Chú À, Anh Không Biết Yêu

Chương 29

Phố ngoài H đại, trong một quán cà phê.

Tề Xuyên nhìn người phía trước, một tay tắt di động, nhẹ hỏi: "Cậu tìm tôi có chuyện gì?"

"Tôi muốn biết vì sao anh lại đồng ý nhận sự ủy thác của Mục giáo sư?" Đối với khuôn mặt của người đàn ông lạnh như băng này, có vẻ như không bao giờ để tâm đến mọi thứ, nhưng Tôn Nghiêm Đông dĩ nhiên sẽ không đơn thuần cho rằng Tề Xuyên chẳng qua chỉ tạm thời hướng dẫn mình làm luận văn đơn giản như vậy. Huống chi Mục giáo sư và anh ta khi nào thì trở nên thân quen đến thế?

Nhận được điện thoại Tôn Nghiêm Đông vốn nằm trong dự liệu của Tề Xuyên. Đương nhiên, anh cũng hiểu ý của cậu ta.

Tề Xuyên đặt cốc cà phê xống, khép lại quyển sách mình đang đọc, ngẩng đầu nhìn Nghiêm Đông trời sinh suất khí phía đối diện, cũng là người đã ở cùng với vợ anh suốt mười chín năm trời.

"Mục giáo sư chưa nói rõ cho cậu sao?" Lúc nói lời này nét mặt anh hiền hòa dịu dàng, giống như thường ngày trả lời thắc mắc của sinh viên.

Tôn Nghiêm Đông âm thầm cười lạnh, Tề Xuyên so với tưởng tượng của anh còn thâm trầm hơn.

Lúc này người phục vụ chạy tới hỏi Tôn Nghiêm Đông: "Xin hỏi anh muốn uống gì?"

Tôn Nghiêm Đông không nhìn menu mà chỉ gọi một lý cà phê đá. Sau khi chờ đồ uống mang lên, Tôn Nghiêm Đông cũng không vội uống mà là nhìn vào cục đá đang trôi nổi trong chất lỏng màu nâu, nói: "Tề giáo sư, tôi thấy với chỉ số thông minh của anh, hẳn là có thể đoán được tôi tới đây tìm anh là vì cái gì."

Nếu Tôn Nghiêm Đông đã mở lời trước, dĩ nhiên Tề Xuyên cũng không cố ý vòng vo làm chi. Giờ phút này, đôi mắt đen của anh càng sâu thẳm nhưng vẫn bình tĩnh như trước hỏi: "Cậu biết từ khi nào?"

Tuy rằng sau khi biết quan hệ của Mông Mông và Tề Xuyên, Tôn Nghiêm Đông bị đả kích không nhỏ. Nhưng lúc này anh cố đè nén tức giận, vô cảm trả lời: "Tối hôm Diễm ca trở về, lúc cô ấy ra tiễn anh."

Bởi vì Tôn Nghiêm Đông hiểu được, nếu bây giờ anh phát hỏa có lẽ sẽ khiến Tề Xuyên càng đắc ý.

Thấy Tôn Nghiêm Đông vẫn giữ được bình tĩnh, Tề Xuyên mỉm cười, đối với Tôn Nghiêm Đông càng tăng thêm vài phần kính trọng nhưng anh sẽ không biểu hiện ra ngoài. Nhìn chàng thanh niên so với mình nhỏ hơn gần mười tuổi, Tề Xuyên không khỏi cảm khái, nhớ lúc anh mới đến H đại vài tuần, tên Tôn Nghiêm Đông trong trường thường xuyên được nói đến rất nhiều, có giảng viên, cũng có sinh viên. Ai cũng khen cậu ta tốt.

Khi biết được kết quả thi của Tôn Nghiêm Đông, anh đã cảm thấy cậu nhóc này có chút kỳ lạ. Rõ ràng có thể chọn một trường đại học cao nhất cả nước lưu lại, nhưng cậu ta lại chọn trường hạng hai ở thành phố H. Vốn dĩ anh cũng không quan tâm vì sao một sinh viên giỏi như Tôn Nghiêm Đông lại chọn H đại. Nhưng sau khi biết quan hệ của cậu ta và Tiểu Mông thì anh cũng dần hiểu được.

