Edit: MítBeta: RyeoThời gian thấm thoắt trôi đi, Bùi Dịch và Tô Thi Thi đã ngầm hiểu ý cùng nhau chơi trò mèo vờn chuột.
Thời điểm chiều thứ bảy, Tô Thi Thi sớm mang một bộ lễ phục đến tiệm trang điểm.
Khi cô đến, Tần Phong đã chờ ở cửa, thấy cô bước xuống từ trạm xe công cộng, nhịn không được xoa xoa mi mắt
"Anh nói này, bà cô của tôi ơi, sao không để chú Lý đưa em đi? Anh đây là bề bộn nhiều việc, em sai bảo anh như vậy không biết ngại sao?"
Tô Thi Thi nhét hộp đựng bộ lễ phục trên tay vào trong tay anh: " Em lại không cho anh đi đón em, chuyên viên trang điểm ở đây có đưa người tốt nhất ra không?"
"Anh làm việc em lại vẫn lo lắng sao? Anh đã hẹn được chuyên viên tốt nhất nơi này."
Tần Phong nói xong, xốc hộp lễ phục lên chăm chú nhìn, buồn bực nói: " Em có lễ phục không sớm nói cho anh biết, anh còn vì em chuẩn bị một bộ."
Tô Thi Thi hai mắt nhíu lại, cười vỗ vỗ bờ vai của anh: "Phụ lòng tốt của anh rồi."
"Hí... Đừng động tay động chân. Lỡ như bị người đàn ông của em nhìn đến, anh chết chắc rồi?" Tần Phong lập tức hướng bên cạnh né tránh.
Tô Thi Thi "Xì" một tiếng, không quản anh nữa, đi nhanh tới phòng tạo hình.
"Hoan nghênh hai vị." Cô lễ tân kéo cửa thủy tinh ra, khom người nói với hai người.
Tô Thi Thi cười gật đầu, giương mắt nhìn lên, nhìn trước mắt trang hoàng tráng lệ, trong lòng không khỏi tán thưởng.
"Quả nhiên là chọn mặt gửi vàng" Không cho Tần Phong hỗ trợ, từ đầu đã không có được vị trí tốt như vậy.
" Anh nói này, lễ phục này của em là ai tặng cho em? Hẳn không phải là Hỗ Sĩ Minh đi?" Tần Phong đi theo sau bên cạnh, đang kiểm tra bộ lễ phục Tô Thi Thi mang tới.
Cái này ít nhất phải trên dưới một trăm vạn, cũng không phải là Tô Thi Thi có thể mua nổi.
Tô Thi Thi bước chân ngừng một trận, quay đầu sâu xa nhìn anh, chậm rãi phun ra bốn chữ: "Bùi Dịch mua cho."
"Gì?" Tần Phong u mê, kìm lòng không được ôm chặt hộp đựng lễ phục, có cảm giác khích thích bản thân mau chạy trốn.
"Em, em không phải nói không muốn nói cho cậu ấy biết sao? Cậu ấy nếu đều đã biết rõ, vậy em còn gọi anh tới làm cái gì? Tô Thi Thi em có phải hay không lại tính đùa giỡn anh nha?" Tần Phong vẻ mặt cầu xin hỏi.
Tô Thi Thi nhún nhún vai, một bên theo người phục vụ đi vào trong, vừa nói: "Bùi Dịch mấy ngày trước đột nhiên tâm huyết dâng trào, chuẩn bị cho em một ngăn tủ đầy ắp lễ phục, chẳng lẽ em không mặc sao?"
"Vậy là tốt rồi." Tần Phong nhẹ nhàng thở ra một hơi.
Tô Thi Thi đi tới chỗ hẹn trước, từ phía trước gương trang điểm trông thấy bộ dạng Tần Phong, khóe miệng nhếch lên.
Nếu nói cho anh biết, Bùi Dịch rất có khả năng đã biết rồi, anh phỏng chừng nhân cơ hội bỏ lại cô chạy trốn đi?
Tô Thi Thi lấy lại thần sắc, nghiêm trang ngồi xuống.
Trước cô vẫn không nghĩ ra Bùi Dịch tại sao lại đột nhiên chuẩn bị cho cô một ngăn tủ lễ phục như vậy. Hiện tại xem như đã rõ, người kia rất có khả năng tính toán để cho cô tham gia hoạt động xã giao.
