Chú À! Đừng Nên Thế!

Chương 256

"Tô Thi Thi, rất buồn cười sao?" Hai người đàn ông lập tức quay đầu, đồng loạt hướng tới Tô Thi Thi trừng mắt nhìn cô

Cô gái này vậy mà vẫn còn cười được!

"Cái kia... Hiểu lầm, đều là hiểu lầm!" Tô Thi Thi vội vàng hướng tới chỗ Ôn Ngọc chạy tới, vẫn còn không quên đối với những cái bác trai, bác gái kia nói, "Anh ta và vị hôn phu của tôi đều là tự mở công ty làm ăn, hai ngày này là xin nghỉ phép rồi ra ngoài theo đuổi bạn gái. Các cô các bác có thể là có phần hiểu lầm, bản tính của anh ta không xấu."

Tần Phong nháy mắt đỏ hốc mắt, rốt cục có người nói giúp anh rồi!

Quả thực cảm động Địa Cầu!

"Thật sự là bạn sao?" Ông chú đại diện kia vẫn lại là cảm thấy được có chút chưa tin tưởng.

Xem Tô Thi Thi cùng người đàn ông bên cạnh rất bình thường, làm sao có thể có loại bạn không đáng tin như vậy.

Tô Thi Thi ha ha cười gượng, lặng lẽ kéo kéo tay Ôn Ngọc.

Ôn Ngọc mặt đỏ đến nỗi đều nhanh rỉ máu, ấp úng giải thích nói: "Tôi... Tôi cùng mấy bác trai bác gái kia đều đã giải thích quá, anh ấy không là người xấu, liền là... Liền là..."

"Liền là thích đàn ông!" Tần Phong rõ ràng thay cô trả lời, tức giận đến phổi đều đã đau rồi!

Con cừu nhỏ này nói chuyện liền chi chi ô ô, giống như sợ ai ăn thịt mình vậy. Cô muốn theo người ta giải thích, đúng là, hồi lâu lại không nói rõ ràng, những bác trai bác gái này tự nhiên cho rằng anh là người xấu rồi.

Kết quả anh ở trong này ngồi chồm hổm đợi hai ngày sau đó, bị người ta vây quanh đánh một trận.

"Đồng tính luyến ái?" Lần này đến phiên nhóm người kia chấn kinh rồi, nhìn chằm chằm Tần Phong tỉ mỉ nhìn nửa ngày, cực kỳ nghiêm túc nói, "Chúng tôi không kỳ thị đồng tính luyến ái, nhưng mà cậu thanh niên này, cậu như vậy là không được nha. Cậu nếu đã thích đàn ông, lại còn đến đây trêu chọc con gái nhà người ta làm cái gì, nếu lỡ thật sự kết hôn với cậu, cậu đây là hôn nhân lừa gạt hiểu không?"

"Trời ạ!" Tần Phong thật sự muốn điên rồi

Anh cùng những người này có sự khác nhau, không cách nào nói chuyện!

"Cái kia... Chúng tôi đi vào trước." Tô Thi Thi hướng tới Bùi Dịch vụng trộm vẫy tay chào, lôi kéo Ôn Ngọc đi vào nhà.

Còn tiếp tục ở lại nơi này, phỏng chừng Tần Phong muốn cùng nhóm người kia sống mái với nhau rồi.

"Các người không được đi, đem mọi chuyện giải thích rõ ràng cho tôi!" Tần Phong tức giận ở trong hành lang kêu to.

Anh lớn thế này, liền chưa từng có bực tức quá như vậy!

"Các vị thật ngại quá." Bùi Dịch đối với nhóm người kí cuối chào, sau đó nhìn Tần Phong liếc mắt một cái, xoay người hướng tới cầu thang đi đến.

Tần Phong hít sâu một hơi, nắm bắt quả đấm, đi theo.

"Giải tán thôi. Tôi xem cậu thanh niên kia cũng không dễ dàng, loại chuyện tình yêu này có đôi khi cũng là thân bất do kỷ nha." Sau lưng truyền đến giọng nói của mấy cô chú bác kia

Tần Phong dưới chân lảo đảo, thiếu chút nữa từ trên cầu thang té xuống.

Tức chết anh rồi!

