Chú À, Anh Không Biết Yêu

Chương 47

Hôm nay thời tiết bắt đầu ấm lên, khô nóng làm Chu Mông Mông bức bối khó chịu. Lúc đi ra ngoài cô mặc một chiếc váy ngắn, nhưng lại bị Tề Xuyên ngăn cản.

"Hôm nay gió mạnh, em không sợ bị trúng gió à?" Tề Xuyên nhìn cô mặc một chiếc váy ngắn bước xuống cầu thang, hỏi.

Chu Mông Mông nhướng mày, nhìn bên ngoài ánh nắng chói chang, đáp: "Đâu có, trời nóng không mặc thế này, chẳng lẽ bắt em mặc áo bà bầu cổ hủ kín mít kia à?"

Thấy cô chẳng hề để ý, Tề Xuyên hít sâu một hơi, sau đó lên lầu. Không quá vài phút Chu Mông Mông thấy anh cầm một chiếc áo khoác tay dài đi xuống.

Chu Mông Mông nhướng mày, bất mãn nói: "Trời nóng như vậy, ai lại mặc áo tay dài?"

"Nhiệt độ bên ngoài mới có hai lăm độ, em bây giờ đang mang thai, khả năng miễn dịch không bằng người thường được." Nói xong Tề Xuyên choàng áo lên vai Chu Mông Mông, mặc cho cô. Chu Mông Mông nghiêng đầu trừng mắt với anh, oán thầm: "Chỉ có người già mới như vậy!"

Bỗng nhiên động tác Tề Xuyên ngừng lại, hơi thả lỏng hỏi: "Tiểu Mông, có phải em cảm thấy anh không nên quản em phải không?"

Chu Mông Mông ngạc nhiên: "Không phải, em chỉ nói vậy thôi, anh nghĩ đi đâu thế?" Nói xong cô xách túi đi ra cửa. Hôm nay là ngày ông cô mổ, cô không muốn chỉ vì chút việc mà cô và Tề Xuyên lại cãi nhau. Trước đó hai người đã vì chuyện đến gặp ông nội hay không cãi nhau một lần. Chu Mông Mông thấy nếu Tề Xuyên đi chắc chắn sẽ khiến ông tức giận. Nhưng Tề Xuyên không nghĩ thế, anh nói cô không hiểu chuyện.

Dọc đường đi, Tề Xuyên lái xe còn cô ngồi bên cạnh, hai người vẫn chưa hề nói một câu nào.

Chu Bồi Sinh đến khá sớm, ngồi trong phòng bệnh cùng Chu Kiến Nghiệp trò chuyện, thấy Tề Xuyên và Chu Mông Mông tới mới dừng lại.

Trải qua mấy ngày, Chu Kiến Nghiệp đã thay đổi cái nhìn về Tề Xuyên, một phần do có Chu Bồi Sinh nói đỡ, một phần vì ông cũng biết cả nhân phẩm vả học thức của Tề Xuyên đều không thể chê, nhưng ông vẫn không rõ, vì sao cậu ta lại coi trọng Mông Mông ngốc nghếch nhà họ?

Lúc này Chu Mông Mông lên tiếng chào ba và ông, không thèm để ý đến Tề Xuyên đang đứng phía sau ngồi xuống, đột nhiên Chu Kiến Nghiệp nói với cô: "Mông Mông, cháu và ba cháu ra ngoài một chút, ông có lời muốn nói với Tề Xuyên."

Chu Mông Mông ngẩn ra, quay đầu nhìn Tề Xuyên, sắc mặt hơi tái, lại nhìn về phía ông nội Chu Kiến Nghiệp đang nằm trên giường hỏi: "Ông nội, lát nữa là phẫu thuật rồi, ông cần phải nghỉ ngơi chứ?"

Thật ra lúc hai người đi vào Chu Kiến Nghiệp đã phát hiện con bé này đang giận Tề Xuyên, từ nhỏ cảm xúc trên mặt đã không giấu được, chắc hẳn là có liên quan tới ông.

Chu Kiến Nghiệp cố ý mỉa mai nói: "Ông nội cháu đã bệnh thế này rồi mà cháu còn sợ ông ăn tươi nuốt sống anh ta à? Thật sự là hẹp hòi!"

Chu Mông Mông bị ông nội nói như vậy, bối rối đi ra ngoài. Chu Bồi Sinh đi theo sau cô, trước khi đi còn vỗ vỗ vai Tề Xuyêni.

Tề Xuyên thấy hai người mới bước đến bên giường của Chu Kiến Nghiệp, không dám ngồi xuống, chờ ông lên tiếng.

Mũi cao anh tuấn, mắt đen thâm trầm, trong đầu Chu Kiến Nghiệp bỗng xuất hiện 4 từ "Tướng mạo đường đường", khó trách con bé nhà ông mê luyến đến thế.

Chu Kiến Nghiệp nhìn Tề Xuyên nói: "Ngồi xuống đi, đứng làm gì?"

