Edit:
"Tô tiểu thư, tôi không ngại em đổi chỗ hôn đâu."
Giọng nói trầm thấp mang theo sự biếng nhác còn chưa tỉnh ngủ, đột nhiên vang lên trong phòng.
Tô Thi Thi kinh ngạc giật mình, giống như đứa trẻ làm sai chuyện, cuống quít từ trên giường nhảy dựng lên, nhấc chân chạy mất.
"Quá mất mặt đi!"
Thật vất vả để hôn trộm một cái, lại đúng lúc bị bắt!
(Hơ hơ mọi người đoán sai rồi, anh ko mở mắt nhé. Chỉ phát hiện ra thôi )Bùi Dịch nhìn bóng lưng cô gái chạy trối chết, trong mắt tràn đầy sự cưng chiều.
Tô Thi Thi cảm thấy mấy ngày nay Bùi Dịch đều đặc biệt nhiệt tình, sợ lại xảy ra tình huống lộn xộn gì, không đợi anh xuống dùng bữa ăn sáng xong, bản thân ăn xong liền tới công ty trước.
Yên tĩnh lại, nhớ tới ngày hôm qua lão gia nói về chuyện đính hôn, chỗ nào đó tận sâu trong đáy lòng cô vẫn còn có chút buồn buồn, không phải là rất sung sướng gì.
"Cũng không phải anh muốn thảo luận về vấn đề này đi?" Tô Thi Thi nhìn trời xanh mây trắng ngoài cửa sổ, vẻ cô đơn ẩn sâu nơi đáy mắt biến mất.
Cô đối với Bùi Dịch rất rõ ràng, cũng giống như Bùi Dịch hôm nay hiểu rõ cô vậy. Anh thông minh như vậy, khẳng định hôm qua cũng đã thấy mẹ anh đang cố ý làm lơ sự hiện diện của cô ra khỏi hôn sự của bọn họ.
Cái kiểu vô tình hay hữu ý bài xích ấy khiến trong lòng Tô Thi Thi không được thoải mái, nhưng Tô Thi Thi lại không muốn làm Bùi Dịch khó xử, cho nên làm bộ như không biết.
Bởi vì quan tâm người đàn ông này, nên cô không lật tẩy bà ta hết.
Tối hôm qua, căn bản anh không để cho cô có thời gian suy nghĩ đến chuyện này. Chuyện đính hôn giống như là một điều cấm kỵ, trong hai người cũng không ai nhắc lại.
Mặc dù, tối hôm qua anh lại cầu hôn cô.
Nhớ tới Bùi Dịch ngày hôm qua chiếm lấy cô, dáng vẻ lúc thấy cô không nhận lời cầu hôn, mặt Tô Thi Thi nhanh chóng đỏ lại lên.
"Thi Thi à, dự án công trình sân vận động đã hoàn thành chưa vậy?" Giọng nói của Ôn Ngọc cắt đứt mạch suy nghĩ của Tô Thi Thi.
Tô Thi Thi cuống quít liền ngồi thẳng người lại, gật đầu một cái: "Xong rồi."
Ôn Ngọc cũng không nhiều lời, cầm một phần tài liệu tới đưa cho cô: "Đây là tài liệu dự án của một người khác, cô cuối cùng cũng xong việc, mau giúp tôi gánh vác một phần nào."
Tô Thi Thi mỉm cười: "Bọn họ lại âm thầm đưa công trình cho cô sao?"
Ôn Ngọc đáng thương nói: "Cũng không phải vậy, đây là ức hiếp tôi mà."
"Cô còn biết rằng mình bị bắt nạt hả." Tô Thi Thi vui vẻ.
Thật ra thì Ôn Ngọc cũng không phải dễ bị bắt nạt như vậy, chỉ là tâm địa quá đơn thuần, cảm thấy mình có năng lực thì nên đi giúp đỡ người khác.
Nhưng có người sẽ không bởi vì cô thiện lương mà thông cảm cho cô đâu.
Bọn họ chỉ biết được voi đòi tiên!
Tô Thi Thi nhìn qua phần tài liệu này, chân mày khẽ nhếch: "Đây là của tổ hai ư?"
Kể từ khi Khúc Hồng Mai từ chức, tổ trưởng tổ hai là Tương Tinh Oánh chẳng những không thu mình, ngược lại càng lôi chuyện cá nhân vào trong công việc, luôn công khai hoặc ngấm ngầm tìm cô gây phiền toái.
