Chồng Yêu Là Quỷ

Chương 62

“Em không giỏi, không nói đấy, lêu lêu lêu...” Tôi thấy đủ rồi liền thôi, lập tức lao thẳng vào lòng anh ta.

Anh ta vốn đã bị tôi chọc tức điên lên, nhưng thấy tôi không biết xấu hổ như vậy, lập tức lại bị tôi chọc cười, cũng trở tay ôm lấy tôi, mắng: “Không biết xấu hổ.”

Tôi cũng không giận nữa, vẫn dán vào trong ngực anh ta, nhưng nghĩ đến mua căn nhà này, bọn tôi sẽ phải gánh nợ nần chồng chất, tôi liền thấy khó chịu, nghiêm mặt nói: “Anh đã biết đây là nhà có ma rồi, còn đồng ý với ông ta mua giá mười lăm tỷ, không thấy bị thiệt sao, ông ta rõ ràng đang làm thịt chúng ta mà.”

“Ai làm thịt ai còn chưa chắc đâu.” Tô Mộc cười.

Nói xong anh ta lập tức ôm tôi đi đến bên người tổng giám đốc, nói chúng tôi thương lượng xong rồi, bây giờ sẽ giao tiền ký hợp đồng và sang tên.

Tổng giám đốc lập tức gật đầu lia lịa, ngay cả cơ thể cũng run rẩy, tôi có thể cảm nhận rõ ràng thấy ông ta đang rất vui mừng.

Biết rõ là đang hại người, vẫn còn vui mừng tột độ như vậy, đúng là một chút lương tâm cũng không có mà.

Tôi lạnh lùng nhìn ông ta, trong lòng căm phẫn một hồi.

Cũng may lúc này ông ta đã bị niềm vui to lớn làm cho choáng váng đầu óc, không thèm bận tâm đến nét mặt của tôi, Tô Mộc ôm tôi đi theo tổng giám đốc cùng nhau trở lại bộ phận bán cao ốc, ký hợp đồng mua nhà.

Nhưng đến khi cần phải quẹt thẻ, Tô Mộc lại nói chúng tôi không quẹt thẻ, muốn trả tiền mặt.

Tôi lập tức lại bị Tô Mộc làm cho ngơ người, không biết anh ta đang giở trò quỷ gì.

Có điều anh ta vừa nói ai làm thịt ai còn chưa chắc, tôi cũng biết trong lòng anh ta đã có chủ ý rồi.

Lập tức, tôi đột nhiên vô cùng vui mừng, muốn biết rốt cuộc Tô Mộc có kế hoạch gì.

Tô Mộc bảo tổng giám đốc kêu mấy bảo vệ đến, cùng anh ta đi chuyển tiền.

Tổng giám đốc sửng sốt một lát, do dự hỏi Tô Mộc chẳng lẽ mấy tỷ đều trả bằng tiền mặt sao?

Tô Mộc cười gật đầu, sau đó lại nói: “Không chỉ có mấy tỷ, mà cả mười lăm tỷ đều trả bằng tiền mặt.”

Tổng giám đốc lập tức trợn tròn mắt, nhưng ông ta hiển nhiên lại hoan nghênh trả toàn bộ tiền mua nhà luôn trong một lần, dù sao thì nhà kia cũng là nhà có ma, nếu chỉ trả trước, chẳng phải rất có khả năng chúng tôi vừa chuyển vào được mấy ngày đã chết rồi sao, cho nên lúc này ông ta coi chúng tôi như thượng đế, lập tức nghe lời điều năm vệ sỹ đến.

Tôi lúc này vừa kích động lại vui sướng, không thể chờ đợi xem kịch hay.

Ai ngờ Tô Mộc lại rất bình tĩnh, ôm tôi dẫn theo bảo vệ và tổng giám đốc đi về phía xe của chúng tôi, nghiễm nhiên bộ dạng anh chàng đẹp trai nhà giàu, sau khi đi tới bên cạnh xe, anh ta lập tức mở cốp sau xe ra, để lộ rất nhiều xấp tiền năm trăm nghìn, sắp xếp vô cùng chỉnh tề!

“Mẹ kiếp!” Tôi thực sự không nhịn được, cảm thán lên thành tiếng, lập tức buông Tô Mộc ra đi tới trước cốp sau xe, không dám tin vào mắt mình.

Đúng là toàn xấp tiền năm trăm nghìn, giống y như mới, mỗi xấp là mười triệu, được bọc rất cẩn thận.

Toàn bộ cốp sau đều nhét đầy đống tiền năm trăm nghìn, tôi thậm chí cũng đưa mắt đếm thử xem trong cốp sau xe rốt cuộc có bao nhiêu tiền.

