Chú À! Đừng Nên Thế!

Chương 274

Edit: Mít

Ở trong phòng to như vậy, rõ ràng được trang trí cổ điển ấm áp, nhưng lúc này theo cảm giác của Tô Thi Thi giống như âm phủ, thật sự lạnh.

Tô Thi Thi ngẩng đầu, nghĩ muốn lén lút nhìn sắc mặt Bùi Dịch một cái, nào biết vừa ngẩng đầu, liền nhìn đến Bùi tiên sinh chính đang mặt không chút thay đổi nhìn cô.

Tô Thi Thi lập tức sợ, khẩn trương cúi đầu, tiếp tục giả chết.

"Anh tự nguyện ở trong này theo chân bọn họ phạt đứng, vậy thì cùng đứng đi." Tô Thi Thi nghĩ nghĩ.

Tuy cô không phải cố ý, nhưng quả thật đem Hỗ gia làm náo loạn long trời lở đất. Tô Thi Thi biết lần này gặp rắc rối thật rồi.

"..." Đoàn Tĩnh Đồng không biết là vì quá khẩn trương, hay là vì ăn quá nhiều, hết nấc lại nấc.

Cậu sợ tới mức khẩn trương che miệng, một giây sau lại nhịn không được nấc một cái.

"..."

Trong phòng yên lặng, âm thanh nấc cục đặc biệt vang dội, mọi người thần kinh tựa hồ đều bị tiếng nấc gây chú ý.

Ở phía xa quản gia cùng Tiểu Ưu đứng chịu phạt chung, một đám thấy nguy, thật muốn tiến lên che miệng vị tổ tông này lại.

Tiểu tổ tông cũng chọn đúng lúc quá, không thấy được Bùi tiên sinh tức giận đến muốn nhanh giết người sao?

Sắc mặt Bùi Dịch càng khó nhìn, ánh mắt lạnh lùng chuyển qua trên người Đoàn Tĩnh Đồng, nói câu nói đầu tiên từ khi trở về: "Ngày mai về trang viên."

"Em không muốn!" Đoàn Tĩnh Đồng mặt trắng xanh một phen: " Anh, em không muốn. Em không phải cố ý! Là Đại Cẩu Tử nhất quyết đi theo, Tiểu Vịnh cũng là chính mình đi. Không liên quan tới em."

"Đã làm sai chuyện, còn dám kiếm cớ chối trách nhiệm, đây là thầy cô em dạy em?" Bùi Dịch lạnh giọng hỏi.

"Không... Vâng " Đoàn Tĩnh Đồng vội vàng cúi đầu, không dám nói thêm nữa.

Thằng bé này tuy tuổi còn nhỏ, nhưng rất sớm hiểu được đạo lí đối nhân xử thế, biết lúc này mình không nên nói nhiều.

"Quản gia, đi thay tiểu thiếu gia thu dọn quần áo, bây giờ sẽ đưa nó về trang viên." Bùi Dịch lạnh giọng nói.

"Thật là dã man." Tô Thi Thi chu mỏ, ở trong lòng yên lặng châm chọc.

Xem ra Bùi tiên sinh lần này giận không nhẹ, xử lý xong Đoàn Tĩnh Đồng như thế này, phỏng chừng liền đến phiên cô rồi.

Xong rồi, cô nên làm sao đây? Muốn hay không giả vờ bị cảm hay là giả vờ đau bụng? Giống như đều đã quá kém, có phải là nên chạy đi?

Không được, cô khẳng định chạy không lại Bùi Dịch.

Tô Thi Thi phiền não gãi tóc, đau cả đầu.

Một động tác của cô, Bùi Dịch vù một phen liền nhìn qua cô.

Ánh mắt kia mang theo tức giận, Tô Thi Thi không ngẩng đầu nhìn, đều đã cảm giác được lửa giận của anh, lúc này sợ tới mức cô động cũng không dám động.

"Anh, em thật sự sai lầm rồi, lần sau cũng không dám nữa." Đoàn Tĩnh Đồng cúi thấp đầu, vừa nói vừa đến sát bên Tô Thi Thi, nhẹ nhàng lôi kéo tay áo của cô, muốn cô giúp đỡ.

Tô Thi Thi khóc không ra nước mắt.

Nhóc con à, nhìn hoàn cảnh một chút có được hay không? Đã đến nước này, lại vẫn kéo chị xuống nước!

Cô quay đầu một cái, đột nhiên nhìn Đoàn Tĩnh Đồng trong mắt chứa nước long lanh, nội tâm mạnh mẽ đau đớn một phen.

Những kí ức bị cô chôn sâu dưới đáy lòng ở một khắc này như là muốn phá kén mà ra.

