Chồng Yêu Siêu Nuông Chiều Tôi

Chương 66


Tuy rằng người khác nhìn không ra vui buồn trên mặt Long Đình Dạ, nhưng anh ta đi theo bên người anh nhiều năm, lại có thể cảm giác được những cảm xúc rất nhỏ của anh.
Mấy năm nay, anh thật ra gặp qua không ít người và việc có thể làm Long Đình Dạ giận dữ, chính là..

Có thể làm anh vui vẻ, lại chưa từng có.
"Chuyện bạn ngày, có phải có hiểu lầm gì không?" Nghĩ nghĩ, Mạc Tùy lại nhỏ giọng nói.
Nếu thái thái biết diễn kịch tới lấy lòng ông chủ mà nói, mấy năm nay cũng sẽ không bởi vì liên tiếp chọc giận ông chủ mà bị phạt cấm túc không thể ra cửa, tức giận đập phá đồ đạc.
Cho nên lần này tiết lộ cơ mật, có khả năng chỉ là ngẫu nhiên hoặc là hiểu lầm cũng không chừng.
Nghe Mạc Tùy nói xong, Long Đình Dạ không nói gì, chỉ là ánh mắt mang theo thâm ý nhìn về hướng Thời Duy Hạ rời đi.
"Tiên sinh, tôi giúp anh đem đến phòng để quần áo đi." Một bên người giúp việc nhìn thoáng qua tay Long Đình Dạ, sau đó nhỏ giọng nói.
"Không cần." Long Đình Dạ vẫn chưa liếc người giúp việc một cái, trực tiếp lạnh lùng cự tuyệt, sau đó xoay người lên lầu.
Người giúp việc sửng sốt, vội thu hồi tay, nhìn thân ảnh Long Đình Dạ rời đi, biểu tình trên mặt có chút nghi hoặc.
Phòng để quần áo của tiên sinh, dĩ vãng vẫn luôn là đám người hầu trong biệt thự phụ trách dọn dẹp, hôm nay sao lại..
Một bên Mạc Tùy nhìn người giúp việc một cái, nhớ tới chuyện trước đó ông chủ kêu anh đem túi đồ vật kia vứt bỏ, vì thế liền tốt bụng nhắc nhở một câu.
"Khụ..


Nhớ rõ, túi đồ kia, ngàn vạn lần đừng chạm vào."
Nghe Mạc Tùy nói, biểu tình trên mặt người giúp việc càng kỳ quái.
* * *
Lầu hai, Long Đình Dạ mới vừa trở lại phòng ngủ, đang định đem túi quần áo bỏ vào phòng để quần áo, di động trên người đột nhiên rung lên.
Anh duỗi tay lấy điện thoại di động ra, khi thấy dãy số trên điện thoại, sắc mặt thay đổi.
"Xem ra cánh của anh thật cứng cáp rồi, liền người cha thân sinh này muốn liên hệ một chút cũng khó như thế!" Trong di động truyền đến một tiếng ho khan vừa nói chuyện của người đàn ông trung niên.
Nghe thấy thanh âm của đối phương, ánh mắt Long Đình Dạ lại lạnh đi mấy phần.
"Có việc?"
"Thế nào, không có việc gì thì không thể gọi cho anh?"
"Tôi rất bận, không có tâm tình nghe ông nói lời vô nghĩa!" Anh hừ lạnh một tiếng.
"Mày..

Mày cái đồ nghịch tử! Được..


được lắm! Cánh mày lớn, còn dám uy hiếp tao, còn có cái gì là không dám, kế tiếp có phải muốn giết tao hay không?" Tiếng người đàn ông tức muốn hộc máu vang lên.
Nghe giọng nói tức giận của đối phương, Long Đình Dạ trước sau như một lạnh băng, không có chút nào đổi sắc mặt.
Đang lúc anh chuẩn bị cắt đứt điện thoại, trong di động, tiếng người đàn ông trung niên lại tiếp tục truyền đến.
"Tro cốt người phụ nữ kia tao đã đem trở về, kế tiếp mày còn muốn thế nào?"
Nghe thấy giọng nói trong di động, sắc mặt Long Đình Dạ đổi đổi.
Sau lát sau, thanh âm lãnh trầm của anh vang lên.
"Tôi muốn bà táng nhập mộ viên Long gia."
Anh nói xong, đầu kia di động yên tĩnh hai giây, sau đó truyền đến tiếng cười của Long lão gia.
"Ha hả, quả nhiên..

Tao có thể đáp ứng mày, nhưng lễ tang mẹ mày, mày cũng nên trở về tham gia đi?"
"Đương nhiên." Long Đình Dạ nhấp môi.
Nói xong, liền cắt đứt điện thoại, trên khuôn mặt tuấn mỹ là hàn ý thật sâu..
Một trận tiếng bước chân nhẹ nhàng bỗng nhiên vang lên.
"Long Đình Dạ.." Thời Duy Hạ bưng chè hạt sen nấm tuyết vào phòng ngủ, khi thấy gương mặt lạnh băng đáng sợ của người đàn ông, cô kinh ngạc, sững sờ ở nơi đó.

.

Bình Luận (0)
Comment