Chú À! Đừng Nên Thế!

Chương 27

Bùi Dịch trên cao cúi xuống nhìn Tô Thi Thi, thẳng thấy mặt cô càng ngày càng đỏ có dấu hiệu sắp nổi giận, mới nhàn nhạt địa nói: "Nơi này tổng cộng có 10 công ty để phỏng vấn, chỉ có 1 cái là của tôi."

"Cái gì?" Tô Thi Thi bùng nổ rồi.

Bùi Dịch một tay kéo cô ấn trở về ghế tựa, đưa mắt nhìn trên tay cô thông báo phỏng vấn: "Một phần mười xác suất mà thôi, sao vậy, không dám đánh cược một lần?"

Tô Thi Thi đem một xấp tài liệu thông báo phỏng vấn nghĩ muốn ném đi, nhưng nghĩ lại, hỏi: "Có phải hay không tôi không thể phản đối chuyện đi phỏng vấn này?"

Bùi Dịch nhếch môi: "Thông minh."

Cô không tuân theo anh, anh tự nhiên là có biện pháp khác. Cho phép chính cô lựa chọn.

Tô Thi Thi nhíu mày: "Nếu tôi chọn trúng là công ty của anh?"

"Không có nếu."

"Nhưng là..."

"Cô quá chỉ biết suy bụng ta ra bụng người."

"Anh!" Tô Thi Thi thở không ra hơi, cúi đầu nhìn xem thông báo phỏng vấn trong tay, tựa hồ như đã cam chịu số phận.

Trước đây Bùi Dịch đã nói qua không cho cô đi ra ngoài làm việc, hiện tại rất không dễ dàng anh mới chịu thỏa hiệp, cô không đồng ý cũng phải đồng ý.

"Có tiền liền giỏi lắm!" Tô Thi Thi nói thầm vài tiếng, bắt đầu xem thử mấy cái thông báo phỏng vấn.

Để cho cô ngoài ý muốn chính là, 10 thông báo phỏng vấn 10 cái, thì có 9 đều là xí nghiệp hạng ba, so với công ty trước đây của cô không sai biệt lắm về quy mô. Nhưng có một công ty là - -

"Xây dựng Tiệp Khắc?" Tô Thi Thi chấn kinh không thôi.

Đây là một công ty kiến trúc và thiết kế, được trong nước thậm chí là thế giới đánh giá rất cao về đội ngũ xây dựng và thiết kế. Bên trong đều là những Thiết Kế Sư đầy năng lực, nghĩ muốn vào công ty này là điều không thể nào.

"Tại sao lại có "xây dựng Tiệp Khắc"?" Tô Thi Thi nghĩ mãi không xong, cô quả thật rất muốn vào làm việc ở công ty này, nhưng cô không có khả năng hơn nữa lại không có người chống lưng.

"Là công ty của Bùi Dịch sao?" Tô Thi Thi rất nhanh liền phủ quyết ý nghĩ này.

Cô biết rõ, Tổng giám đốc của "xây dựng Tiệp Khắc" hình như không phải họ Bùi, cũng không phải họ Đoàn. Mà còn Bùi Dịch dựng nghiệp bằng hai bàn tay trắng đích là kinh doanh khách sạn, lần đầu họ gặp nhau chính là khách sạn của Bùi Dịch.

"Công ty này rõ ràng như vậy, mà anh là người mưu mô như thế, hẳn sẽ không làm chuyện để cô có thể phát hiện ra?" Tô Thi Thi nghĩ tới nghĩ lui, cảm thấy được một công ty khác chuyên môn trang hoàng khách sạn càng giống là công ty con của Bùi Dịch

"Chắc chắn là công ty này rồi!" Tô Thi Thi hít một hơi thật sâu.

Có cơ hội tốt cơ thể tiến vào "xây dựng Tiệp Khắc", không bắt lấy mới là lạ!

Một lúc lâu sau, Bùi Dịch từ thư phòng cầm văn kiện đi ra, thấy Tô Thi Thi ngồi ở trên ghế sofa, trên đùi đặt một máy tính, tại tra tư liệu.

Anh đi qua, hỏi: "Đã chọn xong?"

"Uh"m." Tô Thi Thi đem thư mời phỏng vấn của "xây dựng Tiệp Khắc" rút ra đưa cho anh, cẩn thận quan sát đến biểu tình của Bùi Dịch.