"Bùi Dịch, trận đầu tiên là vũ hội Hỗ gia đi?"
Tô Thi Thi ánh mắt u ám.
Cô cực kỳ mong đợi ở trong vũ hội, Bùi Dịch nhìn thấy cô khi đó sắc mặt sẽ thế nào.
"Chậc chậc, bộ dạng Bùi tiên sinh muốn phát hỏa mà không được bộc phát, nhất định cực kỳ đặc sắc."
Hai giờ sau, Tô Thi Thi rốt cục làm xong tạo hình. Cô không khỏi lấy tay phẩy phẩy mặt, mệt đến muốn chết rồi.
"Thật không cho người ta sống mà."
Tô Thi Thi bất đắc dĩ thở dài, gương cũng chẳng muốn soi, trực tiếp cầm vạt áo lễ phục đi ra ngoài.
"Xong rồi?" Tần Phong nghe được tiếng bước chân đứng lên, chỉ là ngẩng đầu, ngây ngẩn cả người.
Lúc này Tô Thi Thi mặc một bộ lễ phục nghiêng vai màu đỏ thẫm, xương quai xanh tinh xảo, phụ kiện làm nổi bật trước ngực ngạo nghễ cùng vòng eo nhỏ nhắn của cô. Tóc vấn cao lên, cao quý lạnh lùng, lại không mất đi vẻ ôn nhu kiều diễm.
"Chúng ta đi thôi!" Tần Phong dơ tay bốp một phen che đậy mi mắt, xoay mặt về một bên, hối hận đến ruột đều xanh rồi.
"Bà cô à, chúng ta thương lượng một phen, vẫn lại là đừng đi được không?" Tần Phong khổ sở nói.
Người phụ nữ này lần trước mặc sườn xám đã đầy đủ kinh diễm, lúc này mặc lễ phục nghiêng vai, liền giống như tiểu yêu tinh. Nếu để cho Bùi Dịch nhìn đến, chắc chắn sẽ xé xác anh mất
Tô Thi Thi sửng sốt: "Tại sao? Đáp ứng người ta, không đi không tốt lắm đâu?"
"Em đáp ứng người nào rồi hả? Là đã bàn bạc tốt với Bùi Dịch sao?" Tần Phong lập tức hỏi.
"Ách..." Tô Thi Thi rụt cổ. Xong rồi, nói lỡ miệng.
"Cái kia em muốn không còn kịp rồi, em đi trước đây!" Tô Thi Thi xách vạt áo lễ phục lên, co cẳng chạy.
"Chết tiệt, Bùi Dịch cậu ấy không biết sao? Thi Thi à, cậu ấy sẽ giết chết anh đó, em quay lại cho anh!" Tần Phong vội vàng đuổi theo.
Khi anh ta ra khỏi cửa salon, liền nhìn thấy Tô Thi Thi lên một chiếc taxi chạy mất.
"Xong rồi." Tần Phong tâm như tro tàn, đứng tại chỗ đi tới đi lui hai vòng, cắn răng một cái, cầm lấy điện thoại gọi cho Bùi Dịch.
Chết thì chết đi, mong được chút niệm tình còn tốt hơn!
Một phút sau, Tần Phong báo cáo xong tình huống, thật cẩn thận hỏi han: " Cậu tỏ rõ thái độ nha, muốn để cho tôi chết thế nào thì nói đi, đừng như vậy, tôi sợ!"
"Tần Phong, cậu thật sự là anh em tốt của tôi!" Đầu bên kia điện thoại truyền đến tiếng nghiến răng nghiến lợi của Bùi Dịch, lập tức "Đô đô" hai tiếng, điện thoại bị cắt đứt rồi.
"Tôi nói sự thật! Tôi bị oan!" Tần Phong nhìn chằm chằm bốn chữ trò chuyện kết thúc, khóc không ra nước mắt, đi tìm Ôn Ngọc tìm người an ủi.
Đầu bên kia điện thoại, Bùi Dịch đang chuẩn bị đi trang viên Đoàn gia đón mẹ mình, mặt không chút thay đổi bấm số quản gia biệt thự "Thi Dịch".
"Cho người đổi toàn bộ lễ phục trong tủ thành sườn xám. Còn nữa, bảo chú Lý mang một chiếc áo choàng qua đây, không được để cho Tô tiểu thư biết là tôi ra lệnh."