"Em không muốn gặp cha mẹ em sao?" Tô Thi Thi nhẹ giọng hỏi.

Đoàn Tĩnh Đồng sửng sốt, chậm rãi lắc lắc đầu: " Muốn."

"Vậy tại sao không quay về?"

Đoàn Tĩnh Đồng mấp máy miệng, rầu rĩ không vui nói: "Em sẽ mang đến tai họa cho cha mẹ, em không muốn trở về."

Tô Thi Thi vẻ mặt bị kiềm hãm, hốc mắt bỗng nhiên lên men.

Ở một khắc này, cô cũng không biết nên nói cái gì. Trước mắt là thằng bé quật cường mới mười tuổi, nhưng trên lưng lại phải đeo gánh nặng như vậy.

Cô khom lưng ngồi xổm trước mặt Đoàn Tĩnh Đồng, cười nói: "Những cái này đều là gạt người, không thể tin tưởng."

"Nhưng mà vì em, mẹ đã từng thiếu chút nữa chết. Cha để em ở châu Âu nhiều năm như vậy, nếu không là vì em là điềm xấu, vậy bọn họ tại sao vẫn không đón em trở về?"

Đoàn Tĩnh Đồng nói xong, gắt gao cắn môi, nước mắt ở trong hốc mắt đảo quanh, đáy mắt cất giấu sự sợ hãi.

Tô Thi Thi khoảnh khắc này tim gan rối tinh rối mù, cười xoa tóc của cậu, an ủi: " Nếu quả thật là như vậy, vậy tại sao bây giờ bọn họ lại muốn đón em trở về? Là ai nói cho em những chuyện không đáng tin này? Chị hứa với em, sau này nếu ai còn dám nói như vậy, chị liền đánh người đó!"

"Nếu giúp em đánh họ, chị có phải muốn hướng anh trai em đánh người rồi hay không?" Đoàn Tĩnh Đồng trừng mắt nhìn Tô Thi Thi liếc mắt một cái, cực kỳ không vui nói.

Tô Thi Thi sửng sốt, trên mặt tươi cười cứng đờ, thiếu chút bị câu nói của cậu làm nghẹn chết.

Cô vừa rồi khẳng định là đầu óc lú lẫn, cho nên mới cảm thấy thằng bé này đáng thương đáng yêu.

Quả thật là cảm giác sai!

Tô Thi Thi đứng thẳng lên, đứng ở một bên, nhìn về phía nơi khác, không muốn để ý đến cậu rồi.

Đoàn Tĩnh Đồng thấy thế có chút nóng nảy: "Chị không giúp em nói tốt sao? Chị giúp em cầu xin anh trai em, em thật sự không muốn trở về, cha mẹ biết việc làm của em hôm nay khẳng định muốn đánh chết em!"

Tô Thi Thi, mày ngàn vạn lần đừng cùng một thằng bé mười tuổi so đo!

Tô Thi Thi trắng xanh một phen xiết chặt quả đấm, ở trong lòng ra sức nhắc nhở chính mình.

Cô không tức giận, tức giận là thua!

Đúng là đáng chết, cô có thể nhìn thấu lòng người, vừa rồi vậy mà thiếu chút nữa bị một thằng bé mười tuổi lừa gạt!

Tô Thi Thi nghiêng người liếc Bùi Dịch một cái, tức giận đến hận không thể đánh một quyền.

Không hổ là em trai anh, từng bước từng bước diễn trò!

"Này, chị thật sự không giúp em sao? Chị nếu là giúp em nói tốt, em có thể suy xét cân nhắc cho chị làm chị dâu em." Đoàn tĩnh đồng thấy Tô Thi Thi thật sự không muốn giúp mình, gấp đến độ mồ hôi lạnh đều rơi xuống rồi.

Lần này xong rồi, cậu vừa rồi có phải hay không đã quá nhiều lời rồi? Rõ ràng người phụ nữ này vừa rồi cực kỳ thương cậu mà...

"Đoàn Tĩnh Đồng, em còn dám nói một câu, anh liền đưa em quay lại châu Âu!" Bùi Dịch mặt trầm xuống, gằn từng chữ nói.

"Không muốn!" Đoàn Tĩnh Đồng vội vàng che miệng, sợ tới mức động cũng không dám động.

Bùi Dịch liếc mắt quản gia ra hiệu, quản gia vội vàng chạy tới kéo tay Đoàn Tĩnh Đồng, tiếng vang rất lớn: "Tiểu thiếu gia, cậu trước cùng quản gia tôi đi ra."

