Nhưng người kia không chút lo lắng, trơ mắt nhìn con dao bay tới trước mặt anh ta. Ngay khi con dao sắp cắm vào thân thể anh ta thì bỗng nhiên ‘choang’ một tiếng giòn dã, con dao kia giống như thủy tinh bị vỡ thành nhiều mảnh, rơi rào rào trên mặt đất.
“A ha, một yêu hạch, loài người có thể tu luyện tới mức này coi như không tệ, cũng coi là xứng với danh hiệu gia chủ Nhà họ Tô.” Người kia lạnh nhạt nói.
Nói xong anh ta vẫn không chịu buông ta cho Tô Mộc, đưa tay ra bóp cổ Tô Mộc, lạnh lùng nói: “Còn chưa chịu tỉnh lại? Còn tiếp tục bất tỉnh thì ta liền cho vợ ngươi cùng xuống chăm sóc sức khỏe cho ngươi.”
“Cụ tổ, chuyện này không có liên quan tới Dương Dương, đều là chủ ý của con, là con tham sống muốn hồi sinh, người có gì bất mãn cứ trừng phạt con.” Tô Mộc bỗng nhiên mở miệng nói.
Tôi nhất thời bị sợ hết hồn, nhìn Tô Mộc khó tin, anh ấy tỉnh lúc nào?
Còn có, anh ấy vừa gọi người thư sinh kia là cụ tổ, cụ tổ là có ý gì?
Chẳng lẽ thư sinh là này người Nhà họ Tô, là lão tổ tông của Tô mộc?
Trong nháy mắt tôi thấy mơ hồ, hai mắt nhìn chằm chằm động tĩnh của Tô Mộc bên đó.
Anh đã mở to mắt nhìn thư sinh nọ, sau đó tránh khỏi tay thư sinh rồi cung kính khụy gối, ba quỳ chin lạy, sau đó vẫy tay ra hiệu tôi cũng bước qua.
Cơ thể tôi đã cứng nhắc, nhưng tôi thấy vui khi thấy Tô Mộc tỉnh lại, sự xuất hiện của thư sinh so với con rồng đen vừa nãy thì tốt hơn nhiều, ít ra tôi và Tô Mộc còn sống, không bị giết đến hồn phi phách tán.
Tôi bước đến bên người Tô Mộc, lo lắng nhìn anh một vòng rồi hỏi anh thấy thế nào, có bị ảnh hưởng bởi tiệm khí hay không?
“Không sao.” Tô Mộc nở một nụ cười nhạt, kéo tay tôi đứng trước mặt thư sinh nói: “Anh giới thiệu cho em một chút, đây là tổ tiên nhà họ Tô, nếu như không có ông thì cũng không có nhà họ Tô như bây giờ, Em còn nhớ sứ mệnh nhà họ Tô không? đó là kế thừa ý nguyện của tổ tiên, thủ hộ hòa hợp giữa âm và dương, giữ gìn trật tự âm dương.”
“Ha Ha, đã người còn nhớ rõ tôt huấn, sao còn đến đây phục sinh sống lại, người bảo ta nên trừng phạt ngươi thế nào đây?” Thư sinh cười lạnh nói.
Ánh mắt ông ta nhìn Tô Mộc như nghiền ngẫm, dù giọng nói rét căm căm nhưng tôi lại để ý thấy, từ khi tôi bước đến cạnh Tô Mộc thì luồng tiệm khí mạnh mẽ đã biến mất không tăm không tích rồi, dường như đã bị ông ta thu lại.
Thì ra ông ta vốn không có ý định rat ay với Tô Mộc.
Tôi thở phào, sau khi xác định ông ta không có uy hiếp gì, tôi nhìn ông ta đã thân thiện hơn nhiều: “Cụ tổ, dù sao Tô Mộc cũng cháu chắt chút của cụ, nể máu mủ ruột thừa mong cụ đừng phạt anh, huống chi anh vì không muốn vi phạm tổ huấn đã cố ý đến Thái Lan xa xôi này thử sống lại, cũng không lợi dụng sách cấm nhà họ Tô, khi còn sống anh chỉ mới sống hơn hai mươi năm xuân xanh, không được trải nghiệm nhiều trong cuộc đời, ngài từ bi mà tha cho anh một lần, đợi anh ấy chết già cũng vẫn có thể giữ gìn cân bằng âm dương mà...”
“Dương Dương.” Tôi còn đang nói thì Tô Mộc đột nhiên gọi tên tôi, ngăn cản tôi nói tiếp, anh thấp giọng nói: “Cụ tổ không có quan hệ máu mú gì với anh, anh không phải chắt trai ông ấy, em không cần xin tha vì anh.”
Truyện cứ thong thả mà đọc, cuộc sống chầm chậm trôi qua.