Chồng Yêu Là Quỷ

Chương 97

Nhưng trên mặt anh ta bao phủ một đoàn âm khí hết sức nồng nạc khiến mặt mũi nhìn mờ mờ ảo ảo, căn bản tôi không thấy rõ khuôn mặt như nào.

Chớp mắt ban nhạc đã đi tới cửa đại sảnh, những gia đinh* kia thấy tôi liền có chút kinh ngạc, ánh mắt mang địch ý, bởi vì Lâm Yến Nhi không lên tiếng nên bọn họ chỉ nhìn tôi bằng ánh mắt không thân thiện chứ không làm gì. (*gia đinh: đầy tớ nam trong nhà - đọc sớm hơn tại Gác Sách)

Người đàn ông mặc áo trắng kia cũng đi theo ban nhạc hướng về gần tôi.

Trái tim tôi nhảy lên bịch bịch!

Là Tô Mộc!

Đó chính là Tô Mộc!

Mặc dù tôi không thấy rõ mặt anh ấy, nhưng dáng người rõ ràng giống như đúc với người tôi cùng Đường Dũng đuổi theo, hơn nữa cảm giác quen thuộc mãnh liệt lại xuất hiện lần nữa. Không biết tại sao tôi lại có cảm giác đó, đây chính là Tô Mộc, cho dù anh ấy biến thành dạng gì thì anh ấy vẫn là Tô Mộc!

Chớp mắt anh ấy đã đi tới trước mặt tôi, rồi đi ngang qua tiến vào đại sảnh.

Tôi không kìm nén được sự kích động, khi anh ấy đi ngang qua bên người tôi, tôi đưa tay nắm lấy anh ấy, gọi: “Tô Mộc!”

Tay anh ấy lạnh như băng, bị tôi nắm lại liền run lên.

Nhưng anh ấy rất nhanh liền đẩy ra, trên người đột nhiên xuất hiện một cổ tử khí xơ xác tiêu điều, như cách xa tôi cả ngàn dặm.

“Buông tay!”

Giọng cứng ngắc mà lạnh như băng, giống như một tử thi, không có bất cứ nhiệt độ gì.

Tôi bị âm thanh kia khiến sợ run người, nhưng tay tôi vẫn sống chết nắm lấy anh ấy không chút lơi lỏng.

Anh ấy thấy tôi không buông tay liền cũng không làm gì.

Hai chúng tôi cứ giằng co như vậy, ai cũng không nói lời nào.

Tiếng hỉ nhạc vừa rồi huyên náo lúc này cũng đã ngưng, toàn bộ đại sảnh một mảnh yên tĩnh, có rơi cây kim cũng có thể nghe.

Giằng co trong im lặng rất lâu, cuối cùng vẫn là anh ấy không kiên nhẫn, lạnh lùng nói: “Đây không phải là nơi em nên tới, thừa lúc cô ấy còn chưa đi ra, em đi mau!”

Nghe được tiếng của anh ấy, nước mắt tôi kìm nén rốt cuộc không nhịn được nữa, lập tức tuôn ra.

Anh ấy quan tâm tới tôi!

Mặc dù giọng của anh lạnh như băng, nhưng lời của anh ấy chính là đang quan tâm tới tôi, sợ tôi gặp nguy hiểm!

Tôi ôm lấy eo anh ấy, khóc lóc nói: “Đi thì cùng đi. Tại sao anh đột nhiên biến mất, còn phải cưới Lâm Yến Nhi? Không phải anh nói em sống là người của anh chết là quỷ của anh sao, sao anh lại không cần em?”

Lòng tôi đầy tủi thân không nói ra được, thậm chí xen lẫn tức giận.

Dựa vào cái gì anh ấy có thể quản tôi, tôi nhìn người đàn ông khác cũng không được, vậy mà anh ấy vừa thấy Lâm Yến Nhi liền phủi đít sạch sẽ bỏ mặc tôi chạy tới âm phủ kết hôn cùng cô ta, dựa vào cái gì!

Một bên chất vấn anh ấy, một bên tôi chui vào lòng ngực anh, miệng cắn xé tay anh như chó điên vậy.

Lúc đầu anh ấy còn phản ứng với tôi, sau khi bị tôi cắn xé một lúc rốt cuộc không ngăn cản nữa, đưa tay lên vai tôi vỗ hai cái.

