Chồng Yêu Là Quỷ

Chương 32

Tôi bất giác dừng bước chân lại, không biết tại sao khi thấy Tô Mộc không cho tôi đi lại, tôi lại nghe theo anh ta như thể anh ta đúng lắm không bằng.

“Thật sao? Anh chịu thả tôi đi sao?” Quả phụ họ Vương cũng bán tín bán nghi với lời của Đường Dũng, nhưng giờ bà ta đang bị thương nặng, lại thêm cả trước mặt có hai cao thủ là Đường Dũng và Tô Mộc ở đây nữa, bà ta có muốn trốn thoát cũng chẳng khác nào nằm mơ giữa ban ngày, cũng chỉ có thể đặt hết hy vọng lên người Đường Dũng thôi.

“Đương nhiên rồi, quân tử nhất ngôn, đỉnh cửu cá đỉnh!” Đường Dũng vỗ ngực nói.

Tôi suýt nữa thì bị anh ta làm cho kinh ngạc đến nỗi phun cả nước miếng ra, trong lúc nói chuyện nghiêm túc như thế này mà anh ta lại dùng thành ngữ linh tinh gì thế không biết, cũng may Tô Đoàn vốn thích tỉa tót câu chữ đang hôn mê, nếu không mà nghe thấy anh ta tạo bừa thành ngữ như này chắc sẽ tức điên lên mất.

“Tôi có thể thả hồn phách đi, huyết thi cũng có thể trả lại cho các người, nhưng còn da người tôi nhất định phải đem đi, anh đã chịu nể mặt sư phụ tôi tha cho tôi một mạng thì chắc cũng có chút quan hệ với sư phụ tôi, chắc anh cũng rõ ý nghĩa của da người đối với tôi nhỉ.” Quả phụ họ Vương nhìn chòng chọc vào Đường Dũng, như thể chỉ sợ Đường Dũng sẽ có những hành động bất lợi với bà ta vậy.

“Vậy được thôi, đã tốt thì tốt cho trót, cô nói cách giải độc trước đi đã.” Đường Dũng lại tiếp tục gật đầu, thế mà lại dễ dàng đồng ý với bà ta vậy.

Đôi mắt đục ngàu của quả phụ họ Vương nhìn chằm chằm vào Đường Dũng một lúc lâu sau đó mới lựa chọn tin tưởng anh ta, thở hổn hển nói: “Giải độc cho huyết thi thực ra rất đơn giản, chỉ cần đốt một mồi lửa thiêu hai huyết thi cắn bị thương anh ta lên, đem đám tro tàn, thêm ít đằng thảo rồi bôi lên vết thương của anh ta là giải được độc thôi.”

Nói rồi, bà ta lại lấy từ trên người ra một lọ thuốc đen kít, sau đó mở nắp ra, miệng lọ thuốc bỗng nhiên xuất hiện một đám khói bụi màu đen, tạo thành một vòng xoáy nhỏ trên miệng lọ.

Cùng với đám khí đen trong vòng xoáy đang không ngừng tràn ra ngoài, rất nhanh, cả khoang thuyền liền bị bao phủ bởi một màn hắc khí dày đặc, nhiệt độ trong khoang thuyền vốn đang rất thấp lập tức ngưng kết lại thành một tầng không khí lạnh, nhiệt độ trực tiếp xuống dưới không độ!

Trên người tôi chỉ mặc một chiếc váy đầm tay lửng, lập tức bị nhiệt độ thấp lúc này làm cho lạnh cóng, sởn hết cả gai ốc.

Chính vào lúc tôi đang rùng hết cả mình lên thì lưng tôi bỗng được khoác lên một chiếc áo khoác nhẹ như bay, chiếc áo khoác đó nhẹ như không khí, khoác lên người tôi mà không có chút cảm giác nào, nhưng từ sau khi có chiếc áo khoác đó tôi liền như có thêm một lớp bình phong, ngăn cách tất cả không khí lạnh ở bên ngoài.

Cùng lúc đó, sau lưng tôi, Tô Mộc cũng bắt đầu điên cuồng hấp thụ âm khí, hít thẳng đám âm khí được phóng thích từ trong bình thuốc vào trong cơ thể anh ta, cứ như vậy, tôi nhanh chóng không còn cảm thấy lạnh nữa.

Điều đó làm tôi thấy hơi cảm động, vì lí do Tô Đoàn bị thương nên sắc mặt Tô Mộc lạnh lẽo đến nỗi có thể đóng thành tảng băng, lại cộng thêm việc ban nãy tôi bị Đường Dũng khiêng vào nữa, anh ta ngoài việc lườm tôi ra thì căn bản không mấy hòa nhã gì với tôi hết, giờ anh ta lại có thể là người đầu tiên lao đến bảo vệ tôi lúc tôi lạnh, điều này thật sự khiến tôi bất ngờ.

