ở thôn quê, hẳn là thôn nào đó ở vùng quanh Giang Minh, luồng khí tức nguy hiểm kia truyền từ trong sân đến, dù bây giờ là ban ngày, phía trên sân nhỏ kia lại bao phủ một tầng mây xanh đen, giống hệt khí tức trên người gã thầy khiến cả căn phòng âm u lạnh lẽo.

"Âm khí thật nồng đậm." trái tim tôi đập thình thịch không cẩn thận bật thốt ra lời này.

Gã thầy nghe thấy liền nghiêng qua nhìn tôi, ha ha cười lạnh một tiếng: "vậy mà có thể nhìn thấy âm khí, trách không được cô có thể tìm tới tôi, bất quá lần này cô lại tính lầm, đây không phải là âm khí."

Vừa nói xong hắn đẩy cửa xuống xe, đi vòng tới chỗ tôi rồi cởi sợi dây thừng trên người tôi ra, nói: "Đó là Tiệm khí, lợi hại hơn âm khí gấp trăm lần, vốn tôi đang lo không thể bắt được cô, không ngờ cô lại tự đưa lên cửa, quan hệ của cô và lệ quỷ kia hình như khá thân thiết đúng không, cô nói xem hắn ta có thể vì người mà chạy đến đây chui đầu vào lưới không hả? "

Nói xong ông ta bình tĩnh nhìn tôi, bên trong đôi con ngươi hình tam giác nho nhỏ tràn đầy tính toán, ở đâu còn có một chút bóng dáng khúm núm trước mặt Tô Mộc nữa chứ?

Trái tim tôi hung hăng mà đập thình thịch, vừa rồi bị tiệm khí áp bách quá lợi hại mà quên chuyện này, tôi chỉ là thực quỷ đầu thai, dù sao cũng là người sống mà đã bị tiệm khí áp chế thành như vậy, nếu là Tô Mộc thật sự tìm đến đây vậy thì quá nguy hiểm!

Tôi giờ lại lo Tô Mộc đến đây, lúc này gã thầy đã cởi dây thừng trên người tôi ra, bảo tôi đi theo hắn vào nhà, tôi sớm đã bị tiệm khí chấn nhiếp đến nhũn cả hai chân, thử mấy lần liên tiếp đều không thể đứng lên, cuối cùng là gã thầy nọ đi tới kéo tay tôi lôi ra xe, kéo một đường vào bên trong căn nhà.

Căn nhà cấp bốn cũ nát, bên trong đen như mực, rác rưởi sinh hoạt ném ở một chỗ, bay lên một mùi hôi thối đã lên men cả rồi.

"Ọe..." cái mùi kia xộc vào mũi, ngửi mấy lần thì trong dạ dày tôi đã bắt đầu chua lên không nhịn được nôn thốc ra..

Thấy tôi ói gã thầy mắt lạnh như băng đưa mắt liếc qua, tôi đang ở trong tay ông ta nên không dám trêu chọc ông ta, đành dằn cảm giác nôn ọe xuống.
Bình Luận (0)
Comment