Chú À, Anh Không Biết Yêu

Chương 2

Bởi vì năm đó vào lúc đăng ký nguyện vọng, tất cả đám đàn ông trong Chu gia đều phản đối cô ra khỏi thành phố học đại học, Chu Mông Mông không thể không thuận theo dân ý, đành phải ghi vào hồ sơ đăng ký thi vào trường đại học tốt nhất thành phố H——H đại, cũng chỉ có thể chọn ngành mà cô muốn học nhất trong trường —— kỹ thuật máy tính.

Cơ bản bắt đầu từ mầm non cho đến đại học, Chu Mông Mông đã biết cả đời mình cũng không có cơ hội trốn thoát ra khỏi lòng bàn tay ông nội, ba cùng các anh trai, không nghĩ tới ông trời lại bỗng nhiên ban cho cô một cơ hội, trong cuộc thi khảo sát lần thứ nhất, cô trở thành sinh viên trao đổi duy nhất của khoa, được sang Mỹ để học tập. Nhớ lại kế hoạch năm ngoái hào hứng dự định nhân lúc tuổi còn trẻ đi chu du khắp thế giới, vừa hay chuyến đi này có thể dạo quanh một vòng Bắc Mỹ, không ngờ năm nay đã xuất phát.

Tuần trước Chu Mông Mông đã chuyển về lại ký túc xá ở trường, giường ngủ vẫn như trước hướng về phía cửa sổ Đông Bắc. Bởi vì nhà cô ở ngay tại thành phố H, cho nên trên cơ bản thứ bảy và chủ nhật cô đều về nhà, thứ hai tới thứ sáu mới ở lại trường học.

Buổi chiều sau khi cùng ông nội và ba ăn tối, cô chuẩn bị trở về trường, đúng lúc xuống cầu thang thì gặp anh cả đi công tác về.

"Mông Mông, sao không ở nhà thêm một đêm?" Chu Miểu mặc một bộ cảnh phục màu xám đen, cao cao, uy nghiêm mà suất khí, diện mạo tuyệt đối hoàn toàn thừa hưởng gen tốt của Chu gia. Mông Mông đứng ở trước mặt chỉ cao đến đầu vai anh, có đôi khi cô có cảm giác mình chẳng giống con cái nhà này, anh cả cùng anh hai đều cao trên mét tám, khôi ngô vạm vỡ, vậy mà bản thân mình chỉ cao đến 163cm, như gà giữa bầy hạc. Tuy rằng ba cô nói chiều cao của cô được di truyền từ mẹ, nhưng khoảng cách như thế này cũng quá lớn đi? Tại sao lại không trung hoà một chút, tốt xấu gì cũng phải cao được 170cm thuộc lớp mỹ nữ chân dài chứ?

Đáng tiếc, đó cũng chỉ là do cô rỗi việc tưởng tượng lung tung, lại nhìn anh cả trong tay xách theo một túi GUCCI to màu đen, hỏi: "Anh cả, nghe nói anh đi Hong Kong, túi này không phải là quà cho em chứ?" Nói xong, cô đưa tay muốn lấy, Chu Miểu phản ứng nhanh nhẹn lùi lại, trên mặt không khỏi có chút xấu hổ, từ túi lấy ra một chiếc móc chìa khóa Mickey Mouse số lượng có hạn của hãng Disney đưa cho cô: "Tiểu nha đầu mà lại muốn thứ đắt tiền như vậy làm cái gì, cầm này."

Chu Mông Mông cúi đầu nhìn móc khóa Mickey màu bạc trong tay mình, khóe miệng run rẩy, rất là bất mãn: "Thích á, em mới không cần!" Nói xong cô liền nhét cái móc khóa kia vào túi áo Chu Miểu: "Em đã không còn là trẻ con, đừng tặng cho em những thứ mà trẻ con bảy tuổi mới thích nữa".