Chuyện lần này rất rõ ràng là cô ta âm thầm giở trò.
"Đúng vậy... Thi Thi cô muốn làm gì chứ?" Ôn Ngọc thấy Tô Thi Thi cầm tài liệu ra ngoài, đuổi theo.
Tô Thi Thi quay đầu lại nhìn cô ấy cười nói: "Tôi đi để cho bọn họ biết đạo lý chuyện của mình thì tự mình phải làm. Cô đừng đi theo, tránh cho việc cãi nhau lại doạ đến cô."
"Cái đó... Tôi muốn nói rằng, nếu ầm ĩ quá thì tìm Tiêu Tiêu giúp một tay." Ôn Ngọc nhỏ giọng nói.
"Ha ha..." Tô Thi Thi nhịn không được.
Chuyện này có tính hay là gần mực thì đen, gần đèn thì rạng không? Ôn Ngọc hình như bị ảnh hưởng xấu từ cô rồi.
Nhưng Tô Thi Thi vừa mới đi ra ngoài, thì thấy Đổng Tiêu Tiêu vội vội vàng vàng chạy tới: "Thi Thi, có soái ca tới tìm cô!"
"Soái ca ư?" Người đầu tiên trong đầu Tô Thi Thi nghĩ đến chính là tên Hỗ điên khùng kia, theo bản năng khẽ run run.
"Là một vị tiểu soái ca, dáng dấp giống như một tiểu thịt tươi, gọi là... là gì nhỉ?"
"Oppa Quốc dân?" Thân thể Tô Thi Thi cứng đờ.
Không phải là vị Hỗ tam thiếu kia chứ?
"Cái đó, Tiêu Tiêu, cô giúp tôi đi nói với anh ta một tiếng, tôi có việc không thể..."
"Tô tiểu thư, cô xác định có chuyện còn quan trọng hơn gặp tôi sao?" Tô Thi Thi còn chưa nói hết, liền nghe thấy giọng nói cười như không cười từ phía xa xa truyền tới.
Trong lòng Tô Thi Thi trầm xuống. Thật đúng là người này!
Cô ngẩng đầu lên, trên mặt lộ ra một nụ cười chuyên nghiệp: "Hỗ tam thiếu, có chuyện gì vậy?"
Tiêu rồi, người này không phải là tới tính sổ chứ?
"Đương nhiên là có chuyện quan trọng mới tìm đến Tô tiểu thư rồi." Hỗ Quân Nhạc đi tới, "Chúng ta nói ở đây, hay là đi..."
"Tới phòng họp." Tô Thi Thi nói xong, liền dẫn đầu đi về phía phòng họp.
"Thi Thi, cô không sao chứ?"
Đổng Tiêu Tiêu thấy sắc mặt Tô Thi Thi không đúng lắm, vội vàng đuổi theo hỏi: "Đây là người nhà họ Hỗ sao, anh ta..."
Cô biết rằng Tô Thi Thi làm sao đối phó nổi người nhà họ Hỗ.
Tô Thi Thi nhẹ lắc đầu một cái, nhỏ giọng nói: "Không sao. Tôi sẽ xử lý, cô cứ lo chuyện của mình đi."
"Vậy có chuyện gì thì cô cứ gọi tôi nhé."
Đổng Tiêu Tiêu thấy Tô Thi Thi nói vậy, cũng không tiện nhiều lời nữa.
Bên này Hỗ Quân Nhạc nhìn Tô Thi Thi cùng đồng nghiệp cô kề tai nói nhỏ bên kia, trong mắt lóe lên nụ cười.
Chuyện anh đến hình như khiến cô gái này rất khẩn trương? Đây là một biểu hiện tốt!
Nhưng chờ đến lúc vào trong phòng họp, thái độ của Tô Thi Thi lại thay đổi một trăm tám mươi độ.
Tô Thi Thi kéo ra một cái ghế rồi ngồi xuống, quay đầu mặt không đổi sắc nhìn Hỗ Quân Nhạc: "Hỗ tam thiếu có chuyện xin cứ nói thẳng đi, tôi bề bộn nhiều việc, anh chỉ có năm phút."
Sắc mặt Hộ Quân Nhạc cứng đờ, tức giận ngồi xuống đối diện cô: "Hôm qua cô hại tôi thảm như vậy, tính sao đây?"
Tô Thi Thi nhếch mày: "Phiền anh muốn báo thù thì tìm đúng đối tượng. Hôm qua tôi hình như là người cứu anh thì phải."
