Chú À! Đừng Nên Thế!

Chương 318

Trạm Dẫn Lan...

Ba chữ kia không riêng gì Bùi Dịch cấm kỵ, mà ngay cả Nhậm Tiếu Vi cũng là điều cấm kỵ.

Nhậm Tiếu Vi lạnh lùng nhìn Đoàn Kế Hùng, trên mặt không hề có chút dịu dàng thường ngày. Bà gắt gao cắn môi, có chút bối rối.

Thật lâu sau, bà mới chậm rãi nói: "Tô Thi Thi không phải Trạm Dẫn Lan."

"Hừ, tôi mặc kệ bà dùng biện pháp gì. Tóm lại, Bùi Dịch nhất định phải cưới Hỗ Minh Phỉ." Đoàn Kế Hùng tàn khốc bỏ lại một câu, lãnh nghiêm mặt đi ra khỏi thư phòng.

Nhậm Tiếu Vi sững sờ nhìn bóng lưng Đoàn Kế Hùng rời đi, thống khổ nhắm nghiền mắt.

"Bùi Dịch, mẹ cũng không nghĩ muốn như vậy, nhưng mà vì cái gì người con chọn lựa mỗi lần đều là như thế, đều khiến mẹ không vừa lòng!" Nhậm Tiếu Vi nhắm mắt lại, trong lòng đã có quyết định.

Nếu Bùi Dịch đã muốn cưới Tô Thi Thi, như thế bà cũng chỉ có thể để cho Tô Thi Thi chủ động rời đi.

Giống năm đó bà đối với Trạm Dẫn Lan làm những chuyện kia. Chỉ là, hiển nhiên Tô Thi Thi so với Trạm Dẫn Lan khó đối phó hơn.

Tô Thi Thi cùng Bùi Dịch cũng không biết những chuyện mà Nhậm Tiếu Vi đang suy tính, hai người lúc trở lại "Thi Dịch" đã hơn 10 giờ, tắm rửa một cái liền ngủ.

Ngày hôm sau lúc tỉnh dậy, Bùi Dịch đã đi công ty, Tô Thi Thi là bị Đoàn Tĩnh Đồng đánh thức.

Đoàn Tĩnh Đồng ngồi xổm bên giường Tô Thi Thi, thở phì phì trừng mắt nhìn cô: "Các người ngày hôm qua vậy mà bỏ em lại chạy mất, quá không nghĩa khí rồi!"

Tô Thi Thi yên lặng, bọc chăn chỉ lộ ra một cái đầu, hướng tới Đoàn Tĩnh Đồng áy náy cười cười: "Là chính em ngày hôm qua chạy không thấy bóng dáng nha."

"Hừ! Đừng cho là em không biết, chị theo anh trai em vụng trộm chạy đi chơi, cố ý không mang theo em chứ gì." Đoàn Tĩnh Đồng trừng mắt nhìn Tô Thi Thi.

"Vậy em làm sao trở về?" Tô Thi Thi hỏi.

Nào biết cô vừa hỏi, Đoàn Tĩnh Đồng hốc mắt nhất thời liền đỏ, vẻ mặt ủy khuất, hướng về phía Tô Thi Thi quát: "Em tự mình trở về!"

Nói xong cậu oa lên một phen liền khóc.

Tô Thi Thi ngây ngẩn cả người, nhìn thấy cậu khóc liền vô cùng đau lòng, vội vàng dỗ dành nói: "Được rồi, là chúng ta sai."

Là bọn họ không đúng, ngày hôm qua hoàn toàn quên mất nhóc con này rồi.

Chỉ nghĩ đến cậu ở Đoàn gia sẽ không gặp chuyện không may, cho nên cũng không có đi bận tâm đến cậu, đâu nào nghĩ đến cậu vậy mà chỉ muốn trở về đây.

Từ trang viên Đoàn gia đến "Thi Dịch", lái xe phải hơn một giờ, đi đường mà nói, một đứa bé phỏng chừng phải đi một buổi tối rồi? Đoàn Tĩnh Đồng phỏng chừng từ nhỏ đến giờ cũng chưa nếm qua loại khổ cực này.

"Em mau đi nghỉ ngơi một phen." Tô Thi Thi nhỏ giọng nói.

"Em không cần!" Đoàn Tĩnh Đồng khóc hô, tính tình tiểu thiếu gia triệt để bạo phát rồi.

Tô Thi Thi bất đắc dĩ cực kỳ, đành phải dụ dỗ bằng cách khác: "Từ hôm nay trở đi, cho em ăn thêm cơm. Đừng khóc có được hay không?"

Đoàn Tĩnh Đồng tiếng khóc dừng một chút, lập tức một bên khóc vừa nói: "Em muốn ăn thịt! Mỗi bữa đều phải có!"

Tô Thi Thi lập tức lắc đầu: "Không được, chỉ có thể mỗi ngày ăn một phần thịt bò!"

"Oa..." Đoàn Tĩnh Đồng vừa nghe, khóc đến càng hăng say rồi.