"Em trước kia không phải nháo một trần ầm ĩ muốn cái móc khóa này sao? Anh đây phải nhờ quan hệ mới giúp em mua được, hiện tại như thế nào lại không thích nữa?" Chu Miểu nâng tay sờ vào tóc mái của cô, giọng điệu mang theo sự sủng nịch cùng bất đắc dĩ. Đừng tưởng cái móc chìa khóa nhỏ này không đáng gì, so với gói quà mà anh đang cầm trên tay còn đắt gấp đôi, dù sao cũng do năm đó sản xuất với số lượng có hạn, anh thật vất vả sử dụng quan hệ mới từ một người chuyên sưu tầm mua được.

Chu Mông Mông không phải không thích, mà là đã có người tặng cô một cái giống y như cái này.

Cô thấy trong mắt anh cả có tia mất mát, lại không thể không từ trong túi áo anh lấy cái móc khóa kia nói: "Anh cả, lần sau đừng tặng cho em những đồ mà trẻ con mới thích nữa. Còn có, cô ấy cũng chưa nói khi nào cùng anh kết hôn, anh đừng đem tiền đầu tư vào những thứ không hoàn lại như thế này."

Trước khi xuất ngoại, anh cả ly hôn, sau khi về nước, anh cả đã có bạn gái mới. Mặc dù cô chưa thấy qua bộ dáng của người con gái kia, nhưng dựa vào sự nghệp của cô ấy cũng dễ đoán, cô gái này sống cũng khá tốt, cùng anh cả của cô ở chung có vẻ hợp. Tuy nhiên, chuyện này ông nội cùng ba cô còn chưa biết, nếu không khẳng định anh cả sẽ được ăn "một trượng hồng".

Chu Miểu cười nói: "Con bé tiểu quỷ này, anh đây có thể chịu thiệt sao?"

Chu Mông Mông bĩu môi, nhìn sang hướng khác, nghĩ rằng, đoạn hôn nhân ngày xưa còn chưa đủ chịu thiệt sao? Thân, tâm bây giờ đều mất hết. Nhưng, cô không dám nói thêm cái gì nữa, dù sao nói thêm anh cả cũng không thích.

"Tuy rằng em thực hy vọng anh có thể là người đầu tiên thoát khỏi cái danh hiệu "Nhà góa vợ". Nhưng mà em càng hy vọng anh được hạnh phúc hơn." Cô nói đến đây, dừng lại, lại sử dụng chiêu bày ra khuôn mặt tươi cười, nói: "Anh cả, không nói chuyện cùng anh nữa, em còn phải đến thư viện làm bài tập." Xoay người cô đã đi xuống cầu thang.

Chu Miểu nhìn của bóng dáng cô, liền hô to: "Mông Mông, anh đưa em đi? Dự báo thời tiết nói hôm nay có mưa."

"Không cần đâu..." Hành lang bên dưới truyền đến giọng nói thanh thúy của Chu Mông Mông, Chu Miểu định xuống xem, cửa điện tử đã "tinh" một tiếng rồi khép lại.

**

Chu Mông Mông cũng không quá để ý đến câu "Dự báo thời tiết nói hôm nay có mưa" kia. Ai ngờ vừa đến cổng trường thì trời bắt đầu mưa to, cô che ba lô trên đầu chạy nhanh đến cửa văn phòng giảng viên gần nhất.

Đứng dưới mái hiên trên bậc thang toàn thân cô run rẩy, Chu Mông Mông mới phát hiện quần áo bản thân toàn bộ đều ướt đẫm, bị gió thổi qua càng thêm lạnh thấu xương, mặc dù bây giờ mới qua xuân phân một chút. Cô ngẩng đầu nhìn tòa nhà đang được mưa to rửa sạch cách đó không xa kia, khẽ thở dài một tiếng, đột nhiên nhớ lại chuyện mấy tháng trước ở thành phố Philadelphia nước Mỹ. Cũng một tòa nhà nâu đỏ to lớn, cửa sổ sát đất, cô ở trước mặt tất cả các sinh viên thổ lộ với anh. Nhưng, nét mặt anh cũng chẳng thay đổi nói một câu: "Bạn học, vui đùa nên dừng ở đây."