"Cô..." Hỗ Quân Nhạc nổi đóa, "Anh ta không phải là vị hôn phu của cô sao?"
"Cho dù anh ấy có là chồng tôi, nhưng tôi cũng không có nghĩa vụ phải giải quyết hậu quả thay anh ấy đi?" Tô Thi Thi mặt không đổi sắc nói.
Để cô chịu tiếng xấu thay người khác sao? Cô không ngốc nha. Có bản lĩnh thì đi tìm Bùi Dịch đi!
Hỗ Quân Nhạc cực kì buồn bực. Lúc anh ta đối diện với người khác có bao giờ phải chịu loại bực tức này đâu.
"Cho nên cô không định quản sao?" Hỗ Quân Nhạc chỉ cảm thấy trong thân thể có một luồng tà khí thoát ra bên ngoài, rất muốn đánh cô gái này một trận!
"Vậy anh nghĩ tôi phải quản thế nào đây? Nói xin lỗi với anh hả? Có thể nha, có muốn tôi gọi cả ký giả tới đây, xin lỗi anh ngay trước toàn bộ mọi người trên thế giới không?"
"Cô... Cô đang uy hiếp tôi!" Hỗ Quân Nhạc tức đến trợn tròn mắt.
Còn ngại chuyện hôm qua không đủ mất mặt sao? Anh ta không muốn để nhiều người biết!
Sắc mặt Tô Thi Thi cũng trầm xuống: "Nói đi, rõ ràng anh không muốn gặp tôi, lại không thể không tới gặp tôi, rốt cuộc là có chuyện gì?"
"Cô..." Trong lòng Hỗ Quân Nhạc trầm xuống, sao bây giờ cô gái này lại trở nên thông minh như vậy?
Nhưng anh ta nào dám nói thật! Bằng không, vị anh trai kia của anh ta kiểu gì cũng sẽ lột da anh ta.
Anh ta suy nghĩ một chút, nói thật nhanh: "Sư huynh cô muốn tới tìm cô, tôi cùng đi với anh ta."
Tô Thi Thi nhướng mày, giọng nói trầm xuống: "Sư huynh của tôi đâu?"
"Đúng nha, sư huynh cô đâu?" Hỗ Quân Nhạc làm bộ bừng tỉnh, nghi ngờ nhìn xung quanh một chút, "Tôi bảo anh ta tới đây trước, tôi sẽ đến sau. Anh ta lại đâu rồi?"
Sắc mặt Tô Thi Thi chợt trầm xuống, nhanh chóng từ chỗ ngồi đứng lên, lạnh lùng từng bước một đi tới trước mặt anh ta: "Bất kể các người có chủ ý quái quỷ gì, cũng đừng có mà dụ dỗ sư huynh của tôi! Nếu không tôi tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho anh!"
"Cô... Cô đừng làm loạn, tôi cho cô biết, đừng cho là tôi đánh không lại cô..." Hỗ Quân Nhạc nuốt một ngụm nước bọt.
Anh ta cũng đối với việc cô gái này ném qua vai anh ta đã hình thành bóng ma trong lòng!
"Sư huynh của tôi đâu?" Tô Thi Thi nghiến răng, lại hỏi một lần.
"Anh ta... Hình như anh ta tới nhầm chỗ rồi, chạy đến công ty xây dựng Hỗ Thâm bên cạnh rồi."
"Sao cơ?" Tô Thi Thi sửng sốt. Đây chẳng phải là chạy vào trong hang sói trong ư!
Vừa nghĩ đến người đàn ông chỉ sợ thiên hạ không sợ loạn Tần Phong đó, Tô Thi Thi liền thấy ớn lạnh.
Nếu để Tần Phong thấy sư huynh cô, như vậy rất nhanh cũng sẽ biết Hỗ Quân Nhạc đến tìm cô. Một khi anh ta biết, cũng chẳng khác nào là Bùi Dịch biết...
Tô Thi Thi nhớ tới gần đây người đàn ông kia càng ngày càng biến thái, thân thể chợt run rẩy.
"Không được, phải mau chóng tìm sư huynh trở về cho tôi!" Tô Thi Thi nói xong liền rời khỏi phòng họp.
Mà cô không biết rằng, lúc này, người đàn ông biến thái mà miệng cô vừa nói tới, đang ngồi trong phòng làm việc của tổng giám đốc trên tầng hai mươi, mặt không đổi sắc nhìn chằm chằm hình ảnh giám sát.