Mà bên này Tô Thi Thi lôi kéo Ôn Ngọc đi vào trong gian phòng, lo lắng ghé tai ở trên cửa nghe lén một hồi, xác định bên ngoài không động tĩnh, mới yên tâm.

"Thi Thi thực xin lỗi, gây thêm phiền toái cho cô rồi." Ôn Ngọc cúi thấp đầu, giống như một giây sau đều có thể khóc rồi.

"Đừng, cô không có sai cái gì cả. Tôi biết cô nghĩ muốn cùng các bác hàng xóm kia giải thích, " Tô Thi Thi lôi kéo tay Ôn Ngọc, cười nói, "Cô yên tâm, anh ta lại thích cô như thế, hẳn không thật sự để vào trong lòng."

"Anh ấy không thể thích tôi!" Ôn Ngọc vừa nghe, càng thêm sốt ruột, "Anh ấy nếu là thích tôi, vị kia Hỗ tổng làm sao bây giờ?"

"Ách..." Tô Thi Thi vậy mà không phản bác được.

"Anh trai à, em đây đã tận lực, anh vẫn lại là dựa vào chính mình đi." Tô Thi Thi ở trong lòng yên lặng nói.

"Có trà không?" Tô Thi Thi đổi đề tài nói.

Ôn Ngọc vừa nghe, mặt vừa thẹn hồng trở lại, xấu hổ nói: "Tôi đi pha trà cho cô, cô đến sô pha ngồi đi."

Tô Thi Thi gật đầu, thừa dịp Ôn Ngọc đi pha trà liền đi xung quanh đánh giá một phen căn phòng.

Trong nhà trang hoàng cùng bên ngoài tuyệt nhiên bất đồng, bên ngoài nhìn qua có chút cổ xưa, trong phòng cũng rất tinh xảo.

Trang hoàng theo phong cách châu âu vô cùng phức tạp, lộ ra nồng đậm khí chất tôn quý. Không nghĩ tới Ôn Ngọc tính cách đơn thuần giống giấy trắng, mà lại thích phong cách như vậy.

Tô Thi Thi đi đến sôfa bằng da theo phong cách Châu Âu đánh giá một phen, ngồi xuống cùng Ôn Ngọc.

Ôn Ngọc rất nhanh pha xong ấm trà, cô cùng Tô Thi Thi đã rất quen thuộc, lại không có người ngoài, nói chuyện cũng không giống đối mặt với người xa lạ khẩn trương như vậy.

Vừa bắt đầu, hai người lập tức liền ngừng không được rồi.

"Cô là nói, Đoàn Ngọc Tường cũng từ chức rồi hả?" Tô Thi Thi nghe được tin tức này có chút kinh ngạc.

"Đúng rồi, tôi nghe được người trong công ty nói như vậy, là theo chúng ta cùng một ngày từ chức. Mọi người suy đoán cô ta rất có khả năng là sau khi biết cô được đề bạt thăng làm tổng giám bộ phận thiết kế, cảm thấy không mặt mũi ở lại mới từ chức, chẳng qua không biết cô cũng từ chức rồi."

"Thật sự là tạo hóa trêu người mà." Tô Thi Thi không khỏi cảm thán nói.

Cô nhìn ra được Đoàn Ngọc Tường cực kỳ để ý cái công việc kia, chỉ là không nghĩ tới cô ta vậy mà trong cơn tức giận liền từ chức.

Phỏng chừng sau khi biết cô cũng rời khỏi Xây dựng Tiệp Khắc, vị Đoàn đại tiểu thư sẽ tức điên đi.

"Tôi nghe nói cô ta đã lấy hết tài sản của cha mẹ mình?" Ôn Ngọc ánh mắt lấp lánh nhìn Tô Thi Thi, trong ánh mắt tràn ngập tò mò.

Tô Thi Thi vui vẻ, không nghĩ tới con cừu nhỏ bình thường thấy người thì sợ hãi này, đúng là cũng thích hóng chuyện như vậy.

Cô gật đầu: "Không sai. Cô ta đem biệt thự lật chuyển đến tung lên, làm mẹ cô ta khi đó nhìn đến đều nhanh tức điên rồi."

"Cô ta thật sự rất quá đáng", Ôn Ngọc lòng đầy căm phẫn nói: "Bọn họ nên là khóa thẻ của cô ta lại, đem tiền bạc lấy về!"