Hiện tại còn nghĩ về nó, Chu Mông Mông cảm thấy thật nực cười, rõ ràng chính mình là thật tâm theo đuổi, cuối cùng cũng chỉ đổi lấy được một câu "Vui đùa nên dừng ở đây", cô thở ra một hơi thật sâu, cúi đầu nhìn xuống bụng mình, giơ tay xoa xoa: "Trò vui đùa này cũng quá lớn rồi."

Lúc này, hội nghị nghiên cứu thảo luận ở trường H đại cũng vừa chấm dứt, các thầy cô giảng viên ở phòng họp tầng 4 đi xuống. Chu Mông Mông nghe bên trong truyền đến từng đợt bước chân ồn ào, quay đầu liền thấy vài vị giảng viên giáo sư xuống cầu thang đi tới, cô đang muốn lui qua một bên, đột nhiên có người hỏi cô: "Bạn học Chu, không mang ô sao?"

Cô nhìn người đàn ông trung niên hói đầu trước mặt, đúng là Trương giáo sư dạy môn lý luận của các cô, nhưng mà ông ấy tại sao vẫn nhớ cô họ Chu? Không phải nửa năm cô không học ở trường học sao? Chẳng lẽ bởi vì trước kia cô được hạng cao trong kỳ khảo sát đặc biệt kia, nên ông ấy liền nhớ kỹ?

Chu Mông Mông lắc đầu, Trương giáo sư hỏi: "Em đi đâu? Tôi đưa em một đoạn đường." Nói xong, ông ta đã mở chiếc ô màu đen, che giữa hai người. Chu Mông Mông thoáng đưa mắt vừa vặn nhìn thấy cán ô trong tay ông ta, không khỏi ngạc nhiên, bởi vì này cán ô đầu ngựa Archer Adams nổi tiếng này rất quen thuộc, người ấy hình như cũng có một cái, chính là không nghĩ tới một Trương giáo sư bình thường mặc quần áo mộc mạc giống như mọi người nhân lao động cũng tiêu xài hoang phí như vậy. Cô không khỏi nhìn lại chiếc ô giá trị hơn một ngàn này cùng với Trương giáo sư đang cười ngây ngô hiền lành, thật là không thể nhìn mặt mà bắt hình dong.

Quên đi, cô cũng không muốn đứng lâu dưới mưa, vì thế nhìn Trương giáo sư lễ phép nói: "Em tính đến ký túc xá, làm phiền tới Trương giáo sư rồi."

"Không cần khách sáo, ô này cũng là do tôi mượn của người khác." Trương giáo sư cười nói.

Trên tầng 4 phòng giảng viên, có một người đàn ông đang đứng trước cửa sổ nhìn xuống phía dưới theo bóng dáng của Trương giáo sư cùng Chu Mông Mông rời đi đến mức xuất thần, đột nhiên nghe thấy phía sau có người gọi anh ta: "Tề giáo sư, thầy không mang ô sao? Hay thầy có muốn đi cùng với em không?"

Người hỏi là một nữ nghiên cứu sinh kiến trúc lớp A, tên là Mộ Dung Yến, diện mạo thanh tú xinh xắn, nói chuyện cởi mở thoải mái khiến người khác rất thích, bản thân cũng được rất nhiều giảng viên nam cùng nam sinh theo đuổi, nhưng cô vẫn chưa gặp được người đàn ông nào khiến cho cô tim đập chân run, cho nên cô vẫn duy trì độc thân.

"Ô cho người khác mượn." Tề Xuyên thản nhiên nói, cũng không biết rằng lời nói này của mình có cỡ nào ngoài dự đoán của mọi người.

Mộ Dung Yến vô cùng ngạc nhiên, tuy nói cô cùng Tề Xuyên chẳng mấy lần gặp mặt, nhưng vẫn có thể nhìn ra anh ta là một người lạnh lùng sắt đá, hiển nhiên cũng không thể hiểu được anh ta làm sao có thể đưa ô cho người khác mượn: "Vậy thầy làm sao bây giờ? Sẽ không phải là đội mưa trở về chứ?"

Tề Xuyên nhìn mưa xối xả bên ngoài cửa sổ, khóe miệng nhợt nhạt cong lên mỉm cười: "Cũng có thể, nói không chừng đợi lát nữa mưa lại ngừng."