Tôi còn tưởng rằng anh ta đang giận tôi, thì sẽ không để ý đến tôi cơ.

Cùng với đám âm khí được phóng thích ra từ trong bình thuốc, trong khoang thuyền bé tí này bỗng có thêm bao nhiêu là bóng người, mười ba hồn thiếu nữ bị giết đều hiện ra đây, khiến khoang thuyền vốn chật hẹp lại càng thêm chật cứng.

Tôi dường như lập tức nhìn thấy hồn phách của em gái họ, vội vàng tiến lại gần con bé, ôm lấy con bé mà khóc.

Nhưng cánh tay tôi lại xuyên qua người con bé, tuy con bé đứng ngay trước mặt tôi, nhưng lại chỉ là một cái bóng trong không trung mà thôi, không chạm vào được, cũng không sờ đến được.

Tôi bỗng nhiên càng thấy đau khổ hơn, quay đầu lại hỏi Tô Mộc xem rốt cuộc chuyện này là sao, lúc ở trong hang núi, tôi rõ ràng có thể chạm vào hồn phách em gái mà, giờ là sao chứ.

Tô Mộc giải thích rằng lúc ở trong hang núi, hồn phách của em gái vì bị quả phụ họ Vương khống chế, có thể có được âm khí từ chỗ quả phụ họ Vương nên linh hồn có thể ngưng kết lại được, nhưng bây giờ quả phụ họ Vương đến thân mình còn khó bảo toàn được thì đương nhiên không có âm khí để khống chế bọn họ, vậy nên bọn họ mới trở về trạng thái ma mới.

Trạng thái ma mới rất không ổn định, một khi rời khỏi cơ thể thì bất cứ lúc nào cũng có thể bị tiêu tan, chỉ có trong tình huống cá biệt mới có thể ổn định được hồn phách, thực sự biến thành ma.

Cũng chính là nói đám em gái bọn họ giờ chỉ có thể coi là “ma tạm thời” mà thôi, mặc dù bọn họ chết thảm trong lứa tuổi dậy thì, còn bị người ta lột da hút máu, luyện thành huyết thi, vốn nên có oán khí mạnh mẽ để chống đỡ cho bọn họ biến thành “ma thật sự”, nhưng vì trước khi chết, bọn họ bị quả phụ họ Vương biến thành con rối sống, trở nên ngu dại, người mất đi ý thức thì làm sao còn nảy sinh oán hận được nữa?

Bởi vậy có thể nhìn ra được sự độc ác của quả phụ họ Vương, lúc bà ta khiến cho người ta biến thành con rối sống thì cũng đã nghĩ đến việc lột xác luyện hồn những thiếu nữ này rồi, thậm chí đám bọn họ căn bản chính là bị quả phụ họ Vương kia chọn trúng, biến em gái thành con rối sống chỉ là một phần trong kế hoạch của bà ta mà thôi.

Hơn nữa Đường Dũng đã nói rằng trận pháp trọng sinh chỉ có tác dụng trong một năm, điều đó chứng tỏ mỗi năm bà ta đều phải giết bao nhiêu thiếu nữ như vậy một lần, đã kéo dài hơn 20 năm nay rồi, vậy tổng cộng đã có bao nhiêu thiếu nữ chết dưới tay bà ta rồi chứ?

Tôi thực sự không dám nghĩ thêm nữa, toàn bộ kế hoạch giết người của bà ta có thể nói là hoàn hảo không chút thiếu sót, mỗi một bệnh nhân thần kinh mất trong bệnh viện tâm thần đều không được coi trọng, nếu không phải là do năm nay bà ta chuyển mục tiêu thành Giang Minh, nếu không phải trong kế hoạch giết người của bà ta vừa hay có em gái tôi, vậy thì dựa vào thủ đoạn giết người này của bà ta, ngoài pháp sư trong giới âm dương và ma ra, chỉ dựa vào cảnh sát thì rất khó bắt được bà ta!

Đợi sau khi quả phụ họ Vương thả hết tất cả âm hồn ra, Tô Mộc liền bảo Đường Dũng trông chừng quả phụ họ Vương và Tô Đoàn, còn mình thì đưa theo tôi ra khỏi khoang thuyền, đi đến trước mặt hai huyết thi bị bẻ gãy đầu kia.

Những hồn phách thiếu nữ kia đa số đều ngu ngu đần đần, chỉ có em gái họ của tôi trước khi chết đã được giải phép, khôi phục lại thần trí, vậy nên sau khi chúng tôi ra ngoài, con bé cũng ra ngoài theo.

