Edit: mítBeta: Ryeo"Bùi tiên sinh, có cái gì muốn nói?" Tô Thi Thi đem tất cả những chuyện giấu ở trong lòng nói một hơi phun ra hết, thâm sâu hít vào một hơi, vẻ mặt nghiêm túc nhìn Bùi Dịch.
Bùi Dịch hít vào một hơi, nghiêm trang trả lời: "Bùi phu nhân nói đúng lắm, lần này là anh sai rồi."
"Anh!" Tô Thi Thi bực mình.
Trời mới biết lúc phụ nữ tức giận, ghét nhất nghe câu nói đầu tiên là "Anh sai rồi"
Cãi nhau cực kỳ không có cảm giác chiến thắng có biết không?
Tô Thi Thi thở phì phì trừng mắt nhìn Bùi Dịch liếc một cái, vòng qua anh, đi đến hướng cửa ra.
Bùi Dịch theo kịp nắm tay cô.
Tô Thi Thi thân thể mạnh cứng đờ, bước chân kìm lòng không được liền chậm lại.
Nhưng bàn tay đang nắm chặt tay cô kia, trong lòng bàn tay thực là ẩm ướt!
"Bùi Dịch, em không sao." Tô Thi Thi cúi đầu nhỏ giọng nói.
"Thi Thi, thực xin lỗi, anh lại sơ sót rồi." Bùi Dịch trầm giọng nói.
Anh biết, Tô Thi Thi phát hiện lòng bàn tay anh tất cả đều là mồ hôi lạnh.
Vừa rồi nghe thư ký Vương báo tin cho anh Tô Thi Thi bị người ta mang đi, tim anh như ngừng đập.
Tuy đã có sự chuẩn bị mọi chuyện bất trắc, biết Tô Thi Thi không có việc gì, đúng là trong một khắc kia, tim anh cũng bình tĩnh hơn.
Trên cái thế giới này, mỗi ngày đều đã sẽ xảy ra nhiều chuyện ngoài ý muốn như vậy, Bùi Dịch trước kia không sợ. Nhưng mà từ khi có Tô Thi Thi, đối với rất nhiều chuyện, anh đều đã sợ hãi.
Anh thật sự sợ bởi vì chính mình lơ là, mà tạo thành kết quả không thể cứu vãn.
"Đồ ngốc, em tin tưởng anh như thế, anh cũng phải tin tưởng em, em bỗng dưng có thể để cho người ta bắt nạt sao?" Tô Thi Thi xoay người, dơ tay chạm vào mặt anh, ôn nhu nói, "Chúng ta đều phải tin tưởng đối phương. Người nào cũng sẽ có thể xảy ra chuyện ngoài ý muốn, nhưng chúng ta cũng không nên từ đấy mà sợ hãi."
Cô nói xong kéo tay Bùi Dịch, đi đến phía trước: "Bằng không, mỗi ngày đều sống trong bất an, sống thật mất mặt nha."
"Huống hồ ở cùng với anh, vĩnh viễn đều có cảm giác an toàn, em không sợ." Tô Thi Thi nói xong giữ tay Bùi Dịch, nghiêng đầu nhẹ nhàng mà tựa vào trên cánh tay anh.
Giờ khắc này, Bùi tiên sinh thân thể cứng ngắc, đúng là không nói được gì.
Màu đỏ ửng bắt đầu theo lỗ tai của anh quét xuống, lấy mắt thường có thể thấy được tốc độ, lan tràn xuống cổ. trong nháy mắt, mặt Bùi tiên sinh liền đỏ triệt để.
Bùi Dịch trên mặt lại vẫn duy trì nghiêm trang như cũ, đi theo Tô Thi Thi cùng đi ra ngoài.
Tô Thi Thi tựa hồ cảm giác được thân thể của anh có chút cứng ngắc, trong mắt ý cười chớp lóe rồi biến mất, nhưng không có ngẩng đầu nhìn anh.
Người này phỏng chừng lại mặt đỏ rồi!
Bên kia, Đoàn Kế Hùng thở phì phì rời bãi đỗ xe, nhưng lúc đang muốn lên xe về Đoàn gia, bị một người phụ nữ gọi lại.
"Đoàn lão gia, đi nhanh như vậy?"