Tô Thi Thi đau đầu cực kỳ. Cô đã dỗ tên nhóc này đến như vậy rồi mà còn chưa hài lòng sao, đành phải thật kiên nhẫn nói: "Ăn một phần thịt bò, đã là cực hạn rồi. Chẳng thế thì, chị liền nói cho anh trai em biết, anh ấy khẳng định một phần cũng không cho em."

"Em không nghe!" Đoàn Tĩnh Đồng bịt lấy lỗ tai, thiếu chút nữa lăn lộn trên mặt đất rồi.

Con ngươi Tô Thi Thi xoay một vòng, ở trong lòng tính toán, cũng không tiếp tục dụ cậu, cố ý trầm giọng nói: "Em mới mười tuổi, đã nặng hơn 50 cân (bản gốc ghi 120 cân, ta ko hiểu là ta có đọc nhầm ko, cơ mà 120 cân chắc có nước lăn lun rồi ) , so với những đứa trẻ cùng tuổi đã béo hơn rất nhiều. Em nếu còn không khống chế việc ăn uống, về sau khẳng định lúc trưởng thành sẽ trở thành một người đại mập mạp, đến lúc đó sẽ bị mấy bé gái xinh đẹp ghét bỏ, bạn gái đều đã tìm không thấy..."

"Chị rủa em!" tiếng khóc Đoàn Tĩnh Đồng dừng lại, thở phì phì trừng mắt nhìn Tô Thi Thi.

Tô Thi Thi hai tay ôm ngực: "Mỗi ngày một phần thịt bò, muốn hay không, tự em quyết định đi!"

"Hừ!" Đoàn Tĩnh Đồng tức giận đến nắm chặt quả đấm, cậu không cam lòng phun ra hai chữ, "Thành giao!"

Tô Thi Thi nhìn đến quần áo trên người cậu đều đã bẩn thỉu dơ dáy, ánh mắt vừa đỏ vừa sưng, cũng có chút không đành lòng, lôi kéo cậu đi tắm rửa một cái, tiện đưa cậu trở về phòng đi nghỉ ngơi rồi.

Dàn xếp tốt cho Đoàn Tĩnh Đồng xong xui, cô liền đi công ty. Hiện tại cô là phó tổng của Sunshine, công việc bận rộn cực kỳ, cũng không có thời gian suy nghĩ cái khác.

Trong văn phòng tổng giám đốc công ty xây dựng Minh Đỉnh, Hỗ Sĩ Minh vẻ mặt âm trầm ngồi ở trên ghế sofa. Bên cạnh hắn, Hỗ Minh Phỉ vẻ mặt cũng y xì, vô cùng phẫn nộ.

"Chuyện này ông nội đã biết rồi. Họ Bùi thật đúng là chỉ sợ thiên hạ không loạn!" Thật lâu sau, Hỗ Sĩ Minh lạnh giọng nói.

Hỗ Minh Phỉ biến sắc, càng tức giận: "Thù này em nhất định phải báo!"

Ngày hôm qua cô ta bị người Đoàn gia tìm thấy mình bị nhốt trong ngăn tủ, những người đó ánh mắt kinh ngạc, giống như là nguyền rủa một dạng khắc vào trong đầu óc cô ta, để cho cô ta tức giận đến phát cuồng.

Còn có thể càng dọa người ta sợ chết khiếp!

Hỗ Sĩ Minh nhìn em gái mình liếc mắt một cái, giọng nói có chút lạnh: "Em về sau làm chuyện gì, hi vọng nói cho anh biết trước một tiếng."

"Anh, anh cũng trách em sao?" Hỗ Minh Phỉ ủy khuất cực kỳ, trong hốc mắt ẩn ẩn ngấn lệ. Cũng chỉ có trước mặt người cực kỳ thân cận cô ta mới lộ ra loại vẻ mặt này, dáng vẻ vốn có của một cô gái thục nữ.

Hỗ Sĩ Minh vừa thấy đến em gái mình trong mắt ngấn lệ, lòng lập tức liền mềm lại, bất đắc dĩ thở dài nói: "Em không phải đối thủ của Bùi Dịch cùng Tô Thi Thi, đấu không lại bọn họ đâu."

"Ý anh là sao? Thời gian này bọn họ đem Hỗ gia chúng ta làm đến long trời lở đất, lại khiến chúng ta chịu nhục nhã như vậy, anh tính làm như thế nào đối phó bọn họ?" Hỗ Minh Phỉ nói lời này khi đó cũng có chút oán khí. Ngày đó lời của ông nội cô ta nghe được rõ ràng, anh trai cô ta rõ ràng cho thấy đối với Tô Thi Thi bọn họ thủ hạ lưu tình rồi.

Hỗ Sĩ Minh đâu nào nghe không hiểu ý tứ trong lời nói của Hỗ Minh Phỉ. Hắn nghe vậy cười khẽ một tiếng, chỉ là ánh mắt có chút lạnh lùng: "Chúng ta đến hiện tại còn không có tra rõ ràng Bùi Dịch còn con bài nào chưa lật, phóng cái đạn mù ra ngoài, chỉ khiến đối thủ của chúng ta có lợi."