Con bé nhìn thấy biểu cảm của hai huyết thi đang nằm dưới đất kia vô cùng đau khổ thì liền há hốc mồm như thể đang khóc, nhưng con bé không có nước mắt, cũng không phát ra bất kì âm thanh nào, giữa tôi và con bé còn chẳng thể nói chuyện được.

Con bé khóc một hồi lâu, đau khổ nhìn tôi, mấp máy môi, khóc lóc kể lể không thành tiếng chuyện gì đó, còn tôi lại chẳng nghe thấy gì, nhìn con bé như vậy, tôi liền không kìm nổi nước mắt.

Cuối cùng Tô Mộc không nhìn nổi nữa, mở miệng nói: “Con bé nói con bé bị người ta luyện hồn, không lâu nữa sẽ bị tan biến, con bé rất vui vì có người chị gái như em, chỉ là con bé vẫn còn một chuyện chưa buông bỏ được, đó là bố mẹ con bé, bọn họ chỉ có một đứa con là con bé, giờ con bé chết rồi, nó sợ bố mẹ sẽ suy sụp, vậy nên nhờ em sau này thường xuyên đến thăm nom bố mẹ con bé, đợi sau khi bọn họ già thì thay nó chăm sóc họ nhiều hơn chút.”

“Ừ.” Tôi gật đầu thật mạnh, từ nhỏ cậu mợ đã yêu thương tôi như thể con gái ruột, giờ con bé chết rồi, tôi đương nhiên sẽ trông nom chăm sóc cậu mợ nhiều hơn, nhưng dù tôi có làm thế nào thì suy cho cùng cũng chẳng phải là em gái, tuổi tác cậu mợ cũng không còn trẻ nữa, tôi thực sự không biết nên nói tin xấu là con bé đã qua đời với bọn họ như thế nào nữa.

Hơn nữa nếu bọn họ biết em gái sau khi chết còn bị người ta lột da thì sẽ phản ứng thế nào đây?

“Tô Mộc.” Tôi lau nước mắt, kêu Tô Mộc một tiếng: “Có cách nào để em gái tôi gặp cậu mợ một lần không?”

“...”

Tô Mộc trầm ngâm một lúc, không lên tiếng.

Tôi thấy không có hi vọng nên liền nhào vào lòng Tô Mộc, ngẩng đầu nhìn anh ta, trên mặt còn nước mắt lưng tròng: “Xin anh đấy, để bọn họ gặp nhau một lần thôi, đây là chuyện cuối cùng chúng ta có thể làm cho họ, nếu không để họ gặp mặt thì em thực sự không biết nên nói với cậu mợ về cái chết của em gái như thế nào nữa...”

“Hai.” Tô Mộc lại thở dài, cũng vươn tay ra ôm lấy tôi, tay còn lại xoa nhẹ mái tóc tôi, dịu dàng nói: “Trong hai huyết thi cắn người này, một cái trong đó chính là thi thể của em gái, vậy nên lát nữa sau khi thiêu xác, hồn phách con bé cũng sẽ tan biến theo... Thế nên con bé mới theo ra đây, bàn giao hậu sự với em, Dương Dương, vạn vật trên thế gian đều có duyên số, duyên tới duyên đi, em đều phải tiếp nhận lấy.”

Nói rồi, Tô Mộc ôm chặt tôi, còn cúi đầu hôn lên trán tôi một cái.

Cảm xúc chồng chất đã lâu của tôi cũng không nhịn nổi nữa, bắt đầu khóc to thành tiếng trong vòng tay của anh ta.

Qua một lúc lâu sau, tâm trạng tôi mới từ từ ổn định lại, giờ Tô Đoàn sống chết vẫn chưa rõ, muốn cứu Tô Đoàn thì bắt buộc phải thiêu thi thể của em gái tôi, điều này khiến tôi rất khó chịu, vừa muốn nhanh chóng cứu Tô Đoàn, lại vừa luyến tiếc em gái.

Ngược lại là em gái, nãy giờ cứ nói với Tô Mộc điều gì đó, trông dáng vẻ là đang thúc giục Tô Mộc thiêu thi thể của con bé đi.

Cũng phải, dù thể nào đi nữa thì em gái cũng đã chết rồi, còn Tô Đoàn vẫn còn sống, sau khi tôi khóc mệt rồi, cuối cùng thì lòng đã quyết, nói với em gái: “Xin lỗi em.”

Nói rồi tôi liền quay người đi, không đành lòng tiếp tục nhìn nữa, bảo Tô Mộc thiêu hai huyết thi đó đi.