Tô Thi Thi bật cười.

Dựa theo tính tình Đoàn Chấn Ba cùng phương Thanh Hoa, khẳng định sẽ khóa thẻ lại, còn những cái khác có thể lấy trở về được hay không, kia cũng không thể biết được.

Nhưng mà liền tính khóa thẻ của cô ta lại, Đoàn Chấn Ba bọn họ cũng không chiếm được cái gì, bởi vì Đoàn Kế Hùng hẳn không cho phép bọn họ đụng đến một đồng của Đoàn gia.

Mà những thứ này, cô đương nhiên sẽ không nói cho Ôn Ngọc biết, cái cô gái trong sáng này biết như thế là đủ rồi, cô không nghĩ muốn ô nhiễm Ôn Ngọc.

Tô Thi Thi nhìn thời gian, nói: "Sư huynh chắc sẽ tới nhanh thôi, tôi vừa rồi tới mới gửi cho anh ấy cái tin nhắn."

"Anh ta vừa rồi cũng gọi điện thoại cho tôi, nói lập tức liền đến." Ôn Ngọc cười nói.

Không biết vì cái gì, cô rất sợ người khác phái, nhưng lại không bài xích Tống Trọng Hạo. Trước đó Tô Thi Thi để cho Ôn Ngọc cùng Tống Trọng Hạo tiếp xúc qua, không nghĩ tới hai người mới gặp đã thân.

Hai người nói xong, không biết như thế nào liền tán gẫu đến Bùi Dịch cùng Tần Phong.

Ôn Ngọc càng nghĩ lại càng sợ: "Cô nói xem vừa rồi tôi nói chuyện cùng Bùi tổng như vậy, anh ấy có tức giận hay không?"

Tô Thi Thi sờ sờ cằm có vẻ đăm chiêu nói: "Hẳn không chỉ có tức giận, tôi thấy Tần tổng giống như vô cùng tức giận."

Cũng không biết hai người bọn họ ra sao.

Mà lúc này, hai vị bá đạo tổng giám đốc đang bị hai cô gái nhỏ của mình nói xấu đang ngồi ở trong xe, hai người biểu tình đều đã cực kỳ nghiêm túc.

"Ngày đó may mắn cậu nhanh chân đến trước, bằng không người của Hỗ Sĩ Minh cũng sẽ lập tức tìm tới Thi Thi." Tần Phong trầm giọng nói.

Bùi Dịch mâu trung ngoan độc lệ chớp lóe rồi biến mất: "Hắn ta có cách nghĩ giống tôi."

Anh đoán ra Hỗ Sĩ Minh sẽ ra tay, cho nên ngày đó mới đi theo Tô Thi Thi đi gặp sư huynh của cô, sau đó giúp sư huynh cô một tay, để cho anh ta thuận thế ký kia phần hợp đồng.

Hiện ở phía sau, Tống Trọng Hạo phỏng chừng đã hướng Xây dựng Minh Đỉnh đệ trình đơn xin từ chức rồi.

Đột nhiên, Bùi Dịch tầm mắt lạc ở ngoài cửa kính xe ở một chỗ nào đó, mày chậm rãi nhíu lại.

"Làm sao vậy?" Tần Phong theo ánh mắt của anh nhìn qua, liền nhìn thấy một người đàn ông đang ngửa đầu nhìn về nhà trọ ấm áp phía trước, mâu sắc mạnh tối sầm xuống.

Dựa theo tầm mắt kia, người đó rõ ràng liền là đang nhìn một căn phòng nào đó ở lầu ba!

"Tống Trọng Hạo!" Bên trong xe vang lên âm thanh hai người đàn ông nắm chặt quả đấm đến nỗi khung xương kêu rắc rắc.

Bùi Dịch cùng Tần Phong liếc nhau một cái, sau đó đồng thời mở cửa xe, đi xuống.

Bạn Ryeo đang trong tình trạng đình công có tổ chức

Ko muốn làm gì cả. Tạm nghĩ vài hôm. Chương mới thì...

Mọi người hãy kêu gào đi. 2 đứa có làm thì sẽ có chương thôi.

Bạn phải chơi cho qua cơn lười đã
Bình Luận (0)
Comment