Cách một khoảng, Mộ Dung Yến nhìn nửa khuôn mặt của người đàn ông trước mặt, ngũ quan lập thể, nhưng lại không giống với nét người Châu Á truyền thống, lại có điểm nho nhã trong trẻo cổ điển nhưng lạnh lùng, cùng đôi mắt đen sâu như vực khiến cho người ta nhìn không thấu, lại nhịn không được muốn đi nghiền ngẫm, làm cho cô không khỏi nhớ đến một vị đạo diễn nổi tiếng mà cô rất thích.

"Tề giáo sư, thầy có biết Tề Dự không?" Mộ Dung Yến cũng không hiểu tại sao mình lại hỏi ra những suy nghĩ trong lòng như vậy.

Tề Xuyên không nghĩ tới cô lại đột nhiên nhắc tới Tề Dự, thoáng có chút giật mình, trả lời: "Cậu ta là em trai thứ ba của tôi."

Mộ Dung Yến nghe xong liền bị sốc, che miệng kích động không thôi: "Khó trách! Lần đầu tiên gặp thầy em đã thấy hai người rất giống nhau, em chính là fan hâm mộ lớn của anh ấy! Em... Em cũng không biết nên hình dung loại cảm giác này như thế nào, thầy có thể... Giúp em xin chữ ký của anh ấy không?"

Tề Xuyên nghe xong nhíu mày lại, Mộ Dung Yến thấy anh ta không trả lời, tự biết mình đã quá trớn, vội vàng thu biểu cảm khoa trương lại: "Em có chút hưng phấn, thật ngại quá!"

"Không sao, đúng lúc tôi cũng muốn em giúp một chuyện." Ngay tại lúc cô ý thức được sự mất mặt của mình, Tề Xuyên lại đột nhiên nói.

Mộ Dung Yến tò mò: "Chuyện gì ạ?"

Tề Xuyên lấy điện thoại di động ra, nói: "Số điện thoại di động của em là gì?"

"135..."

**

Chắc là do là mắc mưa, sau khi Chu Mông Mông trở về ký túc xá, đầu có chút nhức. Phòng này là phòng ngủ bốn người, ở cùng phòng có Phó Xuân Xuân cùng Mạnh Hiểu Diêu đều là bạn trung học của cô, còn một người kia là ở tỉnh khác vào, tên là Đào Vàng Ngọc. Bốn người đều cùng cùng một khoa, nhưng khác lớp. Xuân Xuân cùng cô thuộc khối máy tính lớp A, Hiểu Diêu cùng Vàng Ngọc thuộc khối máy tính lớp B.

Giờ này ba đứa kia cũng không có trong phòng ngủ, Chu Mông Mông thấy không có người, đóng cửa liền đem quần áo ướt cùng giầy để lung tung trên đất, ôm máy tính trèo lên giường mình.

Khởi động máy, mở trò chơi lên. Game mà Chu Mông Mông chơi là Kiếm Hiệp Tình Duyên, mới bắt đầu chẳng qua là do bị trang phục, diện mạo 3D của nhân vật cùng bối cảnh hấp dẫn, sau dần dần lại bị trang bị cùng thao tác kỹ thuật sinh ra say mê, hơn nữa đối với đại thần thì cần phải một thân trang bị hàng hiệu cùng thao tác điêu luyện.

Cô vừa login, liền có người gọi cô. Bên trong hộp trò chuyện mật màu tím có trên 20 tin nhắn xếp gọn gàng y chang mấy khối thi thể chồng chất lên nhau.

Tề Thiên Đại Thánh: nhị sư muội!

Tề Thiên Đại Thánh: nhị sư muội!!

Tề Thiên Đại Thánh: nhị sư muội!!!

Tề Thiên Đại Thánh: nhị sư muội!!!!

...

Hai mươi tin nhắn đầu tiên đều cùng một người, đều thuộc dạng hét lên. Đúng rồi, tên ảo trên mạng của cô không phải là nhị sư muội, mà là lật ngược tên lại, "Chu" thì đổi thành "Trư".

Mông Mông Trư: Sao vậy?

Tề Thiên Đại Thánh: %>_<
Bình Luận (0)
Comment