Tô Mộc lên tiếng đáp lại, nói với em gái mấy câu sau đó bước đến bên cạnh xác chết, một màn lửa âm u màu đen bao quanh xác chết, không lâu sau, xác chết máu chảy đầm đìa liền bị thiêu thành đống bột phấn màu xám trắng.

Mà cùng với lúc xác chết đó được thiêu xong, cũng không còn thấy em gái đâu nữa.

Trong lòng tôi vô cùng mất mát, nhưng nghĩ đến việc có thể cứu được Tô Đoàn, tôi vẫn cố phấn chấn lại, cùng Tô Mộc gom đống tro cốt lại.

Chính vào lúc này, thuyền cá sau lưng đột nhiên lắc lư dữ dội, trong khoang thuyền cũng truyền ra tiếng kêu thảm thiết của Diệu Diệu.

Sắc mặt Tô Mộc lập tức trở nên căng thẳng, trực tiếp biến mất từ bên cạnh tôi.

Tôi cũng sợ hết hồn, nhanh chóng chạy vào trong khoang thuyền.

Chỉ thấy khuôn mặt nhỏ vốn ngăm đen của Diệu Diệu bỗng trở nên nhợt nhạt, trước ngực xuất hiện một chỗ rách lớn, còn trên bắp chân của Đường Dũng cũng có ba đường rạch sắc nhọn, bên cạnh vết thương bao phủ một màn hắc khí, mặt cũng tối sầm lại.

“Người đâu!” Tô Mộc liếc nhìn về phía bọn họ, lập tức nhíu chặt mày lại, hỏi.

“Một người không trông nổi, làm mất rồi.” Đường Dũng đáp, mặc dù anh ta đã bị thương, nhưng giọng điệu vẫn thoải mãi như thể không hề hấn gì.

“Chị ơi, là nữ lệ quỷ kia, cô ta xuất hiện, cứu quả phụ họ Vương đi mất rồi.” Diệu Diệu nằm trên đất, bởi vì đau đớn nên khuôn mặt nhỏ đã nhăn lại thành cái bánh bao nhỏ.

Tôi không quan tâm là ai đã cứu quả phụ họ Vương đi, chạy thẳng lại ôm lấy Diệu Diệu, hỏi Tô Mộc xem vết thương của Diệu Diệu có nặng không, xem anh ta có cách nào chữa trị cho Diệu Diệu hay không.

Diệu Diệu rất e sợ Tô Mộc, thấy tôi định bảo Tô Mộc cứu thằng bé, nên thằng bé lập tức giãy dụa trong lòng tôi, nói thằng bé không sao, cứu lão đại của thằng bé trước mới là chuyện chính.

“Thằng bé bị thương rất nặng, nhưng cũng không đến nỗi hồn bay phách lạc đâu, cùng lắm là hơi đau thôi, không sao.” Tô Mộc liếc nhìn Diệu Diệu một cái, đáp bằng giọng điệu cứng nhắc.

Anh ta không cứu Diệu Diệu, mà tới gần bên cạnh Đường Dũng, híp mắt nói: “Anh và Long Bà Viêm - sư phụ của quả phụ họ Vương rốt cuộc có quan hệ gì?”

“Chẳng có quan hệ gì cả.”

“Không có quan hệ gì mà anh lại nể mặt Long Bà Viêm, tha cho bà ta một mạng sao?”

“Tôi nói bừa vậy mà anh cũng tin? Tôi không định thả bà ta đi!” Đường Dũng cuống lên, tức giận nói.

Vết thương trên chân anh ta vì bị âm khí xâm nhập nên liên tục run rẩy, biểu cảm cũng rất dữ tợn, trông có vẻ còn đau đớn hơn cả Diệu Diệu.

“Vậy tại sao không thấy bà ta đâu nữa, anh và Long Bà Viêm rốt cuộc có quan hệ gì?” Tô Mộc không hề bị lay động bởi câu trả lời vừa rồi của Đường Dũng, sắc mặt lại lạnh lẽo hơn vài phần, thậm chí ngón tay đã đưa đến trước vết thương trên chân của Đường Dũng, nếu Đường Dũng không thể cho anh ta câu trả lời vừa ý thì tôi tin là Tô Mộc nhất định sẽ ra sức đâm lên vết thương của anh ta.

Loại chuyện giậu đổ bìm leo như thế này, trước mặt Tô Mộc thực sự là không đáng nhắc đến.

Đường Dũng rõ ràng cũng nhìn ra là Tô Mộc không phải đang đùa, mặt sợ đến nỗi tái mét lại, đành nói: “Được rồi, anh cứng, anh cố chấp, tôi nói cho anh biết.”
Bình Luận (0)
Comment