"Trưởng nữ Hỗ gia?" Đòan Kế Hùng quay đầu, nhìn đến người phụ nữ đi tới khi đó, lông mày nhíu mạnh.
Người này đúng là trưởng nữ của Hỗ gia Hỗ Thiên Đệ.
"Đoàn lão gia, không biết có rảnh nói mấy câu không?" Hỗ Thiên Đệ dẫm trên đôi giày, không nhanh không chậm đi đến bên Đoàn Kế Hùng.
Bên cạnh bà ta đi theo một vị nam trợ lý dáng vẻ trẻ tuổi.
Đòan Kế Hùng thấy thế, nhàn nhạt nói: "Ta bây giờ còn có chuyện, hôm nào gặp lại."
"Đoàn lão gia, tôi chỉ là muốn cùng ông nói một chuyện thôi. "
"Muốn nói chuyện, bảo cha cô tới cùng ta nói." Đòan Kế Hùng trực tiếp giận, xoay người liền muốn ngồi vào trong xe.
"Cha tôi bận rộn như vậy, tôi nghĩ ông ấy không rảnh cùng Đoàn lão gia nói chuyện." Hỗ Thiên Đệ như cười như không nhìn Đoàn Kế Hùng.
Đòan Kế Hùng sắc mặt trầm xuống, đứng thẳng thân thể, quay đầu lạnh lùng nhìn bà: "Cô có ý gì? Hiện tại muốn thừa nước đục thả câu sao? Tôi cảnh cáo cô, Đoàn gia tôi không có được thành công lần này trong việc nắm quyền chủ đạo công trình, nhưng cũng không có nghĩa là Đoàn gia tôi..."
"Tôi đương nhiên biết, Đoàn lão gia đừng kích động." Giọng nói Hỗ Thiên Đệ vẫn như cũ không nhanh không chậm, giống như là một chút cũng không nóng nảy.
"Hừ!" Đòan Kế Hùng hừ lạnh một tiếng, không để ý bà ta nữa, ông ta xoay người vừa muốn nhấc chân bước vào bên trong xe, lại nghe Hỗ Thiên Đệ còn nói thêm.
"Không biết Đoàn lão gia còn nhớ hay không, trước kia cùng cha tôi cùng ông từng cá cược. Các người nuôi một con chó ngao Tây Tạng, xem chó của ai sinh ra một đàn chó con trước, người đó sẽ nhận được một khu đất ở Thành Đông."
Lời này nói ra, Đòan Kế Hùng sắc mặt một phen liền thay đổi. Một đôi mắt sáng ngời hữu thần, không hề chớp mắt nhìn chằm chằm Hỗ Thiên Đệ, như là có thể ăn thịt người vậy.
Mà Hỗ Thiên Đệ lại một chút cũng không sợ hãi, lúc này bà ta cũng đi tới trước mặt Đòan Kế Hùng, đối với ông ta không kiêu ngạo cũng không nịnh bợ nói:
"Tôi nghe nói Đoàn lão gia nuôi chó ngao Tây Tạng thích một con chó vàng, sinh ra một đám tạp chủng. Mà chó ngao Tây Tạng mà cha tôi nuôi dưỡng kia, không may vào một tháng trước sinh hạ một đàn chó con thuần chủng, như thế vụ cá cược này..."
"Các người..." Đoàn Kế Hùng tức giận đến thiếu chút nữa ói máu.
Hỗ gia này từ đầu liền là nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của, thừa nước đục thả câu!
Đòan Kế Hùng lạnh lùng trừng mắt nhìn Hỗ Thiên Đệ liếc mắt một cái, xoay người an vị vào trong xe.
"Tôi sẽ mời luật sư đi làm thủ tục." Hỗ Thiên Đệ hướng về phía xe, thản nhiên rời đi nói, trong mắt hiện lên quét xuống khinh thường.
Cùng Hỗ gia bọn họ đấu, Đoàn gia có tư cách này sao? Bà ta cũng không biết cha bà làm sao có thể cùng Đoàn gia dây dưa lâu như vậy. Dựa theo tính tình của bà, đã sớm liền loại bỏ Đoàn gia ra khỏi Bắc Kinh vào vài năm trước rồi!
Mà ngay tại lúc Tô Thi Thi bọn họ thiếu chút nữa tại garage tầng ngầm cùng Đoàn Kế Hùng xung đột, Hỗ Sĩ Minh đang ở nơi đã hẹn gặp Nhậm Tiếu Vi.