Lúc Bùi Dịch thấy là Tô Thi Thi chọn công ty đó, rõ ràng sửng sốt một phen. Rồi sau đó đưa mắt nhìn Tô Thi Thi, có thâm ý khác nói: "Ánh mắt không tệ."

Tô Thi Thi trong lòng vui vẻ. Xem vẻ mặt của anh bây giờ hẳn không phải là công ty của anh rồi, cô chọn đúng rồi!

"Tôi buổi chiều có thể đi phỏng vấn sao?" Tô Thi Thi cố ghi nhớ thật kỹ những tư liệu của "xây dựng Tiệp Khắc" mà mình vừa tra được, cũng không ngẩng đầu lên hỏi han.

Bùi Dịch cười nhạt, rất nhanh đến chính mình cũng chưa phát hiện nói: "Nơi này 10 công ty, em tùy ý lúc nào cũng có thể đi phỏng vấn."

"Vậy là tốt rồi." Tô Thi Thi khép lại Computer đứng lên, nhìn bóng dáng cao lớn của người đàn ông trước mặt, do dự một phen, có chút không được tự nhiên địa nói, "Cái kia... Cám ơn anh, giúp tôi tranh thủ cơ hội."

Bùi Dịch sửng sốt, không nghĩ tới cô như vậy nghiêm trang nói cảm ơn anh.

Anh liền vươn tay ôm lấy cô: "Tôi đây liền làm người tốt làm đến cùng, đưa em đi phỏng vấn."

Tô Thi Thi mặt đen.

Cô cũng không thể được cự tuyệt hảo ý anh sao?

Kết quả tự nhiên không được. Tô Thi Thi bị ép ngồi trên xe Bùi Dịch.

Nhìn chiếc xe mới rộng rãi, Tô Thi Thi khóe miệng giật giật. Kẻ có tiền liền là tùy hứng, ba ngày hai bữa đổi xe.

Giống nhìn thấu Tô Thi Thi nghĩ gì, Bùi Dịch quay đầu nhìn thoáng qua Tô Thi Thi: "Rộng rãi không?"

Tô Thi Thi gật đầu.

Bùi Dịch quỷ dị cười: "Rộng rãi là được rồi. Làm chuyện kia cũng thuận tiện hơn."

"Cái gì làm chuyện kia... Này, anh là kẻ lưu manh!" Tô Thi Thi sắc mặt đỏ bừng, người đàn ông này thật sự là một ngày 24 giờ đều đã suy nghĩ đến việc kia!

"Sao vậy, em không nghĩ muốn. Không biết tối hôm qua là người nào cầu tôi..."

"Đừng nói nữa! Chú ý dưỡng sức tốt đi không được sao?" Tô Thi Thi cuống quít che miệng Bùi Dịch lại, đỏ bừng cả khuôn mặt.

Bùi Dịch cảm thụ được ngoài miệng truyền đến xúc cảm ôn nhu, ánh mắt vèo một phen liền u ám trở lại.

Tô Thi Thi cả kinh, đang muốn chạy, điện thoaik vang lên, cứu cô một hồi.

Cô lập tức ngồi trở lại trên chỗ của mình, từ trong túi xách lấy đuện thoại ra. Nhìn đến điện báo biểu hiện khi đó, khóe miệng không tự giác địa cong lên.

"Trọng Hạo, muốn trở về sao?" Tô Thi Thi cười nói.

Đầu bên kia điện thoại truyền tới một giọng nam đầy hưng phấn: "Thi Thi, anh giữa trưa ngày mai sẽ xuống máy bay, em ngày mai ra đón anh nhé...!"

"Đó là nhất định, anh nhắn thời gian và số hiệu chuyến bay cho em đi."

"Được. Anh còn muốn ăn mì vịt tiềm ở trước cửa trường học của chúng ta, thèm muốn chết rồi!"

"Được được được, ngày mai liền đưa anh đi ăn."

...

Tô Thi Thi cùng Tống Trọng Hạo tán gẫu bên này, hoàn toàn quên bên cạnh có một vị tổng giám đốc bá đạo vẫn đang ngồi.

Di động của cô âm lượng thoát ra ngoài thật rất lớn, trong xe khong gian lại rất yên tĩnh, âm thanh trong di động đều nghe được rõ ràng.