Tề Xuyên thấy ông vẫn thích lên giọng có chút bất đắc dĩ, kéo một cái ghế, ngồi cạnh bên giường. Chu Kiến Nghiệp thấy Tề Xuyên im lặng, vẻ mặt đăm chiêu liền hừ lạnh: "Hừ! Đừng tưởng rằng tôi không biết cậu giở trò sau lưng, chuyện cậu và Mông Mông, tôi không đồng ý!"

Nhìn Chu Kiến Nghiệp phụng phịu, Tề Xuyên đoán là ông sắp nổi giận, nhưng nếu ông đã muốn một mình nói chuyện với anh thì hẳn ông đang dần chấp nhận anh. Vì thế anh cố ý chậm rãi nói: "Nếu lão thủ trưởng không chấp nhận, vậy cháu liền mang Tiểu Mông về Mỹ."

"Cậu dám!" Chu Kiến Nghiệp tức giận ngồi bật dậy: "Mông Mông nhà tôi để cậu nói mang là có thể mang đi được sao?"

Tề Xuyên thấy Chu Kiến Nghiệp bệnh nặng mà vẫn tức giận được, khẽ cười nói: "Từ sau khi gặp ông, cháu liền hiểu thì ra tính cách ngoan cố Tiểu Mông là từ đâu mà có. Lão thủ trưởng, ông cũng biết, nếu cháu không đưa Tiểu Mông đi, cô ấy cũng sẽ theo cháu rời đi thôi."

"Cậu..." Chu Kiến Nghiệp bị anh chọc giận, nhưng vài giây sau bình tĩnh lại, nói thế nào thì ông cũng là người từng trải, bị một đứa oắt con như Tề Xuyên trêu đùa thì thật sự quá thẹn với mấy chục năm đạo hạnh của ông.

"Nếu cậu thật sự muốn mang Mông Mông đi, còn ở đây là gì?." Nói đến đây, Chu Kiến Nghiệp hắng giọng, ý bảo Tề Xuyên rót mình cốc nước. Tề Xuyên thấy vậy cũng không nói gì, đứng dậy rót cốc nước ấm, cung kính đưa tới trước mặt Chu Kiến Nghiệp: "Ông nói đúng, nhưng cháu không muốn Tiểu Mông phải tiếc nuối khi đi. Cũng bởi thế, nên cháu mới cần ông tán thành."

Đột nhiên Tề Xuyên thay đổi thái độ, Chu Kiến Nghiệp cau màu, nhận cốc nước, uống một ngụm, hai người lặng im một lúc.

Tề Xuyên nhẫn nại đợi 1 phút, Chu Kiến Nghiệp mới chậm rãi buông cốc, ngẩng đầu nhìn anh nói: "Cậu cũng biết Mông Mông từ nhỏ đã lớn lên bên cạnh mọi người. Trong nhà ai cũng yêu thương chiều chuộng con bé, sớm hình thành cho con bé rất nhiều tật xấu, nếu con bé cùng cậu đi Mỹ, cậu có thể chịu được nó ư?"

Tính tình Tiểu Mông, mấy tháng gần đây Tề Xuyên đã nắm rõ. Bướng bỉnh, không phân rõ phải trái, và nhiều hơn nữa... Nhưng, thế thì sao?

Tề Xuyên lắc đầu cười: "Ông lo lắng quá rồi, nếu cháu thật không thể chịu nổi cô ấy thì cháu đã không còn ngồi đây." Tề Xuyên đem toàn bộ câu của Chu Kiến Nghiệp trả lại nguyên vẹn cho ông.

Chu Kiến Nghiệp nhìn đôi mắt đen thâm trầm, bên trong không dư thừa cảm xúc nào, an tĩnh tựa như đã sớm thấy rõ con đường phía trước. Một người đàn ông như vậy ở cùng Mông Mông, Chu Kiến Nghiệp luôn cảm thấy bất an. Nhưng bây giờ ông còn có thể ngăn cản ư? Con cũng đã có, chẳng lẽ muốn ông tách đôi uyên ương rồi rơi vào cảnh tan rã không vui?

Tuy rằng Chu Kiến Nghiệp trong mắt người đời là người vừa nghiêm khắc vừa cổ hủ. Nhưng cũng có lúc ông cũng mủi lòng. Sau khi mọi chuyện xảy ra, Chu Kiến Nghiệp đã suy nghĩ rất nhiều, chưa kể đến giờ ông lại đột nhiên bị ung thư, nếu có gì bất trắc, Mông Mông phải làm sao bây giờ? Ông không có khả năng che chở cho con bé cả đời.

Tề Xuyên này tuy không giống với Nghiêm Đông trong sáng hiền lành. Nhưng cậu ta đã cố gắng bù đắp tất cả những thiếu sót. Chu Kiến Nghiệp thở dài, đây là mệnh của Mông Mông.

Nghĩ lại con bé Mông Mông kiêu ngạo nhà ông, cũng chỉ có người không tầm thường mới lọt được vào mắt nó.

"Hôm nay cãi nhau với Mông Mông à?" Chu Kiến Nghiệp cố ý giảm bớt xấu hổ hỏi.