Trong phòng nghỉ giành cho khách quý của nhà hát, Hỗ Sĩ Minh cùng Nhậm Tiếu Vi mỗi người ngồi trên một cái sofa, đang hàn huyên nói chuyện.
Nhậm Tiếu Vi uống ngụm trà, thấy thời gian không còn sớm lắm, liền nói với Hỗ Sĩ Minh: "Cậu tới tìm tôi có chuyện gì cứ nói đi, tôi sắp phải đi về rồi."
Đoàn gia lần này cạnh tranh đấu thầu thất bại, lúc này Đòan Kế Hùng khẳng định đang phát giận, bà không nên vắng mặt lâu.
"Nếu bác gái đã nói như vậy, tôi đây cứ việc nói thẳng rồi." Hỗ Sĩ Minh đặt cốc trà xuống, cười khẽ một tiếng, nhìn trợ lý đứng bên cạnh liếc mắt ra hiệu, trợ lý của hắn lập tức đi ra ngoài.
Nhậm Tiếu Vi thấy thế, cũng nhìn Hồng Cầm đứng sau lưng gật gật đầu, Hồng Cầm cũng đi theo ra ngoài.
"Chuyện xảy ra ở buổi cạnh tranh đấu thầu hôm nay, tôi nghĩ Đoàn phu nhân cũng giống tôi rất ngạc nhiên đúng không?" Hỗ Sĩ Minh nhàn nhạt cười nói.
Nhậm Tiếu Vi trong lòng có chút không kiên nhẫn, nhưng trên mặt vẫn chưa biểu hiện ra nửa phần, chỉ là nhàn nhạt nhìn Hỗ Sĩ Minh: "Chuyện này phải xem tôi đứng ở lập trường nào? Là lấy thân phận mẹ của Bùi Dịch mà nói, tôi cực kỳ vì con tôi mà cảm thấy kiêu ngạo."
Hỗ Sĩ Minh sao lại nghe không hiểu chứ, Nhậm Tiếu Vi đây là đang nói, con trai của bà so với hắn lợi hại hơn.
Hắn bình tĩnh nở nụ cười một phen: "Nếu Đoàn phu nhân biết, người hợp tác cùng cậu ta là ai, phỏng chừng sẽ thay đổi cách nghĩ.."
"Cậu có ý gì?" Nhậm Tiếu Vi sắc mặt hơi đổi.
Bùi Dịch hợp tác với ai?
Người đầu tiên trong đầu bà nghĩ đến chính là Tô Thi Thi, bà quả thật không thích người phụ nữ kia. Nhưng trong chuyện này, Tô Thi Thi theo chân bọn họ cũng không có xung đột lợi ích quá lớn, cho nên Nhậm Tiếu Vi không đáng bởi vì chuyện này tức giận.
"Tập đoàn Phi Tầm." Hỗ Sĩ Minh bỗng nhiên phun ra bốn chữ, đối với Nhậm Tiếu Vi nói, "Đoàn phu nhân không biết có nghe nói qua hay không, tổng giám đốc hiện giờ của tập đoàn Phi Tầm là một vị quả phụ quý tộc."
Nhậm Tiếu Vi nhíu mày: "Vậy thì sao?"
Hôm nay Bùi Dịch lấy thân phận là sư phụ của Đức An tham gia cạnh tranh đấu thầu, mà thiết kế của Bùi Dịch hôm nay, cũng đúng là bản thiết kế lúc trước công ty Phi Tầm đem tới tham gia.
Như vậy đã cực kỳ rõ ràng, Bùi Dịch cùng công ty Phi Tầm là có quan hệ hợp tác, hoặc là nói, anh từ đầu chính là người của Phi Tầm.
"Chuyện này vốn cũng không có gì." Hỗ Sĩ Minh cầm lấy cốc trà uống một ngụm, giương mắt liếc Nhậm Tiếu Vi một cái, như cười như không nói: "Nhưng Đoàn phu nhân có lẽ không biết, vị quả phụ này không có con gái, lại nhận một người làm con gái nuôi."
Hắn ghé sát vào bên tai Nhậm Tiếu Vi, hạ giọng nói: "Đứa con nuôi này, cô ấy họ....."