Tinh thần tôi chấn động, ngẩng đầu lên nhìn anh.

Lúc này âm khí trên mặt anh rốt cuộc đã tản ra, lộ ra gương mặt đã lâu tôi không được thấy.

Nhưng tôi chỉ nhìn anh một cái liền ngây người.

Mặt anh giống như đã bị thay đổi vậy, gầy gò không thể tưởng được, vốn đường cong mềm mại đẹp mắt bây giờ trở nên gầy gò dị thường, ngay cả hốc mắt cũng lõm vào, suýt chút nữa tôi không nhận ra.

“Lộc Dương, từ ban đầu em cũng biết, Lâm Yến Nhi là vợ anh, anh thoát ra cũng vì muốn tìm cô ấy, bây giờ anh tìm được cô ấy rồi, em có thể đi.”

Hốc mắt anh lõm xuống một mảnh đen nhánh, đén đến mức tôi không thấy rõ tròng mắt anh, cũng không thấy được thần sắc trong mắt của anh.

Đột nhiên tôi luống cuống, không biết nên đi nơi nào.

Từ khi ta thích Tô Mộc về, tôi liền biết Lâm Yến Nhi là vợ của anh ấy, ta sợ nhất nghe được ba chữ Lầm Yến Nhi này.

Không chỉ kiêng kỵ thực lực của cô ta, tôi càng là để ý mối quan hệ của Tô Minh và cô ta.

Hiện tại điều nên đến cũng đã đến, Lâm Yến Nhi đẹp như vậy, thực lực mạnh mẽ như vậy, kỳ thật cô ta cùng với Tô Mộc mới thật sự xứng đôi.

Cũng khó trách Tô Mộc vì tìm nàng mà dùng hết cả tâm tư.

Cứ như vậy, tôi tính là gì?

Tôi đột nhiên cảm thấy rất khó chịu, cái cảm giác đau đến tê tâm liệt phế, nếu như vừa rồi tôi còn có thể ôm Tô Mộc khóc lớn, hiện tại tôi dù muốn khóc cũng không thể khóc nổi.

Buông Tô Mộc ra cầm tay hắn, ta mờ mịt nhìn hắn, nghẹn ngào hỏi: "Tô Mộc, anh là gạt em đúng hay không?"

Giờ phút này ta hi vọng hắn có thể gật gật đầu, nói hắn chỉ là đùa giỡn với tôi.

Nhưng hắn nghiêm túc nhìn tôi, nhẹ gật đầu.

Thân hình tôi lung lay như sắp ngã.

Nhưng hắn đã nói rõ ràng như vậy, tôi còn có thể làm sao?

Gặp tôi đứng tại chỗ ngẩn người, trên mặt của gầy gò Tô Mộc xẹt qua một tia ngưng trọng, thấp giọng nói: "Anh đã nói rõ tất cả, em đi nhanh lên đi, anh không muốn thấy em ở hôn lễ của chính mình."

Nói xong, hắn chủ động đưa tay đẩy tôi ra.

Chỉ là hắn vừa chạm đến tôi, từ phía trong cửa đi ra một bóng dáng cao gầy xinh đẹp, cô ta mặc một thân váy dài sắc trắng thuần, trên váy vẫn y nguyên dùng sợi chỉ màu bạc thêu lên hoa sen tinh xảo. Sau khi thấy ta cùng Tô Mộc đang cùng một chỗ, cô ta nở nụ cười xinh đẹp, nói:

"Lão công, Lộc Dương là ta vị khách tôn quý mà em mời tới, anh tại sao lại muốn đuổi cô ấy đi?"

Lâm Yến Nhi vừa nói vừa bước đến nhẹ nhàng, cũng không thấy cô ta đi như thế nào, bỗng nhiên đã xuất hiện ở bên cạnh ta, cánh tay băng lãnh nắm lấy tay của tôi, vuốt ve cười nói: " Lộc Dương, không thể không nói, da của cô thật là nhẵn mịn, dáng dấp cũng cũng tạm được, khó trách hắn muốn mượn dùng thân thể của cô lưu tại dương gian, nếu như ta là nam nhân, cũng nguyện ý tìm một nữ nhân như cô mà lợi dụng, dù sao cô không chỉ có dung mạo xinh đẹp mà đầu óc cũng đơn giản."
Bình Luận (0)
Comment