Anh nói xong hít một hơi thật sâu, trầm giọng nói: "Anh thừa nhận, gần đây quả thật luôn làm cho Hỗ gia mất mặt, nhưng mà để cho Bùi Dịch lộ ra thân phận mất chút mặt mũi cũng đáng, sau này anh sẽ trả lại đủ!"

Anh nói xong lời cuối cùng này, trong mắt là chứa đầy hung ác, liền ngay cả Hỗ Minh Phỉ cũng hoảng sợ.

"Em biết rồi, anh trai của em làm sao có thể để cho bọn họ ức hiếp chứ?" Hỗ Minh Phỉ cười nói.

Từ nhỏ đến lớn, anh trai vẫn luôn là tấm gương cho cô ta. Mà lần này luôn vấp phải trắc trở, cũng để cho cô ta khó hiểu không thôi.

Mà có chút nguyên nhân, Hỗ Sĩ Minh cũng không để cho Hỗ Minh Phỉ biết, mà là đối với cô ta nói: "Em hiện tại đối với bọn họ giữ một khoảng cách, chuyện ở Đoàn gia em cũng đừng tham gia nữa. Để cho chính bọn họ đấu tranh nội bộ đi."

"Biết rõ." Hỗ Minh Phỉ cũng là âm u. Lời tuy nói như vậy, nhưng mà cục tức kia trong lòng cô ta như thế nào nuốt được chứ!

"Mặt khác nói cho em biết một chuyện, Tô Thi Thi đem bản thiết kế vốn định tham gia cạnh tranh đấu thầu ở công ty chúng ta, chuyển sang cho một công ty khác rồi." Hỗ Sĩ Minh nói.

"Cái gì? Cô ấy như vậy, quá không đem chúng ta để vào mắt rồi!" Hỗ Minh Phỉ tức giận đến thiếu chút nữa thổ huyết, đột nhiên hiểu rõ mọi chuyện, đối với Hỗ Sĩ Minh nói, "Cho nên nói ngày đó văn kiện thuyết trình của cô ấy đột nhiên biến mất là cố ý?"

"Cái này không rõ ràng lắm, nhưng mà cô ấy đem bản thiết kế vốn dự đấu thầu ở công ty chúng ta cho công ty khác là cố ý. Hẳn là sớm liền không có ý định cùng chúng ta hợp tác." Hỗ Sĩ Minh nhàn nhạt nói.

Trong ấn tượng của anh Tô Thi Thi quả thật sẽ làm như vậy, anh cũng không có ngạc nhiên lắm.

"Hừ, thiết kế của cô ấy tốt hơn em sao? Không nghĩ muốn cùng chúng ta hợp tác, là sợ cạnh tranh đấu thầu bất lợi thì có!" Hỗ Minh Phỉ khinh thường nói.

Hỗ Sĩ Minh nhìn thoáng qua em gái của chính mình, bất đắc dĩ lắc lắc đầu nói: "Thực lực của cô ấy không hề thua kém so với em đâu."

"Anh, người như thế nào lại đối với người khác đề cao, diệt uy phong của mình chứ?" Hỗ Minh Phỉ mất hứng rồi.

Hỗ Sĩ Minh đứng lên nói: "Không tin mà nói, lần sau công trình thôn Thành Trung hai người có khả năng sẽ lại có cơ hội quyết đấu."

Hỗ Minh Phỉ sắc mặt trầm xuống: "Anh là nói bọn họ sẽ tham gia cạnh tranh cái công trình này?"

Hỗ Sĩ Minh gật đầu: "Đã nhận được tin tức, Bùi Dịch hẹn Hồng gia, hẳn là phải có động thái rồi"

Công trình thôn Thành Trung, Lan gia bày tỏ không muốn nhúng tay vào, nhưng vẫn cần liên thủ mới có thể giành được. Nhưng mà hiện tại ai tìm được người liên minh vững mạnh liền nắm quyền chủ động, đến sau cùng ai thắng ai thua còn chưa biết được, cho nên mỗi người đều tranh thủ liên minh.

Hỗ Minh Phỉ gật đầu, trong lòng có chút chờ mong. Cô ta rất muốn nhìn đến ngày anh trai cô ta đem Bùi Dịch cùng Tô Thi Thi dẫm trên đất.

Mà sau đó, các gia tộc lớn ở Bắc Kinh này tựa hồ đều đã tập trung ở cái công trình thôn Thành Trung kia. Chính phủ cũng chính thức đưa thư mời dự họp để tuyên bố tin tức, tuyên bố khai thác thôn Thành Trung thành một thành phố mới phát triển về du lịch, đem thôn Thành Trung kia làm thành phố mới kiểu mẫu.

Tô Thi Thi nghe được tin tức từ Ôn Ngọc khi đó, triệt để chấn kinh rồi.

Mọi người ngủ ngon! Hãy mơ đến ta nè
Bình Luận (0)
Comment