"Tôi không muốn, tôi phải ở lại chỗ này, tôi không quay về trang viên!" Đoàn Tĩnh Đồng điên cuồng mà đá chân không chịu đi.

Nghe thấy động tĩnh các bảo vệ lập tức tiến vào, giúp đỡ quản gia cùng khiêng Đoàn Tĩnh Đồng lên đi ra.

Tô Thi Thi nhìn Đoàn Tĩnh Đồng bị kéo đi, lại nhìn vẻ mặt phẫn nộ của Bùi Dịch, rất muốn bọn họ kéo mình cùng đi.

Nhưng trong phòng rất nhanh cũng chỉ còn lại có cô và Bùi Dịch, đám người hầu thấy tình huống không đúng, đã sớm lui ra.

Tô Thi Thi cúi thấp đầu, thật cẩn thận đi đến trước mặt Bùi Dịch, lôi kéo tay áo của anh, nhỏ giọng nói: " Em sai rồi."

Bùi Dịch lạnh lùng nói: "Tô tiểu thư làm sao có thể sai?"

Tô Thi Thi kìm nén miệng: " Không nên kích động như vậy. Sự việc hôm nay là em không đúng, nhưng anh tốt hơn chỗ nào? Còn không phải vụng trộm chạy đi xem mắt."

Không mở bình thì ai mà biết trong bình có gì.

Tô Thi Thi nói xong, hận không thể vả miệng mình.

Quả nhiên, cô vừa nói xong, sắc mặt Bùi Dịch so với vừa rồi càng khó nhìn.

"Tô tiểu thư, nếu anh nhớ không lầm, trước anh mời em theo anh đêm nay cùng đi. Em biết rõ tình huống, lại nói cho anh biết em cùng người khác có hẹn, cự tuyệt anh."

Bùi Dịch ngừng một trận, hít một hơi thật sâu, nghiến răng nghiến lợi nói: " Em chẳng những tự mình chạy đi tham gia vũ hội, còn dám mặc thành cái dạng này! Ngứa da phải không?"

"A?" Tô Thi Thi sửng sốt. Thì ra cô lo lắng hồi lâu, Bùi tiên sinh vậy mà bởi vì chuyện này nên tức giận!

Cô kéo lại áo khoác tây trang màu trắng của Bùi Dịch trên người mình, có chút ủy khuất nói, "Quần áo này là anh mua cho em."

"Em..." Bùi Dịch bị á khẩu không trả lời được, dưới cơn tức giận, tiến lên khom lưng một tay khiêng cô trên vai, đi nhanh đến hậu trạch.

"Anh nên khiêng em đi sớm mới phải! Tô Thi Thi, em một ngày không gây chuyện cho anh liền khó chịu có phải hay không!"

Bùi Dịch nói xong nâng bàn tay lên, bốp một phen nặng nề mà đánh vào mông Tô Thi Thi.

"Bốp" một tiếng, đặc biệt vang dội.

"Anh lại đánh em!" Tô Thi Thi nổi giận.

Nơi xa nhiều người hầu nhìn như vậy, tên đáng chết này vậy mà lại đánh mông cô!

Lửa giận của Tô tiểu thư roạt một phen bùng lên, nhéo lỗ tai Bùi Dịch, thở hồng hộc nói, "Anh đi tham gia vũ hội tìm đối tượng còn không biết xấu hổ nói em! Lại cùng phụ nữ xinh đẹp hơn em gặp mặt, anh thật quá đáng!"

"Tô Thi Thi, em buông tay!" Bùi Dịch bước chân ngừng một trận, sắc mặt lại đen lại hồng.

Dám nhéo tai anh! Người phụ nữ này thật sự là càng ngày càng vô pháp vô thiên rồi!

Đúng lúc hai người đang đùa giỡn, nơi xa truyền đến tiếng bước chân. Tần Phong chạy vào, trong miệng ồn ào: "Bùi Dịch, vừa rồi ngoạn chơi có thoải mái không? Tôi tặng cho cậu lễ vật thế nào?"

"Lễ vật?" Tô Thi Thi cùng Bùi Dịch đều đã ngây ngẩn cả người, hai người liếc nhau một cái, ánh mắt đều tối sầm lại.

Tô Thi Thi tức giận tụt xuống mặt đất, xắn tay áo, hung tợn trừng mắt với Tần Phong.

Hay lắm, bọn họ đang lo tìm không thấy người đâu, người này lại tự động tìm tới cửa!

Phong ca à, anh sắp thảm rồi đó. Anh chỉ là nam phụ người người yêu quý thôi, chứ 2 người kia ko iu anh đâu. Hãy về với đội những người iu Phong đi
Bình Luận (0)
Comment