Hiện trường không chỉ có tôi, ngay cả mấy bảo vệ kia cũng mở mắt trừng trừng, nhìn chằm chằm đống tiền mặt kia, đáy mắt lộ ra sự nóng rực và hưng phấn.

Biểu hiện của tổng giám đốc thì khá hơn một chút, ông ta chắc đã gặp qua không ít chuyện đời rồi, thấy cốp sau thực sự chất đầy tiền, trên mặt lập tức hiện lên vẻ tươi cười, vui sướng xoa tay, chỉ huy mấy bảo vệ kia chuyển tiền xuống.

Sau khi kinh ngạc trong phút chốc, tôi cũng tỉnh táo lại, lập tức xông đến bên người Tô Mộc, ôm chặt anh ta, tiến đến bên tai anh ta nhỏ giọng hỏi đây là chuyện gì vậy.

Lúc đầu tôi cho rằng khi Tô Mộc nói muốn trả bằng tiền mặt, là dùng phương pháp gì đó dẫn họ vào kho bảo hiểm ngân hàng lấy tiền, hoặc là làm mê mẩn tâm trí của bọn họ, dẫn bọn họ vào kho tài vụ lấy tiền gì đó, không ngờ anh ta lại chuẩn bị nhiều tiền như vậy trong cốp sau xe, hơn nữa số tiền này ở đâu ra chứ?

“Vừa rồi lúc ký hợp đồng đã kêu Trịnh Lâm chuyển đến.” Tô Mộc nói.

“Anh kêu Trịnh Lâm đi cướp ngân hàng ư?” Tôi giật mình nói, ma lại có chức năng này sao.

“Đương nhiên không phải rồi, tiền ở dương gian nhiễm quá nhiều hơi người, tùy tiện đụng vào sẽ tổn thương đến vật quỷ, anh chẳng qua là kêu Trịnh Lâm đến tiệm quan tài gần đây đem hết tiền giấy có thể mang đến được qua, sau đó lại thi triển Chướng Nhãn Pháp, chính là tiền mà mọi người nhìn thấy đó.”

Tôi có hơi giật mình, Chướng Nhãn Pháp, nghe có vẻ không đáng tin cho lắm, lát nữa lúc đưa qua máy kiểm tra tiền có khi nào bị lộ tẩy không?

Thấy tôi không yên tâm lắm, Tô Mộc lại cười một tiếng, nói: “Yên tâm, tiền giấy này cũng là tiền được dùng ở dưới âm giới, trên đó có tài vận, hơn nữa vừa rồi lúc Trịnh Lâm chuyển qua, tiền cũng đã bị nhiễm âm khí, đã trở thành tiền của cõi âm rồi, lát nữa khi qua máy móc dương gian của bọn em, anh chỉ cần dùng âm khí bao phủ máy móc là không có sai sót gì đâu.”

Mới nói chuyện được một lát, mấy bảo vệ kia đã dỡ hết tiền xuống rồi, sau khi khiêng trở về bộ phận bán cao ốc, toàn bộ nhân viên làm việc trong bộ phận bán cao ốc đều dừng công việc còn dang dở lại, tới giúp kiểm tiền.

Lúc số tiền đó được đưa qua máy kiểm tra tiền, tôi quả thực căng thẳng đến không dám thở mạnh, cũng may sự thực đúng như Tô Mộc nói, tất cả tiền đều thuận lợi qua máy kiểm tra, đợi đến khi tất cả tiền được đếm xong xuôi thì đã giày vò hết một ngày.

Tổng giám đốc đã sớm vui không ngậm miệng nổi, liền giao chìa khóa biệt thự lại cho bọn tôi, còn nói muốn mời bọn tôi ăn cơm.

Sau một ngày đầy giày vò, tôi cũng đã sớm thấy đói bụng, thấy ông ta mời ăn cơm, tôi lập tức nhìn về phía Tô Mộc.

Tô Mộc mới mua nhà xong, tâm trạng rất tốt, cũng vui vẻ đồng ý.

Bọn tôi lái xe đi theo phía sau tổng giám đốc, đi thẳng đến một nhà hàng năm sao.

Đến nơi, tôi mới phát hiện ở cửa nhà hàng còn có một người quen đang đứng đó.

Lại là người đàn bà phẫu thuật thẩm mỹ tranh giành bộ tóc giả với tôi ở trung tâm thương mại mấy ngày trước!

Hình như tên là gì Vy Vy ấy nhỉ?