Đầu bên kia điện thoại, quản gia cái gì cũng đều không hiểu, liên tục dạ vâng, mãi đến khi cúp điện thoại, ông mới hơi hơi phục hồi lại tinh thần.
"Tô tiểu thư lại chọc tiên sinh chỗ nào rồi sao?"
Quản gia run run rẩy rẩy để điện thoại xuống, quay đầu nhìn chú Lý đang muốn đi ra cửa, vội vàng gọi lại.
" Anh Lý, anh hiện tại là muốn đi đâu?"
Chú Lý nhìn quản gia, nói: " Hẹn với Tô tiểu thư đón cô ấy dưới công ty."
"A..., vậy anh chờ một chút, mang áo choàng đem đi cho Tô tiểu thư." Quản gia nói xong, vội vàng đi đến hậu trạch.
" Anh tôi có phải muốn dẫn Tô Thi Thi đi chơi hay không?" Bên cạnh truyền đến một giọng nói non nớt. Đoàn Tĩnh Đồng không biết từ lúc nào đã đứng ở đó, ngửa đầu, mở đôi mắt tròn to nhìn chú Lý.
Chú Lý cúi xuống, lễ phép nói: " Tôi chỉ là lái xe, cũng không biết các chủ nhân làm gì."
"Hừ! Tôi biết các người cũng không nói cho tôi biết." Đoàn Tĩnh Đồng kìm nén miệng, có chút ủy khuất, " Anh nói anh hôm nay không về ăn cơm, Tô Thi Thi khẳng định cũng không về. Bọn họ chắc chắn hẹn nhau đi chơi, không mang theo tôi."
Chú Lý từ trước đến nay không am hiểu cách nói chuyện cùng trẻ con, vội nói: " Tôi đi vệ sinh."
Trốn đi rồi.
"Hừ!" Đoàn Tĩnh Đồng nhìn bóng lưng chú Lý chạy mất dép, âm thầm nhéo nhéo nắm tay nhỏ, "Không cho tôi đi, tôi tự đi!"
Cậu vụng trộm nhìn bốn phía, thấy không ai phát hiện, hướng trong viện chạy đi.
Chú Lý muốn đi đón Tô Thi Thi bằng chiếc Bentley đang đậu ở trong sân.
Đoàn Tĩnh Đồng rất nhanh chạy đến bên cạnh xe, như tên trộm nhìn bốn phía một chút, mở cửa phòng điều khiển ra, thuần thục mở cái nút khoang phía sau xe, khoái chí chui vào.
Lúc cậu muốn đóng cửa, phía trước truyền đến một âm thanh thở hổn hển, trước mắt xuất hiện một cái đầu chó cực lớn, trong miệng con chó còn ngậm một con chó con.
"Đi đi, không cần đến đây!" Đoàn Tĩnh Đồng nổi giận, bàn tay béo ục ịch ra sức đẩy đầu Đại Cẩu Tử, muốn đuổi nó đi.
"Ư ử..." Đại Cẩu Tử nức nở một tiếng, cho rằng Đoàn Tĩnh Đồng cùng nó chơi, nhất thời liền hưng phấn, một bước nhảy liền chui đi vào.
"Chó chết! Mau tránh ra!" Đoàn Tĩnh Đồng mặt đều nhanh tái rồi, mặt béo núc ních nhanh chóng giận biến thành quả bóng tròn.
Cậu hiện tại đúng là muốn lén đi ra ngoài, con chó ngu xuẩn này ngậm con chó con vẫn chưa cai sữa tới đây là cái ý tứ gì?
"Cộp cộp - - "
Đúng lúc này, nơi xa có tiếng bước chân truyền đến, Ngay sau đó vang lên tiếng quản gia cùng chú Lý nói chuyện.
"Đem cái này mang đến cho Tô tiểu thư, nhất định phải để cô ấy mặc vào." Quản gia nói.
"Được." Chú Lý tiếp nhận túi lớn đựng cái áo choàng, thẳng tắp đi tới xe.
Tiếng bước chân càng ngày càng gần, Đoàn Tĩnh Đồng cắn răng một cái, khẩn trương đóng cửa sau lại.
"Chó chết, ngậm miệng, không được phát ra âm thanh!" Trong bóng đêm, Đoàn Tĩnh Đồng nhỏ giọng nói.
Thật muốn cắn chết Đại Cẩu Tử!
Chỉ có mỗi chuyện sửa thôi mà sáng giờ mới làm xong, mình thật tệ T.T