"Nếu đã bị phát hiện, tôi cũng không muốn nhiều lời giải thích. Nhưng mà tôi muốn nói rõ cho cậu, về chuyện hướng dẫn luận văn tốt nghiệp không phải là tôi cố ý làm." Tề Xuyên hướng Tôn Nghiêm Đông nói, giọng nói nho nhã dịu dàng như trước, cũng không có chút cảm xúc biến hóa nào.

Tề Xuyên không quan tâm, có lẽ bởi vì anh đã đoán trước. Nhưng đối với Tôn Nghiêm Đông mà nói, điều này chẳng khác nào khiêu khích.

"Vậy tôi hỏi anh, anh hiểu được Tiểu Mông bao nhiêu? Anh có biết cô ấy thích cái gì nhất, ghét cái gì nhất không? Anh có biết cho tới bây giờ Mông Mông luôn nổi hứng nhất thời, hay bỏ dở nửa chừng không? Tôi không biết hai người quen nhau khi nào, nhưng, Tiểu Mông đã ở chung với tôi mười chín năm, khi cô ấy sinh ra, tôi đứng ngay tại cửa phòng sinh. Không có ai có thể hiểu cô ấy bằng tôi, thậm chí ngay cả người nhà cô ấy." Tôn Nghiêm Đông nói tới đây, khuôn mặt anh tuấn hiện ra một tia bất đắc dĩ: "Tề giáo sư, tôi hy vọng anh có thể cẩn thận suy nghĩ. Trong thời gian Mông Mông mới sang Philadelphia thường xuyên gửi email cho tôi, nội dung thư nào cũng nói cô đơn buồn chán. Hoặc có lẽ khi đó, Mông Mông chỉ muốn tìm một người nào đó để xoa dịu trái tim trống rỗng nên mới có thể cùng anh cùng một chỗ. Huống chi, Mông Mông bây giờ còn nhỏ, khó có thể nhìn rõ cảm xúc thật của mình. Thậm chí ngay cả tò mò hay thích cô ấy đều không phân biệt được. Mà anh, dù sao cũng lớn hơn cô ấy mười lăm tuổi, hợp hay không hợp, so với cô ấy anh hẳn phải rõ hơn."

Nghe Tôn Nghiêm Đông thách thức, Tề Xuyên hơi hạ mi. Nhưng ngay sau đó, miệng anh bất giác nở nụ cười lạnh: "Vậy để tôi đoán, cậu nói những lời này với tôi với tư cách gì, anh trai? Hay là tình địch?"

Nhất thời khuôn mặt Tôn Nghiêm Đông cứng đờ, nét mặt đã có chút bối rối nhưng vẫn cố gắng kìm chế không yếu thế: "Tôi yêu Mông Mông, tuyệt đối không ít hơn anh!"

Tề Xuyên thở dài: "Nhưng, cậu không thỏa mãn được Tiểu Mông." Lời nói của anh tựa như bề trên khiêu khích bề dưới.

Tôn Nghiêm Đông khinh thường, nhưng cũng bất lực. Quả thật hiện tại điều kiện của anh đều kém xa Tề Xuyên. Thậm chí ngay cả cơ hội chứng minh bản thân, cũng bị anh ta một giây gạt bỏ.

Tôn Nghiêm Đông cúi đầu cười mỉa. Sau đó không nói thêm gì nữa mà rời đi trước, bỏ lại mấy câu cho Tề Xuyên: "Tề giáo sư, tính hiếu kỳ của Mông Mông so với bất kỳ ai đều lớn hơn rất nhiều. Đương nhiên đối với những gì đã có được, cô ấy rất dễ dàng không thích nữa. Tôi nhớ trước kia có một thời gian cô ấy rất thích một con búp bê Barbie, khóc lóc ầm ĩ đòi chú bán hàng phải bán cho cô ấy, mà sau khi cô ấy có được, chăm sóc yêu thương không đến một tuần, con búp bê đó đã bị cô ấy ném xuống gầm giường, sau đó cũng không nhặt lên. Đơn giản bởi vì lúc đó cha cô ấy đã tặng cho cô ấy một con gấu teddy biết hát."

