Chú À, Anh Không Biết Yêu

Chương 38

Tối nay ánh trăng bị mây mờ che khuất, thời tiết nóng bức dường như bao trùm toàn thành phố. Đột nhiên một tia chớp xé toạc bầu trời, tách ra thành nhiều tia nhỏ lóe sáng giữa màn đêm u ám. Tiếng sấm từng đợt ầm ầm gào thét như tiếng núi đổ, tựa như tích tụ dồn nén nhiều ngày cuối cùng cũng bộc phát.

Chu Diễm và Mạnh Hiểu Diêu vừa xuống xe thì bên ngoài trời đột nhiên mưa to, cơn mưa xối xả như trút nước. Mạnh Hiểu Diêu lấy ô từ xe ra, đang định che cho Chu Diễm bỗng phát hiện anh đã đi xa rồi.

Nhìn bóng dáng bị mưa thấm ướt, cô cắn răng vội chạy đuổi theo.

"Anh Tiểu Diễm, anh như vậy sẽ bị cảm lạnh!" Lúc này gió to đã nổi lên, ngay cả che ô cũng không ngăn được bị mưa tạt ướt, nửa người Mạnh Hiểu Diêu sớm đã bị mưa thấm ướt, nhưng cô vẫn cố chấp che ô cho Chu Diễm.

Chu Diễm dừng bước, nước mưa thấm đẫm trên khuôn mặt khôi ngô hiện ra cái lạnh. Anh quay đầu nhìn cô nói: "Hiểu Diêu, em không nên vào đây."

Vừa rồi nếu không phải cô nhất quyết phải theo bằng được, có lẽ Chu Diễm sẽ không cho cô đến. Bởi vì cô hiểu tâm trạng của anh lúc này, bây giờ khẳng định anh có thể đánh chết Tề Xuyên.

Lúc hai người bước vào tiền sảnh bệnh viện phụ khoa liền trông thấy người kia. Nháy mắt bốn mắt đối diện, tựa như đã quên Mạnh Hiểu Diêu bên cạnh, Chu Diễm liền nhào tới nắm lấy cổ áo Tề Xuyên, đấm một cú khiến Tề Xuyên ngã xuống đất.

Tề Xuyên mặc một áo sơ mi trắng cũng bị dính chút bùn, một tay chống trên mặt đất, một tay lau vết máu bên khóe miệng, mái tóc dính nước mưa ướt đẫm, che khuất đôi mắt thâm thúy.

Một Tề Xuyên chật vật như thế khiến Mạnh Hiểu Diêu thấy mà hoảng, lại thấy Chu Diễm chuẩn bị ngồi xuống muốn đánh tiếp, cô rốt cuộc nhịn không nổi ôm lấy thắt lưng Chu Diễm, lớn tiếng khuyên nhủ: "Chu Diễm, đừng đánh nữa! Nếu Tề Xuyên xảy ra chuyện gì, Mông Mông làm sao bây giờ?!"

Chu Diễm bị Mạnh Hiểu Diêu ôm chặt, anh sợ khiến cô bị thương, đành cắn răng quát Tề Xuyên: "Mông Mông bây giờ ở đâu?"

Tề Xuyên không nhìn Chu Diễm, đứng dậy vỗ bụi trên người, lạnh lùng nói: "Phòng 304, hiện tại đã không còn nguy hiểm." Anh nói xong bỗng dừng lại, ngẩng đầu nhìn Chu Diễm, nét mặt đoán không ra cảm xúc. Nhưng Mạnh Hiểu Diêu biết trong lòng Tề Xuyên chắc chắn rất đau. Bởi vì anh bỗng nói thêm: "Nếu không có đứa bé, tôi và Mông Mông thật sự xong rồi."

Chạy tới phòng 304, Chu Diễm đứng ngoài cửa nhưng không đi vào, Mạnh Hiểu Diêu ở sau nhìn anh, hỏi: "Anh Tiểu Diễm, sao anh không vào?"

Chu Diễm nâng tay xoa trán đáp: "Em vào trước đi, anh không muốn để Mông Mông nhìn thấy mình lúc này."

Mạnh Hiểu Diêu và Chu Diễm tiếp xúc không nhiều lắm nhưng cô hiểu được, Chu Diễm nhìn qua trông mạnh mẽ quyết đoán nhưng trái tim lại rất mềm mại ấm áp. Nhớ trước kia lúc cô mới chuyển tới học chung lớp với Chu Mông Mông, hai người khi đó không thân mấy. Bởi vì sắp phải thi lên cấp nên rất nhiều học sinh buổi tối đều ở lại trường tự học. Lúc ấy, Chu Mông Mông cũng là một trong số đó, nhưng, cô chưa từng thấy bạn học này đến nhà ăn lần nào.

Mạnh Hiểu Diêu còn nhớ hàng ngày lúc 5 rưỡi tan học, Chu Diễm đều đúng giờ chờ Chu Mông Mông ngoài cửa, mang cặp lồng nóng hổi đặt lên bàn cho em gái mình. Nửa năm trôi qua, chưa bao giờ dừng lại. Có đôi khi Chu Mông Mông phàn nàn vài câu, hôm sau Chu Diễm liền đổi đồ ăn mới cho cô.