Bùi Dịch sắc mặt càng ngày càng kém, quả đấm nắm lại càng chặt, trong lòng tràn đầy kích thích muốn cướp lấy cái điện thoại kia.

Tô Thi Thi bỗng nhiên cảm giác được có chút lạnh gáy, liền quay đầu lại, nhìn đến Bùi Dịch mặt không chút thay đổi đang nhìn chính mình, sợ tới mức cùng Tống Trọng Hạo đơn giản nói một câu liền cúp điện thoại.

"Tán gẫu thật vui quá nhỉ?" Bùi Dịch như có như không nhìn cô.

Cô gái này nói chuyện với anh chưa từng có vẻ mặt ôn hoà như thế, cùng một người đàn ông khác nói chuyện lại có thái độ tốt như vâky!

Tô Thi Thi nuốt nuốt nước miếng, không biết trong lòng sơ hãi cái gì, theo bản năng giải thích nói: "Anh là bạn khuê phòng tốt nhất của tôi. Khuê phòng, anh biết ý tứ này là gì phải không?"

Bùi Dịch khóe miệng giật giật. Hiện tại giữa nam và nữ cũng tồn tại cái gọi là bạn khuê phòng sao? Anh có phải hay không quá lạc hậu rồi hả?

Anh bỗng nhiên nói: "Ngày mai tôi với em cùng đi đón cậu ta."

Tô Thi Thi lông mao lập tức dựng đứng cả lên: "Không cần! Bùi tổng anh khí thế quá cường đại, sợ sẽ dọa đến anh ấy..." Gặp Bùi Dịch sắc mặt càng ngày càng khó coi, cô buồn bực hỏi: "Thật là, anh tại sao muốn đi cùng tộ? Anh lại không quen biết anh ấy."

Bùi Dịch hừ lạnh một tiếng, nhàn nhạt nói: "Là "Ca ca" của em, tôi không nên đi đón cậu ta sao?"

Anh đem hai chữ ca ca nói ra được đặc biệt trọng.

Tô Thi Thi một càng thêm khó hiểu. Anh hẳn không là biết Tống Trọng Hạo ca ca kia thích đàn ông đi?

Hẳn là, Bùi Dịch này là người đàn ông tâm cơ như vậy, nhất định đã sớm cho người ta điều tra qua.

Tô Thi Thi cầu nguyện, ngày mai Bùi Dịch nhìn thấy Tống Trọng Hạo, có thể thủ hạ lưu tình.

10 phút sau, xe đến chỗ góc rẽ của cao ốc "xây dựng Tiệp Khắc".

Tô Thi Thi khẩn trương nhìn ra bên ngoài, vừa hướng lái xe nói: "Liền ở trong này, đừng nên làm cho người ta để ý. Thế nên, dừng lại đi, tôi xuống đây được rồi."

Cô nói xong, liền gióng như phía sau đang bị sói truy đuổi, nhảy xuống xe bỏ chạy rồi.

Bùi Dịch nhìn bóng dáng Tô Thi Thi đi xa, khóe miệng không tự giác lại cong lên.

"Không biết cô bây giờ lại sẽ cho tôi bất ngờ gì đây?"

Bùi Dịch cực kỳ chờ mong.

Anh chỉ là làm cho người ta gửi thư mời phỏng vấn cho Tô Thi Thi, nhưng không có làm cái gì khác. △△,

"Xây dựng Tiệp Khắc" lựa chọn nhân viên cực kỳ nghiêm khắc và vô cùng đáng sợ, cả nước nổi danh.

"Cô gái ngốc không chịu nghe lời, lần này nên cho cô chút giáo huấn rồi."

Anh tựa vào ở trên ghế, nhớ tới cái gì đó, bấm điện thoại gọi cho thư ký.

"Mẹ con Hà thị được thả ra rồi sao? Uh"m, tạm thời không cần đi quản bọn họ. Để cho Dương Dũng âm thầm đi theo bảo vệ Tô tiểu thư."

Bùi Dịch cúp điện thoại, nhìn bên ngoài xe cộ qua lại, ánh mắt càng ngày càng mờ.

"Đoạn Kế Hùng, chờ ông trở về, tôi sẽ đưa ông một phần đại lễ."

Vị "cha kế" này của anh, là nên trao nhận kích thích rồi.
Bình Luận (0)
Comment