Tôn Nghiêm Đông đi rồi, một thời gian sau Tề Xuyên vẫn ngồi chỗ cũ nhìn ra cửa sổ, bầu trời xanh đã bị màn đêm bao phủ, bỗng Tề Xuyên nhớ lại thời kỳ trước kia khi Chu Mông Mông đuổi theo mình.

"Tề giáo sư, chú Tề!"

Nghe thấy phía sau có tiếng gọi, Tề Xuyên quay đầu nhìn nữ sinh tóc ngắn xinh xắn đáng yêu sau lưng, đôi mắt to tròn như sao sáng lấp lánh, cái miệng hồng hồng chúm chím đang cười tươi rói. Từ lúc chào đời tới nay, anh khó có lúc thiếu kiên nhẫn như bây giờ: "Cô nữ sinh này, đã sắp hết một ngày, cô không thấy mệt sao?"

"Không mệt ạ! Hôm nay em không có tiết!" Cô gái cách anh một bước xa, ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn trắng trẻo, cười nói.

Đại học Pennsylvania ba mươi tám đường phố giao nhau, đèn đường mờ ảo, khiến cho gương mặt cô gái càng tỏa sáng rực rỡ, kiến trúc cổ điển xung quanh lại thêm làm nền nổi bật, khiến cho Tề Xuyên thoáng ngẩn người.

Thấy Tề Xuyên lạnh lùng không nói lời nào, Chu Mông Mông tưởng mình chọc anh mất hứng, cúi đầu đan tay vào nhau, hai má đỏ bừng nói: "Em xin lỗi! Em vừa mới tới trường nên không thân với nhiều người cho lắm, cũng không biết nên đi đâu. Vì thế... em muốn tới gặp thầy."

"Gặp tôi để làm gì?" Tề Xuyên thấy cô buồn bã nhận lỗi, có chút bất đắc dĩ, loại cảm giác này giống như kiểu anh bắt nạt cô không bằng.

Không biết Chu Mông Mông nghĩ thế nào, vừa nghe anh hỏi cũng không xấu hổ táo bạo trả lời: "Cháu thích chú, cũng thích nghe chú giảng bằng tiếng Trung nữa."

Tề Xuyên thật bó tay với cô, chẳng qua dạo trước anh chỉ giúp cô giải thích vài thuật ngữ tiếng anh sang tiếng trung. Vậy mà bây giờ da mặt của cô so với tường thành còn dày hơn, hễ có câu tiếng anh nào không hiểu, cô đều chạy tới tìm anh, thậm chí còn lười tra từ điển, trực tiếp nhờ anh làm phiên dịch viên miễn phí.

Thấy cô chân thành nhìn mình, Tề Xuyên bỗng cảm thấy đau đầu. Lập tức hỏi lại: "Em lại có câu nào không hiểu?"

"Không có ạ!" Chu Mông Mông trả lời rất đơn giản.

Tề Xuyên cau mày, tựa như biết cô sắp sửa hỏi gì nên anh giành trước nói: "Nếu không có thì về ký túc xá đi." Nói xong, anh xoay người rời đi.

Bỗng Chu Mông Mông kéo ống tay áo anh hỏi: "Chú, chú có bạn gái chưa?"

Lúc ấy anh không trả lời. Cho đến sau này khi hai người đã xác định rõ quan hệ, Chu Mông Mông đang nằm trên giường tò mò hỏi lại.

