Chồng Yêu Là Quỷ

Chương 265.4

Lần này tôi thật sự bị giật mình, hai chân liền mềm nhũn, người khụy xuống đất, ấm ức nói: “Không bắt ông phải giúp mang người mà ông còn định ra tay sao? Sau này tôi không giúp ông nữa…”

Đang nói, đột nhiên sau lưng tôi truyền tới tiếng vang, sau lưng tôi có gì đó!

Không đợi tôi kịp phản ứng, người Giao liên co lại, trực tiếp nhào tới ra phía sau tôi.

Tôi cả kinh trong lòng, rốt cuộc mới hiểu được vừa rồi không phải Giao tiên trừng mắt nhìn tôi mà trừng người ở phía sau tôi.

Người kia mờ mờ ám ám đi theo chúng tôi, kẻ phong bế giác quan thứ sáu của Đường Dũng nhất định là hắn ta.

Tôi liền nghiêng đầu nhìn về phía sau, nếu là hắn phong bế giác quan thứ sáu của Đường Dũng thì nhất định hắn có biện pháp cởi ra.

Nhưng tôi đã phản ứng chậm một bước, chờ tôi quay đầu lại thì cửa thoát hiểm phía sau đã mở ra, người kia liền nhảy xuống thoát khỏi máy bay, bóng người còn khập khiễng, nhìn rất quen mắt.

Giao tiên khí thế hung hăng đuổi theo được hai bước, thấy người kia chạy xa lại không đuổi lữa mà lui trở lại, biến thành hình người.

“Sao lại không đuổi? Hắn mờ mờ ám ám như vậy nhất định là kẻ ra tay với Đường Dũng, chúng ta phải bắt hắn lại mới có thể cứu được Đường Dũng!” Thấy Giao tiên lại biến thành hình người, sự sợ hãi vừa rồi của tôi cũng biến mất, vội kêu lên.

“Không nên đuổi, dù sao đây cũng là Thái Lan, cả ngươi và ta đều chưa quen, lỡ như đây là kế điệu hổ ly sơn của bọn chúng, cố ý dụ ta đi chẳng phải Dương Dương ngươi sẽ nguy hiểm sao!” Giao tiên nói.

Nói xong ông ta không nói lời nào, giữ chặt Đường Dũng rồi nhấc lên.

Tôi cũng không biết Giao tiên dùng cách gì, Đường Dũng rõ ràng hôn mê nhưng Giao tiên lại có thể khiến anh ta đứng lên thẳng tắp.

Không để tôi kịp hiểu ý đồ của mình, Giao tiên đã áp sát người vào Đường Dũng, ngay thi sắp chạm vào người Đường Dũng thì yêu khí quanh Giao tiên đột nhiên nồng đậm, một đoàn sương mù màu xanh bao vây không còn thấy bên trong.

Chờ đến khi sương mù màu xanh từ từ tản đi thì đã không thấy Giao tiên đâu, chỉ còn lại một mình Đường Dũng đứng ở nơi đó.

Bỗng nhiên lông mi anh ta run run, chậm rãi mở mắt ra.
Bình Luận (0)
Comment