Chẳng phải cô ta bị thương rất nặng ư, đến đi cũng đi không nổi cơ mà, sao bây giờ đang yên đang lành lại đứng ở đây?

Hơn nữa tôi còn chú ý tới một chi tiết, lúc này trên đầu cô ta vẫn đội tóc giả, chính là bộ tóc giả bị vật quỷ ký thân.

Tôi không khỏi kêu Tô Mộc nhìn cô ta.

Tô Mộc nhìn cô ta cũng có chút bất ngờ.

Tôi hỏi Tô Mộc đây là chuyện gì, lần trước người yêu của Vy Vy gọi điện thoại đến nói cô ta xảy ra chuyện rồi, chỉ có mình Tô Mộc đi xử lý, lúc đó bản thân tôi cũng đang trong hiểm cảnh, đợi sau khi Tô Mộc đưa tôi về, tôi vốn không kịp hỏi anh ta tình hình của Vy Vy.

Bây giờ nhìn bộ tóc giả vẫn đang ở trên đầu Vy Vy, có lẽ không phải là hiện tượng gì tốt.

Biểu cảm trên mặt Tô Mộc cũng có chút phức tạp, chuyện này nói đôi ba câu cũng không rõ được, đợi về nhà sẽ kể tường tận lại cho tôi.

Tuyệt hơn chính là, bọn tôi vừa nói chuyện một lát thì xe của tổng giám đốc đã dừng ở trước mặt Vy Vy rồi.

Sau khi dừng xe, tôi nhìn thấy tổng giám đốc bước xuống từ trên xe, ôm người phụ nữ phẫu thuật thẩm mỹ kia một cái!

“Mẹ kiếp, sao có thể trùng hợp vậy, bọn họ không phải một cặp đấy chứ.” Mắt tôi nhìn không chớp, lập tức có cảm giác thế giới này thật nhỏ bé.

Trên mặt Tô Mộc cũng hiếm khi lộ ra biểu cảm kinh ngạc, hai mắt nhìn chằm chằm người phụ nữ phẫu thuật thẩm mỹ và tổng giám đốc.

Dừng xe bên cạnh xe của tổng giám đốc, bọn tôi xuống xe. Sau khi Vy Vy thấy Tô Mộc cũng sửng sốt, sau đó đôi mắt lại sáng lên, lập tức kéo tổng giám đốc đi tới, chào hỏi: “Ân nhân! Trùng hợp vậy, anh cũng đến đây ăn cơm sao?”

Trên mặt Tô Mộc xoẹt qua một nụ cười khổ, liếc mắt nhìn tổng giám đốc.

Tổng giám đốc lập tức phản ứng lại, hỏi Vy Vy: “Mọi người quen nhau ư? Trùng hợp vậy, bọn họ là khách hàng hôm nay của anh, lần đầu gặp gỡ đã mua đứt một căn biệt thự! Em nói xem có đúng là duyên phận không? Dựa vào sự tín nhiệm mà họ dành cho anh, anh cũng nên mời bọn họ ăn bữa cơm, lại thêm quan hệ của em với bọn họ, sau này mọi người đều là bạn bè rồi.”

Lời ông ta nói đúng là rất trơn tru, có điều nhìn quan hệ giữa ông ta và Vy Vy, có lẽ họ đúng là một đôi rồi.

Nhưng không biết vì sao, từ sau khi nhìn thấy Vy Vy, trên mặt Tô Mộc vẫn mang biểu cảm đang suy nghĩ gì đó.

Hơn nữa bề ngoài anh ta làm bộ không thèm để ý, nhưng trên thực tế luôn nhìn về phía Vy Vy như thể vô tình.

Tôi lập tức không vui, tuy cô ta mang trên mình một khuôn mặt phẫu thuật thẩm mỹ, tôi cảm thấy không hề đẹp, nhưng bộ tóc giả trên đầu cô ta đích thực khiến cô ta nhìn có vẻ đẹp hơn rất nhiều.

Cộng thêm Tô Mộc đã từng đơn độc gặp qua cô ta một lần, hơn nữa vừa rồi tôi hỏi Tô Mộc chuyện của Vy Vy, anh ta còn ấp úng không nói cho tôi biết, điều này không khỏi khiến tôi có chút suy nghĩ lung tung.

Chẳng lẽ Tô Mộc cũng bị bộ tóc giả kia hấp dẫn, thích Vy Vy rồi?

Nghĩ đến vấn đề này, hứng thú ăn cơm của tôi lập tức biến mất hơn một nửa.

Còn Tô Mộc thì cả bữa ăn đều nói chuyện với Vy Vy và tổng giám đốc, dường như đang có ý tìm hiểu quan hệ giữa bọn họ, thậm chí còn nói giỡn hỏi bọn họ bây giờ đã tiến triển đến mức độ nào rồi!