Nhìn đôi mắt lấp lánh, làn da trắng mịn ửng hồng của cô gái trước mặt, Tề Xuyên cúi đầu hôn lên mồ hôi trên gáy cô: "Em giờ mới lo lắng anh bị người khác cướp đi à?"

Chu Mông Mông bị Tề Xuyên hôn khiến toàn thân ngứa ngáy, cười khanh khách ôm chặt gáy anh, hai chân gắt gao cuốn lấy thắt lưng anh, hài lòng cảm nhận thân thể bị anh lấp đầy, rồi hôn vành tai anh, bá đạo nói: "Chú là của em, ai cũng đừng hòng cướp!"

Nghe tuyên ngôn của cô, Tề Xuyên bất đắc dĩ lắc đầu cười. Ở trong lòng anh luôn cho rằng Tiểu Mông tính tình trẻ con. Nhưng anh cũng không rõ, liệu với bản tính trẻ con của Tiểu Mông sẽ có ngày chán anh, không thích anh nữa hay không.

Tề Xuyên nâng tay day day huyệt thái dương, nhớ lại trước đó Tiểu Mông về nước cũng không thèm nói với anh một tiếng, anh bỗng cảm thấy cô tức giận càng ngày càng quá trớn. Nếu đúng như lời của Tôn Nghiêm Đông đã nói, Tiểu Mông chẳng qua ở nước Mỹ cô đơn mà nảy sinh tình cảm với anh, vậy thì cuộc hôn nhân của hai người chẳng phải quá vô nghĩa rồi ư?

Tề Xuyên cầm di động trên bàn, vừa khởi động máy liền vang lên tiếng chuông tin nhắn tới liên tục, còn có một số tin nhắn thoại. Nhìn nhật ký chật ních trên màn hình đều cùng một người, anh không khỏi mỉm cười, gọi lại.

Điện thoại vừa vang, đầu kia liền nghe máy.

"Chú, anh ở đâu vậy? Vì sao lại tắt điện thoại?"

Nghe giọng Chu Mông Mông lo lắng tựa như sắp khóc. Đôi mắt Tề Xuyên thâm trầm: "Di động anh hết pin, giờ anh mới mở được."

**

Trong quán bar ngập đèn, giống như một viên kim cương trong đêm tối, với các điệu nhảy sôi động khiến cho những con ma men càng hưng phấn dị thường.

Ở chính giữa quán bar có một bàn tròn nhỏ, đèn điện xung quanh nhấp nháy lên tục, đứng trên đài là một cô gái cầm mic mặc một bộ áo da bó sát lộ ra thân hình gợi cảm với những đường cong chết người.

Tóc cô gái dài tới hông tung bay trong gió như một thác nước đen sâu thẳm, phủ khuất nửa bộ ngực sữa bị lộ ra ngoài, theo động tác cô lắc lư, hai quả bồng đào phía trước như ẩn như hiện. Cô cầm mic hát bài Stuck On Fuckin You của Lady GaGa, đôi chân thon dài một bước đạp lên chiếc ghế da báo giữa đài, hòa cùng câu hát, cô như con mèo hoang chầm chậm lắc lư vòng eo nhỏ nhắn, kiều mị nhẹ nhàng hất tung mái tóc ra sau khiến đám đàn ông dưới đài hưng phấn huýt sáo không ngừng.

Chu Diễm ngồi trước bàn tròn quầy bar liếc mắt nhìn cô gái ăn mặc hở hang trên đài, lại nhìn Tống Kỳ huýt sáo bên cạnh, bỗng Tống Kỳ nói: "Này, Chu Diễm cậu mau nhìn đi! Cô nàng này so với đám đàn bà kia xinh đẹp hơn nhiều, mấy ngày hôm trước vừa tới, rất mới nha, với lại chẳng phải năm năm cậu chưa chạm vào phụ nữ rồi còn gì? Nếu thích thì đợi lát nữa mình bảo Tống Huyền, nhờ anh ấy đưa cô nàng tới đây!"

"Không có hứng." Chu Diễm uống ly whisky, hờ hững đáp.