Khi đó cô ngồi bên góc chéo của Chu Mông Mông, mỗi lần đều lén xem Mông Mông mở cặp lồng, một bên xem một bên hâm mộ, cũng có chút ghen tị. Từ khi quen Chu Diễm, cô đã biết anh thương nhất cô em gái độc nhất này. Cho nên lúc này mặc dù trong lòng anh có bao nhiêu lo lắng, những vẫn không muốn để Mông Mông thấy bộ dáng mình tức giận. (Ta cũng ghen tị với CMM T_T)

Khẽ thở dài, Mạnh Hiểu Diêu đi đến bàn y tá, mượn tạm một cái khăn mặt đưa cho Chu Diễm: "Anh tới hỏi bác sĩ xem sao, em vào trong với Mông Mông trước."

Chu Diễm cầm khăn mặt, nhìn cô cười nói: "Cảm ơn em."

"Giữa chúng ta..." Mạnh Hiểu Diêu nhìn anh, quay đầu nhỏ giọng đáp: "Không cần cảm ơn."

Thấy cô đi vào, Chu Diễm mới xoay người. Lúc này Tề Xuyên đứng trên hành lanh cách anh không xa, Chu Diễm nhìn Tề Xuyên, ánh mắt lạnh lùng băng giá.

"Tề Xuyên, anh đã gọi cho tôi thì chắc anh đã suy nghĩ cẩn thận về việc tách khỏi Mông Mông rồi phải không?"

Giờ phút này, ban đêm bên ngoài phòng bệnh rất yên tĩnh, trên hành lang ngoài y tá tuần tra cũng chỉ có hai người họ. Giọng nói Chu Diễm tuy có chút khàn khàn nhưng đặc biệt rõ ràng, sắc bén truyền vào tai Tề Xuyên, xuyên qua màng nhĩ, phát ra tiếng ù ù.

Tề Xuyên ngẩng đầu nhìn cậu thanh niên uy ngiêm lạnh lùng, khóe miệng không khỏi cong lên một tia cười khổ, trả lời: "Hết thảy tôi đều nghe theo Tiểu Mông."

**

"Không, mình sẽ không buông tay!" Chu Mông Mông nằm trên giường bệnh, sắc mặt trắng như giấy, cô hất cốc nước Mạnh Hiểu Diêu đưa qua rớt xuống đất, lớn tiếng nói.

Mạnh Hiểu Diêu nhìn Mông Mông bỗng nhiên lại giận lây sang mình, có chút tức giận nói: "Tình trạng hiện tại cậu không tốt, vì đứa bé trong bụng, cậu có thể bình tĩnh một chút không?"

Chu Mông Mông nghiêng đầu nhìn Mạnh Hiểu Diêu, mím đôi môi không có tý huyết sắc, cảm xúc bất ổn nói: "Mình biết anh mình có đến đây! Cậu nói cho anh ấy, nếu anh ấy dám bức chú ấy ly hôn, mình sẽ chết cho anh ấy xem!"

"Chu Mông Mông! Cậu điên rồi! Tề Xuyên đáng giá để cậu làm như vậy hả?" Mạnh Hiểu Diêu tức giận nhìn Mông Mông, cau mày, khuôn mặt trắng nõn nhỏ nhắn đã giận đến mức nổi gân xanh. Chẳng lẽ, ngay cả anh trai ruột còn không bằng một người đàn ông mới quen hơn một năm!

Chu Mông Mông nghe Hiểu Diêu mắng, đột nhiên nở nụ cười, nước mắt tuôn ra chảy xuống hai gò má, cô ngửa đầu nhìn ánh điện chói mắt trên trần nhà, giống như người điên thì thào lẩm bẩm: "Dù sao anh ấy cũng nghe theo mình, tại sao mình không được giữ anh ấy? Mình biết, chú ấy không yêu mình, hiện tại không yêu, nhưng không có nghĩa là về sau sẽ không yêu! Mình buông tay, cô gái khác sẽ có cơ hội tiếp cận. Mình không buông tay, ai cũng không chiếm được..."

Mạnh Hiểu Diêu nhận thấy ý cười châm biếm của Chu Mông Mông, trong lòng đau xót, cô cầm lấy tay Mông Mông, lo lắng khuyên bảo: "Mông Mông, nói cho mình biết, cậu và Tề Xuyên rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Đừng dọa mình được không? A?"

Tựa như cảm nhận được hai tay cô run run, Chu Mông Mông ngạc nhiên nghiêng đầu nhìn Hiểu Diêu, vẻ mặt nghi hoặc nói: "Tiểu Yêu, cậu nói cái gì vậy? Mình và chú ấy có xảy ra chuyện gì đâu? Chẳng qua hôm nay mình ở nhà quét dọn nhà cửa, không cẩn thận đụng vào cái bàn, bác sĩ nói may mà có nước ối bảo vệ đứa bé nên không có gì nguy hiểm, bảo mình nằm viện theo dõi vài ngày. Mình đã nói rồi, cục cưng của mình là viên kim cương đánh không vỡ, làm sao có thể có chuyện xảy ra." Cô nói xong cong mắt cười, vươn tay xoa bụng dưới chăn, sau đó nhìn Hiểu Diêu hỏi: "Đúng rồi, anh hai mình đâu?"

Trong nháy mắt, Chu Mông Mông tựa như thay đổi thành người khác, tia sắc bén vừa rồi sớm biến mất không còn sót lại gì.
Bình Luận (0)
Comment