Tề Xuyên sắc mặt hơi thay đổi, nháy mắt thoáng cười: "Dạ không có."

Chu Kiến Nghiệp hừ một tiếng: "Cậu cũng đâu phải người dễ bắt nạt!"

Đối với đánh giá của lão thủ trưởng, Tề Xuyên vui vẻ nhận, anh tiện tay cầm quả táo cùng con dao trên bàn, cúi đầu gọt táo: "Thật ra cháu có một việc, muốn cùng ông thương lượng."

"Cái gì?" Nét mặt già nua của Chu Kiến Nghiệp ngẩn ra, không nghĩ tới anh sẽ đột nhiên hỏi như thế.

Bàn tay trắng trẻo thon dài lưu loát gọt táo, anh không ngẩng đầu lên, chỉ hỏi: "Bệnh tình của ông, chuẩn bị khi nào mới nói cho Tiểu Mông biết?"

Nháy mắt tình trạng giương cung bạt kiếm vừa rồi đột nhiên dịu đi. Chu Kiến Nghiệp nhìn người đàn ông dịu dàng lạnh nhạt cạnh giường, sửng sốt một chút sau đó đột nhiên nở nụ cười: "Thằng nhóc này, Mông Mông rơi vào tay cậu, thật sự là..." Ông còn chưa dứt lời Tề Xuyên đã đem quả táo gọt sạch vỏ đưa ra trước mặt ông.

"Lão thủ trưởng, ông nói ngược rồi." Khuôn mặt lành lùng mang theo nụ cười, khiến cho Chu Kiến Nghiệp nhìn thấy không khỏi ngẩn ngơ.

**

Hành lang bệnh viện yên tĩnh quá mức dễ gây buồn ngủ, Chu Mông Mông đưa cho ba cô một ly trà nóng rồi ngồi xuống bên cạnh ông.

Đã rất lâu Chu Bồi Sinh chưa ngồi cạnh con gái mình như vậy. Ông nhìn sang Chu Mông Mông, đột nhiên cảm thấy cô đã trưởng thành hơn rất nhiều, thậm chí còn sắp làm mẹ.

Ban đầu ông cũng khó mà chấp nhận được, nhưng cũng bất lực, ông thở dài nhìn bụng con gái, hỏi: "Mông Mông, con thật sự suy nghĩ kỹ rồi chứ?"

Chu Mông Mông bỗng nghe ba cô hỏi, thoáng giật mình sau đó mới trả lời: "Dạ vâng, con đã quyết cùng Tề Xuyên đi tới chân trời góc bể. Ba, con xin lỗi, con đã không nói trước cho mọi người, khiến ba và ông phải lo lắng cho con."

"Aiz, con từ nhỏ đã như vậy, là chúng ta đã thiếu quan tâm tới..." Ông nói còn chưa xong bỗng cuối hành lang truyền tới tiếng cãi nhau.

"Vì sao em không thể tới? Anh sợ cái gì?" Chu Mông Mông nghe giọng nói này có chút quen tai, cô quay đầu nhìn lại, nhìn thấy cuối hành lang có hai dáng người quen thuộc, một nam một nữ, là anh cả cô và Diệp Viện.

Chu Miểu dường như rất thiếu kiên nhẫn, kéo cánh tay Diệp Viện ra ngoài: "Cô muốn tới không thể chọn lúc khác à? Đầu óc bị úng nước hả, sao không biết rõ nặng nhẹ thế?!"

Diệp Viện nghe xong cười to, hất tay Chu Miểu ra, giọng cũng càng lúc càng lớn: "Chu Miểu, đầu óc anh con mẹ nó mới bị úng nước! Nặng nhẹ cái gì! Lúc anh ở trên tôi sao không phân rõ nặng nhẹ đi!"

Hai người cãi nhau thu hút ánh mắt của không ít người xung quanh, Chu Mông Mông quay đầu nhìn liền thấy ba cô mặt mày tái mét, cô vội vàng đứng dậy đi đến hai người đó, cũng ngay lúc cô cách họ hai bước chân bỗng một âm thanh sắc nhọn vang vọng khắp hành lang.

Chu Mông Mông nhìn tay anh cả, nhất thời sợ ngây người. Giờ phút này, Diệp Viện nghiêng đầu, không thể tin ôm chặt má trái, tai đỏ bừng.

Từ góc độ Mông Mông vừa vặn có thể thấy đôi môi cô ấy run run. Nhưng lúc này Diệp Viện không hề giống với những gì Chu Mông Mông từng nghĩ, cô ấy thậm chí không nói một câu, xoay người đẩy cửa thủy tinh, xông ra ngoài.

Phút chốc Chu Mông Mông thấy Diệp Viện thật mỏng manh yếu đuối. Chu Miểu quay đầu nhìn thấy Chu Mông Mông và Chu Bồi Sinh, sắc mặt khó coi đến cực điểm, cũng không chào một tiếng liền đuổi theo.
Bình Luận (0)
Comment