"Chậc chậc, bạn của tôi trước không như vậy nha, bây giờ sao đổi thành ăn chay rồi?" Tống Kỳ vỗ vai Chu Diễm, hai người quen nhau đã hơn mười hai năm, từ hồi trung học đã là bạn bè.

Hơn nữa chuyện của Chu Diễm, anh cũng biết một ít. Anh chỉ sợ người anh em tốt nghẹn quá hóa hỏng, thế nên anh mới dẫn Chu Diễm đến quán bar do anh trai Tống Huyền mở chơi trò săn bắn, tìm chút kích tình mạnh mẽ. Nhưng xem, đến đây đã gần một giờ mà cậu ta chỉ ngồi như vậy, vẻ mặt như người chết, dọa đám phụ nữ định tiếp cận chạy mất dép.

Chu Diễm không thèm để ý tới sự chế giễu của thằng bạn bên cạnh, yên lặng uống rượu.

Tống Kỳ liếc thằng bạn chỉ lo uống, tức giận đoạt ly rượu nói: "Chu Diễm, thái độ này của cậu là sao đây! Chúng ta không phải nói tới đây là muốn tìm chuyện vui sao? Chỉ mải uống rượu là có ý gì? Nhìn cậu đi, cái bộ dáng bất cần đời này thực mẹ nó làm mình sốt ruột!"

Nghe thằng bạn mắng xong, Chu Diễm đặt một khuỷu tay lên bàn chống cằm, khóe miệng tà khí cười: "Đại kỳ, cậu nói mình có phải rất hèn nhát hay không?"

Lời của anh khiến Tống Kỳ giật mình nhớ lại năm đó, Chu Diễm và Sam Tuyết vẫn còn là một đôi kim đồng ngọc nữ. Khi đó, hai người không chỉ có thành tích học tập nổi bật, mà còn là nam sinh và nữ sinh thanh lịch của trường. Đối với đa số nhiều nam sinh mà nói, vẻ đẹp của Sam Tuyết trong lòng bọn họ là rất khó xóa mờ. Tống kỳ cũng có thời thầm mến cô, nhưng sau này bị thằng bạn thân nhanh chân giành trước.

Tình yêu của cặp kim đồng ngọc nữ này khiến cho rất nhiều người hâm mộ và ghen tị. Nhưng mà kết cục bất ngờ ngoài ý muốn đều khiến mọi người đau lòng.

Năm trước Tống Kỳ nhận được thiệp mời của Sam Tuyết, nhưng chú rể không phải là Chu Diễm. Nhớ lúc đó anh còn thay Chu Diễm chuẩn bị một món quà lớn cho cô, là một bộ trang sức bạch kim. Lúc mua chủ quán còn nói bộ trang sức đó có ý nghĩa là trăm năm hòa hợp, cả đời hạnh phúc.

Nhớ tới cô gái lúc ấy trong bộ váy cưới trắng tinh khôi lộng lẫy động lòng người, Tống Kỳ cảm thấy Chu Diễm thật khốn nạn. Nhưng chuyện đã qua lâu như vậy, còn bận tâm đến việc không chiếm được để làm gì.

Tống Kỳ thở dài, không nói gì.

Sau đó Chu Diễm day huyệt thái dương đau nhức, dường như cũng hiểu được mình uống quá nhiều, giơ tay xin lỗi Tống kỳ rồi nói: "Mình vào toilet một lát, lời khi nãy, cậu xem như mình chưa từng nói."

Lúc Chu Diễm vào toilet, nữ ca sĩ trên đài cũng vừa hát xong. Mấy người đàn ông tới chỗ cô mời rượu, chẳng được bao lâu nữ ca sĩ có chút không chịu nổi, cô mỉm cười nói: "Các vị, tôi đã tan làm, để lần sau lại uống được không?"