Đây không phải là phong cách của Tô Mộc, từ khi nào anh ta trở nên lắm chuyện đến vậy?

Bây giờ lại quan tâm đến chuyện của Vy Vy như vậy, càng khiến lòng tôi dấy lên sự ghen tuông.

Cả buổi tối, tôi đều chỉ nhìn Vy Vy và Tô Mộc, vốn chỉ ăn có mấy miếng, thật muốn lập tức kết thúc bữa ăn này rồi về nhà.

Nhưng Tô Mộc bình thường tỉ mỉ như vậy, bây giờ lại không thèm chú ý tới nét mặt của tôi, vẫn cứ trò chuyện với tổng giám đốc và Vy Vy mãi.

Bữa cơm ăn đến mười hai giờ đêm, Tô Mộc mới thỏa mãn đứng lên, nói thời gian không còn sớm, bọn tôi cần phải trở về.

Tôi lúc này đã sớm tức lắm rồi, thấy Tô Mộc chịu rời đi, liền đứng dậy, cũng không thèm đợi Tô Mộc, đi ngay ra ngoài.

Tô Mộc sửng sốt, lúc này mới phát hiện tâm trạng của tôi không đúng lắm, bước nhanh đuổi theo, đưa tay túm lấy tay tôi, hỏi: “Sao thế? Ăn chưa no à?”

“Không có gì.” Tôi buồn bực nói.

Nói xong tôi còn cố ý hất tay Tô Mộc ra, đi thẳng tới bên cạnh xe, đợi sau khi Tô Mộc mở khóa xe thì ngồi cùng Trịnh Lâm ở ghế phía sau.

Vy Vy đi theo ngay sau bọn tôi, nhìn Tô Mộc bằng vẻ mặt đầy mập mờ, thấy tôi ngồi ở ghế sau rồi, liền chạy lại, cười hì hì hỏi Tô Mộc: “Ân nhân, anh Đồng (tên của tổng giám đốc) không cùng đường với em, anh tiện thể đưa em về một đoạn được không?”

Tô Mộc liếc mắt nhìn tôi, có lẽ nhìn ra tôi không vui, thái độ đối với Vy Vy của anh ta lập tức trở nên lạnh lùng hơn vài phần, nói: “Không tiện.”

Vy Vy sửng sốt, có vẻ như không ngờ Tô Mộc lại đột nhiên trả lời như vậy.

Dù sao thì cả buổi tối cô ta cứ quấn lấy Tô Mộc, nhân cái cớ muốn cảm ơn và báo ân cứ quấn lấy Tô Mộc uống rượu.

Tô Mộc tối nay cũng phối hợp.

“Ân nhân, anh nhìn xem trời tối vậy rồi, em một cô gái về nhà một mình cũng không tiện...” Biểu cảm của Vy Vy lại thêm kiều diễm hơn vài phần, dịu dàng nói.

Tổng giám đốc ở phía sau cô ta hiển nhiên không trấn áp được Vy Vy, cứ đứng phía sau nói không sao, ông ta có thể đưa Vy Vy về kiểu vậy.

Nhưng sau khi Vy Vy gặp Tô Mộc, vốn không để ông ta vào trong mắt.

“Cô kêu bạn trai cô đưa cô về đi, tôi muốn dẫn vợ tôi về nhà.” Sắc mặt Tô Mộc trầm xuống, trên mặt xẹt qua sự không nhẫn nại nói.

“Ông ta không phải bạn trai em...” Vy Vy vẫn không hết hi vọng, khiêu khích liếc mắt nhìn tôi, còn muốn giảo biện cái gì.

Nhưng cô ta còn chưa dứt lời, Tô Mộc đóng cửa sổ xe, nổ máy rời đi.

Trên đường trở về, Tô Mộc không nói lấy một câu, chỉ chuyên tâm lái xe.

Trong lòng tôi tức giận Tô Mộc, cũng cố ý không lên tiếng.

Nhưng đi được một lát, tôi phát hiện Tô Mộc không đi về phía biệt thự của Phùng Đông, cũng không đi về hướng nhà của Đường Dũng, cuối cùng lại dừng xe trước một tiệm cháo bán hàng suốt 24 giờ.

“Không phải về nhà sao?” Tôi cuối cùng cũng không kiềm được, lạnh lùng nói.

“Tối nay em chưa ăn cơm, không đói bụng sao?” Tô Mộc lạnh lùng liếc mắt nhìn tôi, nói.
Bình Luận (0)
Comment