Một tên đàn ông to con do uống nhiều nên mặt đỏ lừ bỗng giữ chặt cổ tay mảnh khảnh của nữ ca sĩ, không vui nói: "Em một giờ bao nhiêu tiền, anh đây mua em cả tối, bây giờ mau đi vào phòng với anh!"

Nhất thời sắc mặt nữ ca sĩ xanh lét, đang định thoát khỏi tên này bỗng một bàn tay của ông ta lại mò mẫm đến mông cô, hung bạo nhéo một cái. Cô tức giận đến run người, đưa tay tát cho hắn một phát, mắng: "Đê tiện!"

Tên đàn ông giận dữ vô cùng, đẩy mạnh nữ ca sĩ ngã xuống sàn, nhổ nước bọt vào người cô: "Mẹ nó! Ả đáng chết! Tao vô sỉ đấy! Hôm nay tao cho mày biết thế nào gọi là sảng khoái!"

Nói xong, tên đàn ông đã ngồi xuống bắt đầu xé rách quần áo của nữ ca sĩ. Mà mấy tên đàn ông ở đây không ai tới giúp đỡ, thậm chí có một số người còn lôi di động ra chụp ảnh.

Bị tên đàn ông giật mạnh tóc, nữ ca sĩ chỉ thấy toàn bộ lông tơ đều dựng đứng, không kịp suy nghĩ, cô ầm bình rượu cách đó không xa nện lên trán tên trước mặt.

"Loảng xoảng", mọi người có mặt sợ ngây người. Ngay lúc Tống Kỳ cũng chú ý tới hỗn loạn bên này, đang định đi qua đi xem chuyện gì xảy ra bỗng có một cô gái tóc dài trang điểm đậm vọt qua trước mắt.

Sau đó có vài người hét lên: "Mau bắt ả đó về, con mẹ nó, dám đánh lão đại của chúng ta!"

Tiếp theo có vài tên đàn ông bộ mặt hung tợn cũng đuổi theo. Tống Kỳ giật mình, vội vàng lấy điện thoại, gọi cho anh trai Tống Huyền.

Nữ ca sĩ chạy đến hành lang quán bar mới giật mình nhận ra mình đâm vào ngõ cụt, nhìn tường trắng phía trước, lại nhìn đám đàn ông sắp đuổi kịp phía sau. Chợt cô cảm thấy mình toi rồi.

Ngay lúc cô đang dần tuyệt vọng, bỗng khóe mắt thoáng thấy toilet nam bên cạnh, trong đầu không kịp suy nghĩ liền nhanh chân chạy vào. Nhưng vừa bước vào bỗng va phải một người.

Vì chạy nhanh nên theo lực quán tính cô bị va khá mạnh, nữ ca sĩ đau đớn xoa trán, oán giận chửi thầm. Tuy nhiên không đợi cô hoàn hồn, cánh tay đã bị người đó cầm lôi vào một phòng toilet nam.

Cửa bị đóng cái rầm khiến cô hoảng sợ, đang định ngẩng lên nhìn xem người đó là ai thì bỗng người nọ đẩy cô vào góc tường, một giọng nam khàn khàn truyền vào tai cô.

"Hiểu Diêu?"

"..."

Choáng, nữ ca sĩ chấn động, ngẩng đầu chống lại đôi mắt sáng ngời mạnh mẽ kia.

Ngay lúc hai người bất ngờ gặp lại không biết nói gì, ngoài cửa đột nhiên bị người khác đập rầm rầm: "Ả đáng chết, tao xem mày chạy đằng nào, mau ra đây cho ông!"

Nghe tiếng bọn họ hét, Chu Diễm nhìn Mạnh Hiểu Diêu trang điểm đậm trước mặt, cau mày, nhỏ giọng hỏi: "Em đây là..."

Anh chưa nói xong, bỗng Mạnh Hiểu Diêu cởi áo của mình vứt lên vách tường, sau đó ôm Chu Diễm nói: "Anh Tiểu Diễm, em xin lỗi!" Ngẩng đầu liền hôn lên đôi môi mỏng của anh.

Giây tiếp theo cửa bên ngoài bị phá, mấy tên bên ngoài đang định mắng chửi bỗng thấy bên trong một đôi nam nữ đè nhau vào góc ôm hôn nồng nhiệt. Người đàn ông nghe thấy tiếng, một tay ôm cô gái vào lòng, một tay kéo khoác áo mình bao cho bạn gái bên trong.

Chu Diễm quay đầu nhìn mấy người bên ngoài tức giận hét: "Con mẹ nó, nhìn cái gì! Không thấy ông đây đang làm việc sao?"

Những người đó bị anh rống cả kinh, bị khí thế của Chu Diễm làm cho hoảng sợ. Đúng lúc Tống Kỳ và Tống Huyền cũng dẫn người chạy tới đây.

Tống Huyền thấy đám người như ong vỡ tổ chen chúc trong một toilet nam, cau mày quát: "Lão đại của các người là ai? Con mẹ nó dám làm loạn trong địa phận của ông, cả đám không muốn sống nữa phải không?!"

Vừa nghe đại danh Tống Huyền, vài người biết liền vội vàng nhận lỗi nói: "Xin lỗi anh Huyền, chúng tôi không biết đây là địa phận của anh! Vừa rồi trong địa phận của anh có người dám đánh lão đại của chúng tôi cho nên chúng tôi mới tới bắt người!"

"Mẹ nó bắt người thì ra chỗ khác! Trong toilet nam nữ có thể vào sao? Tất cả cút xéo cho ông!" Tống Huyền mắng liên tiếp như máy bay thả bom oanh tạc.

Cũng đúng lúc này, có một người bạo gan chỉ vào cô gái trong lòng Chu Diễm nói: "Anh Huyền, nơi này không phải có một người phụ nữ à?"

Tống Huyền vừa nghe, cùng Tống Kỳ đồng thời chuyển tầm mắt hướng về đôi nam nữ trong toilet. Nhìn xong hai người đều sửng sốt, lập tức Tống Huyền phản ứng nhanh nhạy đạp cho tên kia một cú, mắng: "Con mẹ nó, mắt mày để ở đâu? Ngay cả Chu nhị công tử cũng không biết, muốn chết sao? Cút xéo đi!"

Ở thành phố H không có mấy người là không biết đến đại danh nhà tứ trưởng nổi tiếng—— Chu gia. Hơn nữa hắc bang đối với Chu cục trưởng cục cảnh sát bắc khu, cũng chính là đích tôn Chu gia tên là Chu Miểu luôn kiêng kị không thôi. Vừa nghe nói người bên trong chính là em trai Chu Miểu, một đám đều sợ tới mức vắt chân lên cổ mà chạy.

Đuổi xong mấy người kia đi Tống Kỳ mới bước tới, nhìn cô gái trong lòng Chu Diễm, chậc chậc thở dài: "Không nghĩ tới nha! Không phải cậu nói không có hứng thú à? Bây giờ sao lại ôm người ta vào trong lòng thế kia?"

Chu Diễm nghe bạn chế giễu, sắc mặt lộ ra tia xấu hổ, đang định buông Mạnh Hiểu Diêu trong lòng ra lại phát hiện nửa trên cô chỉ mặc mỗi nội y. Sắc mặt anh trầm xuống, cũng không để ý tới ánh mắt khác thường của Tống Kỳ ở bên ngoài, thẳng thừng đóng cửa lại.

Sau khi khóa cửa Chu Diễm mới buông Mạnh Hiểu Diêu ra, cởi áo khoác xuống đưa cho cô: "Mặc vào đi."

"Anh Tiểu Diễm, em..." Đối với cục diện hiện tại Mạnh Hiểu Diêu không biết nên giải thích thế nào, chỉ cảm thấy mặt nóng ran như muốn nổ tung, khó chịu cực kỳ.

Chu Diễm không nhìn cô, lạnh nhạt nói: "Chúng ta đi ra ngoài rồi nói."
Bình Luận (0)
Comment